Chương 5: MUỐN CHIẾM TIỆN NGHI CỦA BÀ ĐÂY, KHÔNG DỄ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 năm sau,

Khách sạn Happ, Bắc Kinh,

Hoàng hôn buông rèm, tất cả ánh đèn trong thành phố đều đua nhau tỏa sáng chói lóa, bóng người đi đi lại lại rộn rã. Có người vừa mới tan ca nên vội vàng muốn về nhà, có người lại muốn xuống phố muốn tìm chút niềm vui khi đêm đến. Vài cặp tình nhân đang cùng nhau quấn quýnh hẹn hò, đây là thời điểm thích hợp dành cho giới thượng lưu ăn chơi trụy lạc.

Lượng khách vào khách sạn Happ không nhỏ, hầu hết khách vào đây đều là những thương gia danh tiếng hô mưa gọi gió, bên cạnh những mỹ nhân như hoa đến đặt phòng. Trước quầy lễ tân, chiếc váy đồng phục màu xám được khoác lên người cô gái, vừa vặn ôm lấy chiếc eo nhỏ mảnh khảnh. Nhã Hiên Mộc đang chăm chú làm việc, mái tóc mượt được cô xõa nhẹ gọn gàng. Gương mặt trong trẻo như ánh ban mai, đôi môi anh đào hôm nay được đểm xuyến thêm chút son, càng làm cho nét đẹp của cô trở nên tà mị cuốn hút.

Ánh mắt của cô khi làm việc rất nghiêm túc, nhìn thế nào cũng rất khác so với cô gái mặc đồ thể thao, đội mũ đen, bộc trực tất cả bản tính thật khi nhìn thấy con xe. Cô lúc này lại vô cùng khác, trên đôi chân thon dài trắng như sứ là đôi giày cao gót màu nude, càng tôn lên sự yêu kiều xinh đẹp.

Tuy nhiên gương mặt xinh đẹp ấy lại gặp phải phiền phức được xem như là cơm bữa, ví dụ như tình huống trước mặt này...

Một gã đàn ông mang theo men rượu nồng nặc, tay phải khoác vào eo một cô, tay trái lại vòng qua mông của cô gái còn lại. Gương mặt béo phì lại bị rượu làm cho xanh mét, như người sắp chết vậy. Nhã Hiên Mộc cũng không phải dạng non nớt, cô cũng được xem là có chút kinh nghiệm, những trường hợp này cô đã quá quen thuộc, bởi vì nó diễn ra hầu hết không ít thì cũng nhiều,

Suy nghĩ vừa mới lướt qua, bèn biến thành sự thật. Gã đó mang thân hình phì phệ đến quầy tiếp tân nhìn cô bằng ánh mắt si mê. Làm cho Hiên Mộc nổi cả gai óc, nhưng cô dĩ nhiên là không thể làm phật lòng khách, vẫn cố nở một nụ cười động lòng người. Ai ngờ lại làm cho gã càng nổi lên thú tính, ông ta nhìn cô cất lời thô thiển:

"Mĩ nhân xinh đẹp, em tên là gì? Nhìn thật mê người" Nói rồi, lại cầm tay của cô vuốt ve,

Hiên Mộc kìm nén cảm giác buồn nôn, vẫn giữ trên môi nụ cười, nhẹ nói: "Vị tên sinh này, nhìn ra ngài chắc hẳn là một thương nhân tài hoa, tên của tôi tầm thường nào đáng để cho ngài bận tâm, chỉ sợ phiền lòng ngài thôi". Vừa nói cô vừa rút tay ra, thiết nghĩ bản thân phải tìm được cách gì tốt hơn để nhanh đuổi ông ta rời đi.Nếu không hàm của cô vì gượng cười mà sắp méo luôn rồi, mỏi chết đi được!

Ông ta nghe qua lời cô nói có chút không vui, nhưng cũng không biết phải trách cô thế nào, nên trực tiếng lỗ mãng vào thẳng vấn đề:

"Hôm nay anh vui, vậy nên mỹ nhân mau vào dọn phòng giúp anh đi . Anh mắc bệnh sạch sẽ, để người khác làm anh thấy không hài lòng"

Nhã Hiên Mộc nghe mà khinh thường trong lòng, lão già này muốn gì cô còn không biết sao? Nhưng mà e rằng hôm nay phải đắt tội với quản lý rồi! Cùng lắm thì thôi việc, chén cơm này vốn dĩ cô nuốt không dễ. Nghĩ rồi môi Hiên Mộc lại nhẹ nhàng thốt ra lời dối lòng, ngọt như mật: "Tiên sinh à, ngài làm như vậy e là có chút không thỏa đáng"

Ông ta cười, cố tình khoe ra mấy chiếc răng được dát bằng vàng hỏi cô, giọng điệu mười phần thì hết chín phần chiều chuộng: "Em thấy không thỏa đáng chỗ nào, mỹ nhân?"

Hiên Mộc càng nói càng chán ghét, nhìn bộ dạng của ông ta như sắp đem cô nuốt vào trong bụng vậy, phiền chết cô rồi!

"Vậy hai người đẹp của ngài thì phải làm sao đây? Người ta xinh đẹp thùy mị như vậy. Lẽ nào dọn ga giường cho ngài mà lại còn không được sao?" Cô nhìn về phía hai cô gái đó, họ cũng đáp trả lại cô, nhưng mà bằng ánh mắt đầy ganh ghét, đố kỵ.

Mật ngọt chết ruồi, cô không tin như vậy mà không diệt được con ruồi già này. Quả nhiên ông ta theo lời của cô nhìn qua, mới nhớ đến có hai cô gái cũng cùng ông ta đến đây. Hai cô gái chạy tới, dí sát vào người ông ta nũng nịu: "Âyo, người ta có thể dọn ga giường cho ngài mà"

Cô gái còn lại cũng không chịu thua: "Em nhất định phục vụ cho ngài còn tốt hơn mấy nhân viên đó nữa" Nói rồi cô gái còn hôn vào má ông ta quyến rũ.

Nhã Hiên Mộc nhếch đôi môi đẹp, đưa thẻ phòng cho ông ta, thuận môi nói: "Chúc các vị buổi tối vui vẻ!"

Ông ta tuy rất tiếc nuối không cam tâm, nhưng cũng không thể tách hai người đang quấn lấy mình, đành phải đi vào. Hiên Mộc lúc này mới được thở ra một hơi dài đầy mệt mỏi,

20 phút sau,

"Chị Mộc...Phòng 199..." Một người tiếp tân hớt hãi chạy tới. Mồ hôi cô ấy ướt đẫm trán, gấp gáp gọi Hiên Mộc,

"Có chuyện gì vậy?" So với vẻ hoảng hốt của cô ấy, trông Hiên Mộc lại bình tĩnh vô cùng. Ha! số phòng đó chẳng phải là cô mới đưa cho lão già lúc nãy sao?

"Ông ta bảo nếu không gọi được chị đến, thì ông ấy sẽ không tha cho khách sạn Happ, chị...Em xin lỗi!"

Hiên Mộc cười khẩy, không phải vì lời cô gái vừa nói mà là vì bản thân của cô đoán không hề sai. Khốn nạn thật! Rốt cuộc thì mọi chuyện vẫn sẽ xảy ra theo hướng này. Cô nhìn vào cuốn sổ ghi số phòng, buông bút xuống, đi đến phòng 199.

Đến trước cửa phòng, vừa nhìn liền thấy bóng dáng của hai cô gái lúc nãy đã bị đuổi ra ngoài, gương mặt nhăn nhó. Cô bước vào phòng, không để ý nhiều, một chiếc cốc thủy tinh bị ném bay ra, va vào chân của cô rồi nát vụn. Hiên Mộc khẽ nhíu đôi mày đẹp, tất cả đồ đạt trong phòng đều bị ông ta làm cho lộn xộn. Cô đi đến nở nụ cười ôn hòa: "Ai lại làm phật ý ngài rồi?"

Nhận ra rõ, khi cô đến đây cơn giận của ông ta cũng biến mất.
Ông ta ngồi trên giường, chiếc khăn tắm khó khăn quấn lấy vòng eo quá khổ của ông ta,

"Ra ngoài hết đi!" Ông ta ra lệnh,

Cô chợt sững người, nhìn ra hai người họ đã đi mất. Nhã Hiên Mộc quay sang đối diện với ông ta, nụ cười đã sớm bị cô dẹp đi.

"Mỹ nhân, mau đóng cửa lại đi, dọn dẹp phòng giúp anh!" Vừa nói ông ta lại vừa lấy tay lau lau khóe miệng,

Hiên Mộc đứng đó cười khẩy: "Ngài làm vậy đúng là muốn làm khó tôi rồi, dọn dẹp phòng? Sao cần phải đóng cửa đây?" Cô quả thật xui tận mạng rồi, quay người bước ra cửa,

Ông ra bỗng nhào về phía cô, từ khi nào thì ông ta lại nhanh như vậy! Còn chưa kịp phản ứng, cánh cửa đã bị đóng sầm lại trước mặt của Hiên Mộc, chỉ nghe một tiếng "cạch" cửa liền bị ông ta khóa lại. Lúc này cô mới ý thức được bản thân mình đang nguy hiểm đến mức nào, trừng mắt với ông ta nói: "Ông có ý gì?"

Ông ta đi từng bước ép cô đến bên giường, cười quỷ quyệt: "Có ý gì sao? Em nói xem tôi muốn em đến đây là có ý gì? Em mê người như vậy" Nói rồi ông ta dùng đôi tay to béo của mình đẩy cô xuống, đè lên.

Hiên Mộc nghiến chặt răng, vung một cái tát thật mạnh vào mặt ông ta. Rất lớn, tiếng của cái tát đó quả thật vang dội khiến cho gương mặt đầy mỡ của ông ta sưng đỏ, in luôn bàn tay nhỏ nhắn của cô trên đó. Lúc này cô đã loại bỏ sự dịu dàng nên có của một tiếp tân:

"Lão già khốn khiếp! Lấy thân hình gớm ghiếc của ông ra khỏi người tôi!" Cô bây giờ đã trở về với dáng vẻ hung dữ thường ngày, đôi môi cơ hồ cũng thét run.

Ông ta sau khi bị tát thì liền nổi điên, túm lấy tóc của cô: "Mẹ nó! Mày dám đánh tao?"

Trên da đầu nổi lên một trận đau dữ dội, cô phẫn nộ, quyết định hôm nay sẽ sống chết một trận với ông ta. Cửa phòng lại đột ngột bị mở ra, tay đang túm lấy tóc cô cũng theo đó mà buông lỏng. Hiên Mộc nhân cơ hội nhanh nhẹn thoát ra, đưa chân đá vào hông dưới của ông ta.

"Aaa!" Ông ta lăn xuống giường đau đớn kêu lên,

Nhã Hiên Mộc đưa tay ngoáy vào lỗ tai bày ra vẻ chán chê, nhếch mép nói: "Muốn chiếm tiện nghi của bà đây, không dễ như vậy!" Cô cười đầy thỏa mãn đi ra, bước chân chợt khựng lại.

Bên ngoài, một nhân viên cầm chùm chìa khóa dự phòng đứng nhìn cảnh cô ra đòn mà há hốc mồm. Còn có một người đàn ông cao lớn, bộ vest đen nghiêm nghị thâm trầm, vẫn là ngương mặt khó quên đó, vẫn là đôi mắt lạnh lẽo đó....Là anh ta!

Đứng ở ngoài cửa nhìn thẳng vào cô, anh ta cao hơn cô một cái đầu khiến cô nhìn mà tim đập dữ dội. Gương mặt hoàn mỹ góc cạnh, khí thế của anh ta vẫn như vậy, quá bức người. Cô từ đầu đến cuối đều bị anh ta nhìn đến ngượng ngập.

"Hiên Mộc, Mặc tổng muốn cùng cô thảo luận một vấn đề còn thiếu ở phòng anh ấy" Giọng của người giữ khóa cất lên, nhưng lại cẩn trọng hơn thường ngày.

Cô làm vẻ ngạc nhiên nhướn mày hỏi lại: "Là tôi sao?" Rồi nhân dịp đảo mắt về phía của anh ta. Người đàn ông đó từ đầu đến cuối đều bày ra bộ mặt lạnh tanh, không hề mở lời một câu, chỉ đứng bỏ tay vào túi quần. Khiến cho Hiên Mộc lấy làm bực, nói: "Xin lỗi! Qua hôm nay là tôi nghỉ việc ở đây rồi, có việc gì phiền lòng nhờ người khác" Nói xong có ý muốn bước đi, nhưng anh ta đứng chắn ở cửa, cô đành phải nán lại.

Người giữ khóa nghe cô nói vậy thì vội năn nỉ: "Hiên Mộc, coi như cô giúp tôi đi có được không? Ngàn vạn lần đừng từ chối"

Hiên Mộc nghe nói mà ngạc nhiên mở to mắt, một lần nữa nhìn vào người đàn ông, nhưng dường như anh ta không có kiên nhẫn đã quay lưng đi. Cô chỉ "hừ" một tiếng, nhìn theo bóng lưng của anh ta, nói: "Nếu tôi từ chối, khách sạn này sẽ đứng trước nguy cơ đóng cửa đúng không?"

Chỉ thấy người giữ khóa liên tục gật đầu. Cô thầm thở dài, những người giàu có như họ thì hay rồi, muốn trời có trời, muốn đất có đất. Chỉ tội cho dân đen bọn cô, vạn bất đắc dĩ,

"Được rồi, anh ta ở phòng bao nhiêu?" Coi như cô làm nốt hôm nay vậy,

Người mở khóa mừng rỡ, miệng đọc ra ba con số: " 419"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro