Chương 8: Một giọng nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nói hắn lúc nào cũng vậy, cũng như nhát dao cứa vào tim. Minh Nguyệt thì nghe quen rồi, chỉ sợ.... cô ngước mắt nhìn anh. Doãn Hạo cúi xuống bế cô, lần này không cho cô tự mình đứng dậy nữa. Bị đánh đến ửng hết má thế kia.

Minh Nguyệt không từ chối. Cô để im cho anh bế lên ghế sofa. Nước mắt làm ướt hết áo của anh, cũng làm môi của cô dính dính khó chịu. Nhưng lòng cô còn khó chịu hơn gấp ngàn lần. Minh Nguyệt nép vào ngực anh thật sâu, để bản thân không phát ra tiếng nấc.

Sau khi đã ngồi xuống ghế rồi, Minh Nguyệt vẫn chưa ngừng khóc. Không biết làm sao để má cô hết sưng, Doãn Hạo đành dùng bàn tay lạnh ngắt vừa mới ở ngoài trời của mình, hạ nhiệt cho cô.

Tay anh rất to, rất lạnh.... nhưng cũng rất ấm áp, vừa y bầu má của cô. Minh Nguyệt ngước mắt nhìn anh. Doãn Hạo thật đơn thuần. Không cần nói gì cả, cũng không cần làm gì nhiều, chỉ cần xuất hiện đúng lúc mà thôi. Khỉ thật! Tại sao bây giờ nhìn anh ta đẹp trai thế không biết.

Minh Nguyệt bật khóc to hơn. Tại sao lại như vậy chứ? Cô là đang động lòng hay sao? Thấy cô khóc càng lớn, Doãn Hạo càng lúng túng.

"Tôi đối xử với anh tệ như vậy. Ngay cả căn nhà cũng không cho anh ở nhờ, vậy mà anh lại như thế với tôi là sao? Là sao hả?", Minh Nguyệt vừa nấc vừa nói ngọng.

....

Đương nhiên Doãn Hạo không trả lời, anh chỉ cúi đầu. Tóc của anh vẫn còn thơm thơm mùi dầu gội của cô. Mắt anh lại nhìn cô đắm đuối như vậy giống như muốn đạp vỡ tất cả sự cự tuyệt lạnh lùng bấy lâu nay của cô.

Khóc đã đời xong, Minh Nguyệt lại mệt mỏi mà thiếp đi. Doãn Hạo nín thở để cô không bị thức giấc, đặt cô nằm tựa đầu lên tay ghế. Dùng chăn đắp đàng hoàng. Sau đó, Doãn Hạo vô thức ngắm nghía cô.

"Vì cô.... rất đặc biệt.... ".

Nghe tiếng chim ríu rít ngoài cửa, Minh Nguyệt vươn vai mở mắt. Xoay người vài cái rồi đi xuống phòng bếp. Cô suýt nữa còn vấp té. Thoáng chau mày, cô quay phắt lại nhìn. Lại là cái người ngủ không biết ý tứ kia.

"Này, dậy, dậy mau đi! Ai cho anh ngủ trong nhà tôi thế hả?", Minh Nguyệt dường như quên suy nghĩ của mình tối qua, bất chấp tất cả đạp anh dậy.

Doãn Hạo lung lay một chút rồi cũng mở mắt. Ánh nắng chói quá, anh đưa tay dụi dụi. Bình thường mái tóc bù xù kia sẽ che bớt nắng cho anh, nhưng bây giờ.... cắt rồi.

Minh Nguyệt lôi lôi kéo kéo anh vào nhà vệ sinh. Lấy cái bàn chải dự phòng cô mua lúc trước cho Doãn Hạo. Quệt kem lên đầu bàn chải, cô làm mẫu trước. Nhe hàm răng của mình ra làm động tác đánh đánh.

"Đó. Thử đi!", cô cũng quệt kem giúp anh rồi đẩy lên tới miệng, "Làm thử đi!".

Sột soạt.... sột soạt.... Minh Nguyệt đánh nửa chừng lại lấy bàn chải đưa lên miệng hát vài câu ú ớ trong khi miệng vẫn còn đầy bọt trắng. Doãn Hạo vẫn mắt mở to nhìn cô nhảy múa tưng bừng như có chuyện vui.

"Này, anh cũng phải tưới cây đi chứ? Tôi dù sao cũng cho anh ở nhờ rồi", Minh Nguyệt hoàn toàn chuyển giao việc chăm sóc cây cảnh cho anh. Còn bản thân ngồi trên xích đu, tay đánh máy liên tục, thỉnh thoảng hơi mỏi lại ngước lên thì trông thấy anh lại chăm chú bắt sâu, tay dính đầy đất; hoặc là sẽ dùng nước tưới cây để uống; hay có thể sẽ nghịch nghịch đất. Tóm lại là trong mọi tư thế đều rất.... dơ....

"Anh nói được không? Trước đây có từng thử nói.... bao giờ chưa?", Minh Nguyệt lật lật sách tìm tư liệu, "Bởi vì tôi thấy anh có thể nghe hiểu được nên chắc trước đây anh cũng từng nói. Mà chắc anh không bị câm đâu nhỉ?", "Anh có thể viết được không?", "Mà viết cũng không tốt".

Chỉ có mỗi mình cô nói, chán quá! "Đột nhiên.... rất muốn nghe thấy giọng của anh.... ", sau một hồi độc thoại phát ngán, Minh Nguyệt nằm dài ra bàn, ôm quyển sách lười biếng.

Doãn Hạo giống như nhận được động lực. Miệng khạc khạc ra vài âm nhưng rồi lại nín. Minh Nguyệt nâng mắt mong chờ nhìn anh, rồi lại thở dài nằm xuống lại.

"Chỗ kia.... ", cô đưa tay chỉ ra cái mấy cái tủ chằng chịt sách một cách uể oải, "là sách.... anh có thể đọc, hiểu được bao nhiêu thì hiểu, nói được bao nhiêu thì nói, viết được bao nhiêu thì viết".

Sau khi Minh Nguyệt ngáy o o, anh mới mon men lại gần. Anh lấy bừa một cuốn sách. Cổ họng hơi khô cuối cùng cũng có chút trơn. Tuyến nước bọt tiết ra nhiều hơn. Anh cố gắng uốn lấy lưỡi mình một lần nữa. Khó khăn vừa đi phẫu thuật cắt cuống họng.

"A.... hm.... "

Minh Nguyệt chống cằm ngắm nhìn cảnh sắc sau khu rừng rất lâu không chớp mắt. Có lẽ cô đang cạn ý. Không biết nên viết gì tiếp theo đây. Mà.... chuyện đó xảy ra cũng đã lâu rồi nhỉ? Bữa tiệc ấy. Có lẽ tên đó không lấy cái gì từ máy tính của cô cả, mà chuyện bẻ được khóa cũng đâu có dễ dàng đến vậy. Nhưng tại sao thái độ lúc đó.... cứ lúng ta lúng túng thế nào ấy.

Minh Nguyệt lướt mắt qua, sau đó giật mình quay lại. Doãn Hạo đang làm gì sau nhà thế? Ngồi dưới đất mà còn đọc sách nữa sao? Ngón tay lúc nào cũng nghịch đất giống trẻ con.... nhưng lại không giống. Gương mặt lại nhấm nhem tùm lum rồi.

Thôi bỏ đi. Ước nguyện được nghe thấy giọng của anh ta.... chắc không thành được rồi. Minh Nguyệt gập lap top bỏ đi vào nhà. Doãn Hạo quay đầu nhìn theo bóng dáng cô đi.

"Ăn thôi!", Minh Nguyệt phấn khởi vỗ tay ba cái rồi cầm muỗng nĩa lên. Ánh mắt cô chợt dán vào.... à không.... là anh đang dán mắt vào cô mới phải. "Anh.... nhìn cái gì? Quay sang chỗ khác đi!", cô phẩy phẩy tay rồi ôm đĩa thức ăn.

Lần này thì khá hơn, thức ăn đã đến gần miệng.... nhưng cũng không vào được. Minh Nguyệt buông muỗng nĩa xuống. Bất lực xoay người lại. Vẫn bắt gặp ánh mắt thâm sâu khó hiểu của anh. Bốn mắt cứ nhìn nhau mãi không chớp.

"Được rồi. Vào đi!", Minh Nguyệt cuối cùng cũng chịu không nổi. Nhưng mà tại sao cô lại phải làm chuyện này cơ chứ?

Rốt cuộc sau bao tháng ngày lạnh lẽo ngồi ăn ngoài trời, Doãn Hạo cũng được vào ngôi nhà ấm cúng. Mặc dù không được ngồi cùng bàn nhưng cũng có thể ngồi cùng nhà. Doãn Hạo thì ngồi dưới đất, Minh Nguyệt thì ngồi trên ghế. Cảnh tượng giống như cô đang đày đọa tù nhân của mình. Nhưng xem kìa, Doãn Hạo ăn thậm chí còn rất ngon. Khiến cô thật khó hiểu.

Lắc đầu một cái rồi cô cũng dọn sạch mâm ăn của mình. Thấm thoát vậy mà đã hai tháng Minh Nguyệt dọn đến đây. Thì.... cũng có nhiều chuyện xảy ra đấy. Nhưng chuyện khiến cô bất ngờ nhất chính là bản thân.

Từ cái tính thích làm tất cả một mình, cô đã thay đổi. Cô cho Doãn Hạo ngồi ăn trước mặt, cho anh ngủ trên sàn nhà mỗi tối với lý do củ chuối: Ngoài trời rất lạnh. Cô cũng thường nói chuyện với anh, mà thực chất chỉ độc thoại.

"Cây này đã lên thêm chút nữa rồi này. Anh thấy chưa?", Minh Nguyệt hí hứng bê chậu cây lên ngắm nghía. Tốt lắm! Tốt lắm! Thời tiết thế này mà lớn như vậy là rất tốt. "Đập tay đi!". Minh Nguyệt cười tươi đưa tay lên nhưng anh một chút hưởng ứng cũng không có.

Nhưng cô không vì thế mà mất hứng, Minh Nguyệt đặt chậu cây xuống rồi cầm tay anh lên, lại tiếp tục hướng dẫn. "Đập tay là như vậy!". Rồi cô đập nhẹ vào lòng bàn tay khô ráp của anh. "Thế đấy!". Doãn Hạo có thể cảm nhận được cái chạm tay thật sâu sắc. Đã lâu lắm rồi anh chưa từng được.... chạm vào người.

Có gì đó mơn mởn như bén rễ. Sau khi Minh Nguyệt vào nhà, anh vẫn còn đứng tần ngần ngoài sân. Mắt nhìn bàn tay thô thiển của mình. Giống như chậu cây này, được trồng trong lòng đất dơ bẩn khô cằn vẫn nhú mầm xinh đẹp vươn lên. Giống như có sợi lông mềm mại trong muôn vàn vụn đá cứng cáp.

"Doãn Hạo!", nghe tên mình, anh lập tức quay lại. Minh Nguyệt đứng ngoài cửa giục, "Nhanh lên! Vào đây phụ giúp tôi một chút!". Không chần chừ là lâu, Doãn Hạo chạy thật nhanh vào nhà.

"Tôi phát hiện nhà này cũng thật có nhiều phòng trống. Anh giúp tôi chuyển đồ vào trong. Sau này phòng này sẽ là phòng sách. Anh có thể vào đây, nhưng phòng bên cạnh là của tôi, anh tuyệt đối không được động vào. Biết chưa? Bây giờ thì bê hết đống này vào. Tôi xuống nhà nấu cơm, chút nữa xong rồi thì xuống".

Minh Nguyệt giao nhiệm vụ xong thì tung tăng xuống bếp. Doãn Hạo nhìn lại chồng sách chất cao như núi. Ngoan ngoãn sắp xếp đàng hoàng vào trong tủ như việc này là quen thuộc với anh.

Cô liếc nhìn đồng hồ. Đã trưa lắm rồi, cơm canh cũng nấu xong, cũng nên gọi anh một tiếng. Minh Nguyệt tặc lưỡi rồi tháo tạp dề treo lên cửa bếp, nhẹ nhàng đi lên phòng.

Nhìn bên ngoài, sách có lẽ đã chuyển hết vào trong. Làm việc cũng được đấy. Sau này cô khỏi phải lo những chuyện nặng nhọc này rồi. Minh Nguyệt nhếch môi cười, đẩy nhẹ cánh cửa đang khép hờ.

Căn phòng ở phía đông rực rỡ ánh nắng, xuyên qua cửa sổ đã hơi cũ. Các tủ sách được xếp rất tươm tất. Hơn nữa còn sạch sẽ. Minh Nguyệt hơi bất ngờ, rồi cô nhìn qua chàng trai đang đứng bên phải căn phòng, cạnh một tủ sách vừa đầy một nửa. Trên tay lại cầm một cuốn.

Cô thắc mắc dạo này anh ta rất chăm đọc sách. Cũng rất siêng năng, nhưng nói thì vẫn chưa được, viết cũng không được nốt. Thôi thì không nên miễn cưỡng quá. Minh Nguyệt mỉm cười cho qua rồi mở miệng nói với anh một tiếng:

"Em đến với anh như cơn gió mát. Cho một người ở giữa quãng đường xa. Chân đã mỏi mà cổ thì đói khát. Cơn gió về như nước xối chan hoà.

Em đến với anh như thêm nguồn an ủi. Đau khổ thế nào vẫn giữ tấm lòng thơ. Đêm sắp hết và bình minh đang đến. Hạnh phúc không xa hãy đợi chờ.

Em đến với anh thêm một lần thử thách. Tâm hồn anh còn rung cảm hay không. Khi quanh ta toàn những người thiết thực. Thấy bó rau xanh không thấy đóa hoa hồng.

Con vịt trong truyện Ang-đec-xen gãy cánh. Trở thành thiên nga bay khắp trời xanh. Anh ra khỏi nỗi buồn tật bệnh. Chào đón mùa xuân - em đến với anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro