Chapter 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

Dorian ôm cổ Merman không dám lên tiếng, sợ bị đám cảnh sát tuần tra kia phát hiện ra giọng nói ồm ồm hoàn toàn khác với phụ nữ của mình.

Tuy đám cảnh sát đã rời khỏi căn phòng này, nhưng nghe tiếng bước chân dường như bọn họ vẫn chưa rời đi, mà ngược lại đang cẩn thận trốn ở ngoài cửa, lắng nghe động tĩnh trong phòng. Bọn họ vẫn chưa hoàn toàn xua tan nghi ngờ.

Vì vậy, vở kịch này phải diễn đến cùng.

Giường lớn rung chuyển dữ dội, cọt kẹt, cọt kẹt ——

"Không, quá nhiều rồi, Silver, quá... Ưm!"

Dorian bắt chước các nữ diễn viên trong vài bộ phim lậu mà anh từng vô tình xem được. Anh nhéo giọng kêu to, thuận miệng đặt một cái tên cho Merman. Từ "Silver" gần như thốt ra khỏi miệng anh mà chẳng cần suy nghĩ, nhưng không biết tại sao cái tên này lại kích thích Merman. Vốn dĩ hắn còn đang rất lịch thiệp đỡ Dorian lên, chỉ ra sức lắc mạnh giường, nhưng bây giờ hắn lại làm thật. Hắn cắn mạnh lên môi Dorian, đối tượng bị rung chuyển cũng từ giường biến thành Dorian.

Mặc dù tất cả mọi thứ đều chỉ là diễn xuất, nhưng tại thời điểm này hành động của bọn họ lại vô cùng chân thật.

Dorian gần như không thể thở nổi, những tiếng rên rỉ khe khẽ như thú nhỏ của anh hoàn toàn xuất phát từ bản năng. Anh không có thời gian bận tâm đến một người khác còn đang nằm trên chiếc giường này, hay một đám người nguy hiểm đang vây xem bên ngoài cửa...

Cho đến khi toàn bộ đám cảnh sát kia rời đi, cho đến khi tòa nhà này lấy lại sự yên tĩnh thì động tác của Merman mới chậm dần lại. Hắn ôm lấy mặt người yêu đang thở hổn hển trong ngực mình, vén mái tóc dài lộn xộn của anh lên và trao cho anh một nụ hôn trìu mến.

"Tôi xin lỗi."

Một lời xin lỗi không có thành ý.

Dorian tức tối nhìn chằm chằm Merman, anh biết từ đầu đến cuối hắn đều vô cùng thích thú. Tuy rằng trên mặt hắn không để lộ bất kỳ biểu cảm gì thêm nhưng Dorian vẫn có thể nhìn ra được, hắn đang vui mừng như một con mèo ăn vụng thành công.

"Anh làm em đau!" Dorian muốn thể hiện sự tức giận và bất mãn, nhưng trên thực tế, giờ phút này dù anh có làm ra bất kỳ biểu cảm gì cũng chỉ khiến cho người ta cảm thấy ngon miệng mà thôi.

Chúng ta hãy đến xem góc nhìn của Merman là biết ——

Mái tóc đen dài như những sợi tảo biển quấn quanh thân trên duyên dáng của Dorian, làm nổi bật làn da vốn dĩ đã trắng như ngọc trai mới được tạo ra từ trai biển của anh. Càng đẹp hơn chính là, khuôn mặt của Dorian trở nên đỏ bừng vì khó thở, trong cặp mắt màu xám lam của anh có dòng suối trong veo, ướt át, khiến anh giống như con thú nhỏ vừa bị ăn hiếp nhưng lại không thể làm được gì, chỉ có thể giương nanh múa vuốt hù dọa đối phương.

Merman thích màn kịch này và hắn muốn kéo dài trò chơi này thêm lúc lâu nữa.

Vì vậy, hắn thản nhiên hỏi Dorian như không có gì xảy ra: "Thật sao? Đau ở đâu?"

Dorian giơ một chân lên để hắn nhìn thấy vết đỏ do bị ma sát quá mức trên đùi mình: "Ở đây này, anh va vào đau quá."

Merman nhẹ nhàng vuốt ve chỗ đó rồi cảnh giác nhìn lướt qua kẻ chướng mắt đang bất tỉnh nằm bên cạnh. Hắn xoay người bước xuống giường, trước tiên tìm được một ít dây thừng màu đỏ không rõ dùng để làm gì và trói chặt đối phương lại, ném y xuống dưới gầm giường. Xong rồi hắn mặc kệ sự phản kháng của Dorian, trực tiếp bế ngang anh lên và cứ thế đi thẳng vào phòng tắm —— hơn nữa, hắn còn không tháo tóc giả của mình xuống, cũng không cho Dorian tháo tóc giả ra.

Một màn tắm rửa hỗn loạn.

Quả thực chuyện này còn khiến người ta mệt mỏi hơn cả việc chạy trốn, Merman còn khó đối phó hơn đám cảnh sát kia nhiều. Màn kịch này đã khơi dậy một số sở thích đen tối của hắn. Hắn ép Dorian phải gọi hắn là "chồng" và uy hiếp nếu Dorian không thể làm hài lòng hắn thì hắn sẽ gọi tất cả mọi người bên ngoài đến xem anh biểu diễn...

Mới đầu Dorian vẫn còn sức đấm mạnh hai đấm lên lưng Merman, nhưng dần dần, sức lực của đôi tay anh chỉ đủ để bám lấy cổ đối phương. Cơn kích thích mãnh liệt kéo đến khiến anh như muốn ngất xỉu ngay trong giây kế tiếp, vì vậy anh đành phải ngoan ngoãn hợp tác, để cho màn "tra tấn" xấu hổ này kết thúc càng sớm càng tốt.

Lúc làm xong, Dorian mệt đến độ không nhấc nổi một ngón tay. Merman đặt anh lên ghế sofa rồi đi tìm một chiếc ga giường sạch sẽ ở trong tủ và trải trên giường. Sau đó hắn cẩn thận ôm anh lên giường, Dorian lập tức chìm vào giấc ngủ.

Tập thể dục giúp ta dễ ngủ, đây là sự thật.

Dorian hầu như không nằm mơ, khi anh mở mắt ra thì trời đã tối hẳn, mà Merman đã mặc quần áo xong, giờ đang ngồi trên giường. Sau khi thấy anh tỉnh lại, hắn hôn lên khóe miệng anh, nói: "Đến lúc rồi, chúng ta phải đi thôi."

Dorian nhanh chóng rời giường và mặc quần áo. Trước khi đi, anh bảo Merman thả chủ nhân căn phòng này ra khỏi gầm giường.

Người đàn ông mắt đen kia đã tỉnh lại từ lâu nhưng sau khi được kéo ra khỏi gầm giường, y vẫn run lẩy bẩy như trước, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Dorian tháo bóng khóa miệng và bịt mắt ra cho y, chân thành nói: "Cảm ơn anh đã cho chúng tôi ở nhờ, sau này chúng tôi sẽ trả tiền cho anh."

Người đàn ông mắt đen run rẩy nói: "Không... không, không, đừng giết tôi, làm ơn đừng giết tôi."

Dorian thở dài đầy bất lực, anh từ bỏ việc giao tiếp và liếc mắt nhìn Merman một cái. Merman gật đầu ra ý đã hiểu, hắn ngồi xổm trước mặt đối phương, yêu cầu đối phương nhìn thẳng vào mắt mình. Chỉ trong hai giây sau, người đàn ông lập tức mất đi cảm xúc, ngơ ngác nhìn Merman, y giống như một con rối trống rỗng chưa được Đấng tạo hóa ban cho linh hồn.

"Ngủ đi, quên chuyện hôm nay đi, ngày mai sẽ là một ngày mới."

Người đàn ông ngả người thẳng tắp xuống đất và ngủ thiếp đi. Trong một buổi livestream nửa năm sau, y nhận được một phần thưởng lớn từ một khán giả nặc danh. Tất nhiên, đây là chuyện của sau này.

Dorian vô cùng ngạc nhiên trước kỹ thuật thôi miên của Merman. Trước khi rời khỏi phòng, anh hỏi Merman: "Anh làm thế nào vậy, có thể dạy em không?"

"Đương nhiên, em sẽ học được thôi, nhưng không phải bây giờ." Merman nở nụ cười nhẹ với Dorian, sau đó đẩy cửa chính đi ra. Hành lang bên ngoài tối đen như mực, sự yên tĩnh chậm rãi bao trùm trong hư không.

Tiếp tới không còn thích hợp để nói chuyện nữa, Dorian cầm tay Merman, hai người nhìn nhau một lát rồi cùng nhau bước vào bóng tối.

Mưa đã tạnh, chặng đường phía sau còn gian nan hơn nửa đầu. Đầu tiên, bọn họ bơi qua một vùng nước bẩn thỉu hôi thối, sau đó leo lên bờ, né tránh những con robot tuần tra ban đêm, cẩn thận né tránh những người vô gia cư lang thang, và cuối cùng đi tới một khu nhà giàu —— cả hành trình hoàn toàn không cần bất kỳ biển chỉ dẫn nào cả. Nơi này có những căn biệt thự gạch ngói tinh xảo thường chỉ xuất hiện từ vài thế kỷ trước và chắc chắn chỉ thuộc về tầng lớp thượng lưu giàu có.

Vì vậy, Dorian càng cảm thấy bất ngờ trước thân phận của Merman, một gia tộc cổ xưa bí ẩn đến từ nước ngoài, có những xúc tu kéo dài đến tận lục địa phương Tây xa xôi.

E là chú dì đằng xa của anh ấy cũng không phải người dân bình thường.

Tuy nhiên, trước khi bọn họ đến biệt thự này, Dorian vẫn nghĩ rằng bọn họ chỉ đến ở tạm trong biệt thự của người thân —— một căn biệt thự bỏ không không ai ở —— bất cứ ai cũng sẽ nghĩ như vậy mà, đúng không?

Cho đến khi cửa biệt thự được mở ra từ bên trong, một cặp vợ chồng trung niên trông vô cùng thân thiện, nở nụ cười mừng rỡ với bọn họ.

"Hai đứa mau vào đi, bên ngoài ban đêm không an toàn đâu, nhanh lên nào! Đi đường vất vả lắm đúng không? Chắc hai đứa mệt lắm rồi..."

Dorian mở miệng ra rồi lại khép lại, anh biết mình nên cư xử đúng mực và lễ phép hơn trước mặt người lớn nhà Merman, nhưng...

Nghiêm túc chứ?!

Bọn họ đang chạy trốn đấy!

Chạy trốn đó, không phải sao?!

Không cần biết cặp vợ chồng này có thân phận gì thì Magmendy cũng đều quen biết những người trong quân đội! Nếu ông ta phát hiện Dorian đang trốn ở đây, ông ta sẽ không chỉ giết Merman mà còn liên lụy đến người nhà vô tội của hắn!

Dorian quay phắt đầu lại trừng mắt nhìn Merman, ánh mắt khiển trách của anh gần như muốn khoan thủng một lỗ trên người Merman.

"Chúng tôi vẫn ổn, hai người đi nghỉ ngơi đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em ấy." Merman đuổi cặp vợ chồng kia đi trước rồi cúi đầu thì thầm giải thích với Dorian, "Mấy ngày nữa tôi phải rời đi vài hôm, sẽ không lâu lắm đâu. Nhưng khi tôi vắng mặt, nhất định phải có người chăm sóc cho em. Dorian, tôi không yên tâm về em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro