Chương 5: Tôi nghi ngờ Khánh có ý đồ xấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhôi nhà, nhần nhau Nhánh nhông nhầm nhữa nhâu." Tôi bĩu môi, đảo mắt, âm thầm nhại lời Khánh trong đầu.

Chúng tôi quay trở lại quán sửa xe ở đầu đường Đà Nẵng.

"Nhà bác vừa hết loại ắc quy cho xe này rồi, sáng mai hàng mới về. Trưa mai con đến lấy xe được không?"

Tôi miễn cưỡng gật đầu:

"Dạ vâng ạ, trưa mai con qua lấy."

Tôi chán nản đi ra khỏi cửa hàng sửa xe. Thật may Gia Khánh vẫn còn đứng đấy chờ tôi.

"Mày ơi, xe của tao vẫn chưa sửa xong, mai mới đến lấy được." Tôi ỉu xìu nhìn nó.

"Thì mai đến lấy." Khánh tỏ ra khá bình tĩnh, "Lên xe đi, tao chở mày về."

"Hôm nay phiền mày quá." Tôi cảm thấy vừa biết ơn vừa áy náy, hôm nay nó đã giúp tôi rất nhiều, mặc dù cũng mang lại cho tôi kha khá rắc rối không đáng có.

"Có gì đâu." Khánh thản nhiên nói, có vẻ nó không cảm thấy chuyện có gì to tát cả, "Nhà mày ở đâu thế?"

"Ở lô 3B Lê Hồng Phong." Tôi vừa trả lời vừa trèo lên sau xe nó.

Đợi tôi ngồi vững, Khánh mới bắt đầu khởi động xe.

"Mày chỉ đường nhé, tao mới chuyển đến nên không biết đường."

"Thực ra nhà tao cùng đường với nhà mày, mày cứ đi như bình thường, bao giờ đến chỗ rẽ tao chỉ cho." Tôi khẽ mím môi nói.

"Ôi nhà mày chỉ cách nhà tao có vài trăm mét thôi à? Sao tao lại không biết nhỉ?"

Gia Khánh có vẻ rất đỗi hào hứng với phát hiện mới này của mình. Nó vừa ngó ngó nhà tôi vừa toe toét cười.

"Tại vì lúc đến trường tao đi đường ngõ, còn mày đi đường chính, cho nên mày chưa gặp tao bao giờ cũng đúng." Tôi uể oải nhìn nó, giải thích.

"Ra vậy..." Nó gật gù, "Thế thì từ mai mình đi học chung nhé!" Tâm trạng rõ là phấn khởi.

Tôi cố kiểm soát cơ mặt của mình, không để nó nhìn thấy sự miễn cưỡng trên mặt, đầu óc hoạt động hết công suất tìm ra một lý do gì đấy hợp lý:

"Nhưng mà tao dậy muộn lắm, nếu như mày đi học cùng tao thì cả hai đứa mình sẽ bị đi học muộn mất."

Thật sự thì tôi vẫn chưa thể tin nổi tại sao Nguyễn Hoàng Gia Khánh lại có hứng thú với mình. Tôi biết cái kiểu hứng thú này, nó giống như việc tìm được một thứ đồ chơi mới hay ho ấy, chứ không phải theo kiểu tình cảm lãng mạn gì đâu. Tôi không phải người khó tính trong việc kết bạn, từ bé đến lớn tôi luôn có nhiều bạn, hợp thì chơi thân, không hợp thì giữ mối quan hệ xã giao.

Điều khiến tôi e ngại là thái độ kỳ lạ, thậm chí có phần khó hiểu của Khánh, và cả việc tôi chẳng biết nó có đang trong một mối quan hệ phức tạp với ai đó không nữa. Ý tôi là, tuần này tôi có thể thấy nó đi với em này, tuần sau đã thấy cạnh nó là em khác, lúc thì nó độc thân, nhưng lúc thì không. Tình trạng mối quan hệ của nó luôn luôn thay đổi, và nó thì chẳng bao giờ chủ động nói cho ai biết cả, trừ khi người ta tự nhìn thấy nó hẹn hò với cô nàng nào đó.

Nguyễn Hoàng Gia Khánh không coi yêu đương như một kiểu chiến tích để đem ra khoe khoang, trái lại, nó tận hưởng việc đó như một trò chơi, mà nó là người nắm giữ luật lệ.

Tôi biết rõ, nó không phải người tôi nên dính vào.

Khánh im lặng chăm chú nhìn tôi một lúc lâu. Tôi bắt đầu cảm thấy bồn chồn không yên, chẳng lẽ tôi thể hiện thái độ từ chối rõ ràng quá? Nó có cảm thấy tôi ghét nó không?

Đột nhiên, Khánh khẽ bật cười một tiếng. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, ánh mắt nó hơi lóe lên, đôi mắt sâu thẳm như muốn khóa chặt lấy hồn tôi, mang theo chút nghiền ngẫm và hứng thú không dễ phát hiện.

Tôi ngẩn người nhìn vào đôi đồng tử màu nâu sẫm xinh đẹp ấy, toàn bộ suy nghĩ tại thời khắc này đều bị đứt gãy.

"Mày căng thẳng cái gì?" Lúc hỏi tôi câu này, khóe môi nó hơi nhếch lên, khiến cho nụ cười của nó có chút không đứng đắn, nhưng lại cuốn hút một cách kỳ lạ.

Tôi nuốt khan, lắc đầu theo bản năng:

"Không... tao có căng thẳng gì đâu..."

"Được rồi, nếu mày không thích thì thôi." Gia Khánh cuối cùng cũng không nhìn tôi nữa, nó vươn tay gõ nhẹ lên trán tôi, "Tao cũng đâu có bắt ép mày, trông mày như thể sắp đi đánh nhau đến nơi ấy."

Tôi chỉ biết đứng im nhìn nó, bây giờ có nói gì cũng không ổn. Nếu tôi đồng tình thì chính là không muốn đi học chung với nó, mà nếu tôi phủ nhận thì chẳng biết tiếp theo mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng nào.

Cũng may Gia Khánh không bắt tôi phải trả lời, nó khởi động xe, gật đầu với tôi:

"Tao về nhé."

Tôi vội vã vẫy tay tạm biệt:

"Ừ, mày đi cẩn thận nhé!"

Gia Khánh cười cười:

"Tao không thích đi cẩn thận, tao thích nẹt bô bốc đầu phóng nhanh vượt ẩu được không?"

"..." Bạn cứ khéo đùa.

***

"Chúc mừng mày đã thành công thu hút được sự chú ý của nam vương Khánh Nguyễn."

Tôi nhíu mày nhìn khuôn mặt gợi đòn của Trần Minh Tâm qua màn hình điện thoại, chỉ muốn chạy đến đấm nó một phát.

"Mày nói chuyện nghe như mấy bộ teenfic rẻ tiền ấy."

Thằng Tâm bĩu môi:

"Nói thì nói thế chứ mày chẳng thích quá còn gì?"

"À..." Tôi cố tình ngân dài câu nói, khóe miệng hơi cong lên, "Đúng là nghĩ lại cũng thấy vui thật."

"Mày call cho tao để khoe đấy à?" Thằng Tâm trông như kiểu sắp nổi xung đến nơi, "Thôi bố mày cúp máy."

"Không! Đừng có cúp!" Tôi vội ngăn nó lại, "Tao định nhờ mày sáng mai qua chở tao đi học, tại xe tao vẫn chưa sửa xong."

Thằng Tâm cười đểu:

"Sao không nhờ bạn Gia Khánh của mày chở đi học ấy?"

"Mày điên à?" Tôi nhíu mày không vui nhìn nó, kết thúc đề tài này, "Lúc nói chuyện với tao thì đừng có nhắc đến thằng khác, tao không thích mày nhắc đến thằng nào trước mặt tao đâu đấy."

"Mày ảo phim à Châu Anh?" Mặt thằng Tâm trông kỳ thị hết sức.

"Không... ha ha..." Cứ bao giờ nói chuyện với thằng Tâm là tôi lại bị nó chọc cười, "Nhưng mà mai nhớ qua đón tao đấy, tao mua đồ ăn sáng cho."

"Nhớ rồi. Cúp máy nhé."

"Okay, chúc babe của anh ngủ ngon."

"Kinh vãi. Mai mày đi bộ đi học."

"Không... từ từ..."

Tôi nằm ườn trên giường nghịch điện thoại một lúc, khoảng nửa tiếng sau, tôi nghe thấy mẹ gọi dưới nhà:

"Bé Chanh ơi, Trường tìm con này!"

***

Đúng 6 giờ 30 phút, Trần Minh Tâm xuất hiện trước cổng nhà tôi. Tôi lờ đờ xách cặp ra khỏi nhà, mệt mỏi trèo lên yên sau xe nó, hai mắt lại bắt đầu díp hết lại với nhau.

"Sao mày đến sớm thế?" Tôi vừa ngáp vừa hỏi nó.

"Tao cố tình đấy."

"..." Khốn nạn thật.

Chúng tôi đến trường sớm tận hai mươi phút.

"Lần đầu tiên tao đến trường vào giờ này đấy!" Tôi tò mò nhìn nhà xe vắng tanh, cảm thấy thật là mới mẻ.

"Không bất ngờ lắm." Thằng Tâm nhếch môi, liếc tôi một cái.

"..."

Chúng tôi vào lớp cất đồ, sau đó tôi dùng bạo lực lôi kéo Trần Minh Tâm đến văn phòng Đoàn lấy sổ đầu bài với mình. Vừa đi được một đoạn, đột nhiên có ai đó gọi tôi từ phía sau:

"Châu Anh!"

Tôi quay đầu lại, thấy Gia Khánh vừa từ căng-tin đi ra, cạnh nó còn có vài thằng con trai lớp tôi. Mấy thằng kia cười cười liếc tôi, chúng nó vỗ vai Khánh rồi tự giác về lớp trước. Thái độ mờ ám của đám con trai khiến tôi nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu vô cớ.

"Hôm qua tao nhắn tin hỏi bài về nhà nhưng mày không rep." Khánh vừa nói vừa sải bước về phía tôi, giọng nói của nó có chút gì đó như là... giận dỗi?

Tôi tỏ ra sửng sốt, nhìn nó bằng ánh mắt ngây thơ vô tội:

"Mày có nhắn tin cho tao à?"

Thực ra tôi có thấy Khánh gửi lời mời kết bạn, tôi biết nó đã gửi tin nhắn cho tôi lúc 9:13 phút tối và tin nhắn của nó bị cho vào mục tin nhắn chờ. Tôi cố tình không trả lời vì tôi thấy thằng này rất đáng nghi. Nó thiếu gì người để hỏi bài, tại sao phải hỏi tôi? Lỡ nó cố tình tiếp cận tôi, khiến tôi tin tưởng nó, sau đó lừa bán tôi sang Trung Quốc thì sao?

Khánh ngờ vực lấy điện thoại ra, nó lướt vài cái trên màn hình, sau đó đưa cho tôi xem. Màn hình hiển thị boxchat có vài tin nhắn mà nó đã gửi, vẫn đang ở trạng thái unseen.

"Đây không phải tài khoản của mày à?"

"Ừ đúng rồi..." Tôi ngó qua một chút, dùng tài năng diễn xuất thần sầu tỏ vẻ ngơ ngác cho tay vào túi lấy điện thoại ra kiểm tra Messenger, "Không có mà..."

"Con ngu này!" Thằng Tâm gõ nhẹ vào đầu tôi, "Kiểm tra tin nhắn chờ ấy."

"Ừ nhở." .

Thằng Tâm khẽ chậc một tiếng, cố tình nói to cho Gia Khánh nghe:

"Con Chanh có gần một trăm tin nhắn chờ trên Mess, nó chẳng bao giờ chịu check đâu."

"Đâu ra." Tôi lườm Tâm, ngẩng đầu lên nhìn Khánh:

"Tao rep rồi đấy!" Tôi mỉm cười, nháy mắt với Khánh, không hề để lộ sơ hở, "Xin lỗi vì rep hơi muộn xíu."

Khánh nhướng mày nhìn thông báo mới trên màn hình, nó khẽ cười bấm vài cái lên màn hình.

[Mày rep muộn quá]

[Tao thiếu bài về nhà rồi còn đâu]

Chết rồi, tự dưng Khánh đáng yêu quá, tôi muốn trêu nó.

[Thế thì tao đành phải ghi tên mày vào sổ đầu bài thôi chứ biết làm sao]

[Ơ đừng...]

Khánh cụp mắt nhìn tôi, nó vốn dĩ đã siêu đẹp trai, khi nhìn tôi chăm chú bằng ánh mắt cún con như vậy, độ sát thương gấp chục lần. Đúng là trai đẹp không đáng sợ, trai đẹp mà biết rõ mình đẹp mới đáng sợ.

Tâm bên cạnh tôi thở dài một tiếng, nó dùng cái giọng rất lạ hỏi tôi:

"Mày có định lấy sổ đầu bài không?"

"Ôi tao quên mất!" Tôi vỗ nhẹ vào đầu.

Nó nhíu mày kéo tay tôi, tỏ ra mất kiên nhẫn, nói:

"Nhanh lên, sắp vào lớp rồi."

Tôi để yên cho Tâm kéo về phía văn phòng Đoàn, quay đầu nhắc Khánh:

"Lâm đang chép bài của tao đấy, nếu mày cần thì cứ chép chung với nó nhé!"

Khánh mỉm cười gật đầu, vẫy tay với tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro