Chương 4: Nghiền ma cung khẩu (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương vật nhẹ nhàng đã có thể đỉnh đến cung khẩu, đại quy đầu thậm chí nghiền ma vài cái lên cung khẩu mới cả cây rút ra, sau đó, từng chút một nguyên cây thao tiến vào trong, liên tục thao như vậy, mới vài cái, Lệ Sơ Sơ vốn còn đang mắng chửi Cố Vũ Duyên, cô đã đột nhiên không lên tiếng nữa.

Nước mắt rơi xuống, cô khịt khịt mũi, hàm răng trắng sáng cắn lên đôi môi anh đào, cô đang đè nén cảm giác quái dị dâng lên trong thân thể, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên nặng nề.

Hai chân quấn quanh eo người đàn ông, ngón chân cũng bắt đầu cong lên, run rẩy nói, "Tôi... Muốn đi tiểu. Buông, buông tôi ra."

Trước ngực, người đàn ông đang hàm chứa đầu vú hồng nhạt của cô, sau khi nghe thấy lời cô nói, lúc này anh mới buông lỏng tiểu khả ái hồng nhạt ra.

Trong mắt anh mang theo dục vọng nồng đậm, cúi người dán vào bên tai cô, nửa người dưới thả chậm tiết tấu, khàn giọng nói: "Tè ra."

"Không cần! Tôi không..." Toàn bộ âm thanh nói chuyện của Lệ Sơ Sơ đều run rẩy, tốc độ vừa rồi chậm hơn, khiến cô thích ứng dần, nhưng cô còn chưa nói xong, Cố Vũ Duyên lại đột nhiên tăng tốc.

Một chớp mắt này, cô hoàn toàn nhịn không được, điểm mẫn cảm hoàn toàn bị kích thích khiến cô thoải mái giống như bay lên trời.

Tiểu huyệt càng khó có thể khắc chế phun ra lượng lớn dâm dịch.

Dương vật ở trong tiểu huyệt bị âm đạo mềm mại bao bọc cũng kích thích không nhẹ, dương vật ngừng lại trong âm đạo không nhúc nhích, tiểu nộn huyệt co rụt lại hút lấy côn thịt.

Cố Vũ Duyên vốn định nhẫn nhịn hưởng thụ niềm sung sướng tốt đẹp này, nhưng tiếng rên rỉ phát ra từ cái miệng nhỏ của người dưới thân lại làm anh không thể kìm được.

Hai tay anh nắm lấy eo cô, nhanh chóng va chạm vào trong tiểu huyệt sưng đỏ, hai mảnh môi âm hộ phấn hồng bị thao nhảy ra ngoài, sau khi đến điểm cuối cùng, đại quy đầu xuyên qua cung khẩu, từng chút một thao vào chỗ sâu nhất.

Tinh dịch đặc sệt phun ra từ mã mắt, bay thẳng đến chỗ sâu nhất.

Khi kết thúc, dương vật trượt ra khỏi tiểu huyệt, lượng lớn chất hỗn hợp tràn ra bên ngoài ...

...

Tình cảm mãnh liệt qua đi, Lệ Sơ Sơ được ôm đi tắm trong nước mắt.

Sau khi được ôm ra khỏi phòng tắm, cô rúc trong ổ chăn trên giường, cả người cuộn tròn lại, nước mắt lặng lẽ lại chảy ra.

Ánh mắt cô dại ra, như thể không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Xuyên qua khe hở hơi mở ra của tấm chăn đơn, ánh mắt cô dừng trên thân mình trần trụi của người đàn ông đang đứng trên mặt đất.

Trên tay người đàn ông cầm một chiếc khăn lông đang lau thân thể, da anh không trắng nõn như Bạch Dĩ Kiêu, mà là có màu lúa mạch. Trên người không có một chút thịt thừa nào, cơ bắp rất săn chắc, cơ bụng rõ ràng từng khối.

Lệ Sơ Sơ nhìn lại, đây là lần đầu tiên cô nhận ra ngũ quan của Cố Vũ Duyên quả thực so với mình còn tinh xảo hơn, sống mũi cao thẳng, đôi mắt thâm thúy, đôi môi mím thành một đường, khuôn mặt cương nghị không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, làm người ta rất khó nhận ra anh đang nghĩ gì.

Không đúng, anh thoạt nhìn có chút không vui?

Lệ Sơ Sơ có chút phát ngốc, lúc này cô hậu tri hậu giác mới phát hiện, đây hình như là lần đầu tiên mình nhìn kỹ người đàn ông này.

Nhận ra điều này, Lệ Sơ Sơ có chút nổi giận, cô ló mặt ra khỏi ổ chăn, sau đó trừng mắt với Cố Vũ Duyên, dùng giọng điệu ra lệnh như thường ngày,

"Lấy quần áo trong vali lại đây cho tôi, sau đó giúp tôi mặc vào. Tôi muốn về nhà."

Cố Vũ Duyên phớt lờ cô.

Cô nhìn Cố Vũ Duyên, một hồi lâu sau, vẫn không thấy anh nghe lời mình.

Lần này trực tiếp làm Lệ Sơ Sơ hoàn toàn tức giận, "Anh không nghe thấy phải không?"

Giờ phút này, Lệ Sơ Sơ có cảm giác Cố Vũ Duyên, con chó cô tự mình nuôi dưỡng đã đè lên cổ cô, phải biết rằng, cô không lập tức truy cứu chuyện vừa rồi, đã rất nhẫn nại với anh rồi.

Vậy mà hiện tại anh lại không nghe lời mình nói.

Khi cô đang muốn phát giận, Cố Vũ Duyên lại mở miệng nói, "Hiện tại Sơ Sơ đang dùng thân phận gì để ra lệnh cho tôi?"

Lệ Sơ Sơ trực tiếp bị hỏi đến ngây ngốc, cô cắn cắn cánh môi, không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào.

Vừa mở miệng, rồi lại khép lại.

Tình huống hiện tại, Cố Vũ Duyên hình như không còn là nô lệ của cô nữa.

Cô hình như không thể ra lệnh cho anh nữa.

Nhưng, cô vẫn nuốt không nổi cục tức này, "Chuyện vừa rồi anh làm với tôi, tôi sẽ nói với ba mẹ tôi. Đến lúc đó anh chờ chết đi."

Ánh mắt lộ ra vẻ hung dữ, Lệ Sơ Sơ vừa xuống giường, hai chân liền truyền đến một cổ đau đớn mệt mỏi, nhưng nghĩ đến Cố Vũ Duyên còn đang nhìn mình, cô chỉ có thể chịu đựng cảm xúc mềm nhũn ở chân, cơ thể trần trụi trực tiếp chạy tới vali đặt ở gần cửa.

Cô đặt vali xuống, tìm nửa ngày cũng không biết khóa kéo ở chỗ nào.

Cô gãi gãi mái tóc rối loạn, cả người càng thêm chật vật hơn.

Cái vali này cũng là Cố Vũ Duyên giúp cô thu thập.

Cô không biết mở như thế nào.

Thân thể trần trụi ngồi xổm trên mặt đất một hồi lâu, chân đã có chút tê dại, Lệ Sơ Sơ đang định đặt mông trực tiếp ngồi trên mặt đất để chậm rãi nghiên cứu, thì người đàn ông phía sau đã trực tiếp đi tới bên cạnh cô.

Duỗi cánh tay dài ra, anh trực tiếp ôm cô trở về giường.

Sau đó, anh trở lại bên cạnh hành lý, chỉ mất vài giây đã mở được vali ra, lấy một bộ váy trắng ra, đi tới bên cạnh cô.

Thấy anh như vậy, Lệ Sơ Sơ vẫn bộc lộ tính tình như thường lệ, tùy ý để Cố Vũ Duyên giúp mình mặc quần áo.

Cô hừ nhẹ một tiếng, "Hừ. Anh vĩnh viễn chỉ là nô lệ của tôi, lúc trước nhà tôi mua anh về chính là để anh làm người hầu cho tôi sai sử. Cho dù hiện tại thân phận của anh cao hơn nhà chúng tôi, thì anh vẫn chỉ là..."

Lệ Sơ Sơ còn chưa nói xong lời cuối cùng, đã nhận được một ánh mắt hung ác nham hiểm của Cố Vũ Duyên, khiến cô sợ hãi cả người run lên, những lời muốn nói đều đã quên hết.

Sau khi mặc xong quần áo, Cố Vũ Duyên giúp cô đi giày vào.

Toàn bộ quá trình Lệ Sơ Sơ đều không hé răng.

Cô tự nhủ, Cố Vũ Duyên đối xử với mình như vậy, chờ khi cô về nhà, sẽ cho Cố Vũ Duyên đẹp mặt.

...

Từ khách sạn trở lại biệt thự Lệ gia, đã là 12 giờ đêm.

Sau khi Lệ Sơ Sơ xuống xe, hai chân liền ngăn không được mà run lên, cô thiếu chút nữa mềm nhũn chân trực tiếp té ngã trên nền đất xi măng.

Mà người đàn ông ở bên cạnh, tất nhiên cũng nhận thấy sự bất tiện của cô, sau khi anh lấy hành lý từ cốp xe ra, cũng không hỏi cô một câu, trực tiếp cầm vali đi một mạch đến cửa lớn.

Nhìn Cố Vũ Duyên càng đi càng xa, cứ như vậy ném mình ở chỗ này, Lệ Sơ Sơ rống lên từng chữ một: "Cố, Vũ, Duyên!"

Người đàn ông vẫn không có phản ứng.

Giờ phút này, đêm đã khuya, sau khi Lệ Sơ Sơ rống lên như vậy, đèn phòng trên lầu biệt thự cũng sáng lên.

Lệ Sơ Sơ không hề nhận thấy ánh đèn trên lầu, cô giơ tay chỉ vào Cố Vũ Duyên, dùng thái độ không tốt như cũ ra lệnh cho anh: "Lại đây ôm tôi vào."

Lệ Sơ Sơ chưa từng đưa ra yêu cầu như vậy, trước kia đều là anh chủ động tự hiểu mà ôm mình đi đường, vốn tưởng rằng anh sẽ không nói hai lời mà tới đây, nhưng hiện thực lại vả mặt như vậy, anh ngay cả đầu cũng không quay lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

---------

Truyện được cập nhật sớm nhất tại:

https://truyenhdt.com/truyen/chi-lam-mot-minh-em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro