Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

28

-" Anh hai, lâu rồi không gặp! "

Hắn đứng lại, anh mắt sắc lạnh nhìn về phía anh, giọng lạnh nói

-" Tôi không phải anh của cậu! "

-" Anh hai, anh đừng vô tâm như vậy chứ! " Dương Thiên đi tới, mặt đối mặt với hắn, miệng cười đểu

-" Tại sao cậu lại bắt cóc cô ấy? " hắn liếc nhìn Dương Thiên

-" Em đâu có bắt cóc, chị dâu là chính mình lên xe của em mà "

-" Cậu đừng có chơi trò dụ con nít, tôi không tin "

-" Thế sao? Vậy để em kể lại cho anh nghe "

_____

Quay về lúc đó....

Sau khi cô chạy ra khỏi nhà, thì liền nhìn về phía chiếc xe đang đậu gần đó mà chạy tới, cô đập cửa kính xe Dương Thiên, anh hạ kính xuống nhìn cô rồi nói

-" Em ra đây làm gì? "

-" Cho em lên xe đi, em sẽ nói "
-" Được, sẵn tiện chúng ta đi hóng mát rồi nói chuyện "

Dương Thiên nói xong thì cô đã leo lên xe ngồi yên vị trong đó, anh cũng không nói gì quay đầu xe lại và lái xe đi

_____

-" Anh đã tin? "

-" Không... Tôi vẫn không tin, chắc chắn là cậu bịa đặt ra "

-" Vậy thì hãy chờ chị dâu tỉnh lại, anh hãy tự chính mình hỏi đi "

-" Còn hôm nay, tôi và anh mới là nhân vật chính " Dương Thiên đút tay vào túi quần, ghé sát vào tai hắn nói rồi quay lưng đi lên căn hầm

Hắn như cũng hiểu ra chuyện, bế cô đi theo. Ra khỏi nơi âm u đó, hắn đặt cô nằm tường đầu vào vách tường của cửa hầm, đặt nhẹ 1 nụ hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói

-" Tử Yến, chờ anh.... "

Xong hắn đi tới chổ Dương Thiên, mặt đối mặt, hắn nghiêm giọng nói

-" Dương Thiên, cậu muốn gì ở chúng tôi "

-" Tử Yến! " Dương Thiên trả lời nhàn nhạt nhưng bên trông câu nói chứa đầy ẩn í

-" Không có việc đó! Cô ấy là của tôi! " hắn nói lớn

-" Anh! Là người cướp cô ấy từ tôi mới đúng! " Dương Thiên chỉ vào hắn rồi lại chỉ vào mình

-" Vô lí, cô ấy là người của tôi, là vợ của tôi! "

-" Hừ, nhưng tôi là người đến trước anh, anh chỉ là kẻ đến sau mà thôi "

-" Mày--... "

-" Tôi thì sao? Muốn đánh tôi? Đây anh đánh đi! "

Hắn vì quá tức giận mà mất kiểm soát, lao đến đấm 1 phát vào mặt của Dương Thiên, vì dùng sức, vết thương ở lưng càng thêm rỉ máu 1 mảng áo vest đã ướt sũng, hắn rất đau nhưng không bộc lộ vẻ đau đớn đó. Dương Thiên bị đấm ở mặt khiến nó bầm lên, anh cũng không phải vừa, đấm trả lại hắn, cứ như thế 2 người đấm qua đánh lại, ai cũng thương tích đầy mình, không còn sức lực, nhưng hắn bị nặng nhất, vết thương cứ như đã bị nhiễm trùng và mất máu rất rất nhiều, 2 mắt hắn liêm diêm, ngã khụy gối xuống, hắn muốn tiếp tục đấu tiếp nhưng mệt, thật sự rất mệt

Dương Thiên nhìn thấy vậy mà cười ma mị, đưa bàn tay ra không trung thì có 1 người áo đen đi ra và đặt lên tay Dương Thiên cây súng lục rồi đi mất. Anh cầm cây súng, chỉa vào đầu hắn rồi cất giọng

-" Anh hai, vĩnh biệt.... /Không!!!/ " giọng cô vang lên, chạy ra ôm lấy tâm thân hắn *đoàng* tiếng súng cùng lúc đó cũng vang lên, chiếc váy cô bỗng chốc nhuộm 1 màu đỏ tươi chói mắt

Dương Thiên trợn tròn mắt, tay run run rồi vứt khẩu súng qua 1 bên đi lại gần tới chổ cô, cô vẫn ôm chặt lấy hắn không buông, cảnh tượng trước mắt thật sự thê thảm...

Cô ôm hắn rồi nở 1 nụ cười diệu, giọng thủ thỉ

-" Phong, em đi với anh.... "

{Còn...}

Kết Se nha..... Á hi hi, giỡn thôi He đoá :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro