Chap 29 : Hết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

29 (Hết)

-" Phong, em đi với anh.... "

Xong cô cũng ngất lịm đi, Dương Thiên đó mà không khỏi hoảng sợ, anh đã chính tay giết người mình yêu!

_____

Ánh nắng ban chiều đã soi rọi vào trong căn phòng hồi sức của bệnh viện nổi tiếng ở thành phố T. Cặp vợ chồng trẻ đang nắm tay nhau thật chặt mà ngủ, không ai khác là cô và hắn, sau ngày định mệnh hôm đó, may là cậu bạn Nhất Long của chúng ta vừa đến kịp thời mà cứu sống được 2 mạng người và hạ gục được Dương Thiên.

Cô nheo mắt lại rồi dần dần khẽ mở ra, cô quay đầu nhìn qua hắn mà cười hạnh phúc, lấy tay vén nhẹ vài cọng tóc của hắn lên, khuôn mặt không góc chết của hắn ẩn hiện đầy ma mị, khiến cô bị cuốn hút mà nhìn chằm chằm vào hắn

-" Bà xã? Anh soái lắm à, tại sao lại nhìn anh như vậy? " hắn bỗng nhướng người dậy

-" Tự... Tự luyến " cô đỏ mặt quay đi

-" Bà xã đói chưa? "

-" Đói "

-" Chờ anh " nói xong hắn đứng lên, đi tới bàn đã có thức ăn sẵn ở đó, hắn lấy 1 bát cháo nhỏ cho cô, cũng may là còn âm ấm, rồi quay lại ngồi cạnh mép giường, đỡ cô ngồi dậy 1 cách nhẹ nhàng nhất có thể, đút cho cô tường muỗng

Cô cũng ngoan ngoãn mà ăn cho đến khi sạch bát, hắn lại đỡ cô nằm xuống, đặt nhẹ lên trán cô 1 nụ hôn, cô kéo tay áo hắn nũng nịu nói

-" Phong, bao giờ em mới được xuất viện " không hiểu vì sao mà vết thương của hắn lành lặn và phục hồi nhanh hơn cô, hắn chỉ 2 tuần là xuất viện rồi còn cô thì đã 3 tuần (rưỡi)

-" Cho tới bao giờ em khoẻ "

-" Nhưng em khoẻ rồi mà "

-" Không được, em khoẻ nhưng vết thương còn chưa lành hẳn, bảo giờ lành thì anh làm thủ rục cho em "

-" Nhưng em muốn bây giờ cơ, ở đây chán lắm, không có gì chơi cả " cô bĩu môi

-" Nghe lời anh "

-" Không! Em không chịu....hic....em muốn về nhà....hic " cô giả vờ khóc làm cho hắn cuống quýt lên mà đành lòng chấp nhận cho cô suất viện

-" Được rồi, được rồi, để anh đi làm thủ tục "

-" Hí hí, yêu anh ghia " cô thả tym cho hắn, hắn nhìn thấy vậy mà nhịn được cười mà cười thành tiếng

Cùng lúc đó, có 1 vị bác sĩ và 1 cô y tá đi vào, vị bác sĩ đó nói

-" Thưa cô Lạc, đến giờ tháo băng rồi ạ "

Cô và hắn đều nhìn anh ta, cao ráo, đẹp trai chuẩn soái thần, tóc vuốt vuốt keo, lại còn mặt áo blouse nữa chứ, ôi ~~ nam thần đời con đây mà ~~

Cô nhìn anh ta với cặp mắt sáng chói đầy long lanh, hắn thấy cô như vậy liền đen mặt, miệng lẩm bẩm

-" Tử Yến, em là đã ăn gan tôm hùm rồi sao!? Em đợi đấy! "

-" Này, cậu là ai? " hắn hiên ngang hỏi

-" Tôi là bác sĩ...(mới)/sao tôi chưa thấy cậu? / " bỗng chen ngang lời anh ta

-" Không, tôi là bác sĩ mới của cô Lạc đây "

-" Tại sao khoonh ai nói cho tôi? "

-" Thưa ngài, việc này không cần thông báo cho người nhà " anh ta nhẫn nhịn giải thích

-" Giờ cậu cũng không cần phục vụ cho vợ tôi nữa, vợ tôi chu... /à không có gì đâu, mời bác sĩ vào....cô nữa y tá/ " cô gượng cười chen vào lời hắn, mục định vì không còn muốn xuất viện nữa

-" Phong, em không muốn xuất viện nữa, ở đây hết chán rồi " cô liền quay sang hắn nói

Mặt hắn đã đen giờ còn đen hơn, gầm lên

-" Tử Yến! Có phải em bị thương, anh không làm gì được em, nên em gan to ra đúng không!? "

Cô nghe vậy liền toát mồ hôi hột mà gật đầu dạ vâng

-" Vè nhà, về nhà, không ở đây nữa... "

-" Hừm, chờ ở đây, anh đi làm thủ tục. Còn cậu, đừng đụng vào vợ tôi, nghe chưa?! " hắn thở mạnh hùng hổ đe dọa vị bác sĩ kia, khiến cho 3 người bên trong bật cười

-" Em mà lành lặn lại là anh cho em 7 ngày liệt giường " hắn miệng ngấu nghiến lẩm bẩm đi ra ngoài

_____

-" Aaaaa.... Phong, tha cho em, em chịu hết nổi rồi!! "

-" Em sau này mà còn mê trai nữa... là anh cho em 1 tháng không xuống giường luôn đấy "

-" Em biết sai rồi.... Aaaaa.... Tha cho em đi "

-" Nhưng giờ muộn rồi, bà xã "

Vâng và đúng như lời nói đó, khi cô lành lặn lại là đã bị hắn tra tấn 7 ngày không nhất chân được khỏi giường mà nằm 1 đống, chỉ có ăn rồi ngủ còn những việc khác thì hắn làm cho cô hết, riết giờ cô đã tăng lên 5kg, aizz thật là khổ...

3 tháng sau đó, cô thấy mình vẫn chưa tới tháng lại sinh nghi là có thai nhưng cô không nghén hay là kỵ món ăn nào, ăn rất bình thường và ngon lành. Nhưng càng về sau thấy bụng cô bắt đầu to ra thì cô mới bảo hắn chở đến bệnh viện để kiểm tra thì mới biết mình đã có thai và là con trai cơ, hắn vui mừng khôn xiết điện ngay cho ba mẹ hắn

-" Ba mẹ ơi vợ con có thai rồi "

-" Sao? Mẹ không nghe lầm đó chứ? "

-" Không sai, mà còn là con trai đó "

-" Vậy thì mừng rồi.... Haha " ba hắn cười lớn

-" Vâng, để con báo cho ba mẹ vợ "

-" Con gọi chi cho phí công, ba mẹ đều ở đây và nghe hết cả rồi, lo mà lo cho vợ con kìa " mẹ cô lên tiếng

-" Đúng rồi đó, con mà làm gì con gái ta là ta giết chết con đấy " ba cô giọng trêu đùa

-" Vâng, con biết rồi, con vào trong với vợ con đây "

-" Ừ, con vào đi, nhớ chăm sóc nó cẩn thẩn, nghe chưa "

-" Dạ, con biết rồi " nói xong hắn cúp máy đi vào trong phòng, thấy cô ngồi đó mà mặt đầy hạnh phúc, hắn đi tới ôm cô từ đằng sau, khẽ nói

-" Tử Yến, anh yêu em, anh sẽ bảo vệ cho em và con đến hết cuộc đời "

-" Em cũng yêu anh, em sẽ dùng cả thanh xuân để chăm sóc anh và con... "

End òi :"<

Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ truyện mình trong thời gian qua, mình biết mình ra truyện hơi chậm nhưng mọi người vẫn chờ và ủng hộ, mình thật sự cảm ơn mọi người, hẹn mọi người vào 1 bộ truyện mới nha ❤

Ứ ừ, có ai muốn ngoại truyện của bộ này không? Có thì cho mình xin ý kiến nha :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro