Chương 3: Thao cô 2 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng khóc của Lệ Sơ Sơ dần dần thu nhỏ lại, cô hít hít cái mũi, khóc đỏ mắt nhìn Cố Vũ Duyên, "Có cái gì đó trên bụng tôi... Anh đừng đè nặng tôi. Tôi..."

Lời nói đến cuối cùng, Lệ Sơ Sơ rõ ràng cảm nhận được vật cứng rắn vẫn luôn đỉnh lên bụng cô kia đang chuyển động xuống dưới theo di chuyển của Cố Vũ Duyên.

Cô dại ra.

Hai tay Cố Vũ Duyên giam cầm cánh tay cô, giờ phút này đổi thành giam cầm bằng một tay.

Anh dùng đầu gối đẩy cặp đùi trắng nõn của cô ra, bàn tay to tiếp tục tách hai chân cô sang hai bên, giọng nói của anh có chút khàn khàn, "Quấn lấy eo tôi."

"Ô ô ô..." Lệ Sơ Sơ đến lúc này mới tỉnh ngộ, mới biết được Cố Vũ Duyên muốn làm gì, cô khóc càng thêm lớn tiếng, mang theo tiếng khóc nức nở, "Tôi không muốn."

"Em không phải muốn biết đó là cái gì sao?"

"..."Cô không muốn, hoàn toàn không muốn biết.

Mặc dù cô cự tuyệt, nhưng Cố Vũ Duyên vẫn không chút lưu tình bẻ hai chân cô ra, quấn lên eo mình.

Khi đồ vật cứng rắn đỉnh lên tiểu huyệt mềm mại, mới vừa chạm vào, cả người Lệ Sơ Sơ đã nổi hết da gà.

Toàn thân càng thêm căng chặt, trong lòng Lệ Sơ Sơ cảm thấy ủy khuất phẫn nộ, cô khóc lóc cảnh cáo Cố Vũ Duyên, "Anh muốn cưỡng gian tôi? Cố Vũ Duyên, nếu anh thật sự dám làm như vậy, tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Sau này, tôi sẽ không để anh yên đâu!"

Lệ Sơ Sơ vốn tưởng rằng Cố Vũ Duyên thật sự hoàn toàn điên rồi, cô cũng không ôm bất kỳ hy vọng gì, nhưng lúc này cô nhận ra Cố Vũ Duyên thật sự ngừng lại, không tiếp tục hành động nữa. Cô cảm thấy mình đã tìm được hy vọng, nói một cách dứt khoát:

"Bây giờ anh buông tôi ra, tôi sẽ coi như hôm nay không có chuyện gì xảy ra. Nếu không, đợi tôi trở về sẽ nói cho ba mẹ tôi biết, anh nhất định sẽ chết chắc."

Nhìn cô gái nhỏ dưới thân, khuôn mặt nhỏ sợ hãi đến trắng bệch rồi phấn hồng còn mang theo cảm xúc phẫn nộ, trong lúc nhất thời Cố Vũ Duyên lại không nóng nảy mà ăn sạch cô.

Anh khàn giọng nói, "Được. Tôi có thể buông em ra."

"Vậy anh mau thả tôi ra."

"Kêu tôi một tiếng ông xã, tôi mới buông em ra."

"Không có khả năng. Anh chính là con chó luôn đi theo sau tôi, tôi sẽ không kêu anh là ông xã. Tôi..." Tính tình Lệ Sơ Sơ từ trước đến nay đều rất nóng nảy, lòng dạ càng thêm cao ngạo, nhưng bây giờ, cô thật sự sợ đến không biết phải làm sao.

Bởi vì, đại gia hỏa để ở tiểu huyệt, thế nhưng cọ cọ một chút vào trong, rõ ràng cho thấy câu trả lời này của cô khiến anh rất không hài lòng.

Trong đầu Lệ Sơ Sơ ầm ầm vang lên, nhắm mắt lại quyết đoán kêu ra, "Ông xã..."

Giọng nói khàn khàn của người đàn ông lại nói một câu, "Lại kêu một lần nữa, tôi sẽ lui ra ngoài."

Lệ Sơ Sơ sợ hãi đến mức khóc nức nở, lần này cô gọi rất nhanh, "Ông xã." Dừng một chút, "Mau đi ra."

Sau khi đại quy đầu bị dính dâm thủy rời đi, Lệ Sơ Sơ lập tức thờ phào nhẹ nhõm, cô cho rằng Cố Vũ Duyên đã buông tha cho mình.

Cô mở to đôi mắt long lanh ngấn nước, nhìn người đàn ông đè cô ở dưới thân, nói với giọng ra lệnh, "Hiện tại anh lập tức cút cho tôi."

Khóe môi Cố Vũ Duyên hơi cong lên, lời nói lại vẫn mang theo sự lạnh nhạt, "Nói một câu em yêu tôi. Tôi liền lăn."

Yêu cầu này làm sắc mặt hồng nhuận của Lệ Sơ Sơ lập tức trắng bệch, cô nghĩ đến từ trước đến nay Cố Vũ Duyên chưa từng lừa gạt mình, cô căng da đầu, "Một câu em yêu tôi... Tôi nói."

Rồi sau đó, cô bị ánh mắt của Cố Vũ Duyên dọa sợ.

Rơi vào đường cùng, cô ủy khuất quay đầu đi, hốc mắt hàm chứa nước mắt, chỉ có thể nói lại: "Tôi, tôi yêu anh."

Mỗi một phút mỗi một giây, Lệ Sơ Sơ đều cảm thấy quá dày vò, cô quả thực sắp chịu không nổi tình huống lúc này, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng vượt qua lúc này.

"Lăn..."

Lệ Sơ Sơ mới vừa thốt ra được một chữ, dị vật thô to đã chen vào trong thân thể cô.

Trong nháy mắt, toàn thân cô căng chặt đến mức cong lên.

Sau đó, một cảm giác đau đớn bị xé rách truyền đến, cô trực tiếp bị đau đến khóc lên, trong miệng phát ra những lời không rõ ràng, "Cố Vũ Duyên, anh gạt tôi? Ô ô ô..."

Người đàn ông dán vào bên tai Lệ Sơ Sơ, khàn khàn nói: "Quá chặt, thả lỏng chút."

Hơi thở của Cố Vũ Duyên bắt đầu trở nên nặng nề, âm đạo nhỏ hẹp kẹp chặt lấy quy đầu của anh, hoàn toàn không thể thâm nhập thăm dò về phía trước.

Thấy cô gái nhỏ dưới thân lại vẫn kịch liệt phản kháng, anh liền ngậm lấy vành tai cô, đầu lưỡi liếm láp lỗ tai nhỏ, nửa người dưới càng thong thả va chạm vào bên trong.

Cho đến khi quy đầu đỉnh đến một tầng chướng ngại, anh mới ngừng lại.

Lúc này, trong miệng Lệ Sơ Sơ hoàn toàn là những lời nói thô tục, nhưng toàn thân không thể nhúc nhích lại khiến cô xuất hiện cảm giác quái dị, dâm thủy bên trong tiểu huyệt dường như bắt đầu không ngừng chảy ra bên ngoài phân bố ra trơn trượt. 

Cố Vũ Duyên lúc này buông lỏng lỗ tai nhỏ của cô ra, anh nhổm người dậy đối diện với cô.

Lệ Sơ Sơ rất tức giận, cô mang theo tiếng khóc nức nở cảnh cáo anh, "Cố Vũ Duyên, đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh! Sau này anh đừng mong có một ngày tốt đẹp, về sau Lệ gia tôi sẽ không... A... Đau quá!"

Khi lời nói đột nhiên dừng lại, quy đầu cực đại trực tiếp đột phá tầng lá mỏng kia, cùng với máu tươi, dương vật thô dài tiếp tục thao nhập vào trong.

Mà người đàn ông, thoải mái phát ra một tiếng gầm nhẹ.

Lúc này Cố Vũ Duyên buông hai tay Lệ Sơ Sơ ra, anh dùng một tay bắt lấy mềm mại trước ngực cô, tay còn lại đặt lên mông cô nhéo nhẹ vài cái.

Đại dương vật ở bên trong nộn huyệt bị thịt mềm gắt gao bao vây lấy, lúc này đang nhảy dựng khó có thể khắc chế sự sung sướng.

Chậm rãi, nó bắt đầu đưa đẩy qua lại.

Mỗi lần mân mê, thân gậy đều mang lên dâm thủy và máu tươi, không ngừng ra vào, mang theo chất hỗn hợp chảy xuống khăn trải giường.

Mọi chuyện này phát sinh quá nhanh, Lệ Sơ Sơ quả thực không thể tin được mình thế nhưng thật sự bị Cố Vũ Duyên cường bạo, trong đầu cô trống rỗng, trong miệng đều là những lời thô tục, hai tay vừa được buông ra, cô liền túm lấy sau lưng Cố Vũ Duyên, cách áo sơmi trắng của anh dùng móng tay hung hăng cào lên lưng anh.

Mà thân thể cô theo bản năng lại phản ứng rất kịch liệt, giống như trước đó bị hôn qua vành tai mẫn cảm, thịt mềm ở âm đạo bắt đầu không ngừng phân bố ra dâm thủy.

Cố Vũ Duyên ở trên người cô, trực tiếp đáp lại những câu mắng chửi của cô, anh nhẹ kêu tên cô, "Sơ Sơ..."

"Anh đừng gọi tôi! Cố Vũ Duyên, đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh." Lệ Sơ Sơ khóc thật sự rất thảm, tâm trí của cô vẫn chưa hồi phục sau khi biết Bạch Dĩ Kiêu phản bội mình, mà trong thời gian ngắn như vậy, cô đã bị Cố Vũ Duyên cưỡng bách.

Người đàn ông không đáp lại cô, anh từng chút một vận động pít-tông va chạm vào bên trong, hiện tại nước cũng đủ nhiều, vừa trơn vừa mềm cảm giác kích thích khiến vỏ đại não của anh cũng đang kêu gào.

Tiếng da thịt va chạm càng thêm vang dội, tiếng đánh kịch liệt càng lúc càng vang dội và nhanh chóng trong căn phòng.

Tiểu nộn huyệt tuy là lần đầu tiên, nhưng điểm mẫn cảm bên trong nộn huyệt vẫn bị dương vật thô dài dễ dàng xâm nhập.

---------

Truyện được cập nhật sớm nhất tại:

https://truyenhdt.com/truyen/chi-lam-mot-minh-em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro