Chương 44: ANH MUỐN NHỐT EM?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh nhìn sâu vào trong đôi mắt của cô, một thứ gì đó lóe ra trong đầu của Mặc Thiếu Hoằng. Anh liền căng thẳng nắm lấy bả vai của cô, cúi người nói: "Hiên Hiên! Không phải lúc này, chúng ta sẽ nói chuyện sau khi em bình tĩnh lại"

"Không cần, em đang rất bình tĩnh" Ánh nhìn của cô mang theo sự bất lực đầy đau đớn: "Ngay từ đầu, em ở bên anh cũng chỉ là một giao dịch nhỏ, giúp anh có thể cải thiện giấc ngủ của mình, đó là công việc của em. Khoảng thời gian này, em thấy bệnh mất ngủ của anh cũng không còn nghiêm trọng nữa, em nghĩ..."

"Hiên Hiên..." Mặc Thiếu Hoằng sốt sắn gọi tên cô, đôi mày của anh cũng đang nhíu chặt.

Hơi thở của Nhã Hiên Mộc như lẫn vào trận tuyết rơi ngoài trời, cô khó khăn thốt ra lời đau lòng: "Mặc Thiếu Hoằng, chúng ta cứ kết thúc như thế này đi, anh trở lại cuộc sống của anh, em quay về nơi cũ của em. Xin lỗi anh vì em đã suy nghĩ quá đơn giản! Cảm ơn anh vì suốt thời gian qua đã dành cho em nhiều sự tốt đẹp đáng ra không nên có. Có thể ở hiện tại anh vẫn còn chút hứng thú với em...Thế nhưng, năm dài tháng rộng, em đã không thể chắc rằng mình có thể nắm giữ trái tim của anh nữa rồi! Mặc Thiếu Hoằng, em muốn rút lui một cách an toàn, chúng ta...Nên là những người xa lạ thì sẽ tốt hơn"

Sự kém cõi duy nhất của cô cho đến thời điểm hiện tại có lẽ là sự ngu muội, ngu muội để bản thân mình chìm đắm vào sự nuông chiều của anh mà quên mất rằng, bản thân cô và anh lại là người của hai thế giới khác nhau. Thế giới của cô tầm thường vô vị, mà thế giới của anh lại quá lớn, sự hào nhoáng từ địa vị bên ngoài cho đến những bí mật đáng sợ trong anh, đã thực sự như một bức tường lớn ngăn cách. Mà cho đến bây giờ Nhã Hiên Mộc cô mới bàng hoàng nhận ra, là cô quá ngây thơ, sao thể trách anh được chứ?

Mặc Thiếu Hoằng mím môi nhìn cô, qua vài giây anh lại trầm giọng nói: "Hiên Hiên, đừng bướng bỉnh nữa! Những lời tức giận hôm nay, anh sẽ xem như chưa nghe thấy"

"Anh...Nghĩ là em đang bướng bỉnh nên mới nói ra những lời này sao? Mặc Thiếu Hoằng! Xem ra không chỉ có một mình em không hiểu anh, mà ngay cả anh cũng vậy" Hiên Mộc nhìn anh như không thể chấp nhận nổi, mi mắt cô lại bắt đầu ướt đẫm.

Mặc Thiếu Hoằng nhắm mắt lại, anh đứng thẳng người mà chầm chậm nói ra quyết định của mình: "Anh không đồng ý..."

"Gì chứ?"

Mặc Thiếu Hoằng mở mắt nhìn xuống cô, đôi mắt nâu quen thuộc dần dần trở nên khác lạ, anh tiếp lời: "Khi chưa có sự đồng ý của anh, lời chia tay mà em vừa nói, anh sẽ biến nó thành vô nghĩa. Anh nghĩ mấy ngày này em không cần phải đến khách sạn làm việc nữa, anh sẽ nói với quản lý kí đơn thôi việc cho em. Còn nữa, không có việc gì...À không, sau này em không nên ra ngoài nữa, cần gì cứ sai bảo bọn họ là được"

Hiên Mộc nghe lời của anh nói mà đầu óc cô cứ ong ong trống rỗng, anh...Đang nói cái gì vậy? Lẽ nào...

Cô không chớp mắt, nhưng một giọt lệ nặng trĩu đã rơi xuống, đáp trên gò má đang tái nhợt của cô, rồi chảy thành một hàng xuống xương cằm mỏng manh.

"Anh...Muốn nhốt em?" Nhã Hiên Mộc bật ra âm thanh từ cổ họng đang chát đắng. Sao cô lại không nghĩ ra chứ? Người đàn ông nguy hiểm này khi trở mặt lại quay về dáng vẻ đáng vô tình như vậy!

"Hiên Hiên, ngoan ngoãn ở lại, anh chỉ là đang muốn bảo vệ cho em"

"Em có nói là sẽ cần anh bảo vệ sao? Em không cần!"

Hiên Mộc chạy ra cửa lớn, Mặc Thiếu Hoằng không ngăn cản cô, anh cứ để mặc cô chạy đi như vậy. Nhưng, Hiên Mộc ra đến cửa thì một bước thôi cô cũng chẳng thể đi được nữa, bên ngoài có rất nhiều vệ sĩ, toàn bộ đều mặc vest đen, chặn lại ở trước mặt của cô.

"Mặc Thiếu Hoằng! Anh không có quyền làm vậy với em!" Hiên Mộc quay về phía anh, run run giọng nói,

Mặc Thiếu Hoằng đi đến chỗ cô, ánh đèn hắt lên vầng trán anh tuấn của anh, nhàn nhạt mà soi ra được nét tuyệt tình trên gương mặt.

"Hiên Hiên...Em thừa biết rằng, anh có thể làm vậy!"

Mặc Thiếu Hoằng bỏ lại một câu, cứ thế mà đi lướt qua cô, để lại một mình Nhã Hiên Mộc với những cảm xúc khích động trong lòng.

Hiên Mộc nghiến răng mà nhìn theo bóng lưng của anh. Mặc Thiếu Hoằng! Nếu như em dễ  dàng để anh nhốt lại như vậy, thì em đã không phải là Nhã Hiên Mộc nữa rồi!

...

Một ngày đông cứ thế mà đã trôi qua, không có ánh nắng của hoàng hôn diễm lệ nơi phía chân trời, từng trận gió lớn lại bắt đầu ùa réo, chuẩn bị cho một đêm đông lạnh lẽo đang kéo đến. Trời chập tối, Mặc Thiếu Hoằng sau một ngày bận rộn đầy mệt mỏi thì cũng về đến nhà, vừa xuống xe là anh hỏi vệ sĩ ngay: "Cô ấy thế nào rồi?"

Người vệ sĩ hơi khom người, kính cẩn nói: "Cô Nhã vẫn đang ở trong biệt thự, thưa Mặc tổng"

Mặc Thiếu Hoằng hơi nghi ngờ mà hỏi thêm: "Cô ấy không gây ra chuyện gì?"

"Vâng, không có ạ!"

Mặc Thiếu Hoằng gật đầu, đi nhanh vào trong, một số vệ sĩ cũng đi theo anh. Đúng là Nhã Hiên Mộc đang ở trong biệt thự thật, nhưng lại theo một cách rất đặt biệt. Thứ đặt biệt ấy được đập ngay vào mắt của Mặc Thiếu Hoằng khi anh vừa bước vào phòng khách, khiến cho Mặc Thiếu Hoằng phải giật mình. Cả đám vệ sĩ ở phía sau cũng bị một màn trước mắt làm cho bối rối, vội nhìn xuống sàn, mắt không dám dời đi lung tung dù chỉ một giây.

"Ra ngoài!!" Mặc Thiếu Hoằng giận dữ quát lớn, đám vệ sĩ bị dọa cho kinh hồn vội nói lời "xin lỗi" sau đó chạy thục mạng ra khỏi phòng khách...

#M.n đoán xem, Mặc Thiếu Hoằng đã thấy gì? 🙂

*Truyện chỉ đăng trên Wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro