Chapter 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

Khi một người nỗ lực hết mình mà không thể đạt được mục tiêu nào đó thì ắt sẽ cảm thấy rất bất lực.

Mặc dù Dorian đã ép bản thân không được rơi vào cái bẫy của những cảm xúc tiêu cực, nhưng sự thật là tất cả các khiếu nại của anh trong bệnh viện này vẫn chưa được giải quyết.

Anh muốn biết mình đã bị nhiễm loại virus gì, đang tiếp nhận pháp đồ điều trị như thế nào, tại sao bệnh tình của anh không có tiến triển mà những thay đổi kỳ lạ trên cơ thể lại càng ngày càng nhiều...

Bị nhiễm vi-rút không xác định do lênh đênh trên biển nhiều ngày?

Ha, lúc xả chất thải hạt nhân ra biển thì chẳng thấy bận tâm đâu, vậy mà giờ đây bọn họ lại sẵn sàng thừa nhận rằng biển đã trở thành một mầm bệnh bẩn thỉu sao?

Còn các bác sĩ mặc đồ bảo hộ y tế màu trắng, bọn họ luôn ùa vào phòng bệnh của Dorian trong thời gian cố định như một đàn ong vỡ tổ, lạnh lùng ghi chép từng lời từng chữ mà Dorian nói, quan sát từng phản ứng của anh rồi lại kéo đàn kéo lũ rời đi, giống như một đám robot chỉ được cài đặt chương trình ghi chép.

Dorian cũng không tin một lời nào trong cái gọi là "lời giải thích" và "phác đồ điều trị" mà họ đưa ra.

Merman nói đúng, từ lâu Dorian đã bắt đầu nghi ngờ về cách "điều trị" của bệnh viện này dành cho mình.

Chính xác hơn là anh nghi ngờ tất cả mọi thứ, và nếu không như không có Merman, anh thậm chí còn nghĩ mình đã bị điên.

Từ giây phút anh mở mắt trên giường bệnh, tất cả mọi thứ xung quanh đều giống như đèn neon lóe lên những ánh sáng kỳ lạ —— Bác sĩ là cỗ máy màu trắng, sự hận thù màu gỉ sét trong mắt cha dượng, sự nhiệt tình khác thường của mẹ là màu vàng tươi nổi bật, ký ức mất đi trong biển xanh, những người trong suốt vô hình luôn bên tai thét chói tai, những viên thuốc màu xanh lá cây đổ vào bụng, phổi và hai chân đau đớn trong đêm tối, những vết gãi xước máu...

Dorian rơi vào trong hũ màu hỗn tạp này, anh sắp bị lây nhiễm, sắp bị đồng hóa, cuối cùng hoàn toàn mất đi màu sắc cơ bản của chính mình.

Cho đến khi Merman đưa tay ra về phía anh.

"Đừng sợ, Dorian, tôi sẽ đưa em ra khỏi nơi này."

Trong căn phòng chứa dụng cụ vệ sinh chật hẹp đầy mùi nấm mốc, Merman thì thầm vào tai Dorian một lời hứa.

Có nên tin anh ta không?

Dorian không biết, có lẽ anh nên lý trí hơn nữa, cẩn thận hơn nữa. Không ai lại vô duyên vô cớ giúp đỡ một người khác mà không lấy thù lao, huống chi Dorian rất có thể là vật thí nghiệm của "viện điều dưỡng" này. Việc đưa anh chạy trốn sẽ chỉ mang lại vô ngàn rắc rối cho Merman, chuyện này chẳng liên quan gì đến cái gọi là "tình yêu", kích thích sinh lý do hormone gây ra cũng không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì. Chắc hẳn Merman hiểu rất rõ điều này này.

Nhưng bất cứ khi nào Dorian dao động, anh lại nhớ đến nụ hôn điên cuồng đó.

Dorian không chắc đây có phải là nụ hôn đầu tiên của mình hay không, bởi anh chưa từng yêu ai cả —— ít nhất trong trí nhớ của anh là như thế. Anh cũng chưa bao giờ tưởng tượng đến việc mình sẽ trao đổi nước bọt với một người khác. Dorian vốn tưởng rằng mình sẽ bài xích, sẽ cảm thấy ghê tởm, nhưng sự thật là anh lại hoàn toàn đắm chìm vào đó, đê mê khó dứt. Theo nhịp điệu của đối phương, Dorian nhanh chóng học được cách dùng lưỡi của mình như thế nào nên bọn họ phối hợp khá ăn ý, Dorian cảm thấy vô cùng tự hào về "tài năng thiên bẩm" của mình.

Có đôi khi Dorian sẽ tiếc nuối nghĩ rằng nếu như mình có thể gặp được đối phương sớm hơn một chút, ví dụ như lúc còn học đại học, thì nói không chừng bọn họ sẽ là cặp đôi phù hợp nhất. Nhưng hiện tại, Dorian không biết nữa...

Có lẽ phương án tốt nhất là Dorian nên tự mình tìm cách chạy thoát để không gây thêm phiền toái cho Merman, đồng thời cũng giảm thiểu khả năng khiến Dorian gặp rắc rối. Thế nhưng con đường này rất khó đi.

Trước đấy, Dorian đã nhiều lần cố gắng rời khỏi viện điều dưỡng này, nhưng hành tung của anh dường như đang bị theo dõi. Chỉ cần anh bước ra khỏi phòng bệnh, Dylan, Robert, hoặc các bác sĩ khác sẽ đột nhiên xuất hiện từ mọi hướng, trông như quan tâm đến cảm xúc và trạng thái của anh, nhưng thực chất, bọn họ đang cố gắng dẫn dắt anh quay trở lại phòng bệnh.

Dorian cũng đã đề nghị với Robert cho mình xuất viện, nhưng đối phương lại lo lắng nói với anh rằng: "Chúng ta không chắc liệu virus trong cơ thể con có lây nhiễm hay không, thế nên để đảm bảo an toàn tính mạng cho những công dân khác, xin hãy tha thứ cho ta vì đã không thể cho con rời đi."

Và nếu như Dorian vẫn nhất quyết rời đi, thì một số người mặc âu phục đen đeo kính râm sẽ đột nhiên xuất hiện và đưa anh trở về phòng bệnh. Nếu Dorian giãy dụa kịch liệt, anh thậm chí sẽ bị trói chặt lại bằng dây.

Điều duy nhất anh có thể nhận được là bị người ta viết thêm vào cột triệu chứng bệnh với những từ như "nóng nảy" hoặc "hành vi nguy hiểm".

Bởi vậy, rời khỏi đây theo Merman lập tức trở thành lựa chọn duy nhất của Dorian.

Dorian chỉ có thể tự an ủi bản thân. Mặc dù anh cũng không biết gì nhiều về Merman hơn cái "viện điều dưỡng" này, và hơn hết anh không muốn biến thành một con quái vật trong tuyệt vọng và đau đớn.

Chung quy lại, mọi chuyện sẽ không trở nên tồi tệ nữa.

"Hãy kiên nhẫn chờ đợi, Dorian, chờ tới thời điểm thích hợp, tôi sẽ đưa em ra khỏi đây."

Ngày hôm đó trước khi bọn họ chia tay, Merman đã nói với Dorian như vậy.

"Phải chờ bao lâu?" Dorian hỏi, "Chúng ta sẽ liên lạc với nhau bằng cách nào?"

"Sớm thôi. Chúng ta không cần liên lạc, khi thời điểm đó đến, em tự nhiên sẽ biết."

Merman như đang chơi trò đánh đố với Dorian, nhưng vẻ mặt của hắn lại rất bình tĩnh, giọng điệu kiên quyết chắc chắn khiến Dorian bất giác tin tưởng hắn.

Tuy nhiên, việc chờ đợi thì rất lâu, bởi sự sốt ruột và nỗi lo lắng trong lòng đã nhân bản một khoảng thời gian thành ba đoạn thời gian nối liền kéo dài. Giống như khi bạn nhìn chằm chằm vào con trỏ của đồng hồ báo thức, nó sẽ luôn luôn di chuyển về phía trước với tốc độ chậm như rùa bò mà bạn không bao giờ ngờ tới.

Trong những ngày chờ đợi Merman, Dorian đã biểu hiện rất quy củ. Anh biết mình không thể đánh rắn động cỏ, vì vậy anh đành cắn răng chờ đợi suốt năm ngày.

Trong năm ngày này, Dorian vẫn thức dậy và đi ngủ theo thói quen như thường lệ, buổi chiều thì xuống khu vườn nhỏ ngồi vài giờ, ngay cả khi Merman đã không xuất hiện. Để tránh bị nghi ngờ, anh tiếp tục giả vờ không hài lòng với phương pháp điều trị, phàn nàn với y tá và Dylan vài câu rồi thỉnh thoảng đi lang thang xung quanh viện điều dưỡng.

Tiện thể, anh còn gửi vài yêu cầu liên lạc cho Ivanova, cũng không có gì đặc biệt muốn nói cả, anh chỉ cảm thấy trước khi mình đột nhiên biến mất thì nên làm như vậy, nhưng đáng tiếc, bà lại không nghe máy.

Dorian không biết là do tác dụng của liều thuốc giảm mỗi ngày hay do cuộc chạy trốn sắp tới mà anh cảm thấy cực kỳ hưng phấn, anh cảm thấy những cơn khó chịu trong cơ thể không còn quá nghiêm trọng nữa.

Phổi của anh đau buốt, nhưng nó chỉ gây ra vài cơn ho thỉnh thoảng. Xương chân của anh nhói đau âm ỉ, mỗi một bước đi đều giống như đang giẫm lên mũi dao, nhưng anh vẫn có thể đi lại bình thường. Làn da khô ngứa thì được thuốc mỡ làm dịu, gai xương trên cột sống thì không có cảm giác gì nếu không chạm vào, còn ảo giác thính giác cũng chỉ là ảo giác, Dorian sẽ không vì nó mà đánh mất lý trí.

Mọi thứ vẫn chưa tệ đến mức không thể chịu đựng được, mà quan trọng hơn là ——

Dorian có hy vọng.

Dòng lũ hy vọng trào dâng, tưới mát trái tim khô cằn nứt nẻ của anh, để lại mảnh đất màu mỡ, mang lại sức sống dồi dào.

Dorian đã sống lại.

Mặc dù Dorian đã cố gắng kiềm chế và tự nhủ với chính mình rằng đừng lúc nào cũng nhớ tới cái tên nào đó. Nhưng khi đêm đến, Dorian cuộn mình trong một không gian an toàn giữa chăn và giường, nỗi nhớ sâu thẳm trong lòng sẽ thay thế bóng tối chiếm lĩnh trần nhà phía trên đầu anh. Cuối cùng anh cũng thừa nhận trong lời tự bộc bạch đầy bối rối rằng —— anh đã yêu một người đàn ông tên là "Merman".

Người khôn ngoan sẽ không rơi vào bể tình sao?

Có lẽ anh chưa bao giờ là một người khôn ngoan.

Dorian đã nghĩ như vậy trước khi ý thức của anh chìm vào cảnh mộng.

"Thần biển đang đến! Sự trừng phạt của Chúa đang đến! Cái chết đang đến!"

"Mẹ ơi, mẹ đang ở đâu? Mẹ ơi, con sợ..."

"Làm vậy sẽ chết đấy! Tất cả chúng ta sẽ chết trên biển!"

"Cứu tôi với, đau quá, đau quá..."

"Ngài đến rồi! Ngài đến rồi ——!!!"

Dorian mở choàng hai mắt ra, quay đầu nhìn về phía cửa —— cửa phòng bệnh đã được mở ra, ánh đèn hành lang mờ tối chiếu vào trong phòng, và rồi bỗng nhiên có một bóng trắng lướt qua.

Dorian nhẹ nhàng trở mình bước xuống giường, đuổi theo bóng trắng ấy đi ra ngoài.

Không biết tại sao, Dorian lại nhận định chắc chắn rằng giờ phút này chính là "thời điểm" mà Merman đã nói.

.

Cùng lúc đó, trong phòng giám sát, Max và đồng nghiệp đang ngủ gà ngủ gật, bọn họ nghe theo mệnh lệnh của cấp trên, liên tục giám sát một người đàn ông tên là "Dorian" suốt hơn một tháng. Hết thảy mọi thứ vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch, không có bất kỳ dấu hiệu gì bất thường.

Mới đầu, Max và đồng nghiệp sẽ thay phiên nhau ngủ và theo dõi chặt chẽ 16 màn hình giám sát. Nhưng rất nhanh sau đó bọn họ nhận ra việc này không cần thiết và quan trọng hơn là, tiền lương được trả ở đây không đáng để bọn họ hy sinh giấc ngủ mỗi đêm của mình.

"Hắt xì..."

Max rùng mình tỉnh dậy từ giấc ngủ nông, hắn nghi ngờ hệ thống điều chỉnh nhiệt độ trong phòng có vấn đề, nếu không sẽ không lạnh đến thế. Có lẽ hệ thống thông gió cũng đã bị trục trặc, bởi vì trong không khí còn tràn ngập mùi nước biển tanh tanh kỳ lạ.

Thế nhưng những vấn đề này đều không có gì đáng nói so với việc đối mặt với sự cố trong giám sát —— Max khiếp sợ nhìn bức tường giám sát trước mặt, tổng cộng có 16 màn hình giám sát và toàn bộ đều đã nhiễu sọc đen trắng, không còn cái nào trong số đó hoạt động.

"Đệch mẹ cái quái gì vậy!"

Max gõ lên bản điều hành trong tay như mọi lần, hy vọng mấy cái máy chết tiệt này có thể biết điều một chút, mau chóng khôi phục bình thường như thường lệ. Nhưng đáng tiếc rằng lại chẳng có tác dụng. Vài phút sau, màn hình giám sát vẫn bị nhiễu hạt, dù Max có thao tác vận hành thế nào thì chúng vẫn không hề phản ứng như đã chết.

"Này! Tỉnh dậy đi! Mau báo cho sếp, chúng ta gặp rắc rối rồi."

Max trở nên hoảng loạn, hắn linh cảm có chuyện gì đó tồi tệ sắp xảy ra. Bởi nếu vì sơ xuất mà bọn họ làm mất "vật thí nghiệm" quan trọng thì hậu quả không chỉ đơn giản là bị sa thải thôi đâu.

"Này! Bart! Tỉnh dậy đi! Con lợn ngu ngốc này, đã đến lúc nào rồi mà còn ngủ?!"

Max từ bỏ việc sửa màn hình giám sát, hắn đẩy người đồng nghiệp vẫn đang ngủ say bên cạnh thật mạnh, cố gắng đánh thức anh ta dậy, nhưng...

Bịch ——!

Người đàn ông tên Bart lăn ra khỏi ghế và ngã bịch xuống đất, cổ bị uốn cong vặn vẹo.

Vài giây sau, dòng máu đỏ sẫm chảy ra từ miệng và mũi của anh ta.

"! ! !"

Max cố gắng kìm nén tiếng thét chói tai trong cổ họng, nỗi sợ hãi siết chặt lấy chân tay của hắn. Hắn muốn chạy trốn, nhưng sau khi loạng choạng lui về phía sau vài bước thì lại vấp phải thứ gì đó.

Max ngồi trên mặt đất, hắn run rẩy cúi đầu, hoang mang nhìn về "chướng ngại vật" bên cạnh chân mình.

Đó là một chiếc đuôi, một chiếc đuôi cá thô to rắn chắc màu xám bạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro