Chương 59+60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 59

Ami được khoảng thời gian yên ổn không bị hắn bắt nạt thì vui lắm, chuyện sau này không tính trước được nhưng cô sẽ không để hắn làm hại con cô, cho nên cô không muốn tiếp xúc với hắn trong thời gian này, sợ là hắn sẽ có ý định ép cô phá thai, Ami bình yên ngồi ở hồ bơi, cô đang rất thảnh thơi nghe tiếng nước đập khi Kim NamJoon đang bơi dưới mặt hồ

_Bác sĩ Kim, anh đừng bơi xa quá!

Ami với gọi theo, cô cũng rất thích được hòa bình vào nước bơi lội, nhưng có lẽ là không thể, Kim NamJoon nghe cô gọi, thanh âm ngọt ngào mới đáng yêu làm sao, anh bơi đến bờ ngoi mình khỏi mặt nước ngước lên nhìn cô

_Amiie, hay em xuống đây cùng bơi với anh?

Kim NamJoon rất thích được gần gũi với cô, được làm đôi mắt của cô lại càng thích hơn, anh lướt nhìn cô...bỗng ánh mắt dừng lại ở ngực áo không cài nút, còn lộ ra áo ngực, anh đoán chắc do cô sơ suất, mắt cô không thấy đường thật sự sinh hoạt rất bất tiện

_Ami à, cúc áo của em bung rồi, xin phép em....

Kim NamJoon rất lịch sự xin phép, anh cẩn trọng từng ngón tay trên cúc áo bung ra thấy cả da thịt, Ami không nói vì cô quá bất ngờ, cô hoàn toàn không muốn nhưng mà tình cảnh cứ ưu ái cho anh nảy sinh tình cảm với cô, lần này người nào đó là cố ý quan sát. Hoseok dạo này rất rảnh rỗi, một ngày chỉ cần nhìn ngó cô là đủ, hắn rất bực dọc, còn rất cáu gắt khi ngày ngày bị nung nấu bởi ghen tuông nhưng phân tâm không thừa nhận cứ như vậy đầu óc bị chi phối rất mệt mỏi

_Bắc sĩ Kim, em tự cài cúc áo được mà

Cô xoay người về hướng khác, lại một lần nữa cố gắng tránh né, Kim NamJoon vẫn không lùi bước, anh ngồi trên mặt bờ hồ cạnh cô, tay vuốt nước trên tóc rất lãng tử

_Ami à, em có thấy là tim anh đập rất nhanh hay không?

Kim NamJoon nắm bàn tay mềm mại áp vào vòm ngực rộng của mình, bàn tay của cô thật là ấm áp khi chạm vào da thịt mình càng làm anh rung động không muốn rời, Ami hơi sợ, cô muốn rụt tay về nhưng đã bị anh siết chặt tay giữ lấy

_À...ừm...bác sĩ Kim, để em lau khô tóc cho anh

Ami với cái khăn trên vai lau vội lên tóc anh, chỉ có như vậy mới có thể ngăn được gần gũi này, khi hai tay cô choàng qua vai anh đưa khăn lên đầu lau tóc, thì anh bất ngờ ôm lấy khuôn mặt hiền dịu, ngây ngốc đặt lên cánh môi mềm một cái hôn thật nhẹ, vô cùng chậm rãi không muốn làm cô hoảng, cái hôn này thật là xa lạ, dư vị ở trên môi rất từ tốn tham chiếm nhưng mà lại rất khổ sở đón nhận, cô không quen cảm giác lạ này, thật chẳng muốn cánh môi đó nhếch lên đẩy lưỡi vào khoan miệng mình

Hoseok to mắt không tin nổi, có một ngày làn môi ngọt ngào đó lại dành cho người khác, từng cử chỉ, hành động đều bị người khác lập lại trên người phụ nữ hắn từng chiếm giữ, chỉ cần nhíu mày nhắm mắt nghĩ sâu xa hơn thôi thì cõi lòng đã tự chết vì đớn đau, cái xúc cảm mãnh liệt này ngày nào cũng dày xéo hắn một ít nó không hề dễ chịu chút nào, kiểu tê liệt vô hình vì tình ái, chân định bước nhanh đến viễn cảnh đó ngăn lại thì bị HaEun nắm tay giữ chặt

_Anh Hoseok, họ yêu nhau thật sự, hãy để họ được tự do đi anh...

_Thật sự yêu nhau???

Đôi mắt nhạt màu nhưng sâu sắc của hắn chau lại, một màu u khuất nhận định, thật là ngỡ ngàng trước sự thật, rốt cuộc cũng có một ngày cô đi yêu một người, chẳng lẽ hắn lại muốn cô yêu hắn điều này chính hắn từng ghét bỏ còn gì? Tuy không phải chính miệng Ami nói ra đã yêu Kim NamJoon nhưng chỉ nghĩ thôi hắn cũng đã bất an cồn cào, nếu biết trước có loại độc dược vô hình hủy hoại nội tâm như vậy thì hắn đã không ngược cô theo cách mình đã làm, hắn có thể tàn nhẫn trước kẻ thù để rồi không thể tàn nhẫn với trái tim, đã lỡ để nó lỡ một nhịp rất sâu

_Anh không quan tâm

Hoseok ngắn gọn trả lời, hắn xoay mặt bỏ đi, nhưng mà hướng sau lưng là ngõ cụt, muốn đi khỏi chỗ này chỉ còn cách đi lướt qua mặt Kim NamJoon và Ami, vì vậy hắn đành phải quay lại, bất mãn nhếch môi tỏ vẻ coi thường, thần sắc vẫn là che lấp sóng vỗ trong lòng bằng dáng vóc u ám

_Hoseok...

Kim NamJoon khi thấy hắn đến gần cứ nghĩ hắn muốn kéo Ami đi nên nhanh chân đứng dậy cản đường, hắn đã muốn bỏ đi tại sao còn phải lẩn quẩn vướng vào chuyện này, cánh tay to khỏe hất mạnh bàn tay đang giữ chặt mình, nào ngờ Kim NamJoon trượt chân rơi xuống hồ bơi kéo theo là cả hai cùng rơi xuống

_Ầm....

_Bác sĩ Kim, chuyện gì xảy ra vậy?

Cô bật dậy rút chân ra khỏi làn nước vừa bị khuấy động, cô theo hướng âm thanh mà nhìn ngó, may mắn cô mù nên không nhìn thấy cảnh hai người đàn ông với thần sắc u ám dưới mặt nước

_NamJoon, tớ không cố ý!

Hoseok đi lên bờ và kiệm lời nói, trong thanh âm cất giấu nhiều nỗi niềm hắn chưa bao giờ làm mất khí chất lãnh khốc, Ami nghe tiếng nói quen thuộc, chân cô lùi lại không muốn hơi lạnh đó lan tỏa đến mình, hắn không nhìn cô nhưng biết cô không muốn tiếp xúc, khoảng cách ở trước mặt nhưng cứ cách xa vạn dặm quả thật kết hợp với cảnh hôn nồng thắm lúc nãy thì đúng là vết thương sâu cực đau còn khó lành

-----------

Chương 60: SINH NHẬT

Ami lọ mọ ở dưới bếp từ lúc trời còn mờ sương, cô muốn tự mình làm bánh quế hoa cho Kim NamJoon vì hôm nay là sinh nhật của anh ấy

_Hy vọng là anh ấy thích mấy cái bánh này

Cô loay hoay một lúc, bột nếp đã dính đầy mặt mũi, cũng may những cái bánh thì đẹp và thơm lắm, khi cô chuẩn bị đem bánh thành phẩm ra cô còn cẩn thận chia bánh ra mấy phần

_Cái này cho chị HaEun nữa, chị ấy cũng ra thích, bác sĩ Kim thì có phần đặc biệt...còn...

Nói đến đoạn, cô ngập ngừng thôi cái suy nghĩ chia nhỏ thêm một phần bánh nữa, có lẽ không cần nhắc đến người đó, tuy việc cô được thoải mái ở đây không có nghĩa là đã thoát được sự giam cầm của hắn, đợi tháng tính ngày Kim NamJoon vẫn chưa nói về vấn đề này với hắn

Đang miên mang thì cô nghe thấy tiếng động, dù không lớn nhưng đủ để phát hiện có người đã bước vào bếp

_Là anh hả bác sĩ Kim? Em muốn làm bánh cho anh vì hôm nay là sinh nhật anh, vì sợ anh lo lắng nên em đã tự ý xuống bếp, em xin lỗi, nhưng mà chúc anh sinh nhật vui vẻ!

Ami nhoẻn miệng cười thật tươi, hai má ửng hồng trông như nụ hoa rực rỡ đầu xuân, nét hiền dịu này cứ ngày càng lấn áp cái tính lãnh đạm bạc tình của hắn, dạo gần đây những chuỗi ngày hành hạ được thay bằng những chuỗi ngày lén lút, cứ tự động xuất hiện trước mặt cô như một người vô danh không chịu lên tiếng, hơi thở nặng nề mà cô nhận biết từ hắn dạo gần đây cũng rất nhẹ nhàng nên cô không thể phát hiện ra

_Đợi tôi bắt được bố em thử xem em còn cười được không?

Hoseok đóng kín tản băng trên gương mặt u ám, những vạch đen cứ chảy dài thật xấu, đám mây tối màu trong tròng mắt cũng đầy ẩn ý, hắn chỉ ngẫm nghĩ sau đó cũng như hôm qua lại ra ngoài rời khỏi bếp

_Hừm...

Cô thở dài, người có chút run rẩy suýt chút nữa thì làm rơi đĩa bánh, tay cô hươ ra phía trước động trúng ngực áo ẩm ướt, cảm giác thật giống cái lần hắn bị thương, thật sự rất kỳ lạ, đầu ngón tay của cô còn đọng một ít máu mà cô không nhìn thấy, nó đúng là máu của hắn, cái vết thương hôm nào do hắn không chú quan tâm chăm sóc nên mãi không lành

_Tiểu Mi, cám ơn em đã làm bánh trong ngày sinh nhật của anh, nhưng mà em đừng vất vả như vậy

Kim NamJoon cắt ngang suy nghĩ hiện tại từ cô, anh lên tiếng thanh âm vẫn ấm áp ngọt ngào nhưng không thể nào chạm đáy trái tim cô được, cô thẫn thờ, cảm giác mấy ngày rồi không gặp hắn thật là tốt, nói như vậy thôi trong lòng tự dưng thấy trống vắng, cũng giống như hắn xúc cảm lẫn lộ cô cũng không biết tại sao cứ ồ ạt tấn công nội tâm

_Thì ra anh ở đây nãy giờ..., anh đợi em đem bánh quế hoa cho chị HaEun nha, chị ấy cũng rất thích bánh em làm

_Không cần đâu tiểu Mi, HaEun bây giờ đang mừng sinh nhật cùng Hoseok, hôm nay cũng là sinh nhật của cậu ấy

Kim NamJoon vòng tay qua vùng eo nhỏ mềm mại giữ lại, được ở gần cô thật là tốt, Ami chưng hững nặng nề, bầu trời màu đen bên trong cô cứ rỗng toét vô vị, thì ra hôm nay là sinh nhật của hắn và hắn đã vui vẻ mừng sinh nhật cùng HaEun

_Sinh nhật của Hoseok không liên quan đến em, số bánh này em chỉ muốn cho chị HaEun, nhờ chị ấy nên em mới không còn bị giam lỏng, anh ra xe đợi em, em gặp chị ấy xong sẽ cùng anh đi ra ngoài mừng sinh nhật

Ami sờ đúng ánh mắt đang không có ý tán thành của Kim NamJoon, mấy ngón tay ngọt dịu khiến cho anh không thể từ chối, có thể ra ngoài cùng cô mừng sinh nhật thật là trọn vẹn, sau đó anh còn dự định đưa cô về nhà mình luôn trong buổi tối hôm nay mà không nói cho cô biết, còn chuyện thương lượng với hắn, thì anh nghĩ mấy ngày nay chắc hắn cũng hiểu anh đang muốn gì cho nên cứ hành động trước rồi mở lời sau, khi Ami chậm rãi dò đường ra ngoài tìm HaEun thì...

HaEun vui vẻ vào phòng tìm hắn, đêm nay cô nhất định phải trao thân cho hắn, trong đêm sinh nhật quan trọng này, cô đã đợi chờ rất lâu, đây là lần hiếm hoi cô được chuẩn bị sinh nhật cho hắn, vì vậy món quà lần này vô cùng đặc biệt, cô quấn trên người cái khăn to và không có thứ gì che đậy bên trong nữa, bây giờ không gian trong phòng là của cô và hắn

_Anh Hoseok...

HaEun khẽ gọi, khi cô thấy hắn đang đứng xoay lưng về phía cô, mặt mày lãnh khốc hướng ra ánh trăng sáng ngoài trời, hắn hoàn toàn không nghe thấy lời của HaEun gọi mình vì hắn đang chìm đắm vào dòng suy nghĩ u ám, ngày sinh của hắn năm nào cũng nhạt nhẽo như vậy, lạnh lẽo như vậy, vô vị đến tĩnh lặng, lần đầu nghe lời chúc mừng sinh nhật từ cô thì không phải dành cho mình, đã từ lâu nơi đáy lòng khô khốc thật sự vẫn khao khát cái cảm giác ấm áp chỉ là luôn bị cái bản tính ngông cuồng của bản thân lấn lướt, cho đến hôm nay mọi thứ như phản lại hắn mà ồ ạt tấn công, đau từ nội tâm thật sự rất khó chịu, đau sao...đau vì một chuyện không rõ hắn tự cảm thấy mọi thứ cứ như muốn thách thức mình, hắn bị mất kiểm soát bởi một thứ gọi là tình cảm, càng bó buột thì càng xát muối vào vết thương...

___________________________

Đã lướt đến cuối trang rồi, tiếc gì bấm một ⭐ vote cho truyện nhỉ! 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro