Chương 61+62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: BÁNH QUẾ HOA

_Anh Hoseok...

HaEun gọi mãi không nghe hắn trả lời, trong khi cô đã chuẩn bị rất kỹ cho đêm quan trọng này, bất đắt dĩ cô bạo dạng nói lớn

_Đêm nay sinh nhật anh, em muốn trao thân cho anh, anh Hoseok! Em yêu anh

_Bịch...

Cái khăn to trên người HaEun rơi xuống để lộ cơ thể thật đẹp, cô chỉ muốn trao trọn cho hắn, khi ánh mắt vô hồn của hắn nhìn lại, mi tâm u ám bỗng trở nên sáng rực, thần sắc như bị chú ý mạnh không thể nào yên vị, gương mặt sắc lạnh biểu cảm thật rõ, rốt cuộc là hắn đang nhìn về phía Ami, hắn đã nhìn thấy cô ở ngoài cửa và có lẽ cô nghe rồi hiểu được hành động HaEun đang làm, cô chỉ im lặng quay lưng, ánh mắt mù đen tịt vẫn không thể nhìn về phía trước dù nó vẫn chỉ là mườn tượng một màu tối, cô chậm rãi quay đi để lại không gian nóng bỏng cho hắn, trong đầu cô khắc họa một đêm tình nồng giữa hắn và người khác chuyện này cô đâu cần bận lòng, nhân lúc đầu óc đang rỗng toét tốt nhất không nên nhồi nhét quá nhiều

_Anh Hoseok.....

_Anh Hoseok...ưm...

Ami vẫn nghe thấy những thanh âm thật lạ, cô mơ hồ không muốn chúng tiếp diễn, chân càng bước nhanh hơn. Thật ra ở trong phòng HaEun vội vã quấn lại cái khăn to vì nhìn thấy Hoseok ngã dài xuống sàn, tay chân lạnh ngắt, hắn bị cảm rất nặng cộng thêm việc vết thương bị nhiễm trùng, cơ thể trụ không được nên mới ra nông nổi này, HaEun khổ sở lắm mới kéo được hắn lên giường

_Tại sao anh để nước xả vào vết thương chứ...hức...

HaEun đưa hắn vào bệnh viện để điều trị vết thương nhưng có lẽ hắn cố ý không muốn phối hợp, ở trên giường bệnh cứ u ám ném hết số thuốc trên bàn xuống đất, đầu đau nhức cứ nghĩ tới lời chúc sinh nhật của cô dành cho người khác, đúng là có hành hạ cô bao nhiêu cũng không thể nào thõa lấp cõi lòng trống vắng lúc này, thật sự rối ren như tơ vò, một loạt cảm xúc mà hắn không muốn chúng liên tục tấn công

_Anh Hoseok, tại sao không chịu điều trị chứ? Vết thương của anh...còn cơ thể đang nóng sốt kia kìa...

HaEun hết lời khuyên nhủ, lòng cô cũng đau lắm, từ lúc nào hắn đã kiệm lời bây giờ còn khép kín hơn nữa, chuyến sang Pháp này có phải đã sai lầm?

_Bánh quế hoa...bánh quế hoa...Am...

Hoseok rơi vào tình trạng mê mang sâu, đầu óc cùng các dây thần kinh cứ truyền tải những điều mà hắn mặc định sẽ không bao giờ thốt lên khỏi miệng

_Anh ấy vừa gọi tên Ami?

HaEun đinh ninh là mình không nghe lầm, dù hơi thở đang thều thào rất yếu nhưng cô biết chắc đó là tên Ami. Hoseok nhíu mày, khóe môi cong ửng đỏ mặt mày nóng rần vì sốt cao cơ hồ tựa như đầu óc lại bắt đầu nhớ lại một số chuyện, trong mảnh ký ức thật buồn có lần hắn nghe mẹ nói, cũng vì phải hứng chịu cú đập mạnh từ chính tay bố mình giáng xuống đầu mẹ hắn mà Ami mới ngã đập mặt xuống tảng đá to, mắt chảy rất nhiều máu...

_Lần đó, mẹ đến công ty giải quyết chuyện bố bị cướp công ty uất ức mà chết, nên sự cố mới xảy ra...ông ta còn xem con gái mình như vận xui...Tiểu Seok...nhất định sau này phải lấy Ami sau đó bảo vệ thật tốt...

Trong cơn mê, hắn hiếm hoi nở nụ cười thật tươi che đi những nếp nhăn khó chịu của cơn sốt khi nghĩ đến lời nói của mẹ, HaEun nhìn thấy thì sững sờ...là hắn đang cười nụ cười thật đẹp che giấu một tuổi thơ buồn phiền, cuộc đời của hắn đã gom nhặt quá nhiều mất mác để rồi vô cớ hành hạ cô, bây giờ thì cô đã tìm được hạnh phúc mới cũng chính là lúc hắn đau đớn khổ sở còn hơn tình yêu bị ngăn cách, cô không yêu hắn, hắn không thể yêu con gái kẻ thù, cảm giác trong lúc mê mang này thật sự đã làm hắn giật mình

_Anh muốn ăn bánh quế hoa sao anh Hoseok?

HaEun lo lắng nhiều lắm, giờ này khuya quá rồi, ở Pháp này biết tìm đâu loại bánh truyền thống đó trong khi cô thì không biết làm bánh...

***

Kim NamJoon đưa Ami ra ngoài biển dạo chơi rất vui vẻ, họ đã có khoảng thời gian thật vui cùng ăn bánh sinh nhật, khi thủy triều không còn đánh mạnh, anh và cô ngồi trên mỏm đá tâm tình, tay anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng ôm chặt, cơn gió biển nhẹ nhàng thoảng qua thật thích

_Amiie, em có cảm thấy ấm áp không?

Ami chỉ im lặng nhắm mắt không muốn trả lời, không phải cô khướt từ anh mà vì thật sự đầu óc cô không nghe thấy câu hỏi đó, tâm tư của cô đang đặt ở một nơi xa, cảm nhận hơi ấm từ lồng ngực này cũng không bằng cảm giác từng trải qua, lòng cô bắt đầu thắt lại

_Amiie, sao em không trả lời? Chắc do em hạnh phúc quá phải không? Vợ tương lai à...nếu mắt em được chữa lành người đầu tiên em muốn nhìn thấy là ai?

_Là con em!

Ami mở cánh môi khô hạn trả lời, với cô điều hạnh phúc là được nhìn thấy bé con chào đời, Kim NamJoon cười xòa, chuyện này là dĩ nhiên rồi, cái anh hỏi là một ý khác

_Tiếp theo là ai...

Anh rất chờ đợi câu trả lời này, anh mong muốn ánh mắt đầu tiên của cô là nhìn về phía anh, đôi mắt của cô thật sự rất đẹp, anh say đắm cô cũng vì điều đó

_Em muốn nhìn thấy....

_Reng...reng.....

Vừa lúc Ami sắp trả lời thì điện thoại của Kim NamJoon reo lên, anh nhìn số rồi miệng vô tình nói đó là số của HaEun, Ami thở dài may mắn không phải trả lời câu hỏi lang mang trong đầu

_Là HaEun muốn nói chuyện với em!

Kim NamJoon chuyển máy cho cô, cô chậm chạp đón lấy, trong lòng bất an nặng nề, HaEun đang vui vẻ mừng sinh nhật cùng hắn có chuyện gì cấp bách mà phải gọi cho cô?

_Chị HaEun...

_Ami, xem như chị cầu xin em, em còn phần bánh quế hoa nào không? Chị rất cần, thật sự rất rất cần...

HaEun nói chuyện không đầu không đuôi, cô sợ rằng đó là cái bánh quế hoa cuối cùng mà hắn muốn ăn vì vậy rất khẩn khoản hỏi Ami, Ami nghe nhịp thở chậm lại, giọng nói gấp gáp này đằng sau chắc chắn có ẩn khúc, cô nhẹ cười, nhỏ nhẹ nói

_Có, ở trong ngăn tủ bếp còn một cái...

_Tít...tít...

Đầu dây bên kia vụt tắt rất nhanh, cô giật mình chân mày nhíu lại mơ hồ, cái bánh cô để lại cứ nằm trong tủ chẳng biết để cho ai nhưng mỗi lần làm bánh quế hoa cô đều để dành lại...

----------

Chương 62: CÁI THAI

HaEun lấy bánh xong thì nhanh chóng đem đến bệnh viện cho hắn, giờ này hắn vẫn mê man nói sảng vì sốt, tay chân lúc nào cũng giãy nảy, bực dọc kháng cự bác sĩ điều trị, đúng là một con người khó chiều ý

_Anh Hoseok bánh quế hoa Am....à là em làm cho anh...

HaEun nhớ lại lời Ami nói, thoáng trong điện thoại cô đã nói rất nhỏ rằng đừng để hắn phát hiện cái bánh này là do cô làm, thật ra HaEun không muốn nói dối

_Bịch...

Vì quá gấp gáp, HaEun làm rơi cái bánh quế hoa trên tay, lúc hấp tấp cúi xuống nhặt thì chân lọ xọ cuống quýt giẫm lên cái bánh cuối cùng, rốt cuộc trong ngày sinh nhật hắn hắn không được ăn bánh do Ami làm rồi, thật đúng là báo ứng đến nhanh, hắn nhíu mày kiếm ôm đầu đau nhức như búa tạ, ánh mắt nhạt nhẽo nhìn cái bánh quế hoa đáng thương bị bẩn một góc

_Không sao đâu HaEun, đó là công sức của em...

Hoseok mím nhẹ cánh môi đỏ ửng như mùa lựu đỏ rực, đôi bàn tay nắm chặt cái bánh tồi tàn, hắn khẽ cười, nụ cười đẹp không góc chết vẫn chứa đựng nỗi buồn sâu thẳm, hắn đưa bánh quế hoa vào mồm cắn một cái thưởng thức vị bánh mà từ lâu đã không được ăn, bao nhiêu kỷ niệm về cuộc sống hạnh phúc ngắn ngủi lúc trước ùa về

_Rõ ràng anh ấy biết bánh là do Ami làm, còn Ami thì cố ý chừa lại cái bánh quế hoa đặt biệt, hai người này không nói nhưng có thể hiểu nhau hay sao? Kỳ lạ quá...

HaEun thở dài suy tư, cô lao đao với mớ tơ vò tình ái, rõ biết Hoseok sẽ chăm sóc thương yêu mình cả đời nhưng thâm tâm luôn hoang mang không yên, cô là tiểu thư đài cát cái gì cũng không động ngón tay, hôm nay đúng là vất vả quá đỗi, mệt quá cô leo lên giường bên cạnh nằm xuống là ngủ ngay, hắn đến gần đắp cho cô cái chăn sau đó rời khỏi bệnh viện và cương quyết bất cần không thiết điều trị vết thương của mình, hắn chỉ đi bộ, không xe không thông báo, gió đêm thật sự rất nguy hiểm đến sức khỏe

Khi HaEun sốt ruột ở bệnh viện chăm sóc Hoseok thì Kim NamJoon ở bên Ami cũng đến khuya cho nên bị cô xua đuổi phải đành đưa cô về nhà sau đó cũng tự mình về nhà nghĩ cách lấy được tình cảm của cô, Ami vẫn không biết là Hoseok đã nhập viện, cô về đến biệt thự thì lên phòng đi ngủ

_Tại sao mình không ngủ được vậy nè....hazz

Ami trở mình ôm bụng, cô không tài nào khép hàng mi đã trĩu nặng chìm vào giấc ngủ, quên đi cái chuyện đang nghĩ trong đầu, cái bóng hình mà cô chưa được thấy lần nào cứ hiện lên, mờ ảo mang tên hắn, tại sao càng nghĩ đến hắn thì quyết định giữ lại giọt máu của hắn càng lớn, không oán không hận một chút nào...cô điên mất thôi

_Giờ này...chị HaEun và hắn ta...

Cô luôn nghĩ đến khung cảnh ân ái của hai người, lòng lại nhói đau, cô chán nản nhìn bản thân tha thiết hơi thở nam tính đó, mỗi lần nghĩ tới nước mắt không tự chủ được cứ ứa ra

_Han tiểu thư....

_Han tiểu thư....

Ngoài cửa sổ có tiếng gọi nhỏ nhưng rất quen thuộc, cô nhận ra ngay đó là tiếng rít khẽ của Lee EunBi, có lần cô nghe nói EunBi bị nhốt ở đây, thì ra bây giờ mới gặp lại nhau

_Chị EunBi...là chị EunBi phải không?

Ami đứng dậy, cô chạy vội đến gần cửa sổ lớn, mắt nheo lại ép giọt nước mắt rơi đi, dù mọi chuyện có ra sao thì cô vẫn rất coi trọng Lee EunBi

_Han tiểu thư, gặp lại tiểu thư tôi mừng quá... đứa con của tôi...hức...

EunBi khẽ đặt chén thuốc có mùi tanh tưởi xuống bàn, khóe mắt nhỏ giọt giọng thì thê thảm, trái lại trên gương mặt cô không nhìn thấy được là cả một bầu trời toan tính, nửa ánh mắt ghét bỏ, liếc xéo bần tiện lườm đôi mắt mù thanh khiết

_Chị EunBi...con chị làm sao?

Ami nắm bàn tay lạnh đầy sát khí, cô không chút nghi ngờ, cả thân người mừng mừng tủi tủi muốn ôm lấy EunBi an ủi

_Con tôi, đã bị Jung Hoseok hại chết, hắn ta thật là tàn nhẫn mà...

Lee EunBi ghì mạnh hai vai gầy của cô, miệng lưỡi sắc sảo nhã từng chữ cay nghiệt, Ami chết lặng vài giây, tuy vậy cô không chìm vào khổ đau mà không biết nhận định, nơi ngực trái vẫn luôn tin rằng người đàn ông đó không mất nhân tính như vậy, hắn từng dùng lời nói cay nghiệt với cô nhưng chưa bao giờ làm hại thân thể hay đứa con của cô thì làm sao có thể hại con của EunBi bằng cách bỉ ổi được, cô vẫn tin vị bác sĩ trong lòng cô không xấu

_Chị EunBi...chuyện này...

_Hức...tiểu thư em nhất định phải giết chết hắn, hắn là kẻ thù của dòng tộc Han gia...con tôi đã chết rất thê thảm, chẳng lẽ tiểu thư không tin tôi..hức

Khi nói đến việc hận thù, ngàn đời cũng không thể yêu đương, ngang trái cô đang mang thai con của hắn, vết thương nằm ở đó nay có người nhắc đến khác gì hằn sâu một vật cản xoáy vào tâm can bi thảm, cô khép mi nặng nhọc cô đọng mọi thứ, đầu óc vẫn mãi xoay vòng về hình ảnh đó, lẽ nào hắn tàn nhẫn thật sự chỉ là cô cố chấp không tin...

_Han tiểu thư, nếu cô không tin, thì đây...chén thuốc phá thai, Jung Hoseok ép tôi đem đến cho tiểu thư, một hai bắt tôi đưa tiểu thư uống nếu không sẽ không cho tôi nhận xác con tôi...hức...

EunBi hất mặt xấn tới, tay trái kéo mạnh mấy ngón tay mảnh khảnh đang run rẩy, tay phải đẩy chén thuốc trên bàn vào ngực cô, vị thuốc tanh khó ngửi, chỉ ngửi thôi cái thai trong bụng đã có nguy cơ yếu dần, cổ họng Ami rất muốn nôn, cái sức nóng của thứ nước lỏng màu nâu mỗi khi chạm vào xương quai xanh, cô chỉ biết tâm mình đã chết khi đó là sự thật

_Là Jung Hoseok muốn như vậy sao?

Ami cắn làn môi mềm mại, chúng đáng thương bị cọ sát tuôn máu, những gì được truyền tải đến khiến cho cô muốn gục ngã, đứa con này là niềm hy vọng của cô, nếu phải tuyệt tình như vậy, cô cũng chẳng thiết phải gồng mình vì chút nghĩ ngợi trong lòng...có lẽ cô và hắn chỉ nên hận ngoài ra không thể có kết cục tốt đẹp khác

___________________________

Đã lướt đến cuối trang rồi, tiếc gì bấm một ⭐ vote cho truyện nhỉ! 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro