Chapter 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

Dorian đã tự nhốt mình trong phòng ngủ cho đến khi kết thúc kỳ nghỉ. Không ai biết anh đang làm gì, mẹ và cha dượng của anh cũng không quá quan tâm đến chuyện này.

Đến ngày phải lên máy bay trở lại viện nghiên cứu, Dorian cố ý gọi tài xế đưa anh ra sân bay trước hai tiếng, không chào hỏi cha mẹ cũng không giải thích rõ lý do với bất kỳ ai.

Chỗ ngồi trên chuyến bay về vẫn giống như lúc đến, để tránh nói chuyện với mọi người, Dorian vừa ngồi vào ghế đã ôm chăn nhắm mắt ngủ. Để ngăn việc David trò chuyện với mình, hay nghe thấy tiếng nói chuyện của Magmendy và Rose, Dorian còn đeo cả tai nghe chống tiếng ồn.

Nhưng trùng hợp thay, khi mọi người ngồi lên chuyến bay trở về, tất cả đều không còn sức sống như lúc đến, ai ai cũng giữ im lặng, ngay cả David cũng có tâm sự trong lòng. Anh ta không còn ríu rít nói mấy chuyện vô nghĩa nhàm chán với Dorian như mọi khi, anh ta chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ và chìm đắm vào suy nghĩ của mình.

Điều này không thể tốt hơn được nữa.

Dorian ép mình phải ngủ một giấc thật ngon trên máy bay, bởi vì anh đã mất ngủ hai đêm liên tiếp, phía sau gáy của anh đau nhói khinh khủng, giống như bị ai đó dùng búa đập mạnh vào. Dorian cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ ngất xỉu, nhưng trên thực tế đại não của anh đang ở trạng thái hoạt động mạnh mẽ, đủ loại thông tin hỗn tạp trong các dây thần kinh não bộ của anh đang ùn đẩy nhau tiến về phía trước, và rồi chúng kẹt cứng lại giống như một cái cống thoát nước bị tắc do xác chuột chặn kín.

Thật không may, đến tận khi máy bay phát thông báo nhắc nhở sắp hạ cánh, Dorian vẫn không tận hưởng được một giây phút ngủ ngon nào cả.

Lúc xuống máy bay, Dorian cố ý ở lại đến cuối cùng, anh không muốn xảy ra va chạm với bất kỳ ai vào lúc này. Anh đã cố hết sức để lờ cơn đau đi —— nhưng mẹ kiếp, đầu của anh sắp nổ tung luôn rồi! Dorian vỗ mạnh vào vị trí đau đớn kia, hy vọng có thể phân bổ cơn đau đồng đều đến các vùng khác trong não.

"Dorian, cậu có muốn cùng nhau ăn tối không? Cứ để tôi mời cậu." David đứng bên ngoài cabin, anh ta đã đứng đây đợi Dorian ra ngoài từ nãy.

Mau chóng lấp đầy dạ dày rồi quay về phòng nghỉ và đi ngủ.

Dorian cảm thấy đề nghị này cũng được liền đáp lời đồng ý, sau đó đổi vali từ tay trái sang tay phải.

Họ đi vào viện nghiên cứu từ thang máy của tháp quan sát, những đồng nghiệp mà họ gặp được trên đường đi đều vội vã lướt qua, không ai ngẩng đầu lên chào hỏi lẫn nhau.

Nếu như lúc này Dorian còn giữ được đầu óc rõ ràng, có lẽ ngay từ khi tiến vào anh đã có thể cảm nhận được bầu không khí khác thường trong viện nghiên cứu. Nhưng giờ phút này anh chỉ đang phí công đấu tranh với cơn đau đầu dữ dội, có thể dành thời gian ứng phó với David đã là cực hạn rồi.

"Mẹ tôi, bà ấy thực sự không được khỏe cho lắm," Giọng nói của David nghe có vẻ rất yếu ớt, làm cho người đàn ông vạm vỡ cao gần hai mét trông giống như chó nhà có tang, "Nếu tôi có đủ tiền, may ra tôi có thể đưa bà đến Eastern Union, ở đó có một cơ sở chuyên về hội chứng phóng xạ."

"Cần bao nhiêu tiền?" Dorian vô thức hỏi.

"Rất nhiều, rất nhiều." Trước khi đẩy cửa nhà ăn ra, David quay đầu buồn bã nhìn về phía Dorian, "Nếu giáo sư Magmendy sẵn sàng cho tôi ứng trước tiền lương của ba mươi năm tới, thì có lẽ..."

Lúc này bộ xử lý thông tin trong não của Dorian mới tiêu hóa xong cụm từ "hội chứng phóng xạ" – Sau khi chất thải hạt nhân được thải ra biển sẽ khiến cho một lượng lớn sinh vật biển bị biến dị, rồi chúng truyền lại sự đột biến theo chuỗi thức ăn và cuối cùng xâm nhập vào cơ thể con người, dẫn đến một loại bệnh mới xuất hiện. Tuy nhiên hiện nay người ta vẫn chưa tìm ra phương pháp chữa trị, muốn sống sót chỉ có thể dựa vào việc uống một lượng lớn thuốc liên tục không ngừng.

Dorian cố nhẫn nhịn cơn đau, chân thành nói với David: "Tôi xin lỗi."

David cười gượng, sau đó hai người lần lượt bước vào phòng ăn.

Để tỏ lòng cảm ơn, David lại lần nữa mời Dorian ăn một bữa bít tết đắt tiền nhất, trong khi đó anh ta chỉ gọi một phần ăn nhẹ thông thường. Dorian đã định từ chối, nhưng David lại nói, "Đừng khiến tôi cảm thấy áy náy chứ người anh em." Vậy là Dorian đã thỏa hiệp.

Có lẽ Dorian vẫn đang trong trạng thái mụ mẫm, nhưng David đã nhận ra điều gì đó —— Trong nhà ăn quá yên tĩnh, tiếng nói đùa thoải mái của mọi người và tiếng dao nĩa va chạm đều bị cố ý đè xuống rất thấp, một bầu không khí kỳ lạ lơ lửng khắp nơi.

Bây giờ đang là thời gian ăn tối, trong nhà ăn không còn nhiều chỗ trống. David nghi hoặc nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra bất cứ điều gì dị thường. Để phù hợp với bầu không khí trong nhà ăn, David hạ thấp giọng và nói với Dorian, "Chúng ta ngồi sâu vào bên trong đi."

Dorian không phản đối.

Hai người bưng khay đồ ăn của mình rời khỏi chỗ ngồi giữa lối đi nhỏ và di chuyển vào phía trong. David bước đi có hơi nhanh, Dorian dần dần tụt lại phía sau, anh còn đang chịu đựng cơn đau chết tiệt trong đầu. Và khi anh đi ngang qua chỗ ngồi nào đó, một giọng nói khàn khàn như tiếng giấy nhám ma sát đột nhiên vang lên.

"Quả nhiên là con trai của giám đốc ha! Ăn món ăn đắt nhất, làm công việc an toàn nhất, muốn có người cá là cha đưa người cá cho liền, muốn nghỉ phép là có thể lập tức bay trở về đất liền tận hưởng cuộc sống. Chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là có cả đống đàn ông phụ nữ giành nhau lao lên nằm sẵn trên giường. Một cuộc sống đơn giản và vui vẻ biết bao!"

Dorian quay đầu lại, nhìn chằm chằm người đàn ông đang nói với đôi mắt đầy tơ máu: "Ý anh là sao?"

Đó là một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi để râu quai nón, tóc cạo rất ngắn, có cặp mắt tam bạch. Rõ ràng đang ngồi trong nhà ăn nhưng trước mặt gã lại không có món ăn nào cả. Gã chỉ ngồi trên ghế, giống như một con bạch tuộc ghê tởm phun ra mực độc vào những sinh vật đi ngang qua.

Dorian biết gã, gã là Kayden, học trò của giáo sư Wisdom. Kể từ khi Wisdom được đưa đi để điều trị vấn đề tâm thần, người cá giống đực tên là "Cain" đã được giao cho Kayden.

Nhưng bình thường Dorian cũng không tiếp xúc nhiều với gã, anh không hiểu tại sao Kayden lại đột ngột khiêu khích mình như vậy.

"Ý trên mặt chữ đấy, thằng con hoang được sinh ra từ một con điếm à." Kayden đứng lên, đối mặt với Dorian, lộ ra một nụ cười châm chọc.

"ĐCM anh nói lại lần nữa xem!" Dorian tùy ý ném khay đồ ăn và vali lên bàn ăn bên cạnh rồi đi tới trước mặt Kayden.

Tiếng xôn xao trong nhà ăn càng lúc càng lớn, những âm thanh huyên náo bị đè nén từ nãy rốt cục cũng tìm được lối phát tiết. Thực khách trong nhà ăn nhao nhao quay đầu nhìn về phía này, bắt đầu xì xào bàn tán.

"Này anh bạn," David nhanh hơn Dorian một bước đứng chắn trước mặt Kayden, "Tôi không biết anh bị làm sao, nhưng nếu bộ não của anh cũng gặp vấn đề thì tôi đề nghị anh nên đi đến phòng y tế để tiếp nhận điều trị."

Kayden hoàn toàn không để ý đến thân hình khổng lồ của David, quệt khóe miệng lắc đầu cười nói: "Nhìn xem tao vừa nói gì nào, mày cũng bị nó đâm đít sao thằng đĩ?"

Sắc mặt của David thay đổi, nhưng anh ta vẫn đứng phía trước Dorian.

Lúc này có người đứng ra khuyên nhủ: "Đừng để ý tới hắn, sáng nay trợ lý của hắn đã chết trong bể quan sát người cá. Sau khi hắn biết chuyện thì bắt đầu phát điên, điên được cả ngày nay rồi."

"Chẳng lẽ tôi nói sai sao?" Kayden đột nhiên hét ầm lên, gã nhìn về phía tất cả mọi người trong nhà ăn, "Magmendy khống chế viện nghiên cứu này, ông ta phụ trách phân công nhiệm vụ, bố trí nhân lực. Có năm người cá thì ông ta đưa người cá ngoan ngoãn nhất cho con trai mình, và ném tính mạng của những người như chúng ta cho số người cá tàn ác còn lại! Như thể chúng ta không phải con người, chúng ta chỉ là một loại thức ăn giống như mấy thỏ sống, đáng đời bị nhét cho đám quái vật đói ăn kia!"

"Còn cậu ta, Dorian, có tất cả các đặc quyền trên thế giới này! Cậu ta dựa vào đâu chứ? Tỏ vẻ đáng thương rồi gọi mấy tiếng 'cha'," Kayden cố ý dùng giọng điệu nũng nịu ghê tởm, "Là có thể đạt được tất cả những gì mình muốn —— Học vị tiến sĩ, thân phận nghiên cứu viên, quyền lựa chọn người cá. Cậu ta là một tên trộm, một con ký sinh trùng, một con đỉa hút máu! Cậu ta thậm chí còn không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với Magmendy, mẹ của cậu ta chính là một ả điế..."

Dorian không để gã nói hết.

Khi nắm đấm vung thẳng vào gò má của Kayden, Dorian đột nhiên cảm thấy đầu mình đã hết đau, chỉ còn lại những tiếng ồn trắng tần số cao vẫn quanh quẩn bên tai.

Anh thấy Kayden ngã xuống đất và khạc ra một búng máu, có lẽ anh đã đánh vỡ miệng gã, hoặc đánh gãy vài cái răng gì đó, nhưng đây chưa phải là kết thúc, còn lâu mới kết thúc.

"Đồ chó chết nhà mày nghe kỹ thằng này nói đây, thành tựu của thằng này là do thằng này có năng lực tự mình đạt được, chẳng mượn ánh sáng của bất luận kẻ nào! Càng không phải nhờ lão già khốn nạn chết tiệt kia! Nếu mày cảm thấy không công bằng, mày nên đi tìm Magmendy và đòi lại sự công bằng cho mình, thay vì dùng cái miệng thối hoắc của mày phun phân trước mặt tao!"

Dorian ngồi lên người Kayden, bóp lấy cổ gã và liên tục đấm vào phần đầu của gã.

"Còn nữa, nếu mày còn dám nói với tao một câu vớ vẩn nào nữa về mẹ tao, thì tao sẽ khiến mày hối hận khi đã được sinh ra từ trong bụng mẹ."

Ai đó đang la hét, ai đó đang gọi tên Dorian, nhưng những âm thanh đó mơ hồ đến mức dường như đến từ một chiều không gian khác. Dorian chỉ nhìn thấy khuôn mặt máu thịt be bét của Kayden dưới người mình đột nhiên méo mó biến dạng, sắp xếp lại thành một gương mặt đặc biệt khiến người ta ghê tởm —— khuôn mặt của Magmendy.

"Xuống địa ngục đi!"

Máu tươi.

Rên rỉ.

Đau đớn.

Dorian cảm thấy vô cùng thoải mái, đáng lẽ ra anh nên làm vậy từ sớm.

Tôi đã nhờ Mag giúp đỡ, anh ta an ủi tôi và nói rằng không sao đâu, Robert sẽ chữa khỏi cho John... Có lẽ anh ta nói đúng, tôi chỉ đang quá lo lắng cho John mà thôi. Chúng tôi đã kiên trì được một năm rồi, nếu cứ bỏ cuộc như thế này thì những nỗ lực trước đó của mọi người sẽ trở nên vô nghĩa ...】

John, John của tôi, tại sao anh lại làm vậy với tôi? Tôi không hiểu, rõ ràng là tôi không làm gì sai cả... Nếu không có sự an ủi của Mag, tôi thực sự không biết liệu mình có thể kiên trì tiếp nổi không...】

Đêm qua là một sai lầm! Chết tiệt, tôi đã uống quá nhiều! Mặc dù Mag đã hứa sẽ không nói với ai về chuyện hoang đường đêm qua của chúng tôi, nhưng Chúa ơi, tại sao lại làm thế với tôi? Tôi phải đối mặt với John như thế nào đây?

John cuối cùng đã khỏe lại! Mặc dù anh ấy chưa sẵn sàng nói chuyện cho lắm nhưng anh ấy không còn kháng cự mỗi khi tôi đến gần nữa. Chúa ơi, hình như anh ấy đã trở nên đẹp trai hơn rất nhiều. Bất cứ khi nào đôi mắt xanh xám của anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi, thì tôi đều không khỏi đỏ mặt. Trời ơi, tôi thực sự yêu anh ấy! Chúng tôi đã quay lại thời kỳ yêu đương nồng cháy rồi!

Tôi thực sự không hiểu tại sao Mag vẫn muốn dây dưa với tôi, rõ ràng trước đó chúng tôi đã thỏa thuận với nhau rằng phải sửa chữa sai lầm kia, và hiện tại chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường với mối quan hệ đồng nghiệp đơn thuần. Tôi phải đi tìm anh ta và nói rõ mọi chuyện.

Được rồi được rồi, đáng lẽ tôi nên cứng rắn hơn một chút, nhưng mà Mag.... Tôi không ngờ anh ta lại phải lòng tôi trước cả John, tình yêu quả thật là một thứ bí ẩn mà không ai có thể kiểm soát được. Hơn nữa anh ta còn trả hết các khoản vay đại học của tôi, điều này khiến tôi vô cùng cảm kích... Nhưng đây là lần cuối cùng.】

Chết tiệt! John dường như đã biết, tất cả đều tại Mag! Anh ta càng ngày càng quá đáng, cứ nhất quyết muốn làm chuyện đó trong khi John đang có mặt ở bên cạnh! Tôi phải làm gì đây? Có lẽ tôi thực sự cần phải thú nhận với John, nhưng nếu anh ấy không tha thứ cho tôi thì sao? Ôi trời ơi, tôi thực sự không thể để mất anh ấy...】

Chúa ơi, Chúa ơi, Chúa ơi!!! Tại sao chuyện này lại xảy ra? Tôi thề tôi chỉ đến phòng của Mag để cắt đứt quan hệ với anh ta, nhưng anh ta đột nhiên xông lên ôm lấy tôi và đè tôi xuống giường. Tôi hoảng hồn sợ hãi, căn bản không kịp giãy dụa... Tại sao John lại xuất hiện ở đây? Chắc anh ấy đã theo dõi tôi, anh ấy biết, anh ấy biết tất cả!

Máu, khắp nơi đều là máu, anh ấy sắp đánh chết Mag rồi! Tôi phải ngăn anh ấy lại, tôi phải ngăn anh ấy lại. Vì vậy tôi đã cầm chiếc bình hoa cổ có niên đại hàng thế kỷ trên đầu giường của Mag và đập vào đầu John, nhưng anh ấy không chết. Tôi cá là anh ấy chỉ ngất đi thôi, nhưng Mag... Trời ạ! Mag đã rút một khẩu súng laser ra và bắn xuyên tim John!!!

Chúng tôi nên đi đầu thú, chúng tôi nên chấp nhận sự trừng phạt, tôi biết rất rõ điều này, nhưng khi Mag đề nghị tìm cách giải quyết thi thể của John, tôi đã không từ chối! Có lẽ tôi thực sự đã bị quỷ ám vào người...

Mag đã đi ra ngoài để lấy rương và dụng cụ, anh ta định băm nhỏ thi thể rồi bỏ vào rương ném xuống biển. Tôi rất sợ, cưc kỳ sợ, nỗi sợ hãi lạnh lẽo như những xúc tu quấn chặt lấy tôi. Cả người tôi cứ run cầm cập lên, tôi không dám ở lại trong phòng nên đành ngồi run lẩy bẩy ngoài cửa. May mà bây giờ là đêm khuya, bên ngoài trời đang đổ mưa lớn, Robert và Ralph đều đang ngủ rất say ở các phòng khác...】

Dorian cũng không biết vì sao lúc này mình lại đột nhiên tưởng tượng ra cảnh tượng trong nhật ký của Ivanova. Anh cảm giác linh hồn mình như đang xuyên vào một thời không khác. Anh bay lơ lửng trên trần nhà, lặng lẽ chứng kiến toàn bộ sự việc đã xảy ra trong căn phòng nhỏ từ ba mươi năm trước.

Anh nhìn thấy mẹ mình đang ngồi co ro ở cửa phòng, khóc không thành tiếng. Anh nhìn thấy Magmendy giống như vừa mới bò lên từ địa ngục, toàn thân ông ta dính đầy máu tươi, xuất hiện trở lại với một cái rương lớn và một chiếc cưa sắt trong tay.

"Đừng lo lắng, em yêu, mọi chuyện sẽ ổn thôi." Ông ta giống như ác quỷ vừa nhẹ nhàng an ủi người phụ nữ đang trên bờ vực sụp đổ, vừa dùng sức đẩy mạnh cửa phòng ra, nhưng sau đó ông ta cứng đờ người tại chỗ giống như một bức tượng điêu khắc.

"Mag? Chuyện gì xảy ra vậy? Anh làm tôi sợ đấy!" Ivanova ôm lấy hai bả vai, toàn thân run rẩy, bà điều khiển thân thể mình giống như một con robot kém chất lượng bị lỗi cài đặt, chậm rãi quay đầu nhìn vào trong phòng một cách máy móc——

Máu tươi tràn ra khắp sàn nhà trông cực kỳ kinh hoàng.

Thế nhưng chỉ có mỗi máu.

Thi thể của John đã biến mất.

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, ngay cả tôi và Mag cũng không rõ rốt cuộc đã phát sinh vấn đề gì, rõ ràng John đã bị bắn xuyên tim. Tim của anh ấy không đập nữa hơi thở cũng không còn, tôi đã tự mình xác nhận điều đó! Nhưng giờ lại không thấy anh ấy đâu nữa!

Mag nói dối tất cả mọi người rằng, đêm qua ba người chúng tôi đang cùng nhau thảo luận về những tư liệu thu thập được, nhưng đột nhiên có người cá xông vào tấn công chúng tôi, John vì bảo vệ tôi nên đã bị người cá bắt đi... Nghe rất vô lý phải không? Biệt thự này không nằm ở giáp biển, tại sao người cá lại trèo qua cửa sổ đột nhập vào nhà dân và tấn công con người? Buồn cười nhỉ? Giả dối nhỉ? Tôi nghĩ chúng tôi tiêu đời rồi.
Robert và Ralph nhìn chúng tôi như thể nhìn kẻ giết người, họ đã báo cảnh sát, nhưng... Ha ha ha ha, nhưng, Chúa ơi! Satan ơi! Thần biển ơi! Một tuần sau, cảnh sát tìm thấy một thi thể đang phân hủy mạnh dưới một rạn san hô bên bờ biển, với mái tóc màu nâu và đuôi cá màu trắng——

Xác của một người cá.】

"Dorian! Dorian! Bình tĩnh lại! Cậu sẽ đánh chết hắn mất!"

Vẻ mặt hoảng loạn của David đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.

Linh hồn của Dorian đã lập tức quay trở về đúng vị trí, anh ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt nát tươm không thể nhận ra của Kayden dưới thân rồi lại nhìn lướt qua nắm đấm đang chảy máu của mình.

"Cậu không sao chứ?" David lo lắng hỏi.

Ai đó đã nhân cơ hội này kéo Kayden đi.

Dorian lảo đảo đứng lên, anh nhìn quanh bốn phía, nhìn những khuôn mặt hoảng sợ kia, cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đã suýt chút nữa giết chết Kayden.

"Xin lỗi, tôi, tôi phải đi..."

Dorian cầm vali của mình và nhanh chân chạy ra khỏi nhà ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro