Chương 4: Đưa về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu chương 4 bị lặp 1 đoạn cuối chương 3 tại vì chương này có nhiều bình luận cũ, để mất thì tiếc nên tui vẫn giữ nguyên.

______________________

Lúc Tâm dắt xe lướt qua người tôi, nó buông xuống một câu nhẹ bẫng:

"Mày cẩn thận thằng Khánh, nó không đơn giản đâu."

***

Bây giờ thì tôi đang chở Gia Khánh trên con đường đông đúc bậc nhất nội thành Hải Phòng. Tôi đã phát ngán cái cảnh thi thoảng lại có một vài em gái đi ngang qua ngoái đầu lại nhìn Gia Khánh phía sau tôi rồi, rõ ràng nó đã đeo khẩu trang kín mít rồi cơ mà? Con gái bây giờ bị làm sao ấy nhỉ? Tôi dám cá nếu thằng Khánh mà bỏ khẩu trang ra khéo lại có vài vụ tai nạn vì nó mất.

"Mày không khó chịu à?" Tôi bất lực nhìn cái đèn đỏ dài sáu mươi giây trước mặt, tìm đại một chủ đề gì đó để giết thời gian.

"Sao cơ?" Gia Khánh cúi đầu xuống, ghé sát vào người tôi. Bây giờ mặt nó chỉ cách mặt tôi có vài centimet, tôi còn có thể cảm nhận được mái tóc mềm mại của nó đang cọ khẽ vào gò má và mùi dầu gội nam mát lạnh thoang thoảng. Gần quá.

Tôi nuốt khan, cố gắng không để mình phân tâm, giải thích:

"Việc lúc nào cũng bị người ta nhìn ngó ấy, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra chụp trộm mày nữa."

"À..." Khánh thoải mái cười, nó ngồi thẳng lại, nói nhẹ nhàng: "Cũng hơi khó chịu một chút, nhưng tao thấy không sao cả."

"Hmm... Tao mà là mày thì tao khó chịu lắm." Tôi chậm chạp điều khiển xe theo dòng người, "Nhưng cũng không trách được, phải tao thì chắc tao cũng thế thôi."

Khánh gục đầu vào vai tôi, cười đến mức cả người run run.

"Tao cứ tưởng mày không quan tâm đến mấy thứ nông cạn hời hợt như vẻ bề ngoài chứ?" Nó vừa cười vừa hỏi tôi.

"Mày nói chuyện như thể hiểu tao lắm ấy." Tôi cười nhạt, "Ai mà chẳng thích cái đẹp. Mày đẹp trai thật mà."

Có vẻ Gia Khánh hơi bất ngờ vì lời khen thẳng thắn của tôi, vài giây sau nó mới lên tiếng:

"Tao thấy Châu Anh cũng xinh lắm."

Tôi cảm nhận khóe môi mình đang giật giật:

"Châu Anh cảm ơn Khánh nhé."

Thằng này nhận ra được thái độ mỉa mai của tôi, nó vội lên tiếng:

"Tao nói thật đấy!"

"Ý tao không phải vậy..." Tôi nhíu mày giải thích: "Nó giống như kiểu tự dưng Phạm Nhật Vượng khen bố tao 'Nhà anh rất giàu có' ấy, nghe chẳng thấy vui tí nào."

Khánh mất vài giây để hiểu được ví dụ của tôi, nó bật cười khúc khích, vui vẻ nói:

"Nói chuyện với mày thú vị thật đấy."

Tôi đảo mắt.

"Thế mà ngồi cùng bàn gần một tháng nay nhưng mày có thèm nói với tao câu nào đâu."

"Rõ ràng là mày không chịu nói chuyện với tao mà?" Giọng của nó nghe oan ức hết sức.

"Tao tưởng mày không thích nói chuyện với tao?" Tôi buột miệng.

"Không." Khánh đặt hai tay lên vai tôi. "Tao nghĩ là mày ghét tao hay có thành kiến gì đó với tao, nên tao mới không dám bắt chuyện với mày."

"..." Người anh em, hóa ra bạn không nói chuyện với tôi là do lỗi của tôi hết à? Lập luận gì mà ngang như cua thế?

Trong vài giây, tôi đã tự vấn xem bản thân dạo gần đây có tỏ vẻ kỳ thị và khó chịu ra mặt với Khánh Nguyễn không. Ừ thì đúng là tôi có thành kiến với nó thật, nhưng bề ngoài tôi vẫn dễ mến, thân thiện, đáng yêu lắm cơ mà. Nó muốn tôi tự thấy bối rối và có lỗi à?

Cái trò thao túng tâm lý rẻ tiền này qua mắt mấy đứa trẻ con thì được, chứ làm gì có tuổi với tôi.

Tôi biết tỏng tôi vốn không thuộc nhóm đối tượng cần gây sự chú ý của nó, cho nên ngay từ đầu nó đã không muốn tốn công tìm cách tiếp cận hay giao lưu với tôi. Hoặc đúng hơn là tôi chẳng có gì nổi trội đủ để thu hút nó cả. Đến tên của tôi nó còn chẳng nhớ rõ nữa là.

Dù vậy, nó vẫn có thể nhẹ nhàng đẩy vấn đề sang người tôi được. Nguyễn Hoàng Gia Khánh đúng là tay chơi chuyên nghiệp, mà tôi thì vẫn còn quá non để chơi trò đưa đẩy kiểu này với nó.

Tôi hít một hơi thật sâu, hùa theo Khánh, dùng giọng nói tủi thân hờn dỗi trách ngược lại nó:

"Chứ sao nữa, tao ngồi cùng bàn với mày cả tháng mà gọi tên mày đến lần thứ tư mới đúng thì mày có dỗi không?"

"Không phải đâu." Khánh vội vàng phủ nhận, "Tao nhầm lẫn một tí thôi, tại vì tao chưa thấy ai tên dài mà hay như tên mày cả. Lê Vũ Ngọc Châu Anh..." Nó ngâm nga tên tôi, đánh trống lảng, "Tên kêu thật đấy, nghe là thấy quý giá rồi."

Tôi bĩu môi:

"Dạ, Lê Vũ Ngọc Châu Anh cảm ơn Nguyễn Hoàng Gia Khánh. Tên Khánh cũng hay lắm."

Khánh cười khẽ, trước khi nó kịp nói thêm lời đường mật nào nữa, tôi vội chuyển chủ đề:

"Đi đường Trần Phú nhé? Tao muốn qua BIDV rút tiền."

"Ừ, mày thích đi đường nào cũng được." Khánh tỏ ra khá thoải mái, như kiểu tôi có chở nó đi sang Trung Quốc nó cũng sẽ đồng ý ấy.

"Mày không có việc gì vội à?" Tôi thuận miệng hỏi nó.

"Không có, tối nay tao rảnh."

Tôi thấy hơi ngạc nhiên.

"Tao cứ tưởng mày không đi chơi với đám thằng Long vì có việc bận."

"À..." Nó hơi ngân dài câu nói: "Chẳng qua là tao không có hứng tham gia mấy trò vô bổ với chúng nó."

Tôi không kìm được nhướng mày:

"Trò vô bổ?"

Tôi cảm giác được Khánh đang nghịch mấy lọn tóc xõa sau lưng tôi, hơi nhột, nhưng mà tôi không khó chịu với sự động chạm của nó. Thôi hỏng rồi. Tôi cần một buổi thanh tẩy với Trần Minh Tâm, trước khi mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát.

"Ừ." Ngón tay của nó đang cuốn lấy lọn tóc của tôi, giọng nói êm ái của nó gần sát bên tai, đến mức tôi có cảm giác mình như bị mê hoặc, "Chúng nó rủ nhau đến nhà Trần Quân hút vape."

Tôi nuốt khan, ép mình phải tỉnh táo, hỏi tiếp:

"Mày không muốn tham gia với chúng nó à?"

Khánh khẽ cười, đầu ngón tay lướt nhẹ qua vành tai tôi.

"Không, tao ngoan mà."

Tim tôi đột nhiên đập nhanh mất kiểm soát. Tôi mím chặt môi, ép mình phải giữ bình tĩnh.

Tất cả mọi thứ Khánh làm, từ lời nói đến hành động, từ vài lời bông đùa đến những đụng chạm khẽ khàng, đều cực kỳ hoàn hảo. Nó rất giỏi trong việc khiến cho con gái bỏ xuống lớp phòng bị và cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh mình, thân mật vừa đủ nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định.

Gia Khánh luôn là người làm chủ trong mọi tình huống, tuy vậy, nó biết cách khiến người ta không hề cảm thấy bị kiểm soát hay áp đảo, đó chính là điều mà không phải ai cũng có thể làm. Dù đã biết rõ chiêu trò của nó, tôi vẫn chẳng thể nào thấy khó chịu với nó được.

Nhưng mà tôi vẫn nhận ra được cái gì đó không thật, và tôi không thích điều đó.

"À..." Tôi mỉm cười, tỏ vẻ lơ đãng, "Thế hả."

Sau hôm nay tôi sẽ không dính dáng gì đến nó nữa, cho nên chẳng việc gì phải tỏ thái độ cả.

Gia Khánh có vẻ hơi ngạc nhiên trước phản ứng của tôi.

"Mày không tin à?" Nó nghiêng đầu hỏi tôi.

"Tin chứ." Tôi trả lời ngay lập tức.

Hình như Khánh nhận ra được thái độ qua loa của tôi, nó gõ nhẹ vào mũ bảo hiểm của tôi, giọng nói còn có vẻ trách móc:

"Mày trả lời lấy lệ quá đó."

"Tao rất rất rất tin mày. Nghe chân thành hơn chưa?"

Khánh phì cười, nó nói một câu không đầu không đuôi:

"Mày kỳ lạ thật đấy."

"Tao cảm ơn." Tôi sẽ coi đấy như một lời khen. Ý tôi là, dù nó đang mỉa mai hay khen thật lòng thì tôi cũng không còn sức cãi nhau với nó nữa rồi, mà khả năng cao là thằng dở hơi này đang kháy tôi chứ ai lại đi khen một cô gái "kỳ lạ".

"Tao cứ nghĩ mày sẽ mắng tao hay giải thích gì đó chứ?" Khánh vẫn tiếp tục nghịch tóc tôi, và điều khó chịu là tôi không thấy phản cảm với hành động của nó. Kinh khủng quá.

"Joker từng nói rằng: "Họ cười tôi vì tôi không giống họ, tôi cười họ vì họ quá giống nhau", tao cảm thấy ở trong cái xã hội mà ai ai cũng sợ trở nên khác biệt, "kỳ lạ" là một lời khen." Tôi cố khiến lời giải thích của mình nghe giống mấy đứa ảo anime thích tỏ ra khác biệt để Khánh biết khó mà lui.

"Châu Anh." Khánh đột nhiên gọi tên tôi, một cách nghiêm túc, "Hình như tao bắt đầu thích mày rồi đấy."

Tôi rùng mình, cảm thấy da gà da vịt đang nổi hết cả lên. Người anh em, cậu có bình thường không vậy? Hóa ra gu thằng này là wibu à?

"Tao cảm ơn tình cảm của mày nhé." Tôi nuốt khan, cố gắng giữ vững tay lái. Bạn đang nói chuyện như mấy thằng nam chính dở hơi trong teenfic đấy bạn Khánh Nguyễn ơi...

"Không có gì đâu." Khánh lại cười. Hình như nó rất thích cười, lúc nào tôi cũng thấy nó treo nụ cười mỉm hoàn hảo trên mặt.

Tôi dừng xe trước cây ATM của BIDV, dặn Khánh đợi tôi mười phút. Tôi không mang đủ tiền mặt để trả tiền thay ắc quy.

Thiện cảm của tôi dành cho Khánh tăng vèo vèo khi tôi nhìn thấy nó từ Highlands Coffee đi ra, trên tay là một cốc Freeze Chocolate và một Macchiato. Vladimir Lenin nói không sai, vật chất quyết định ý thức, đối với tôi, chỉ cần ai mua đồ ăn cho tôi, người đó nhất định là người tốt.

"Tao không biết mày muốn uống gì nên quyết định mua Freeze Choco." Khánh đưa cốc đồ uống cho tôi, "Tại vì tao đoán hầu hết con gái đều thích chocolate."

"Ừ mày ơi!!" Tôi đưa hai tay đón lấy cốc Freeze Chocolate, hào hứng nói: "Tao thích chocolate lắm lắm luôn! Cảm ơn mày nhiều nhé!"

Khánh hơi ngẩn ra nhìn tôi, nó cười nhẹ:

"Nếu biết đồ ăn làm mày vui thế này thì tao đã mua cho mày từ đầu rồi."

Bởi vì Gia Khánh mới mua đồ ăn cho tôi nên tôi sẽ thôi không khinh bỉ mấy câu thả thính nhạt nhẽo của nó nữa. Tôi cười với nó một cái, sau đó vui vẻ cắm ống hút vào cốc Freeze, hút một ngụm. Ôi xuất sắc. Mặc dù biết Highlands đắt một phần là do thương hiệu, nhưng mà phải công nhận đồ uống được pha chế ngon thật, tôi mà có tiền thì có khi ngày nào tôi cũng phải mua một cốc Highlands mất.

Bây giờ Gia Khánh là người lái xe, còn tôi ngoan ngoãn ngồi phía sau uống nốt cốc Freeze Chocolate. Lúc nó đề nghị chở, tôi có hơi do dự thật, nhưng mà so với an toàn tính mạng, tôi vẫn muốn thưởng thức trọn vẹn cốc Highlands này hơn, để về đến nhà thì kem tan hết, và đồ uống sẽ không còn ngon nữa. Cũng may lúc về Khánh đi khá chậm, nếu nó vẫn đi với vận tốc 60 km/h thì tôi sẽ úp cốc Freeze này vào đầu nó.

Tôi múc một thìa kem nhỏ, vui vẻ lắc lư đầu, ăn gần hết nửa cốc tôi mới nhớ ra phải hỏi Khánh:

"Tại sao mày lại mua nước cho tao thế?"

"Để xin lỗi vì hôm trước gọi nhầm tên mày đấy." Khánh thản nhiên trả lời, "Ngon không?"

Tuyệt, nghĩa là tôi có thể yên tâm uống cốc nước này mà không lo nợ nần gì cả.

"Ngon xuất sắc luôn!" Tôi không bao giờ keo kiệt lời khen với những thứ xứng đáng, "Châu Anh cảm ơn Khánh rất nhiều! Lần sau mày thích gọi tao là Ngọc Anh Minh Châu gì cũng được hết!"

Khánh phì cười, nó cố tình hạ thấp tông giọng, nghe như đang dỗ dành:

"Thôi mà, lần sau Khánh không nhầm nữa đâu." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro