Chương 3: Học nghề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Châu Anh." Ngân thì thầm gọi tôi, con bé đang cẩn thận lấy khăn lau lá chuối, còn tôi đang khuấy bột bên cạnh nó.

"Gì mày?"

"Cảm giác được ngồi sau xe nam vương thế nào hả?" Ngân khẽ hích nhẹ vào vai tôi, cười gian.

Tôi cũng cười, nhưng mà không thấy vui tí nào.

"Hồn lìa khỏi xác."

Đây là nhận xét trực quan nhất.

Ngân phá ra cười ngặt nghẽo, thấy mấy đứa con gái xung quanh nhíu mày nhìn sang, tôi vội đánh vào tay nó, trách móc:

"Mày dở à? Cười gì mà cười, cả lớp đang nhìn mình kìa!"

Con Ngân giảm âm lượng điệu cười kinh dị của nó xuống, nó vừa cười vừa đập tôi như điên.

"Xin lỗi vì ngày xưa tao từng chê mày nhạt... ha ha... buồn cười quá..."

Tôi điềm nhiên tránh khỏi bàn tay của nó, bình tĩnh nói:

"Tao không đùa đâu. Mày có biết Nguyễn Hoàng Gia Khánh đi với vận tốc bao nhiêu km/h không? 60 km/h! Tao cảm tưởng chỉ cần bỏ tay ra khỏi balo của nó là tao bay luôn xuống đường."

Thanh thản nhiên nói:

"Được ngồi trên xe của Nguyễn Hoàng Gia Khánh, dù có bay xuống đường tao cũng chấp nhận."

Con Ngân gật đầu tán thành:

"Chuẩn."

"..." Do chúng mày không bị nam vương Khánh Nguyễn gọi nhầm tên tận 3 lần và bị nó bắt gặp khi đầu bết, mồ hôi nhễ nhại, mặt mũi phờ phạc thôi.

Trên bảng, cô giáo đang giảng đến cách gói bánh giò. Sau khâu gói bánh là luộc bánh. Trong lúc chờ bánh chín, chúng tôi bắt đầu quét dọn lại phòng thực hành.

Gần cuối giờ, vài đứa con trai từ trên lớp điện chạy xuống ăn trực.

Nhóm tôi có một con bé nấu ăn rất ngon tên là Trâm, người yêu Trâm là lớp trưởng lớp tôi, nhưng thằng lớp trưởng không xuống ăn trực, mà người quấn lấy Trâm đòi ăn trực lại là... người bạn Quang Lâm ngồi cùng bàn với tôi?

Nhìn thấy Trần Minh Tâm cũng xuống, mắt tôi hơi sáng lên.

"Ê mày." Tôi chạy ngay ra chỗ nó, đập bộp một phát vào lưng nó thay cho lời chào hỏi.

Thằng Tâm đang kéo mấy sợi dây ni lông buộc quanh cái bánh hình chóp tam giác đều, nó liếc mắt nhìn tôi một cái, động tác tay vẫn không hề chậm lại.

"Nói."

Tôi lấy kéo giúp nó cắt mấy cái dây, thử dò hỏi:

"Hôm nay mày có phải chở ai không?"

"Hmm... chắc là không. Sao?" Nó nhướng mày nhìn tôi, đôi mắt hai mí xinh đẹp hơi rủ xuống, trông cuốn hút một cách kỳ lạ.

Ôi, sao nó đẹp trai thế nhỉ? Từ ngày đầu tiên đến THPT Nguyễn Trãi nhận lớp, vừa bước chân vào lớp là tôi đã chú ý đến Tâm ngay lập tức. Nó cao một mét tám, hơi gầy, thơm, đẹp trai, có gu ăn mặc, nhà có điều kiện, thành tích học tập cũng khá. Trước khi Khánh chuyển đến, thằng Tâm chính là người có ngoại hình nổi bật nhất lớp tôi.

Duyên phận thế nào mà tôi và Tâm lại chơi thân với nhau, sau đó tôi mới phát hiện ra nó không thích con gái, thậm chí hai đứa chúng tôi còn từng thích một bạn lớp bên cạnh.

Quay lại vấn đề chính.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn nó, cười lấy lòng:

"Hôm nay xe tao bị hỏng, lúc về mày chở tao đến chỗ quán sửa xe đầu đường Đà Nẵng được không? Tiện đường luôn."

Tâm vươn tay cầm lấy thìa Trang đưa, nó xúc một miếng bánh lên ăn thử, thản nhiên nói:

"Tao tưởng mày có người chở đến rồi?"

Tôi trố mắt ra nhìn nó. Sao mà nó biết được?

Tâm có vẻ thích thú khi nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc trên mặt tôi, nó xắn thêm một miếng bánh nữa, cười cười giải thích:

"Mày với Gia Khánh bị thằng Hoàng nhìn thấy, vừa nãy nó oang oang cho cả lớp điện nghe hết rồi."

Tôi đau khổ đập đầu vào cánh tay nó.

"Tao chết quách đi cho xong."

"Không sao đâu, thằng Khánh có giải thích rồi." Nó đưa thìa bánh lên miệng tôi, tỏ ra an ủi, "Làm miếng này. Cùng lắm mày chỉ bị trêu mấy hôm thôi."

Tôi há miệng cắn miếng bánh, uể oải tựa vào người nó.

"Mày ơi tí về đi ăn bánh xèo ở Lê Hồng Phong đi... Rủ thêm mấy đứa nữa, tao nản quá."

"Tao hết tiền rồi, bao thì đi."

"... Tao bao, mày chở."

"Chốt kèo."

Vì có kèo đi ăn với thằng Tâm nên tâm trạng tôi tốt hơn một chút.

Chuông hết giờ vang lên, thằng Tâm chạy về lớp thu dọn đồ đạc, nó bảo tôi cứ đứng chờ nó ở bãi giữ xe trước. Tôi còn phải bảo Gia Khánh không cần đưa tôi về nữa.

Xe Tâm để ở rìa ngoài, rất dễ thấy. Tôi lách qua vài chiếc xe, đi đến ngồi chờ trên xe của nó, cẩn thận quan sát xung quanh xem Gia Khánh đã xuống chưa.

Giờ này bãi giữ xe rất đông, khắp nơi toàn người là người. Khó khăn lắm tôi mới nhìn thấy người quen - là thằng Lâm.

"Lâm ơi!" Tôi gọi to.

Tôi muốn hỏi nó xem nó có thấy Khánh không.

Lâm quay đầu nhìn tôi, nó có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy tôi ngồi trên xe của Tâm.

"Tao tưởng hôm nay Gia Khánh chở mày đi học mà?" Nó cười cười tiến về phía tôi.

Sao ai nhìn thấy tôi cũng treo hai chữ Gia Khánh lên miệng vậy? Thế giới này điên hết rồi.

Tôi vừa mở miệng định giải thích thì có tiếng gọi cắt ngang.

"Châu Anh!"

Giọng nói này sao mà quen thuộc quá. Tôi cứng người, máy móc quay đầu nhìn về phía sau.

Khánh đang bước nhanh ra chỗ tôi, đằng sau nó là đám con trai lớp tôi, chúng nó vừa cười nói vừa nhìn về phía chúng tôi một cách mờ ám.

Tôi phải mở lời trước:

"Mày ơi, tao vừa nhờ được Tâm... "

"Châu Anh, mày còn ngồi đây làm gì? Mình đi về thôi!" Nó cao giọng ngắt lời tôi.

Tôi nhíu mày nhìn Khánh. Ai dạy cho nó cái kiểu nhảy vào họng người khác khi đang nói chuyện đấy?

Gia Khánh không để ý đến biểu cảm phản đối của tôi, nó quay đầu nói với mấy đứa con trai phía sau:

"Hôm nay tao không đi với chúng mày được đâu, tao phải chở Châu Anh về."

Nói xong nó quay lại nhìn tôi, hai mắt chớp liên hồi ra hiệu.

Lũ con trai bắt đầu nhao nhao ồ lên.

"Thân nhau thế nhỉ?"

"Lại chả thân, vì chở Châu Anh về mà bỏ bạn là biết thân nhau thế nào rồi."

"Mục tiêu mới của mày à?"

"Ô thế còn em Ngọc Linh 10D2 thì sao?"

Ngọc Linh 10D2? Tôi mất vài giây mới nhớ ra Ngọc Linh là cô bé Sao Đỏ xinh xắn từng bắt Khánh vì tội đeo dép lê đi học. Hồi cuối năm lớp 10, có một lần Khánh bị thu điện thoại vì dùng trong giờ, cô dạy Toán lớp tôi dễ tính nên mấy thằng con trai khuyên nó cuối giờ tìm cô xin lại. Tôi vẫn nhớ như in thái độ ngông nghênh của nó, "Đời tao chưa bao giờ phải xin xỏ ai cái gì", vài hôm sau tôi đã thấy nó cầm con iPhone X mới toanh đến lớp. Giờ nghĩ lại, có lẽ Khánh chẳng thiếu một đôi dép, nó chỉ muốn trêu ghẹo cô bé Sao Đỏ kia thôi.

Tôi nhíu chặt chân mày, cố gắng không tỏ rõ sự khó chịu ra mặt. Tôi không thích bị gán ghép linh tinh, tôi cũng không muốn bị dính vào trò chơi tình ái nhạt nhẽo của đám bạn Khánh.

Gia Khánh phát hiện ra tâm trạng của tôi, nó nghiêng đầu nhìn mấy đứa kia, cười nhạt:

"Nào, chúng mày lại đào đâu ra em Ngọc Linh thế. Tao với Châu Anh là bạn bè bình thường thôi, chúng mày đừng trêu kiểu đấy nữa, Châu Anh khó chịu đấy."

Tôi nhận ra Khánh rất có tiếng nói trong đám con trai, nó chỉ cảnh cáo một câu thế thôi, nhưng không ai dám đùa cợt thêm gì nữa, thằng nào thằng nấy tản ra lấy xe, coi như vừa nãy chưa có gì xảy ra.

Tôi khẽ thở ra một hơi, ngước mắt nhìn Khánh. Nó muốn lấy tôi làm cớ từ chối kèo đi chơi à? Thực lòng thì tôi không muốn đi về với Khánh chút nào, nhưng từ chiều đến giờ nó nhiệt tình với tôi quá, nếu tôi cứ khăng khăng từ chối thì có vẻ không biết điều lắm. Hơn nữa, tôi cũng hơi ngại làm người ta phật ý vì những chuyện cỏn con.

Ôi trời ơi... Hình như tôi nhìn thấy Trần Minh Tâm đang đi về hướng này. Chắc chắn nó đã nhìn thấy tôi với Gia Khánh, trên mặt nó còn viết rõ hai chữ "hóng hớt" kia kìa.

"Châu Anh..."

Khánh giật nhẹ tay áo tôi, thúc giục.

Tôi đau khổ nhìn lại nó, không biết nên mở lời thế nào.

"Mày ơi, vừa nãy tao nhờ Tâm chở về rồi..."

"Làm gì có! Mày nhờ tao khi nào?" Không biết Tâm đã xuất hiện bên cạnh tôi lúc nào, nó dễ dàng nhấc tôi ra khỏi yên xe, đặt tôi đứng cạnh Khánh, toe toét cười.

Tôi không dám tin, nhìn muốn thủng cái mặt đẹp đến mức đáng ghét của Tâm. Thằng này vừa phản bội tôi đấy à?

"Châu Anh." Khánh lên tiếng: "Giờ mày về được chưa?"

Tôi thở dài, chấp nhận số mệnh:

"Để tao chở."

Khánh phì cười ném chìa khóa cho tôi, tỏ ra nhượng bộ:

"Ừ, cho mày chở."

Khánh đi trước dắt xe ra giúp tôi. Trước khi rời đi, tôi không cam tâm đạp thật mạnh vào bánh xe của thằng Tâm cho bõ tức.

"Mày điên à?" Thằng Tâm lườm tôi, "Gia Khánh đã đứng đấy thì tao làm sao dám bảo tao chở mày?"

"Thì làm sao? Mày sợ nó à?"

"Ừ." Minh Tâm thản nhiên đáp trả.

Tôi xị mặt, đột nhiên cảm thấy cả người rã rời.

"Tao cũng sợ nó."

Tâm bật cười, ném cho tôi ánh mắt thương hại.

"Chúc mày may mắn."

"... Cảm ơn."

Lúc Tâm dắt xe lướt qua người tôi, nó buông xuống một câu nhẹ bẫng:

"Mày cẩn thận thằng Khánh, nó không đơn giản đâu."

***

Bây giờ thì tôi đang chở Gia Khánh trên con đường đông đúc bậc nhất nội thành Hải Phòng. Tôi đã phát ngán cái cảnh thi thoảng lại có một vài em gái đi ngang qua ngoái đầu lại nhìn Gia Khánh phía sau tôi rồi, rõ ràng nó đã đeo khẩu trang kín mít rồi cơ mà? Con gái bây giờ bị làm sao ấy nhỉ? Tôi dám cá nếu thằng Khánh mà bỏ khẩu trang ra khéo lại có vài vụ tai nạn vì nó mất.

"Mày không khó chịu à?" Tôi bất lực nhìn cái đèn đỏ dài sáu mươi giây trước mặt, tìm đại một chủ đề gì đó để giết thời gian.

"Sao cơ?" Gia Khánh cúi đầu xuống, ghé sát vào người tôi. Bây giờ mặt nó chỉ cách mặt tôi có vài centimet, tôi còn có thể cảm nhận được mái tóc mềm mại của nó đang cọ khẽ vào gò má và mùi dầu gội nam mát lạnh thoang thoảng. Gần quá.

Tôi nuốt khan, cố gắng không để mình phân tâm, giải thích:

"Việc lúc nào cũng bị người ta nhìn ngó ấy, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra chụp trộm mày nữa."

"À..." Khánh thoải mái cười, nó ngồi thẳng lại, nói nhẹ nhàng: "Cũng hơi khó chịu một chút, nhưng tao thấy không sao cả."

"Hmm... Tao mà là mày thì tao khó chịu lắm." Tôi chậm chạp điều khiển xe theo dòng người, "Nhưng cũng không trách được, phải tao thì chắc tao cũng thế thôi."

Khánh gục đầu vào vai tôi, cười đến mức cả người run run.

"Tao cứ tưởng mày không quan tâm đến mấy thứ nông cạn hời hợt như vẻ bề ngoài chứ?" Nó vừa cười vừa hỏi tôi.

"Mày nói chuyện như thể hiểu tao lắm ấy." Tôi cười nhạt, "Ai mà chẳng thích cái đẹp. Mày đẹp trai thật mà."

Có vẻ Gia Khánh hơi bất ngờ vì lời khen thẳng thắn của tôi, vài giây sau nó mới lên tiếng:

"Tao thấy Châu Anh cũng xinh lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro