Chapter 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

Dorian đã lường trước được sẽ xảy ra tình huống như thế này, nhưng chủ yếu mọi chuyện đều bắt nguồn từ ngày hôm qua khi Merman ra ngoài mua thuốc giảm đau cho anh —— bởi vì Dorian đã dùng hết thuốc giảm đau. Merman quả thực đã chuẩn bị trước cho anh rất nhiều loại thuốc, nhưng số thuốc thực tế có thể dùng để giảm đau thì lại rất ít. Dorian đoán chừng hắn đã không đọc kỹ hướng dẫn sử dụng khi lấy trộm những loại thuốc đó từ viện điều dưỡng.

Tình trạng thể chất yếu ớt của Dorian hiển nhiên đã làm tăng thêm độ khó cho kế hoạch chạy trốn của bọn họ. Nếu  không có thuốc giảm đau, Dorian thực sự không thể rời khỏi bồn tắm. Chỉ cần vừa rời khỏi nước thì cơ thể anh bắt đầu đau nhức, đau nhức kinh khủng, ngứa ran khắp nơi, thậm chí còn khiến anh không thể ngủ ngon được.

Dorian có một ý nghĩ đáng sợ là, trong khoảng thời gian bị đối xử như một vật thí nghiệm ở viện điều dưỡng, chẳng lẽ anh đã bị tiêm huyết thanh người cá hoặc thứ gì đó tương tự vào người, và giờ đang biến đổi theo hướng trở thành người cá? Và giả sử đống lời giải thích của Merman là đúng, rằng con người không thể tạo ra một "người cá nhân tạo" bằng cách sử dụng các phương tiện khoa học và công nghệ, vậy thì kết quả cuối cùng của Dorian chỉ có thể là cái chết. Suy cho cùng, trong những phòng thí nghiệm đáng sợ ấy chỉ có những người cá giả bị cưỡng chế nối đuôi. Điều này chứng minh bọn họ hoàn toàn không có cách nào để nhân loại phân hóa mọc đuôi một cách tự nhiên thông qua những phương pháp thông thường, nhưng bọn họ thà tin vào loại chuyện "ghép" đuôi vô căn cứ này hơn cả.

Đêm hôm trước, Dorian cuộn tròn trong lòng Merman và hỏi hắn rằng có phải mình sắp chết rồi không, Merman đáp không đầy chắc chắn.

"Tôi là bác sĩ mà, Dorian, em phải tin tôi. Em đang khỏe hơn rồi, em chỉ cần thời gian hồi phục thôi."

Bởi vì Dorian trở nên suy yếu, Merman không thể không rời khỏi căn nhà gỗ này và lái máy bay vào nội thành mua thuốc giảm đau cho Dorian. Dorian không biết hắn có được tiền bằng cách nào dưới tình huống không có thiết bị đầu cuối, nhưng tóm lại hắn đã mang về một đống thuốc giảm đau, đủ để Dorian dùng trong nửa năm.

Thế nhưng đi ra ngoài cũng đồng nghĩa với việc để lộ hành tung. Tuy rằng Dorian cũng không rõ nơi này cách viện điều dưỡng bao xa, nhưng dựa vào tiền tài và thủ đoạn của Magmendy, Dorian biết ông ta luôn có biện pháp tìm được nơi này.

Cho nên vừa rồi, Dorian bị tiếng ồn phát ra từ cánh quạt trực thăng đánh thức, mặc dù tiếng động rất nhẹ, bị tiếng mưa lấn át, nhưng lỗ tai của Dorian vẫn lập tức nghe thấy được.

Ngoài ra, Dorian cũng phát hiện ra rằng gần đây thị giác của mình đã trở nên cực kỳ nhạy bén. Anh thậm chí có thể nhìn rõ đường vân trên cánh dế trong bụi cỏ ngoài cửa sổ trong bóng đêm.

Theo những gì đã bàn bạc từ trước, Merman khẽ gật đầu với Dorian rồi cả hai bắt đầu hành động. Trước tiên bọn họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó lấy bọc chống thấm nước đã chuẩn bị sẵn rồi cùng nhau nhảy ra khỏi cửa sổ phòng tắm —— Máy bay đương nhiên không thể dùng được. Phía sau biệt thự có một con đường nhỏ bí ẩn, được cỏ dại bao quanh, dẫn thẳng xuống dưới chân núi.

Tuy nhiên để che giấu thân mình, bọn họ tạm thời nấp sau một tảng đá lớn và lẳng lặng chờ máy bay hạ cánh.

Ngay sau khi bọn họ vừa rời đi không lâu, ánh đèn của máy bay trực thăng quét qua toàn bộ ngọn đồi và nhanh chóng tập trung chiếu vào căn nhà gỗ.

Dorian nắm tay Merman, hai người nín thở trốn sau tảng đá, lẳng lặng chú ý tới động tĩnh phía sau.

Trong cơn mưa xối xả, Dorian loáng thoáng nghe thấy một vài tiếng thảo luận, đó là của đám người trong máy bay đang báo cáo phát hiện của mình.

Chẳng mấy chốc, máy bay đã hạ cánh bên cạnh căn nhà gỗ, vài bóng đen nhanh chóng tiến vào trong nhà từ mọi hướng. Vài phút sau, họ lại lần lượt đi ra cửa chính, có người nói vào bộ đàm: "Chúng tôi phát hiện có dấu vết sinh sống, còn có cả máy bay. Bọn họ vừa mới rời đi không lâu, rất có thể là nhân vật mục tiêu. Chúng tôi sẽ tiếp tục truy lùng ở khu vực xung quanh..."

Mà ngay tại thời điểm ấy, Merman và Dorian đã đi thẳng xuống đồi theo con đường nhỏ. Trước khi nhóm người phát hiện ra con đường trốn thoát của bọn họ thì bọn họ đã lặn xuống biển.

Điểm đến tiếp theo của bọn họ là các thành phố ven biển, bởi vì cách tốt nhất để che giấu một giọt nước là thả nó xuống biển.

Merman nói rằng nhà của chú dì hắn nằm ở thành phố Ain gần đó, và để bơi đến đó thì cần khoảng hai đến ba giờ.

Dorian không chắc liệu thể lực của mình có thể chịu đựng được chuyến hành trình dài như vậy không. Nhưng Merman bảo anh hãy yên tâm, nếu như anh cảm thấy mệt mỏi, có thể nằm sấp trên lưng hắn, Merman sẽ đưa anh đến đất liền an toàn.

Dorian đương nhiên không đồng ý, anh không muốn mình trở thành gánh nặng, anh phải cố gắng hết sức để theo kịp tốc độ của Merman.

Nước biển về đêm lạnh buốt hơn tưởng tượng, nhưng sau khi quen dần thì cái lạnh đó sẽ trở nên ấm áp. Dorian điều chỉnh hô hấp, lấy Merman phía trước làm mục tiêu và tiếp tục bơi.

Bởi vì có đam mê chinh phục biển cả từ nhỏ nên Dorian khá tự tin với kỹ thuật bơi lội của mình, nhưng khi anh nhìn thấy dáng bơi của Merman thì lập tức cảm thấy xấu hổ.

Vào cái đêm chạy trốn khỏi viện điều dưỡng anh đã không để ý tới, nhưng giờ phút này Dorian cuối cùng cũng được ngắm nhìn tư thế bơi dưới nước tuyệt đẹp của Merman một cách trực quan. Hắn uyển chuyển hệt như một người cá, chỉ cần đạp nhẹ chân là có thể bơi ra thật xa. Hắn biết rất rõ tính chất của nước nên có thể dễ dàng di chuyển về phía trước. Từ góc nhìn của Dorian, có thể nhìn thấy những đường cong của người phía trước đang nhấp nhô trên mặt biển. Biển dung túng cho hắn, mặc cho hắn tự do lên xuống.

Sau mỗi lần bơi được một khoảng nhất định, Merman đều sẽ quay đầu lại xác nhận vị trí của Dorian. Hắn lo lắng cho sức khỏe của Dorian, liên tục hỏi anh có cần giúp không.

Mặc dù Dorian đã hụt hơi đôi chút, nhưng anh cho rằng mình vẫn có thể kiên trì. Thần biển đang phù hộ cho bọn họ, bọn họ đang thuận buồm xuôi gió mà đi.

Không biết đã bơi bao lâu, bầu trời dần sáng lên, nhưng mưa vẫn không ngớt, mặt trời đang cố gắng ló rạng sau những đám mây đen.

Dorian và Merman cũng sắp đến thành phố Ain. Một "khu rừng thép" đắm nửa mình trong nước biển đang dần mở rộng trong tầm nhìn nhấp nhô của Dorian.

Tuy nhiên, mọi chuyện không diễn ra suôn sẻ như bọn họ nghĩ, trước khi đến gần thành phố, tiếng ồn của một số tàu và máy bay trực thăng đã vang tới ốc tai.

Đó không phải phương tiện giao thông mà người dân bình thường sẽ sử dụng. Dựa vào hình dáng bề ngoài thì đây là phương tiện quân dụng —— có tàu quân sự và máy bay đang giám sát khu vực ven biển của thành phố Ain, rõ ràng là đang tìm kiếm thứ gì đó.

Dorian kinh hãi dừng lại một lát trong nước, anh không cho rằng việc mình mất tích sẽ khiến Magmendy phải nhờ tới quân đội huy động nhân lực. Nhưng bất luận anh có phải là đối tượng điều tra hay không thì khi bọn họ từ trong biển bơi vào thành phố, nhất định sẽ bị phát hiện và bị bắt giữ như những kẻ khả nghi.

Điều may mắn duy nhất là lúc này trời vẫn đang mưa, những giọt mưa đục ra từng cái hố nông trên mặt biển yên tĩnh, giúp cho hành tung của bọn họ trở nên ít bị phát hiện hơn.

So với Dorian, Merman trông có vẻ vô cùng bình tĩnh, hắn để lộ nửa khuôn mặt trên mặt biển, ra tín hiệu cho Dorian, ám chỉ đoạn hành trình tiếp theo của cả hai phải lặn xuống nước và giảm bớt tần suất lấy hơi.

Dorian vẫn còn do dự, nhưng khi Merman nhìn anh bằng đôi mắt màu xám bạc dịu dàng và đưa tay ra về phía anh, Dorian đã gạt bỏ tất cả mọi suy nghĩ xao lãng và nắm chặt lấy bàn tay của hắn.

Tòa nhà gần bờ biển nhất vẫn còn cách rất xa, mà Dorian chỉ có thể nín thở tối đa 5 phút. Mà để đến được tòa nhà kia thì cũng phải bơi thêm ít nhất nửa tiếng, đó là còn chưa tính đến những lúc phải cẩn thận né tránh tàu thuyền và trực thăng tuần tra trên đường đi.

Dường như Merman cũng đã nhận ra sự sầu lo của Dorian, hắn nắm chặt tay Dorian dưới nước, thỉnh thoảng quay đầu lại mỉm cười với anh.

Dorian không thể không thừa nhận dáng vẻ quay lại mỉm cười trong nước của Merman quả thực khiến anh chết mê chết mệt. Chỉ cần anh đặt toàn bộ sự chú ý lên người Merman thì những sầu lo vốn đang quanh quẩn trong đầu anh cũng đều phải nhường chỗ.

Giữa vùng biển vô danh đầy rẫy nguy hiểm này, có một người đã giữ chặt lấy mỏ neo của Dorian, để chiếc thuyền nhỏ của anh không còn chao đảo lắc lư trên mặt biển nữa. Anh chỉ cần nhìn thẳng về phía trước, hết thảy mọi việc đều sẽ được giải quyết dễ dàng.

Thể lực của Dorian đã gần như cạn kiệt, anh vốn tưởng rằng mình có thể cố gắng nhịn thở năm phút, nhưng trên thực tế hai phút đã là giới hạn của anh. Anh lắc lắc tay Merman, ý bảo anh muốn nổi lên lấy hơi. Nhưng động tác của Merman lại nhanh hơn anh, hắn quạt nước ra, nghiêng mình về phía Dorian, ôm đầu Dorian và hôn lên môi Dorian bằng cử chỉ dịu dàng và không cho cự tuyệt —— Chủ yếu là để truyền thêm hơi cho anh và tiện thể cho mình một chút ngọt ngào làm phần thưởng.

Dorian không biết Merman đã làm như thế nào, toàn bộ hành trình của hắn hầu như chỉ lấy hơi hai ba lần. Trong quá trình đó hắn còn truyền hơi cho Dorian nhiều lần, vậy mà trông hắn vẫn chẳng thấy mệt mỏi gì.

Nhờ có Merman mà Dorian đã có thể ẩn nấp dưới nước biển suốt chặng đường. Anh cảm thấy hai người bọn họ đang tiến gần thành phố hơn, bởi vì anh thấy nước biển dần dần trở nên đục ngầu, nổi bọt kinh tởm cùng đủ loại rong biển có hình thù kỳ lạ xen lẫn rác thải phủ kín mặt nước.

"Sinh vật" bơi như sứa là túi nilon, "cây" lắc lư như tảo bẹ là dây cáp, các sản phẩm nhựa, dụng cụ kim loại nhỏ... Tất cả các loại rác thải sinh hoạt tràn ngập khắp các khu vực ngoài khơi của thành phố.

Tất nhiên, bạn vẫn có thể nhìn thấy một số sinh vật biển, chẳng hạn như cá nhỏ và rùa biển. Nhưng bạn chỉ có thể nhìn thấy xác của chúng nhiều hơn những con còn sống —— không có sinh vật nào có thể sống an toàn trong vùng biển này được. Bạn hỏi nhân loại à? Họ đương nhiên cũng không thể sống nổi. Tuy rằng sự tự tin đến từ việc tự trao cho mình danh hiệu "Chúa tể tự nhiên" có thể giúp họ trụ lại lâu một chút, nhưng điều này cũng không ngăn cản việc bạn phát hiện ra những khúc tay chân người trong một đống rác biển —— Không ai quan tâm họ đã chết như thế nào, dù sao ngày nào cũng đều có một đám người giáo phái Thần biển nhảy xuống biển.

Ngâm mình trong vùng nước biển như vậy một thời gian dài chắc chắn sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho bệnh tật phát sinh. Nhưng may mắn thay, Dorian và Merman chỉ ở lại trong nước một khoảng thời gian ngắn.

Ngay khi Dorian đang cẩn thận né tránh rác thải trong nước, bọn họ đã đến lối vào của một tòa nhà. Nhân lúc không có ai chú ý tới hướng này, bọn họ nhanh chóng nổi lên mặt nước và đi lên bờ, lưu lại một chuỗi những dấu chân ướt sũng trên mặt đất rồi trốn vào lối đi khẩn cấp mờ tối.

Đây không phải là đích đến cuối cùng của bọn họ. Chỉ là do ban ngày không thích hợp cho việc chạy trốn, hơn nữa thể lực của Dorian cũng gần như đã cạn kiệt, bọn họ phải nghỉ ngơi hồi sức rồi mới tiếp tục đi tiếp.

Giờ phút này Dorian tựa vào trong ngực Merman thở hổn hển không ngừng, anh thậm chí còn cảm nhận được mùi máu tươi thoang thoảng trong hô hấp.

"Dorian, em không sao chứ?" Merman nâng má người yêu mình lên, giúp anh vén mái tóc ướt ra sau đầu.

Dorian khó khăn gật đầu, anh mệt mỏi đến mức nói không ra tiếng. Nhưng khi anh ngẩng đầu nhìn về phía Merman, đôi mắt màu xám xanh của anh vẫn lóe lên ánh sáng kiên định, giống như mặt biển lấp lánh ánh vàng sau cơn mưa, anh hỏi lại Merman: "Anh cũng không sao chứ?"

Merman chăm chú nhìn anh không rời: "Tôi ổn, cực kỳ ổn."

Sau thoáng chốc ngắn ngủi nhìn nhau, bọn họ đột nhiên cùng phá lên cười.

Một niềm hạnh phúc không thể giải thích được nhưng lại rất tự nhiên.

Bọn họ trao nhau nụ hôn nhẹ rồi ôm chặt lấy nhau, mặc dù trên người ướt nhẹp sũng nước nhưng chẳng hề làm họ cảm thấy khó chịu.

Bọn họ giống như hai con cá nhỏ bị ép phải chạy trốn lang thang trên đất liền. Trong lối đi khẩn cấp cũ nát đầy bụi bặm này, bọn họ làm ướt vảy nhau bằng những giọt nước duy nhất còn sót lại trên cơ thể.

Giờ khắc này, thế giới chỉ còn lại hai người họ với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro