Chap 8.1 : Oan gia ngõ hẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng trong lành tại Houston, Mĩ . Một người đàn ông đang uống cốc cà phê và thưởng thức bữa sáng tuyệt vời của mình. Ông rút từ trong túi mình ra một tấm ảnh, tay cầm chiếc điện thoại.

- Alo, tôi đây.

Đã 22 năm rồi nhỉ, lời hứa của chúng ta cũng nên thực hiện thôi.- Người đàn ông mỉm cười.

---------------------------------------------------------------------------

Tại công ty koumashi

- À vâng... .... hểeeeeeeeeeeeee, cô bé Sami là em gái anh á?- Mia trợn tròn mắt.

- Uk đúng thế, thì sao?- Anh vẫn tỉnh bơ

" Thật không thể tin đc, cô bé ấy là em gái của anh mà hai người lại như ng tình thế kia à, bám riết lấy nhau , đút cho nhau ăn..." Chỉ nghĩ thôi cô đã muốn nổ đầu, chuyện này hoàn toàn ngược lại với cô và em trai.

- Là anh em mà gọi là anh yêu xong lại còn hứa cưới nhau, còn cái vụ socola valentine kia nữa, còn....- Mia đếm ra bao nhiêu việc .

- À cái đấy á, từ bé nó đã gọi tôi là anh yêu rồi, lại còn bắt tôi phải hứa cưới nó thì mới tha cho tôi . Ko thì nó sẽ bám tôi mãi, kể cả lúc trong vệ sinh , tôi đi chơi ko đc nên mới nói thế để thoát khổ ấy mà.

- à thế ạ, công nhận nếu tôi mà là anh tôi cũng sẽ hứa bừa.Thế còn cái vụ socola?

- Socola năm nào nó chả tặng tôi, tôi ko nhận thì chết với nó...... ơ khoan, tại sao tôi lại phải giải thích cho cô nhỉ, cô là người yêu tôi chắc.- Anh đang làm việc thì ngước lên nhìn cô

- Tôi....tôi... tôi đang thẩm vấn để làm rõ xem anh có phải là 1 tên bệnh hoạn hay ko- Cô nhìn mấy quyển sách trinh thám rồi bịa ra.

- Cái gì??? đường đường là ng đẹp trai, nhà giàu như tôi mà lại bị cô nói là bệnh hoạn à, đồ gái vừa già vừa điên.- Anh vênh mặt lên

- Yahhhhhh, tôi mà già á, mới có 22 tuổi nhá , anh cũng bằng tuổi tôi còn gì. Tôi mà là gái già thì anh cũng là trai già rồi , với cả tôi ko bị điên nhá. Chỉ kiểm tra xem anh có bệnh hoạn thôi chứ tôi có bảo anh là đồ bệnh hoạn đâu. đúng là cái đồ có tật giật mình.- Mia đưa tay chỉ thẳng vào mặt tổng giám đốc

- Cái gì?????.............yahhhh

Anh chưa kịp nói xong thì cô đi ra ngoài và đóng xầm cửa lại, bỏ lại anh một mình bơ vơ , tự chửi tự nghe.

- Chiều nay về nhà, cô chết với tôi.- Anh hét lớn

" Xì đúng là đồ dở hơi, con trai gì mà nói có một tí đã cao giọng" Cô bực mình giậm chân uỳnh uỵch uỳnh uỵch ra bàn làm việc. Lấy đồ cho vào túi sách rồi đi về.

Xuống dưới tầng một, cô đứng một lúc, chả nhìn thấy chiếc xe nào đang đợi mình cả. " Sao tự nhiên mình lại đứng đơ ra thế này, chả lẽ mình đợi xe của hắn ta... Mà thôi bỏ đi, vừa mới cãi nhau, chắc phải đi xe buýt về vậy"

Cô đứng mãi mới bắt đc chiếc xe buýt về nhà anh, vừa về đến cổng thì thấy chiếc xe ô tô của anh về. "Sao hắn ta giờ này mới về nhỉ, hắn ta đi trước mình cơ mà, hừ, còn ko chờ mình. Cùng chug một đường mà ki bo " .

Anh lái chiếc xe phi thẳng vào trong, mặc kệ cô đứng ở ngoài. "Ble ble , ai bảo cô dám chọc tức tôi". Tonoki lấy tay vạch mắt rồi lè lưỡi qua cửa kính. Mia thì đứng ngoài dùng ngón tay xoay xoay cạnh đầu như nói" Đồ điên". Cô chưa đủ khổ hay sao mà anh còn chọc ngoáy vào nỗi khổ của cô chứ.

" You are my everything!! Ah just kidding!!, yeah!! baebae à há!" Chiếc điện thoại trong túi cô bỗng reo lên.

- Alo

- Bố đây- ông Kimoto lên tiếng

- aaaa bố, sao bố lại gọi cho con ạ?

- Ơ hay bố gọi cho con mà cũng ko được à? Ngày mai bố về đấy, cái con bé đãng trí này

- Uk nhỉ , con quên mất. A..aa mà bây giờ con ko có nhà đâu ạ, con đang đi công tác với tổng giám đốc ở New York rồi ạ, cuối tháng con mới về .

-Ukm, thế thì hết cách rồi, mặc dù bố muốn gặp con.... thôi bố cúp máy đây, làm việc tốt nhé.

- Vâng ạ

Bố cô đi công tác ở Houston, Mĩ 1 năm rồi , hôm nay bố cô về mà cô lại quên mất, tại anh mà cô ko đc gặp bố, hừ.

" You are my everything!! Ah just kidding!!, yeah!! baebae à há!"

- Alo, lại gì nữa....- Mia tưởng là bố cô gọi

- Mia à, hix hix..- Giọng cô gái phía đầu dây bên kia rất buồn thảm .

- Chị đang ở đâu....chờ em, em tới liền

Khoảng 20' sau tại Quán rượu OOO, Mia từ chiếc xe taxi xuống chạy vào trong. Ameri thì đang uống rượu hết cốc này đến cốc khác. Mia thấy thế thì nhẹ cả lòng, thở phào một cái rồi kéo ghế ra, ngồi xuống. Lúc cô nghe tin Ameri bị bạn trai đá , chị ấy còn kêu muốn chết với tự tử, cô sợ quá nên mới lao thẳng đến đây

- Chị à... - Mia vỗ vỗ lưng Ameri

- Hix...hix... sao anh ta có thể làm thế với chị chứ...hix, chị đã yêu anh ta nhiều đến vậy mà... đồ đàn ông bội bạc...- Ameri tu rượu như tu nước.

- Em hiểu mà...- Mia thở dài.

Cô hiểu chứ, cô với Ameri thật là ko có duyên với đàn ông, chẳng biết họ bội bạc hay ngốc hết nữa. Cô cũng từng thế mà, yêu anh Fuchiro hết lòng vì mong anh ấy sẽ đáp lại tình cảm của cô. Cuối cùng anh ấy ko nhận ra, lại còn cưới vợ nữa chứ.

Mia cũng lấy cốc rồi gọi thêm mấy chai rượu nữa. Cô cũng tu hết cốc này đến cốc khác.

- Đàn ông toàn là một lũ ngốc - Mia hét to

- Đúng vậy, đúng vậy, cùng uống.. nào ng chị em- Ameri nâng cốc với Mia

Sau đó hai người này ko cần cốc , cầm chai uống luôn. Uống cho chán rồi kéo nhau lên taxi

- Bác taxi , quán Karaoke gần nhất....*nấc* ...thẳng tiến

- Thẳng tiến.....*nấc*

Đến ông taxi cũng chịu hai người này, ngồi trên xe nhảy múa hát hò linh tinh cả lên, chửi bới tùm lum.

-Đồ tổng giám đốc vô duyên, anh Fuchiro anh là đồ ngốc

- Đúng thế, tất cả bọn đàn ông trên thế giới này đều điên hết rồi

Ông taxi nghe thấy thế,muốn tăng tốc để đến nơi thật nhanh, cho hai bà cô này xuống, cầu mong họ ko làm hại mình.

------------------------------------------------

Tại nhà Koumashi, Tonoki vừa tắm xong, định đi xuống nhà tìm cô thì không thấy cô đâu.

- Cô Natsu, cô có thấy Mia đâu ko ạ?- Tonoki hỏi bà quản gia

- Ko tôi ko thấy, từ trước lúc cậu chủ về đã không thấy rồi ạ?

" Kì lạ thật, rõ ràng lúc mình vào là cô ta vào sau cơ mà. Chẳng lẽ lại đi đâu rồi, mình còn chưa tính sổ với cô ta đây."Anh đi xung quanh tìm cô khắp nhà , một vài phút sau anh đứng lại đơ đơ một lúc. " NHưng sao mình phải lo lắng cho cô ta nhỉ cô ta đi đâu thì kệ nhg mà bây giờ làm ng hầu cho mình thì đáng lẽ phải về sớm chứ, mà thôi kệ đi". Anh đang đứng tự lẩm bẩm thì đột nhiên một cái bóng lòng anh giật mình.

- Anh yêu - Sami đến ôm Tonoki một cái.

- Giật cả mình, em đi học về rồi à

- à vâng, nhg đang đang làm gì mà đứng một mình thế?- cô bé tỏ ra rất ngạc nhiên

- Anh đang tìm Mi....à ko anh đang đứng tập thể dục, à haha 1...2...1...2

- Dạo này anh kì lạ thật đấy, ai lại tập thể dục trước bữa cơm cơ chứ, anh cũng ra ăn cơm đi chuẩn bị xong hết rồi đấy- Sami vừa đi thì Tonoki thở phào một cái

" Tóm lại là cô ta đi đâu nhỉ, Hừ thôi đi ăn cơm cái đã" Tonoki gãi gãi đầu rồi vào phòng ăn.

----------------------------------------

Trong khi đó, Mia và Ameri thì đang ở phòng karaoke hát hò nhảy múa ầm ĩ. Hai bà cô này lấy giấy quấn quanh ng , nhét cả vào lỗ mũi, tay thì cầm lúc lắc khua loạn xạ.

- Anh là ai? à há, mà dám làm tôi trở thành con ngốc, cho dù có vậy thì anh cũng đừng làm khổ tôi, sau bao nhiêu năm tháng tôi dành tình yêu cho anh.....- Mia cầm micro chạy lên bục hát.

- Anh là ai? à há, mà dám làm tôi đau, làm tôi thương, làm tôi nhớ, cho dù có vậy thì anh cũng đã trở thành thằng hâm rồi đấy.. à há.....- Ameri cũng chạy lên

Hai người này hết hát rock , pop, ballad rồi lại sang trữ tình, đủ các thể loại. Lúc thì cười nói ầm ĩ, lúc thì khóc lóc sướt mướt như hai con dở trong trại. Mia thì vừa hát vừa cầm theo chai bia uống suốt nên lúc ngồi xuống ghế thì ngủ quên lúc nào ko biết. Ameri có đánh thức cô thế nào cô cũng ko dậy, thế là cũng ngủ theo luôn.

------------------------------------

Tonoki đi đi , đi lại nhìn đồng hồ " 22h rồi còn gì, cái cô này đi đâu ý nhỉ, nếu ko về thì cũng phải báo mình chứ, hay là xảy ra chuyện gì rồi, hừ". Anh cầm cái điện thoại, suy nghĩ mãi mới quyết định gọi cho cô.

" You are my everything!! Ah just kidding!!, yeah!! baebae à há!"

Ameri đang ngủ , nghe thấy tiếng điện thoại thì bật dậy, lấy điện thoại từ trong túi áo MIa ra nghe.

-Alo

- Ai đấy??? sao cô lại cầm máy của Mia ?- Tonoki quát

Ameri nhìn xuống điện thoại, dòng chữ " Tổng giám đốc " hiện lên làm cô giật mình, đứng phắt dậy.

- Tổng ... tổng giám đốc, tôi là Ameri phó giám đốc marketing đây ạ

- aaa, cô Ameri, sao cô lại cầm điện thoại của Mia, Mia đâu

- à thực ra...............

30' sau, Tonoki lập tức có mặt ở quán karaoke, nơi mà cô gái kia ngủ. Anh chạy như bay vào trong, thấy cô đang ngủ rất ngon. " Cái cô này, haizz, đúng là..."

Anh bế cô lên, đưa xuống xe. Ameri thấy thế ko dám nói gì, chào anh rồi lượn luôn. "Mia à, chị xin lỗi em nhé, chị sẽ giao em cho tổng giám đốc"

Tonoki bế cô lên xe xong thì thở hổn hển" khiếp , ăn gì mà nặng thế ko biết, ng lại toàn mùi rượu, về cô chết với tôi" Nói thì nói thế chứ anh đã lo lắng cho cô bao nhiêu, chỉ mỗi tội anh ko nhận ra điều đó.

- Hức..hức....- Chẳng biết mơ gì mà cô khóc làm anh giật mình

" Haizzz , tối nay tôi tha cho cô vậy."

Về đến nhà, anh bế cô lên phòng, vừa định bước vào thì thấy Sami "chết, con bé mà nhìn thấy mình thế này sáng mai chắc mình khỏi ăn cơm", anh sợ quá bế cô sang phòng mình luôn rồi khóa cửa lại. Sami thấy anh về thì đứng ngoài cửa hỏi.

- anh đi đâu đấy, bây giờ mới về

- A...aaa anh đi có việc ở ngoài một chút bây giờ anh mới về đc- Anh ấp úng

- Thế ạ? anh có biết chị Mia đi đâu ko, em đến tìm chị ấy mà chả thấy.

- à...à đúng rồi, cô ấy bảo việc nhiều quá nên sáng mai sẽ về sớm. Em đi về ngủ sớm đi, ngủ muộn ko tốt cho da đâu, có gì sáng mai Mia về thì tìm cô ấy sau - Tonoki toát mồ hôi, cầu cho con bé đi càng nhanh càng tốt.

- Hihi anh còn nghĩ cho em nữa à, vậy em về phòng đây.

* phùuuuu* Anh thở phào nhẹ nhõm, sự kinh hoàng đã đi rồi, bây giờ anh biết làm gì với cô đây, đành phải để cô ngủ lại phòng anh vậy.

Anh lấy từ trong tủ ra một cái đệm, rải xuống đất rồi lăn cô xuống, ném chăn vào mặt cô." Cô ngủ dưới đất đi, còn tôi sẽ nằm trên này, blee" .

Nghĩ một lúc , anh lại lấy cái chăn ra, đắp lại tử tế cho cô. Anh tắt đèn rồi bật đèn ngủ lên. Tonoki nằm xuống giường rồi quay sang, úp tay dưới mặt nhìn cô." xìiiiiiii con gái con đứa gì mà ngủ như chết thế kia, lỡ tôi đem cô bán sang Trung Quốc thì cô tính sao" Anh nằm im , ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ của cô, cô chu cả mỏ lên, má thì hồng hồng do uống rượu. Anh ngắm mãi ko chán rồi ngủ quên lúc nào ko biết.

-------------------------------

Sáng hôm sau,

- Chủ tịch, ngài đã về ạ- ông quản gia chạy ra tiếp đón

- Ukm hôm nay tôi dẫn theo một vị khách , hãy chuẩn bị bữa sáng và trà .

- Vâng , thưa ngài.

Từ trong xe, một người đàn ông khác bước ra

- Yahhhh, nhà bạn tôi đẹp thật đấy

- Ông quá khen rồi, vừa mới về nước mà đã bắt ông đến nhà tôi thế này- Chủ tịch ngay lập tức thay đổi thái độ thành một ng đàn ông hiền lành vui tính

- Haha, ko sao,chúng ta là bạn tốt mà. Tôi còn dấu vợ đến đây đấy.

- Hahaha!Chúng ta đi nào anh bạn
Chủ tịch khoác vai ng đàn ông vào phòng ăn.
-À tôi chưa gặp con cậu bao giờ, hình như con lớn nhà cậu bằng tuổi con gái tôi đúng ko?
- À vậy sao? Để tôi lên gọi nó dậy
- À thôi, cứ để thằng bé ngủ, chắc nó làm việc ở công ty cũng mệt rồi.
- ko sao , cái thằng này lớn tướng rồi còn ngủ nướng. Ông cứ để tôi gọi nó dậy.- Ông Shiro tức giận
- uk, vậy tôi ngồi chờ dưới này
Chủ tịch lên phòng đứa con trai, mở thẳng cửa, xông vào, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt một ông bố già. Thằng con trai ông đang nằm trên chiếc giường . Quan trọng hơn, một cô gái mặc mỗi áo hai dây đang nằm ôm thằng bé. Không ai khác đó chính là Mia đáng thương của chúng ta, vì giây phút dại dột mà sinh ra thảm họa ~_~

- YAHHHHHH, hai đứa kia, dậy mau, các người làm cái gì trong nhà tôi thế hả???- Bố Tonoki hét lớn khiến cả nhà giật mình.

- Bố ơi, có chuyện... .....Ahhhhhhhhhh, sao...sao...cô lại nằm trên giương tôi thế này, dậy mau, dậy mau.- Tonoki đứng phắt dậy, đạp Mia viuuu một phát xuống giường.

- Ahhhh, sao anh lại đạp tôi....Ahhhhhhhhhh- Mia giật mình khi thấy mình chỉ còn mặc mỗi áo hai dây và quần đùi bên trong váy.

Từ dưới nhà, nghe thấy tiếng hét lớn, ông bạn của bố Tonoki chạy lên xem thế nào.

- Mi...mia???- ông bạn của bố Tonoki , tức là ông Kimoto sửng sốt

- B...bố...- Mia cầm chăn che ng
-Có chuyện gì thế ạ?- Sami từ phòng bên cũng chạy sang và trợn tròn mắt, mồm thì há hốc

------------------------to be continued-----------------------

Mời các bạn đón đọc chap tiếp theo và đừng quên ủng hộ truyện của mình nhé.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro