Chapter 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

"Cha mẹ tôi không ở lục địa này." Merman hôn lên đầu ngón tay Dorian. Mỗi lần sau khi thân mật xong hắn đều cực kỳ dính người, nhất định phải hôn từng bộ phận trên người Dorian mới tha cho anh, giống như một chú cún con háo hức đánh dấu lãnh thổ.

Dorian có chút kinh ngạc: "Vậy thì họ đang ở... Eastern Union phải không?"

"Ừm..." Merman ậm ờ đáp lại.

Trong bóng tối, Dorian quay đầu sang nhìn chằm chằm vào Merman đầy hiếu kỳ: "Cho nên anh đến Western Union một mình sao?" Dù sao trông Merman vẫn rất trẻ, Dorian cá rằng hắn sẽ không quá 25 tuổi.

"Không, nơi này có rất nhiều tộc nhân của tôi." Merman nói xong, bắt đầu hôn lên cánh tay của Dorian.

Tộc nhân -- cách nói rất cổ.

Dorian đoán chắc hẳn Merman xuất thân từ một gia tộc lớn cổ xưa, nói không chừng là dòng dõi quý tộc đã tồn tại hàng nhiều thế kỷ, và những gia tộc này thường rất giàu có -- Một sự thật khá tàn khốc. Giống như tổ tiên của Magmendy, người giàu kiếm tiền đơn giản như việc hái táo vậy. Họ thậm chí không cần phải giơ tay lên quá đỉnh đầu, bởi vì trọng lực tự nhiên sẽ khiến táo rơi vào lòng bàn tay của họ -- Chính vì thế Merman có thể tự do đi đến lục địa của Western Union, sở hữu một căn biệt thự cổ và một chiếc máy bay, không cần phải lo lắng về công việc và tiền bạc. Nó hoàn toàn hợp lý.

Tuy nhiên, Merman có đủ khả năng và chi phí cho hành trình chạy trốn của Dorian là một chuyện, còn Dorian có thoải mái tiếp nhận hay không lại là một chuyện khác.

Trên thực tế, Dorian vẫn luôn nghĩ cách báo đáp Merman, nhưng hiện tại anh chẳng còn gì ngoài thân xác của chính mình. Nhưng so với cơ thể hoàn mỹ của Merman, Dorian giống như là bên chiếm phần hời hơn, đừng quên bây giờ anh rất có thể sẽ biến thành một "quái vật".

Dorian hoàn toàn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Một mặt anh không muốn liên lụy tới Merman, hắn nên đi tận hưởng một tương lai tốt đẹp hơn thay vì phải trốn đông trốn tây trên núi hoang cùng Dorian, ai biết được Magmendy sẽ làm ra những chuyện gì? Mặt khác, nếu Dorian cứ thế rời bỏ Merman, vậy anh và kẻ tiểu nhân qua cầu rút ván có khác gì nhau?

Dorian ngập ngừng nói với Merman: "Nếu, ý em là, nếu anh thấy mệt mỏi với cuộc sống hiện tại, anh có thể rời đi bất cứ lúc nào, ý của em là... Em rất biết ơn tất cả những gì anh đã làm cho em, anh đã làm đủ rồi, tới đây em có thể tự... Đau quá! Merman!"

Merman cắn thật mạnh lên bả vai Dorian. Một giây trước tay hắn còn đang vuốt ve thắt lưng và chân của Dorian thì ngay giây kế tiếp chúng đã quấn chặt lấy Dorian như dây leo.

"Dorian, em lại muốn rời bỏ tôi lần nữa!"

Đi kèm với đau đớn là những nụ hôn dồn dập, những lời nói này dường như đã kích hoạt công tắc bạo lực của Merman. Động tác của hắn trở nên thô lỗ, như muốn nghiền nát Dorian vào trong ngực mình.

Dorian không nghĩ quá nhiều về từ "lần nữa" trong lời vừa rồi của Merman. Bởi anh biết rất rõ rằng Merman đã bị người yêu bỏ rơi trong mối quan hệ trước đó, nên anh vội vã vạch ra ranh giới của mình với người yêu cũ vô trách nhiệm kia: "Sao em có thể bỏ anh lại được chứ? Nếu không có anh, chắc bây giờ em vẫn đang chịu khổ trong chốn địa ngục chết tiệt ấy rồi. Em xin thề với Chùa, em chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy!"

Merman thoáng bình tĩnh lại một chút, hắn cọ đầu vào hốc vai Dorian, đây hoàn toàn là một động tác làm nũng. Dựa vào thân hình cường tráng cao hơn hai mét của Merman, động tác này không khỏi có phần buồn cười, nhưng giọng điệu nói chuyện của hắn lại vô cùng buồn bã.

"Dorian, em vĩnh viễn sẽ không hiểu được ý nghĩa của mình đối với tôi đâu. Làm ơn, xin đừng rời bỏ tôi."

Dorian chắc chắn không hiểu. Bạn nhìn xem, anh chẳng một xu dính túi, đã vậy còn không có việc làm, cắt đứt với người nhà, bị truy lùng, bệnh tật quấn thân, nói không chừng còn sắp biến thành quái vật... Anh không biết mình có chỗ nào đáng giá để Merman nhớ mãi không quên. Anh thường cảm thấy tình yêu của Merman dành cho mình thực sự quá mãnh liệt, như thể bọn họ đã yêu nhau hàng thế kỷ rồi.

Dorian muốn hỏi Merman tại sao, nhưng cuống họng anh lại bị bóp nghẹt bởi một cảm giác quen thuộc đáng sợ khác.

Please.

Giọng điệu vô cùng quen thuộc.

Tựa như từ trước đó rất lâu cũng có người thường xuyên khẩn cầu Dorian như vậy, nhưng anh lại chẳng thể nhớ ra được gì cả. Ký ức của năm năm ấy như thể đã bị xóa bỏ hoàn toàn ra khỏi bộ nhớ trong đầu anh.

Nếu cuộc đời của Dorian giống như một cuốn nhật ký được ghi chép rõ ràng, thì những trang ghi chép kéo dài suốt năm năm từ 2351 đến 2356 đã bị một đôi bàn tay vô hình xé rách một cách tàn nhẫn, chỉ để lại vài khoảng trống lởm chởm không trọn vẹn. Dorian chỉ có thể loáng thoáng cảm nhận được quá khứ bị mất bằng cách chạm vào những vết rách của những khoảng trống đó.

Các bác sĩ của "viện điều dưỡng" chưa bao giờ quan tâm đến việc anh bị mất trí nhớ, Magmendy đã vứt bỏ anh, ngay cả Merman cũng không hỏi anh. Dường như không ai quan tâm đến những kỷ ức bị mất của Dorian, ngay cả bản thân anh cũng thường quên mất chuyện này.

Nhưng những ký ức đó thực sự không quan trọng chút nào sao?

Tại sao anh lại mất trí nhớ? Tại sao anh lại trở thành một vật thí nghiệm trong viện điều dưỡng đó? Dorian mơ hồ cảm thấy mình đã biết đáp án, nhưng rốt cuộc đáp án đó là gì chứ?

Dorian ngừng nói, điều này khiến Merman cảm thấy khá bất an. Hắn lại bắt đầu giày vò Dorian hết lần này đến lần khác, ép Dorian phải hứa đi hứa lại rằng sẽ không bao giờ rời xa hắn.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã làm từ trên giường đến phòng tắm -- Merman đặc biệt thích phòng tắm, đặc biệt thích chiếm giữ Dorian dưới cột nước của vòi sen, và thêm nữa, đôi chân của Dorian sẽ thoải mái hơn khi ở trong nước. Vậy nên so với phòng ngủ thì bọn họ thường xuyên làm ở bồn tắm trong phòng tắm.

Khi Dorian kiệt sức trở lại giường thì trời đã gần sáng, có lẽ ánh sáng mới bên ngoài cửa sổ đã tiếp thêm cho anh một chút năng lượng. Dorian cuộn tròn trong vòng tay của Merman rồi hỏi hắn một câu:

"Anh có tin trên đời này có linh hồn tồn tại không?"

Có lẽ vấn đề này quá mức huyền ảo, Merman không trả lời ngay. Hắn mở mắt nhìn chằm chằm vào Dorian, dường như đang quan sát biểu cảm của anh. Dorian biết hắn đang lo lắng cho mình, và có lẽ hắn đang lựa từ để nói tránh chọc phải nỗi đau mà anh không muốn nhắc đến -- chính là những trải nghiệm ở viện điều dưỡng đó. Nhưng lúc này, Dorian lại cố chấp muốn tự ngược bản thân, anh muốn mổ xẻ vết thương của mình, và tất nhiên theo một cách uyển chuyển hơn.

"Ý em là, nếu một ngày nào đó em chết đi, linh hồn em sẽ ở lại trên thế giới này, hay là tan biến theo cơ thể em?"

Merman im lặng một lúc, còn Dorian gần như muốn gạt bỏ chủ đề này luôn. Bởi vì điều thực sự anh muốn hỏi là liệu những vật thí nghiệm kia có được yên nghỉ sau khi chết không, liệu bọn họ có thể tự báo thù không, và liệu bọn họ có thể tha thứ cho Dorian vì đã tự ý rút phích cắm của thiết bị duy trì sự sống không? Nhưng Merman làm sao có thể trả lời những câu hỏi này được.

Tuy nhiên.

"Tôi tin." Merman kiên định nói, "Tôi tin linh hồn có tồn tại."

Dorian kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt của bọn họ giao nhau trong ánh nắng ban mai mờ ảo.

"Nếu em chết, linh hồn của em sẽ trở thành một con cá nhỏ trong biển, mà tôi sẽ tìm thấy em, Dorian. Cho dù em có biến thành bộ dạng gì, cho dù em có đi đâu thì cuối cùng tôi vẫn sẽ tìm được em." Merman khàn giọng nỉ non, hắn đặt tay Dorian lên ngực mình và hôn lên môi Dorian một cách trìu mến.

Khi tình yêu mãnh liệt không thể tìm được lối thoát, nó sẽ tuôn ra từ khe hở đôi môi và trút vào lồng ngực của người yêu, nhịp tim đập thình thịch chính là chuỗi nhịp làm chứng.

Dorian biết bây giờ mình nên phối hợp với nụ hôn này một cách vô cùng say mê, nhưng bỗng nhiên anh lại nghĩ tới điều gì đó, không kìm được mà thốt ra: "Cho nên anh tin theo giáo phái Thần biển ư?"

Quả thực rất phá không khí!

Sau khi Dorian nói xong thì lập tức muốn cắn đứt lưỡi mình, nhưng anh đã hỏi vấn đề này ra nên chỉ có thể cố gắng nói bù thêm: "Em xin lỗi! Em, ờm, em không có bất kỳ thành kiến gì với tôn giáo đâu. Chỉ là, anh đột nhiên nói đến chuyện biến thành cá quay trở về biển thì em lại nghĩ ngay tới, ừm..."

Đúng vậy, Dorian đã nghĩ tới điều mà Merman từng nói trước đó, về sự khác biệt giữa hắn và người yêu cũ ở một số quan niệm nhất định. Và nếu như "sự khác biệt" này do tín ngưỡng tôn giáo tạo ra thì hoàn toàn có thể hiểu được.

Dorian trở nên cảnh giác, nếu đã có vết xe đổ, anh nhất định phải tránh được điểm này.

"Không phải giáo phái Thần biển "kiểu" đó." Merman nói với giọng điệu rõ ràng không hài lòng, nhưng hắn vẫn chọn trả lời câu hỏi của Dorian, "Chúng tôi không bao giờ rao giảng rằng con người nên đến biển kết thúc cuộc đời mình. Chúng tôi chỉ nói nên - quay - trở lại - biển."

"Ừm... có gì khác biệt sao?" Dorian thành thật hỏi, "Con người không có mang, đến khi xuống biển cũng sẽ chết đuối nhanh thôi."

"Biển sẽ không giết bất cứ ai cả! Biển là mẹ, một người mẹ nuôi dưỡng sự sống này!" Merman kích động, hắn dường như đang liều mạng giải thích một số khái niệm nào đó, nhưng hắn không biết phải diễn đạt chúng như thế nào.

"Được rồi được rồi, em sẽ đổi cách hỏi." Dorian vuốt ve lưng Merman và trấn an cảm xúc của hắn, "Giả sử con người sẽ không chết đuối, vậy điều gì sẽ xảy ra nếu họ xuống biển?"

"Sẽ biến thành cá." Lại là giọng điệu vô cùng chắn chắn này, Dorian có thể cảm nhận được, khi Merman nói ra những lời này không phải là đang đọc thuộc lòng tín điều của giáo phái Thần biển, mà hắn tin tưởng vững chắc không chút nghi ngờ về những điều này.

"Nguyên bản của chúng ta là cá, sau khi trở về biển cũng sẽ trở thành cá." Merman nghiêm túc giải thích với Dorian.

Một cách nói khá thú vị.

Dorian cười rộ lên, nói đùa: "Vậy tất cả chúng ta đều sẽ mọc đuôi và trở thành người cá sao?"

"Có một số người sẽ trở thành người cá, còn một số thì không." Merman nắm lấy tay Dorian, đặt nó lên môi mình và in dấu một nụ hôn trên đó, "Có em, có tôi, chúng ta đều sẽ trở thành người cá, còn bọn họ thì không."

Merman đặc biệt nhấn mạnh "bọn họ", Dorian biết hắn đang ám chỉ những con quỷ trong viện điều dưỡng. Hắn đang an ủi Dorian từ một góc nhìn khác để nói cho anh hiểu rằng những kẻ xấu sẽ luôn bị trừng phạt.

Dorian biết đây chỉ là sự an ủi ngọt ngào giữa người yêu với nhau, nhưng trong lòng anh vẫn cảm nhận được xoa dịu chút nào, anh tò mò hỏi: "Vậy bọn họ sẽ trở thành gì?"

"Bọn họ sẽ trở thành chất dinh dưỡng, trở thành thức ăn cho các sinh vật biển khác và nuôi dưỡng toàn bộ đại dương." Đôi mắt xám bạc của Merman lấp lánh ánh sáng xinh đẹp trong ánh mặt trời mới mọc. Giọng nói của hắn nhẹ nhàng và chậm rãi, giống như đang kể một câu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ, "Biển sẽ phán quyết từng linh hồn một, giữ lại những gì thuần khiết và tốt bụng, gột rửa những thứ bẩn thỉu và tội lỗi, chỉ có biển mới làm được."

Đột nhiên, giọng điệu của hắn trở nên lạnh lùng: "Bất kỳ linh hồn nào có ý đồ giả mạo, chiếm đoạt, hay có những hành vi kiểu như cướp đoạt quyền lực chắc chắn đều sẽ bị loại bỏ."

Dorian lắng nghe miêu tả của Merman đầy mê mẩn, cuối cùng tóm tắt lại toàn bộ những gì đối phương vừa nói: "Vậy nên ý anh là, chỉ có biển mới có thể biến con người thành người cá. Con người không bao giờ có thể tạo ra một 'người cá nhân tạo' bằng bất kỳ phương tiện khoa học và công nghệ nào phải không?"

"Phải." Merman gật đầu, hắn lại bắt đầu làm nũng với Dorian, liên tục cọ hai má trong lòng bàn tay Dorian, "Vì thế em đừng tự trách mình nữa, Dorian. Những 'người cá nhân tạo' kia không sống được lâu đâu, việc em làm chỉ là giúp họ được giải thoát sớm hơn thôi, họ sẽ tái sinh trong biển rộng."

Một vật treo nặng trĩu nào đó trong lồng ngực anh được nhẹ nhàng hạ xuống, Dorian nhắm chặt mắt lại, làm tan hơi nước ẩm ướt trong hốc mắt.

Anh biết đây chỉ là cách nói của giáo phái Thần biển, đây chỉ là lời an ủi của người yêu dành cho mình, nhưng anh vẫn cảm thấy nhẹ nhõm. Hình cụ quất vào linh hồn anh đã biến mất, gông xiềng trên tay chân anh cũng được nhẹ nhàng tháo ra, tất cả vết thương đều đã được chữa trị đúng cách.

"Cảm ơn, Merman, cảm ơn anh..."

.

Dorian và Merman đã trải qua sáu ngày yên bình trong căn biệt thự nhỏ cổ kính này. Vào đêm ngày thứ bảy, trời đổ mưa nhỏ lác đác, Dorian đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mơ của mình. Anh lập tức quay sang tìm Merman bên cạnh thì đối phương đã nắm lấy tay anh trước.

"Suỵt -- Dorian, e là chúng ta phải rời khỏi đây thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro