Chapter 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

Để không gây ra bất kỳ tiếng động nào, Dorian đã không đi giày. Giữa đêm khuya, anh bước chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo của viện điều dưỡng, đi theo bóng trắng ma quái phía trước.

Bóng trắng đó không cao lắm, dáng người trông hao hao Dylan, nhưng nó vẫn lướt nhanh đi như cái đêm Dorian chạy ra khỏi phòng do bị ảo giác thính giác dày vò. Cho dù Dorian tăng tốc nhanh đến đâu, anh vẫn không thể đuổi kịp nó, nó luôn đi vòng qua khúc ngoặt nhanh hơn Dorian một bước, song lại không để Dorian hoàn toàn mất dấu mình.

Dorian không mang theo bất cứ thứ gì, anh thậm chí còn ném thiết bị đầu cuối cá nhân của mình ở đầu giường. Anh chỉ mang theo mỗi bản thân, chạy về phía Merman và tất cả những thứ chưa biết.

Bởi vì quá căng thẳng, mồ hôi túa ra lấm tấm thấm ướt lòng bàn tay anh. Anh chỉ lo đuổi theo "Dylan" mà không để ý xem đối phương đang dẫn mình đi đâu. Vì vậy khi cánh cửa kim loại từng nhiều lần xuất hiện trong mơ bất chợt đứng sừng sững trước mặt, Dorian sửng sốt dừng lại. Anh nghi ngờ mình vẫn đang nằm mơ, nhưng không ngờ, cánh cửa kim loại ấy lại đột nhiên mở ra khi Dorian tới gần.

Hai cánh cửa sắt kim loại tách ra trên dưới giống như hàm răng của một con quái thú khổng lồ, để lộ khoang bụng của mình cho Dorian thấy.

Có một thứ vô hình bí ẩn nào đó đang thúc giục bên tai Dorian. Anh hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ về thứ quái dị ấy mà mang theo sự hoang mang và sợ hãi bước vào không gian thần bí kia.

Đây là một phòng thí nghiệm không quá rộng rãi, với hai bên trái phải là bể quan sát được chiếu sáng bằng đèn huỳnh quang màu xanh lam, bên trong có rất nhiều cá đang bơi lội. Nếu như quan sát kỹ hơn một chút thì sẽ phát hiện cá ở đây đều là cá đột biến, một vài con đã mọc tứ chi như của động vật lưỡng cư, một vài con thì mọc hai cái đầu, số khác thì mọc chiếc đuôi rõ rằng không thuộc về giống loài của mình...

Dorian cảm thấy có chút quen thuộc khi bước vào đây, bởi vì khu E của Viện Hải dương học Ferdinand cũng có bể quan sát tương tự, và đối tượng nghiên cứu tiếp theo của Dorian chính là cá thiên thần đột biến.

Dylan đã hoàn toàn biến mất chẳng còn dấu vết, Dorian không biết mình nên tiếp tục đi về phía trước hay là dừng lại ở đâu đó chờ Merman đến đón. Vì vậy anh bước chậm lại, đi tới gần những bể nước quan sát ngắm nhìn đàn cá đầy màu sắc bên trong.

Chẳng lâu sau, Dorian nhìn thấy một con cá voi đầu tròn vây ngắn có phần đuôi giống như cá voi sát thủ.

Đây là một con cá đột biến rất kỳ lạ. Phần đuôi bắt đầu từ bụng dưới của nó đột nhiên biến đổi thành đường vân của cá voi sát thủ, tạo thành một đường nối hình vòng cung —— trông không quá rõ ràng, bởi vì da của cá voi đầu tròn là màu đen, mà phần lưng của cá voi sát thủ cũng có màu đen.

Do hình thể khổng lồ nên con cá voi đầu tròn vây ngắn đột biến này được hưởng thụ riêng một bể nước. Giờ phút này nó đang nằm dưới đáy bể, không nhúc nhích, có lẽ đang ngủ. Dorian thận trọng tiến tới gần, tò mò nhìn phần của đuôi nó.

Tuy nhiên vào đúng lúc này, con cá voi đầu tròn cảm nhận được sự tiếp cận của anh, nó đột nhiên vùng dậy, quẫy người thật mạnh rồi điên cuồng húc đầu về mặt thủy tinh nơi Dorian đang đứng.

Dorian nhỏ giọng nói "Xin lỗi", liên tục lui về phía sau đầy hoảng sợ. Anh đang định rời đi thì chợt nhìn thấy bụng của con cá voi này đang chảy máu, luồng máu đặc cuồn cuộn chảy ra từ chỗ nối của phần đuôi đột biến, như thể nó sắp đứt lìa ra khỏi cơ thể.

Trong phút chốc, một ý nghĩ vô cùng đáng sợ khiến tay chân Dorian lạnh toát ——

Đây vốn không phải là một con cá đột biến hình thành tự nhiên mà là một con cá voi thí nghiệm với chiếc đuôi của cá voi sát thủ được khâu nhân tạo!

Con cá voi đầu tròn này bị ép phải "ghép" với một chiếc đuôi không thuộc về mình. Nó bị nhốt trong bể thủy tinh này, trong nhà tù kim loại này, đấu tranh trong đau đớn và tuyệt vọng, chỉ có cái chết mới có thể cho nó nơi yên nghỉ.

Dorian đứng chết lặng trong phòng thí nghiệm này, anh đưa mắt nhìn về phía tất cả các bể quan sát xung quanh, cũng như các loại cá đột biến đang bơi lội trong bể.

Trong nỗi sợ hãi khó tả đang bao trùm lấy mình, anh hỏi:

Tất cả cá đột biến ở đây đều do con người tạo thành sao?

Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng chuông báo động ầm ĩ, Dorian biết mình đã bị phát hiện, mà chính vào lúc này, một cánh cửa kim loại khác được mở ra ngay trước mặt anh. Dorian không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể chạy về phía đó.

Nhưng khi Dorian tưởng mình đã thoát khỏi "thủy cung" dị dạng ấy, anh lại phát hiện mình đang bước vào một phòng trưng bày kinh hoàng.

Ở đây, khắp nơi đều là tiêu bản các chi còn sót lại của con người và cá.

Không, không, không, chúng không phải là loại tiêu bản bộ phận được ngâm trong formalin, phân loại, dán nhãn và bảo quản nguyên vẹn.

Ở đây chỉ có chi dưới.

Đuôi của tất cả các loài cá và chân người được trộn chung lại với nhau, trôi nổi trong một thứ chất lỏng màu xanh lá cây, bốc lên mùi tanh xen lẫn với mùi nước khử trùng. Nơi này giống như tầng hầm mà một kẻ sát nhân biến thái có sở thích sưu tầm sẽ rất thích thú.

Tất cả thứ ám chỉ sự độc ác khủng khiếp này khiến cho Dorian cảm thấy buồn nôn, dây thần kinh của anh đang gào thét.

Rốt cuộc anh đang ở chỗ quái nào vậy?

Tại sao trong viện điều dưỡng lại có phòng thí nghiệm như thế này?!

Những cái chân đó đến từ ai?

Họ còn sống không?

Chẳng bao lâu nữa Dorian sẽ biết thôi.

Cánh cửa thứ ba được mở ra, Dorian lao tới không chút do dự.

Con người có thể bước vào địa ngục khi còn đang sống không?

Và lúc này, Dorian đã nhận được câu trả lời khẳng định.

Anh phải miêu tả cảnh tượng trước mắt như thế nào đây?

Anh phải làm thế nào để có thể gạt bỏ cảm xúc của mình và nói với khán giả một cách bình tĩnh và khách quan rằng, đúng vậy, đây là một phòng thí nghiệm khác, nhưng ở nơi này đối tượng thí nghiệm đã thay đổi từ cá thành con người?

Những đối tượng thí nghiệm này đang hôn mê bất tỉnh, khắp cơ thể đều được cắm đầy các ống dẫn. Bọn họ được đặt trong một thiết bị duy trì sự sống nằm nghiêng kỳ lạ, cho phép nửa thân trên của bọn họ có thể nằm thoải mái trên giường bệnh, mà nửa thân dưới có thể ngâm trong nước.

Bạn hỏi tại sao thiết bị này lại cần thiết à?

Thế nếu như nửa thân dưới của họ là đuôi cá thì sao?

Dorian gần như không thể thở đều, anh ép mình phải đếm lần lượt từng người một. Tổng cộng có mười người, mười đối tượng thí nghiệm ở các độ tuổi khác nhau, bao gồm cả nam và nữ, trong đó thậm chí còn có một đứa trẻ!

Thắt lưng của mỗi người đều được quấn đầy băng gạc, và phần phía dưới những tấm băng gạc đó là một loạt các loại đuôi cá như cá voi, cá mập, cá tầm, cá nheo... Ngoài ra còn có một số loại đuôi cá khác mà Dorian tạm thời không thể nhận ra.

Dorian thẫn thờ đi qua bọn họ, anh cảm giác cơ thể mình đã bị đập thủng một lỗ hổng thật lớn, linh hồn của anh bắt đầu chui ra ngoài và lơ lửng giữa không trung. Anh cảm thấy bối rối khi đi lang thang trong chốn địa ngục kim loại u ám khổng lồ này, không biết tại sao mình lại tới nơi này.

Đột nhiên, mũi chân của Dorian đá phải một thứ gì đó, anh cúi đầu xuống và nhìn thấy một con gấu bông  Dorian nhặt nó lên, nhìn sang thiết bị duy trì sự sống bên cạnh.

Xuyên qua tấm kính, Dorian nhìn thấy một cô bé có mái tóc vàng xinh đẹp. Nếu cô bé đứng trước mặt bạn với nụ cười trên môi, bạn chắc chắn sẽ cho rằng cô bé là một thiên thần còn sót lại ở trần gian này. Nhưng bây giờ, những tên ác ma độc ác kia đã cắt bỏ hai chân của cô bé, cưỡng chế gắn cho em một chiếc đuôi cá nheo xấu xí, mà phần thân trên vốn nhỏ nhắn mềm mại của em cũng trở nên sưng phù tím tái vì bị cắm đầy rẫy các loại ống dẫn khác nhau.

"Tít ——"

Tiếng chuông báo động chói tai kéo linh hồn của Dorian từ giữa không trung vào trong cơ thể, anh cảm thấy trần nhà đang xoay tròn, thế giới đang rung chuyển.

"Không thể tha thứ..."

"Tại sao phải làm như thế?"

"Cứu tôi..."

"Mẹ ơi..."

"Thả tôi ra!"

Dorian lại lần nữa nghe thấy những tiếng than khóc đó, nhưng anh đã không còn dám phán đoán xem những âm thanh kia rốt cuộc là ảo giác trong tưởng tượng của mình hay là tín hiệu cầu cứu của những linh hồn thống khổ.

Phía sau vang lên những tiếng bước chân dồn dập, có người đang tiến tới gần nơi này.

Cánh cửa thứ tư đã mở ra cho Dorian, Dorian biết mình nên rời đi, nhưng có thứ gì đó đang túm lấy góc áo bên trong anh. Hai tay Dorian run rẩy, anh quay đầu nhìn về những thiết bị duy trì sự sống, nhìn những linh hồn bị tra tấn đó. Vài giây sau, Dorian bắt đầu di chuyển. Anh chạy vọt tới, nhẹ nhàng đặt con gấu bông kia lên lồng kính của máy duy trì sự sống của cô bé.

"Hãy mơ đẹp nhé, thiên thần của tôi."

Tầm nhìn của Dorian dần mờ đi, giây tiếp theo, anh gắng sức rút hết nguồn điện của máy duy trì sự sống ra, đèn tín hiệu màu xanh lá tượng trưng cho oxy và thuốc chống thải ghép lập tức chuyển thành màu xám toàn bộ.

Sau đó, anh quay đầu lại và lao về phía những lồng thiết bị duy trì sự sống khác.

Chúa ơi.

Xin Người lấy lòng từ ái thương xót con cùng.

Cái thứ hai, cái thứ ba...

Xin lấy lòng nhân hậu xót thương con, xóa tội con đã phạm.

Cái thứ tư, cái thứ năm...

Xin rửa con sạch mọi lỗi lầm.

Cái thứ bảy, cái thứ tám...

Tội lỗi con, xin Người thanh tẩy.

Cái thứ mười.

Những tiếng chuông báo động chói tai réo vang dồn dập.

Dorian biết mình nên rời đi ngay lập tức, nhưng bước chân của anh lại trở nên nặng nề, anh không thể nhìn rõ đường, anh chỉ nghe thấy tiếng ai đó đang khóc.

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi..."

Dorian muốn phá hủy nơi này và giết chết tất cả mọi người, kể cả chính mình. Cây thánh giá vô hình đè nặng lên lưng anh, anh khao khát có những ngọn đuốc, khao khát được phỉ báng, và khao khát sự phán xét.

Nhưng cuối cùng, người duy nhất quỳ gối trước mặt Chúa chỉ có mình anh, con người yếu đuối của anh.

"Đợi đến lúc cậu còn sống sót ra khỏi đây rồi hãy xin lỗi."

Ai đó đã đẩy mạnh Dorian từ phía sau, đẩy anh bước qua cánh cửa kim loại thứ tư. Dorian quay đầu lại nhìn, trước khi cánh cửa nhanh chóng đóng lại, anh chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt trống rỗng của Dylan.

Sau đó Dorian lau nước mắt chạy về phía trước, chạy liên tục không ngừng nghỉ dù chỉ một giây, mặc cho anh cũng không biết điểm cuối ở đâu.

Anh chạy qua những hành lang tối tăm, chạy qua những căn phòng điều trị không rõ mục đích, lần lượt chạy qua những tấm biển ghi các dòng chữ "Phòng lấy tinh trùng", "Phòng lấy trứng", "Phòng sinh". Chúng nó giống như chiếc đèn kéo quân lướt qua bên cạnh Dorian, trong mỗi một bức tranh là những người phụ nữ đáng thương mà Dorian không dám đối mặt...

Cuối cùng, Dorian đã đến được nơi sâu nhất của những phòng thí nghiệm khủng bố này.

Anh nhìn thấy người cá.

Vô số người cá.

Đó là những sinh vật nửa người nửa cá với chiếc đuôi khổng lồ, bọn họ bị nhốt trong bể quan sát hình trụ, ống bơm gây mê liên tục lấy đi sức mạnh và lý trí từ cơ thể của họ.

Họ là những người cá thực sự với chiếc đuôi và vòng eo xinh đẹp hợp nhất hoàn hảo, không có bất kỳ dấu vết của việc cấy ghép nhân tạo nào.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy bọn họ, Dorian chợt hiểu ra nỗi ám ảnh đầy tội lỗi của nhân loại ——

Khi một sinh vật xinh đẹp thánh thiện và khổng lồ như vậy xuất hiện trước mặt bạn thì thật khó để không nghi ngờ về sự ưu ái của Đấng Tạo Hóa.

Sự thánh thiện của họ phản ánh sự ô uế của nhân loại, sự mạnh mẽ của họ làm nổi bật sự tầm thường của nhân loại, vẻ đẹp của họ làm lộ sự xấu xí của nhân loại.

Vì vậy, phải lấy đi những thứ mình không có và phá hủy những thứ mình không thể lấy được.

Tốt nhất là trộm luôn đuôi của họ, sống trong bộ da của họ, để sở hữu sức mạnh, biển cả và cuộc sống vĩnh cửu.

Dorian nhìn thấy một số người cá bị mất đuôi, trên thắt lưng của họ vẫn còn sót lại chút vảy và vây, nhưng đuôi thì đã biến mất, chỉ có những giá đỡ bằng kim loại được chế tạo đặc biệt để đỡ phần thân trên của họ.

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi..."

Dorian liên tục lặp đi lặp lại từ này, anh không khỏi cảm thấy vô cùng tội lỗi. Anh thống hận thân phận "con người" và danh hiệu "nhà nghiên cứu sinh vật biển" của mình, anh không thể lau hết máu của những người vô tội đã thấm trên đầu mình...

Linh hồn của Dorian đã bị cảm giác tội lỗi giết chết, nhưng đôi chân của anh vẫn đang chạy trong vô thức.

Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần. Bọn họ chạy tới, hét lớn tên Dorian, ra lệnh cho anh dừng lại ngay lập tức, và rồi một phát súng gây mê bắn vào bên chân anh.

Tựa như một con chim bay bị mũi tên bắn trúng, Dorian cố hết sức liều mình chạy trốn, không dám quay đầu lại. Anh lạc lối trong không gian rộng lớn chứa đầy những cột trụ người cá này, anh không biết phải đi đâu cho đến khi nhìn thấy một cái cửa hình tròn giống nắp cống ở trong góc.

【Dorian, lại đây! 】

Dorian tin chắc mình đã nghe thấy tiếng gọi của người nào đó, nhưng điều kỳ lạ là âm thanh ấy không truyền đến qua lỗ tai anh mà dường như đến từ trong ý thức.

Dù thế nào đi nữa thì Dorian không còn do dự nữa. Anh cúi người đi vào, hay nói chính xác hơn là ngã vào.

Đó là một cái ống kim loại hình tròn, Dorian cứ như vậy trượt xuống phía dưới mà chẳng thể kiểm soát. Dorian sợ đến mức muốn hét lên, nhưng lại sợ bị phát hiện nên anh chỉ có thể lấy hai tay che miệng, mặc cho bản thân rơi xuống vực sâu.

Tuy nhiên, chỉ ngay sau đó, anh cảm thấy như mình đã tiếp đất, anh rơi vào một đống túi rác, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối và mùi máu tươi.

Bốn phía tối đen như mực, nhưng Dorian vẫn có thể nhìn thấy loáng thoáng mọi thứ. Nơi này hình như là một đường ngầm, xung quanh có vài miệng ống tương tự, có lẽ chúng cũng nối liền với trên mặt đất. Dorian mò mẫm đứng dậy, nhưng lòng bàn tay anh lại chạm phải thứ gì đó giống như chân người trong túi nilon.

Dorian thoáng nhận ra đây chính là nơi mà các phòng thí nghiệm xử lý "chất thải", và tất cả "chất thải thí nghiệm" đều sẽ được thu gom tập trung tại đây thông qua các đường ống và cuối cùng được xử lý thống nhất.

Phía trước có một con đường hẹp. Dorian lập tức đẩy những "túi rác" đó ra và cố gắng đi về phía trước. Dọc đường đi anh vô tình vấp trúng thứ gì đó. Hai tay Dorian vô thức chống tay trên mặt đất, nhưng thứ anh chạm vào lại là mấy bộ xác chết, máu của bọn họ thậm chí vẫn còn nóng.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Dorian, anh nghĩ có lẽ anh đã hiểu được nguyên nhân tại sao mình không gặp phải bất kỳ trở ngại nào trên đường đi.

Trong đường ống vang tới tiếng sột soạt, Dorian không dám nán lại lâu hơn. Anh loạng choảng chạy đi cùng với hai bàn tay dính đầy máu tươi, trông anh giống như một kẻ liều lĩnh đang chạy điên cuồng trên con đường chật hẹp như cổ họng của quỷ dữ.

Cho đến khi ——

"Dorian! Lối này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro