Chương 63+64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 63: ĐAU LÒNG

_Han tiểu thư, hãy uống nó đi...xin tiểu thư...đứa con này đâu thể nào sinh ra được, tiểu thư hãy suy nghĩ lại,...

Lee EunBi lợi dụng tình thế, ả ta ép cô vào chân tường sau đó đẩy chén thuốc lên miệng cô, chỉ cần cô uống một ít thôi cũng đủ hại chết cái thai rồi, loại mà Lee EunBi chuẩn bị là loại cực mạnh

_Chị EunBi...chị bình tĩnh lại, chúng ta sẽ có cách...ưm...

Khiếm khuyết của cô là khi rơi vào tình thế khó khăn thì bản năng không được nhạy cảm để xử trí, Ami hoang mang cố gắng ghì chặt chén thuốc đẩy ra xa, một tay còn lại cô ôm bụng bảo vệ, cảm giác không muốn ai động vào đứa con của mình, loại thuốc này cứ vương vãi ra khóe môi muốn tràn vào khoan miệng cho nên cô rất hạn chế nói chuyện, chân của cô còn bị EunBi  giẫm lên, lấn tới rất dễ khống chế

_Mày uống đi, con tàn tật mù lòa, chính vì mày mà con tao và anh Minho mới khổ sở như vậy...

Lee EunBi nghĩ thầm trong bụng, mọi hận thù hôm nay sẽ được giải quyết, việc chèn ép cô chỉ là chuyện nhỏ, Lee EunBi luôn tin tưởng vào việc có khó gì khi ra tay với một người mù

_Chị EunBi, đừng đẩy nữa...ọe...

Ami ngã ngửa, cô nhận ra tấm lưng mềm đang đau nhói tựa vào khung cửa sổ to, người cô một phần đã lưng chừng ở ngoài, với độ cao này rơi xuống sẽ chết tươi, cây cổ thụ to với hàng cây bên ngoài cứ cọ vào mặt mũi, cô đã mù bây giờ còn khó chịu hơn, chén thuốc phá thai cũng sắp cạy răng lưỡi đi vào

_Chị EunBi....ưm...

Ami sắp không chịu nổi nữa, tay chân phải ghì lấy cửa sổ để không bị rơi xuống, tấm thân mảnh khảnh bị Lee EunBi khống chế ép buộc, bên tai cô còn là những lời than vãn thảm thương của ả ta, cô nghẹt thở tâm tư rơi xuống địa ngục đầy ân oán, nghĩ đến hắn bao nhiêu tổn thương lấp đầy, không gian trong sáng ở đáy lòng đã vì hắn mà trở nên u tối

_Jung Hoseok...anh tàn nhẫn lắm...

Ami nghẽn lại từng thanh âm khó nhọc, dù có chết cô cũng phải bảo vệ sự sống vô tội này, chỉ hận con người đó quá vô tâm, nhân duyên cũng như con dao vô hình đầy sát khí rạch nát thanh xuân mỏng manh của cô, cuộc đời cô sẽ mãi mãi không bao giờ quên ba chữ Jung Hoseok

_Đoàng......

_A...tiểu thư...

Ami nghe thân người nhẹ nhàng không còn bị khống chế, cô nghe tiếng va chạm giữa chén thuốc với sàn lạnh, một tiếng động lớn kéo theo gió lùa, bên tai vẫn văng vẳng giọng nói oán trách...

_Tiểu thư...Jung Hoseok giết người diệt khẩu....

Cô chỉ nghe được bấy nhiêu, sau đó là tiếng xào xạt của đám lá, cả thân người Lee EunBi bị một phát súng bắn vào cổ tay đang cầm chén thuốc, tiếng nổ lớn đó vang lên cô biết kéo theo sau nó là người đàn ông vô tình mà cô đang muốn cho một nhát giết chết, cái suy nghĩ hắn muốn giết con cô cứ ngự trị, cô không đợi hắn bước vào phòng mà chủ động cúi người hươ tìm mảnh vỡ nhỏ, chân nhắm hướng trước mặt lao đến...

_Jung Hoseok...tôi hận anh...hức...

Nước mắt cô rơi xuống làm mờ khung cảnh buồn, mọi suy nghĩ dồn dập khiến cho bản năng yếu đuối có thể sinh ra một lực mạnh ghim sâu mảnh vỡ vào vết thương cô từng khâu cho hắn, nơi đáy mắt buồn đó may mắn không phải nhìn gương mặt máu lạnh mà cô đang tưởng tượng

_Em hận tôi sao?

Hoseok khó khăn dịch chuyển hầu kết, khóe môi khô hạn nhếch nhẹ muốn hỏi, giọng nói đó chưa bao giờ nhẹ nhàng như vậy hắn linh cảm có chuyện chẳng lành, không màng đến vết thương vẫn trở về nhà nào ngờ...định mệnh đưa đẩy, là lần đầu tiên cô hiểu lầm hắn, ngược hắn đau như vậy...thì ra cảm giác này thật sự rất rát buốt, đáng lẽ hắn có thể một tay bẻ gãy cổ tay đang cầm mảnh vỡ của cô, rốt cuộc hành động bị xúc cảm ngăn lại, hắn tha thiết nắm bàn tay có mảnh vỡ đang đâm vào vết thương của mình, chỉ cần một chút hơi ấm nhỏ từ đó thôi, hắn điên mất rồi ánh mắt cứ suy tư kéo tia nhìn nắng ấm cho cô, đã lâu rồi mới được cô trò chuyện một câu, vết thương có sâu thêm cũng chẳng là gì, hắn rất muốn ôm lấy tấm thân này tìm kiếm hơi ấm nhưng lời lẽ khô hạn không biết bày tỏ, con người của hắn từ bao giờ mất hết lạnh lẽo, khổ sở trốn chạy với tương tư trong lòng, bất cứ người đàn ông nào cũng vậy dù lãnh khốc đến đâu cũng trở nên ôn nhu khi ở bên người mình yêu, hắn không thừa nhận không có nghĩ là trái tim không thừa nhận, khổ tâm bị lý trí dày vò hắn không còn biết những gì đang làm bây giờ có thật sự là điều mình muốn

_Bịch...

Ami ngã vào ngực hắn, ở bắp đùi cô có dòng máu nhỏ loang xuống, mặt mày trắng bệch hai mắt nhắm lại, cô đã quá mệt mỏi trước những tổn thương, hắn không màng vết thương bị loét sâu, đôi bàn tay dang rộng ôm lấy cô nâng lên, cơ thể gầy yếu còn phải gắng gượng giành lại sự sống cho cái thai, hắn ôm lấy cô mà như ôm lấy bụi gai nhọn đau đớn, tim hắn sớm đã chứa đầy khổ sở, hắn gấp rút đưa cô đến giường lớn bắt mạch

_Anh Hoseok...vết thương của anh...

HaEun bây giờ mới trở về nhà, cô nhìn vết thương của hắn thật khủng khiếp, trên vầng trán cao ngạo đổ rất nhiều mồ hôi mịn, đoán chừng vết thương đang có dấu hiệu xấu và hành hạ hắn, nhưng hắn nào màng đến hắn chỉ quan tâm việc bảo vệ cô và cái thai

_Uống cái này....

Hoseok lấy một loại thuốc đặc trị, cẩn thận nghiền nát trong lòng bàn tay, động tác thật chậm và không còn sức lực, vết thương của hắn rất hạn chế các hoạt động của hắn, chỉ vài phút nữa thôi hắn sẽ không thể làm gì hơn vì cơ thể đã quá sức chịu đựng

_Hụ...hụ...

Cô nhíu mày ho nặng, ánh mắt nhắm nghiền mộng mị, hai tay vẫn đan vào nhau áp xuống bụng, cô không còn biết người trước mặt là ai và thứ thuốc đưa lên miệng thật sự rất tốt, nó như loại thần dược làm cho cô dễ chịu hơn

Buổi sớm mai hôm sau cô thức dậy, đứa bé trong bụng vẫn bình an và lời cảm ơn cô nói trên môi là dành cho Kim NamJoon, ánh mắt của cô không thể nhìn thấy người nào đó lặng lẽ rời đi mang theo vết thương bị cô làm cho rộng lớn, loang hết đau thương khắp cơ thể

------------

Chương 64: NHÌN THẤY NGƯỜI ĐẦU TIÊN

Rạng sáng hôm sau, Ami nhận được tin từ Kim NamJoon anh nói sẽ đón cô dọn đến nhà mình, biết không thể từ chối, sự việc còn xảy ra quá nhanh, cô đành phải nói mình tự đến nhà anh được xem như bất ngờ cho anh cùng với việc cô có thể tự dò đường đến đó, cô không muốn suốt ngày anh chăm cô như chăm trẻ nhưng mà hôm nay đúng là anh rất sốt sắn cái gì đó, lúc sáng nói qua điện thoại anh có nhắc đến bệnh mắt của cô, cứ úp úp mở mở rồi lại không chịu nói, cứ bảo là sẽ có bất ngờ, cô đành dọn đi mà không kịp chào hỏi HaEun, cô biết người nào đó dạo gần đây cũng rất buông xuôi, có lẽ Kim NamJoon đã giao dịch với hắn rồi chuyển cô đi

_Dù là ở Pháp, ở Seoul hay ở bất cứ đâu mình cũng phải biết tự thân dò đường, không thể nào cứ dựa vào bác sĩ Kim được...

Ami chậm chạp hươ cây gậy xuống đường, đã lâu lắm rồi cô mới đi bộ một mình thế này, cô đang hy vọng sau khi mình sinh con thì có thể chu toàn mọi thứ mặc dù hai mắt cô chỉ biết đến một màu đen...đôi bàn chân góp sức cùng cây gậy vô tri đã đưa cô lạc vào một lối mòn xanh cỏ mang phong cách châu âu xa lạ, cô cũng không hay mình đã bị tách biệt ra khỏi lòng đường thành phố, chân cô càng bước lại càng đi sâu, lạc lối không tìm được đường thoát, hai bên đường thì không nghe tiếng người nói, cũng không có tiếng xe cộ, chân cô run rẩy vấp phải gốc cây mục cả người ngã nhào về phía trước, chân mắc vào hốc cây rỗng kẹt lại, phần trán đập mạnh xuống tảng đá thật to, đôi mắt của cô đã phủ đầy cát mịn

_A...con của mình....còn mắt của mình...cay quá...

Ami hoảng loạn với một mớ cảm xúc đau đớn, chân vừa kẹt, bụng thì đau, hai mắt cay xè, trán còn chảy máu, đau lắm cũng không biết nên xử lý chỗ nào trước, mắt mũi chẳng nhạy bén sắc sảo, điều cô lo nhất là cái thai, cũng may đứa trẻ trong bụng không bị ảnh hưởng nên không gây trở ngại nhiều, cô cố gắng gượng đau mở mắt, mặt mày kém sắc thật nhợt nhạt

_Chân...mình...máu...mình thấy máu...

Ami thét lên kinh hãi, tiếng thét thật to vang dội khắp trời, cô ngỡ ngàng tưởng như mình lạc vào cõi mộng, hai mắt của cô...đôi mắt với màu thật nhạt vô tri nay đã nhìn thấy, hai tay cô run rẩy đan vào nhau, nơi khóe mắt vội vàng khép lại không dám tin, cô nhíu mày chậm rãi mở mắt lần nữa, lần này phải đánh mình thật đau từ từ đón nhận, khi mi tâm mở ra vẫn là ánh nắng ban mai lùa vào cửa sổ tâm hồn, những mảnh màu thơ mộng, khung trời đẹp đẽ hiện ra trước mặt, cô xúc động nước mắt ứa ra, cuối cùng cũng có ngày cô tìm lại ánh sáng, cô chợt nhớ những lần hắn ép cô uống thuốc phá thai thì ra là thần dược làm tan máu bầm ở dây thần kinh, bây giờ kết quả rất mỹ mãn

_Mình nhìn thấy rồi...hức...mắt của mình...

Ami bật dậy, cô vùng vẫy ra khỏi bóng tối cuộc đời, cảnh vật xung quanh thật đẹp, những bước chân vui mừng nhón gót, cuộc sống của cô sẽ không còn chuỗi ngày u ám nữa, cô sắp được nhìn thấy đứa con như thiên thần chào đời

***

Hoseok chán nản ngồi bệch xuống căn nhà hoang ven bãi cỏ xanh mướt, căn nhà hoang vu mang kiến trúc của Pháp thật hoa lệ, tuy vậy nhà hoang vẫn là nơi u ám, con đường mòn hiếm hoi gần thành phố xô bồ, hắn nhìn ngắm nơi đây cái nơi từng là cơ nghiệp của bố mình, nơi mà hắn từng được hạnh phúc êm đẹp, lòng bàn tay trái gượng ép áp lên chỗ loét sâu ở vết thương trên cơ thể, khó chịu nhíu mày khép mi hình ảnh của Ami lại bắt đầu hiện ra làm cho hắn không yên

_Nè...anh gì ơi...

Ami phát hiện có một người đang sầu não ngồi im lặng ở nhà hoang, chuyện này thật kỳ lạ, nhưng không sao niềm vui quá đỗi của cô khiến cho tâm trạng sẵn sàng chia sẻ với một người xa lạ, cô cười tươi ánh mắt lần đầu tiên được ngắm trai đẹp, một người đàn ông thật tuyệt mỹ, đôi mắt này vừa khôi phục định mệnh đã cho cô nhìn thấy một người...thật ra cô chỉ muốn nhờ nam nhân này giúp mình thoát khỏi chỗ lạ lẫm này nhưng vẻ đẹp của hắn làm cô ngẩn ngơ, có chút cảm giác thật quen thuộc, cô rùng mình nếu như bây giờ mà nhìn thấy ai kia thì không biết cảm xúc thế nào, chỉ nghĩ thôi tim đã muốn chạy loạn hết cả lên

_Hừm....

Hoseok mang tâm trạng nặng nề lười biếng đẩy mi tâm nhìn cô ở trước mặt, đuôi mắt nheo lại như đang mơ mộng, Ami ở trước mặt hắn đã khôi phục thị giác có điều cô không biết đối phương chính là người mà cô đang hoang mang khi nghĩ đến, ngay cả hắn cũng không thể bình yên trong lòng trào dâng xúc cảm động tâm, ánh mắt rực sáng chứa thật nhiều tia nhìn sâu sắc chỉ hướng về cô, hắn đứng dậy bỏ quên tất cả suy tư đằng sau, cánh môi khô khốc không thể mấp máy phát ra thanh âm nào cả

_Tôi bị lạc, anh giúp tôi ra khỏi chỗ này được không? Làm ơn...tôi phải đến nhà một người bạn trước khi trời tối

Ami chủ động bước tới, ánh mắt long lanh nhìn người đối diện, cái nhìn khẩn khoản chân thành, màu mắt thật đẹp đó làm cho cõi lòng u ám tan rã, nơi con ngươi đen phản chiếu hình ảnh chính mình trong đó hắn lặng im, cảm xúc tĩnh mịch không nghĩ ngày cô có lại ánh sáng là ngày nhìn thấy hắn đầu tiên, tâm lý này thật chưa chuẩn bị, đáng lẽ phải thật ghét bỏ...thật hận thù nhưng hắn cứ đứng đó đóng băng cô đọng cảm xúc trước vẻ đẹp mong manh

___________________________

Đã lướt đến cuối trang rồi, tiếc gì bấm một ⭐ vote cho truyện nhỉ! 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro