Chương 62: Từ bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình mơ màng tỉnh lại, màu trắng của trần nhà bệnh viện hiện ra, xung quanh còn có một vài bệnh nhân khác. Mẹ mình đang gọt táo ở bên cạnh giường bệnh, bố mình thì đang gật gà gật gù trông mình, có lẽ nhiều đêm mất ngủ nên mới như thế. Mình chợt khựng lại trong giây lát.

À thì ra... khi mình gặp chuyện, chỉ có người thân mới là những người luôn luôn sẵn sàng đồng hành cùng mình.

Giọng nói mình thỏ thẻ, yếu đuối lạ lùng:

- Con xin lỗi.

Mẹ thấy con gái tỉnh lại thì vội vàng chạy đến đỡ mình, còn bố thì như bị ma hù, lao vèo qua giường bệnh, lo lắng nhìn đứa con gái trời đánh vì trai mà bệnh.

Mình gượng cười, có lẽ do đang bệnh, càng dễ khóc hơn. Đôi khi mình ghét bản thân lắm, tại vì quá mít ướt, quá dễ rơi lệ. Bố mẹ mình chẳng trách móc một lời nào, họ chăm sóc, lo cho mình từng chút một. Mấy đứa bạn cũng xách sữa, xách quà sang thăm mình. Nói thật, mình thấy tâm trạng bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, cái cảm giác đến gần với trạng thái buồn bã cùng cực đã dần rời xa mình.

Từ khi bản thân nằm viện, mình hay thích ngắm mây trời lắm! Lúc nào cũng ngước mắt qua khung cửa sổ bệnh viện nhìn những đám mây bồng bềnh, tự do trôi nổi trên bầu trời. Ừ thì mình mong muốn bản thân như thế, có thể bình yên sống vì chính mình như vậy...

Ngày đầu nhập viện, mặt mày mình xanh xao, môi khô khốc, tím tái, nhưng bây giờ, mình đã hơn rất nhiều. Vả lại, mình không còn mơ thấy cậu ấy nữa. Có lẽ đó là dấu hiệu của việc người đó sẽ biến mất trong kí ức của mình sao?

Sức khỏe dần ổn định lại, mình được xuất viện và trở về nhà. Mọi thứ quay trở về quỹ đạo ban đầu của nó, giống như chưa từng có người ấy xuất hiện trong cuộc đời của mình.

Người ta hay nói thời gian sẽ chữa lành tất cả, mình cũng nghĩ thế, cho đến khi nhìn thấy những thứ trái tim hằng nhắc nhở đừng bao giờ để tâm đến.

Khả Hân má nọng, phải ăn đầy đủ bữa sáng, bữa trưa, bữa tối đấy!

Trời Bảo Lộc cuối xuân lạnh lắm, nhớ mặc áo ấm nhé bạn nhỏ Hân ơi.

Tao đi rồi, bạn nhỏ đừng buồn quá nha! Học thật tốt, vị trí thủ khoa là của Đinh Ngọc Khả Hân rồi.

...

Mình lặng lẽ nhìn những tờ giấy ghi chú phủ đầy trên trang cuối các cuốn tập và quyển sách ôn thi.

Đã rời đi, tại sao còn nhắn nhủ những lời này? Đã bỏ rơi người ở lại, sao còn khiến tim can người ta đau đáu? Đã đi rồi mà, sao lại bắt mình phải nhớ?

Mình liếc sang bàn bên cạnh, ánh ban mai rọi sáng một phần bàn, thậm chí còn hắt lên mái tóc mình, khiến dòng kí ức bỗng chốc tua ngược lại.

Từ những ngày chúng mình cạnh tranh học tập, đến khi mình vô tình đem lòng tương tư cái người mình từng siêu ghét và cả khi mình cùng Nhật Hưng chìm đắm trong tình yêu của tuổi trẻ, đến tận bây giờ khi cả hai đã biến thành người lạ, kỉ niệm vẫn thế. Cầu thang, sân chào cờ, sân bóng, tầng ba, phòng học đội tuyển, hay con đường hoa phượng rợp một mảng đất trời... Tất cả mọi thứ trong mái trường này đều có vết tích tình yêu của chúng mình.

Mình ngẩng cao đầu, nhìn về hướng ánh sáng, sau đó từ từ cúi xuống gỡ hết đống giấy ghi chú và ném chúng vào thùng rác nhỏ trên bàn học.

Từ nay, mình sẽ không nhớ về cậu nữa. Từ nay, mình là mình, là một Đinh Ngọc Khả Hân tự do - độc lập - hạnh phúc và chắc chắn, Phạm Gia Nhật Hưng chỉ còn là một cái tên trong cuộc đời mình. 

***

- Nhớ ăn canh đầu cá nhé Hân. - Mẹ vừa múc đầy một bát canh đã tận tình đưa cho mình. Dạo này, mẹ lo cho sức khỏe của mình cực, bao nhiêu canxi, thuốc bổ, mẹ đều mua bằng được.

- Dạ, nhưng mà mẹ có gì muốn nói với con sao?

Mình nuốt được ngụm canh đầu tiên, sau đó hỏi mẹ. Không phải tự nhiên mình lại làm thế, bởi mẹ cứ lấm lét nhìn, ánh mắt muốn nói chuyện gì đó rồi lại thôi khiến mình bất đắc dĩ hỏi.

- Dạo này ổn hơn chưa? Còn nhớ đến cái cậu bạn kia không?

- Bình thường ạ.

Đúng thế, mình đã bình thường trở lại và cậu ấy... cũng dần trở thành một người bình thường từng lướt qua đời mình.

- Gia đình thằng bé kia trả hết tiền viện phí, nên mẹ đang nghĩ cách trả lại họ. Mà mẹ cũng không hiểu lắm, hôm sinh nhật, hai đứa chia tay à?

Mình gật đầu, không muốn nhắc đến người kia nữa.

- Lúc đó, con về, bố mẹ thấy thằng bé đó theo sau, đến tận khi con vào nhà cơ. Nó chia tay với con, mà còn tình còn nghĩa quá nhỉ?

Mình giật mình, sau đó không biết làm gì ngoài ăn hết bát canh. Mình lên phòng, cố gắng tập trung vào ôn thi, nhưng cứ nghĩ đến lời mẹ nói, mình lại khó chịu vô cùng.

***

- Dạ cô ơi, đống rác cô lấy trên phòng 12 Toán, vứt ở đây có phải không ạ?

- Đúng rồi con, cô chuẩn bị đem đi. Con hỏi để làm gì thế?

- Con lỡ để đồ quan trọng vào thùng rác, nên muốn tìm lại ạ.

Mình không nhịn được thở gấp sau nửa tiếng chạy liền tù tì từ nhà đến trường. Cô lao công thấy bộ dạng của mình thì cũng thương tình giúp tìm lại đống giấy ghi chú. Mùi hôi thối xộc lên, cộng với những thứ nhơ nhuốc nằm bừa bãi trong thùng rác lớn làm hai cô cháu mất một khoảng thời gian mới tìm thấy. Thật may, vì ít nhất mình cũng tìm ra rồi.

- Con cảm ơn cô nhiều lắm. - Mình rối rít cảm ơn, cô vỗ vai mình, bảo một câu:

- Giấy tờ đó quan trọng với con lắm hả? Trông con như sắp khóc luôn rồi kìa.

Trong khoảnh khắc ấy, mình mới nhận ra việc quên một người từng là cả thế giới lại khó khăn đến vậy.

Mình trải qua kỳ thi đánh giá năng lực một mình, nhưng không biết may hay xui, cảm giác không có cậu ấy đồng hành cùng cũng không khó chịu mấy. Mọi thứ ổn đến bất ngờ, mình thậm chí nghĩ mình đã move on thành công rồi.

Song, đến những ngày tháng cuối cùng ôn thi trung học phổ thông quốc gia, khi bận điên đầu với ba môn tổ hợp khối A1, khi bắt đầu bước vào phòng thi và đến khi tiếng trống kết thúc hai ngày thi ròng rã vang lên, mình cẩn thận nhìn lại một lượt tất cả mọi thứ của mái trường chuyên, nhìn những gương mặt quen thuộc của đám học sinh 12 Toán, không còn thấy cậu con trai cười tỏa nắng kia, lòng mình tựa đốm lửa cháy rực khi hạ tàn.

Mình chợt nhớ cậu ấy da diết. Mình nhớ Nhật Hưng của mình quá...

***

[Tụi mày vào được web chưa? Sao tao vẫn chưa vào được?] - Trang Béo đã gửi một tin nhắn vào nhóm "Xóm nhà lá".

[Ê tụi bây, tao lo quá! Không biết nổi 26 điểm không ta?] - Nga Ròm đã gửi một tin nhắn vào nhóm "Xóm nhà lá".

Mình đã truy cập vào cổng tra cứu tuyển sinh của bộ giáo dục được khoảng năm phút, màn hình cứ liên tục chuyển màu trắng xóa rồi lại bắt điền số báo danh. Nói không lo lắng là nói dối, mình học tận mười tiếng đồng hồ mỗi ngày để kỳ thi trung học phổ thông có thể diễn ra suôn sẻ nhất có thể cơ mà.

- Dẫu sao thì kết quả cũng có hết rồi, mày lo chả được tích sự gì đâu, cứ mạnh dạn xem đi.

Có lẽ thấy mình căng thẳng quá, bố đã nói lời động viên ấy. Và cả mẹ cũng thế, mẹ xoa nhẹ bả vai mình. Mẹ không nói gì, nhưng ánh mắt mẹ lại dịu dàng đến mức mình khựng lại trong chốc lát.

Thôi, không sao đâu Đinh Ngọc Khả Hân! Mày đã cố gắng hết sức rồi mà, ít nhất mày đã vượt qua chuyện yêu đương để cố gắng thi cử, ít nhất mày đã không bỏ cuộc, ít nhất là vậy.

Thí sinh Đinh Ngọc Khả Hân

Số báo danh: ********

Ngữ văn: 8.5 | Toán: 9.6 | Vật lí: 9.5 | Hóa học: 8.0 | Sinh học: 8.25 | Ngoại ngữ: 9.8

- Trời đất ơi, con tôi...

- Khối A1 của chị Hân được gần 29 điểm lận kìa, bá cháy thật sự.

- Có khi thành thủ khoa luôn đấy!

"Reng reng" - Tiếng chuông điện thoại vang lên bất chợt, người mình căng cứng, thế nên mẹ đành nghe giùm.

- Alo! Có phải là em Khả Hân, học sinh lớp 12 Toán không ạ?

- Dạ, tôi là mẹ em Hân, cho hỏi là ai vậy ạ?

- Xin chào phụ huynh em Khả Hân, nhà trường rất vui khi thông báo em Khả Hân đã trở thành thủ khoa toàn tỉnh khối A1 với số điểm 28.9 ạ. Chúc mừng em và gia đình!

Mọi thứ hỗn loạn quá! 28.9 điểm thi đại học, trở thành thủ khoa toàn tỉnh... Là mình hả? Đinh Ngọc Khả Hân đã trở thành thủ khoa rồi sao?

Hai bên tai mình liên tục nghe những lời mình chưa bao giờ nghe và cả kết quả hiện trên màn hình máy tính nữa, mọi thứ như một giấc mơ tuyệt đẹp mình hay tưởng tượng vào mỗi đêm dài tháng 6, sau khi mệt mỏi vì năm câu hỏi cuối đề thi toán, hay hàng tá dạng bài dao động dài ngoằng và cả những phần tiếng anh liên quan đến collocation nữa.

Tao đi rồi, bạn nhỏ đừng buồn quá nha! Học thật tốt, vị trí thủ khoa là của Đinh Ngọc Khả Hân rồi.

Có người đã rời đi, nhưng vô tình để lại câu nói đó. Liệu người ấy có biết mình đã làm được rồi không? Liệu người ấy có còn muốn trở về gặp mình?

9:21

[Nhật Hưng này, tao thông báo cho mày một tin sốc. Tao thành thủ khoa rồi đấy, đừng coi thường tao nữa, tao không còn là con nhỏ á khoa mít ướt đâu. Vì bây giờ tao đã ở một đẳng cấp khác, vậy nên nếu mày không nhanh đến gặp tao tạ lỗi thì đây sẽ là tin nhắn cuối cùng của hai đứa mình. Tao thực sự xem mày là người yêu cũ đấy nhé! À không, tao sẽ để dành vị trí mối tình đầu cho người khác, còn mày ư? Tao nhất định sẽ xóa sạch kí ức về mày, về tất cả kỉ niệm giữa hai chúng ta!]

Tài khoản Facebook kia vẫn chẳng có hồi âm gì cả, thậm chí trạng thái hoạt động cũng không cập nhật từ rất lâu rồi.

Mình cho cậu ấy một cơ hội và cũng cho chính bản thân mình một cơ hội.

Thế nên, Nhật Hưng à? Làm ơn hãy xuất hiện dưới vầng nắng mùa hạ một lần nữa đi, làm ơn đừng biến mất mờ nhạt trong thanh xuân của mình...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro