Chapter 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

"Chúng ta nên thay đổi thái độ trước đây đối với biển và thiên nhiên thay vì chinh phục và sử dụng chúng. Chúng ta nên thừa nhận sự yếu đuối của chính mình và đối xử với Trái Đất mà chúng ta dựa vào để sinh tồn với một thái độ khiêm tốn hơn... Nếu tôi may mắn trở thành Cục trưởng Cục Quản lý Thành phố Ain, thì việc đầu tiên tôi thực hiện sẽ là khắc phục vấn đề ô nhiễm ở các khu vực ven biển..."

Khi Dorian thức dậy thì đã là buổi chiều, chú Andre và dì Susan của Merman đã ra ngoài từ sớm, nhưng Dorian đã nhìn thấy họ trên kênh tin tức địa phương.

Với mái tóc ngắn màu nâu được chải chuốt kỹ lưỡng, khuôn mặt tròn vuông đầy hiền hòa, đôi mắt xanh minh mẫn thận trọng, cùng với thái độ rộng lượng và tự tin, Andre mới hơn bốn mươi tuổi đã là ứng cử viên hàng đầu cho vị trí cục trưởng Cục quản lý tiếp theo của thành phố Ain.

Và vợ ông - Susan là giám đốc một công ty truyền thông nào đó, một người phụ nữ dịu dàng và mạnh mẽ với mái tóc vàng và đôi mắt xanh, ngoại hình cũng như năng lực đều xuất sắc, là cánh tay vững chắc đứng sau tuyên truyền cho chồng. Hai vợ chồng họ phối hợp khá ăn ý và Andre đã giành được số phiếu bầu cao trong cuộc thăm dò ý kiến vừa qua.

Không nghi ngờ gì nữa, cả hai đều là những nhân vật nổi tiếng ở địa phương và rất có triển vọng trong sự nghiệp của họ, Dorian cảm thấy rằng mình đang cản trở tương lai của họ.

Anh vẫn không đồng ý với quyết định sống ở đây, nhưng Merman nói rằng hắn sẽ đưa Dorian rời đi khi hắn giải quyết xong một số chuyện, vì vậy Dorian không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý.

"Em dậy rồi sao? Muốn ăn gì không?" Merman nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ, bèn đẩy cửa đi vào.

Dorian đang ngồi trên giường xem tin tức, trên vách tường đối diện là một màn hình hiển thị được kết nối mạng. Dorian có thể sử dụng bộ điều khiển để lựa chọn video mình muốn xem, vậy nên ngay cả khi không có thiết bị đầu cuối thì anh cũng có thể giải trí thư giãn. Vợ chồng Andre đã suy nghĩ rất chu đáo.

Điều duy nhất khiến Dorian có chút ngần ngại chính là Merman nhất quyết muốn ngủ chung phòng và chung giường với anh.

Tuy Dorian không có tiếng nói trong chuyện này nhưng anh luôn muốn để lại một chút ấn tượng tốt với người lớn rằng bản thân là một người đứng đắn. Dù sao thì bạn cũng biết mà, các bậc bề trên đều không quá thích lớp trẻ cư xử thân mật quá mức trước mặt người khác, bởi làm thế không được đàng hoàng cho lắm, nhưng Merman cứ khăng khăng muốn như vậy. May mắn thay, Susan và Andre đều thấu tình đạt lý, cũng vô cùng quan tâm. Thậm chí họ còn tỏ vẻ rằng, nếu cảm thấy giường trong phòng khách quá nhỏ, bọn họ rất sẵn lòng nhường phòng ngủ chính cho hai người Dorian. Dorian được cưng mà lo, kiên quyết từ chối.

Dorian đang định trả lời câu hỏi của Merman thì lúc này lại hiện lên một tin tức khác, Dorian bất ngờ nhìn thấy bức ảnh thẻ căn cước của mình hồi còn ở Viện Hải dương học Ferdinand, một người dẫn chương trình nghiêm túc đang chỉ vào mặt anh, nói:

"Đây đã là ngày thứ chín kể từ khi Dorian, con trai riêng của giáo sư Magmendy - một chuyên gia nghiên cứu người cá nổi tiếng mất tích. Người này đã trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần vài ngày trước đó, không biết đã đi đâu, rất có thể anh ta đang lang thang ở gần bờ biển. Người ta nói rằng Dorian là một tín đồ sùng đạo, bị bệnh tâm thần nghiêm trọng. Anh ta từng gây ra cái chết chi một bác sĩ trong bệnh viện. Dsây là một thành phần vô cùng nguy hiểm, nếu bạn biết tung tích của anh ta, xin hãy lập tức..."

Merman tắt màn hình hiển thị.

Phòng ngủ bỗng chốc chìm trong sự tĩnh lặng, ngột nhạt như biển sâu không nhìn thấy ánh mặt trời, và Dorian vẫn không nhúc nhích.

Merman không nói gì, hắn đến gần và hôn Dorian.

Vài phút sau, Dorian chủ động kết thúc nụ hôn.

"Em vẫn chưa đói lắm, em muốn uống nước và vài viên thuốc giảm đau nữa." Anh nói, như thể không bị ảnh hưởng bởi tin tức vừa rồi.

"Nhưng dù sao em cũng phải ăn chút gì đó đã. Bây giờ em đang trong giai đoạn hồi phục quan trọng, em nhất định phải bổ sung chất dinh dưỡng." Merman lo lắng, hắn mang cho Dorian một đĩa sashimi và một bát nước chấm nhỏ, "Susan thích món này. Bà ấy nói nước chấm này là do bà tự tay làm, nếu em không ăn được gì thì em có thể thử món này xem."

Dorian không đành lòng từ chối lòng tốt của họ, vì thế liền gắp thử một miếng chấm nước chấm.

"Ối...!" Dorian suýt chút nữa nhổ thẳng ra. Không phải là do sashimi và nước chấm không ngon, mà hoàn toàn ngược lại. Hương vị của chúng quá hăng nồng, giống như quả bom nổ tung trong khoang miệng, khiến Dorian chảy cả nước mắt sinh lý.

"Thôi, không chấm nước chấm vẫn hơn." Dorian không hiểu vị giác của mình có vấn đề gì, anh để Merman lau nước mắt cho mình, sau đó hai người cùng chia nhau ăn hết phần sashimi còn lại.

Hương vị rất ngon, Dorian ăn xong, liếm liếm khóe miệng. Có lẽ là do khoảng thời gian trước ăn quá nhiều bánh quy nén và kem dinh dưỡng nên mùi tanh của sashimi không hề ảnh hưởng đến khẩu vị của anh, thậm chí còn làm anh cảm thấy muốn ăn thêm một chút.

"Em muốn ăn thêm chút nữa không?" Merman hỏi Dorian, nhìn chăm chú vào đôi môi bị liếm ướt của anh. Hắn dường như luôn có thể đoán được suy nghĩ của Dorian.

Dorian nhìn màu xám bạc trong mắt Merman, ý nghĩ muốn từ chối tự động thu hồi lại: "Ừm... còn nữa không anh?"

Merman cười rộ lên: "Tất nhiên."

Sau bữa ăn, Dorian nhận được hai viên thuốc giảm đau và một cốc nước muối.

Anh hiện đang trong tình trạng bị hạ clo máu và cần phải bổ sung một lượng lớn muối. Chán ăn, thỉnh thoảng buồn nôn và đau dây thần kinh đều là những triệu chứng của hạ clo máu —— Merman chẩn đoán như vậy, dù sao hắn cũng là bác sĩ, Dorian nghe lời hắn cũng không có gì hại cả.

Về phần những vấn đề khác...

Trải qua đủ mọi trắc trở trên đường chạy trốn, Dorian đã không còn quá để ý với những thay đổi trên cơ thể. Dù sao anh vẫn chưa chết, cũng chưa bị Magmendy bắt được, vẫn đang hạnh phúc bên Merman không phải sao.

Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vừa rồi khi đang tắm rửa trong phòng tắm, Dorian phát hiện những đường vân hình vảy mờ mờ xuất hiện trên đùi mình, cơn hãi hùng lo sợ bắt đầu quấn lấy anh. Anh không nói chuyện này với Merman, có lẽ hắn đã phát hiện ra từ sớm, chỉ là không nói cho anh biết thôi.

Dorian không biết thí nghiệm của viện điều dưỡng đang biến mình thành loại quái vật gì. Anh thậm chí còn không khỏi mỉa mai mà nghĩ, nếu như là biến thành người cá thì chắc cũng không tệ lắm nhỉ?

Những thứ mà họ dùng mọi thủ đoạn để có được cuối cùng đã đến với Dorian, có lẽ đây chính là định mệnh.

Cuộc sống chạy trốn của Dorian lại lần nữa bình lặng trở lại. Merman nói, mấy ngày nữa hắn phải ra ngoài, sẽ có thể trở về sớm nhất trong một ngày, nếu gặp rắc rối, có lẽ phải kéo dài thêm vài ngày, nhưng tóm lại tuyệt đối sẽ không vượt quá một tuần. Dorian cảm thấy đây là chuyện riêng tư mà Merman không muốn chia sẻ, vì vậy anh sẽ không ép buộc đối phương phải nói rõ ra. Bởi điều quan trọng nhất giữa người yêu với nhau là sự tin tưởng, cũng như không gian cá nhân.

Mặc dù Dorian sẽ không thừa nhận, nhưng anh thường thầm so sánh mình với người yêu cũ vô trách nhiệm của Merman. Anh hy vọng mình đã làm tốt hơn người kia, và Merman nên hiểu rằng Dorian mới là bến đỗ cuối cùng của hắn.

Ngoài ra, mọi thứ đều ổn.

Vợ chồng Andre vì bận công việc nên không thường xuyên ở nhà, nhưng nếu như có thể thỉnh thoảng về nhà ăn tối, họ chắc chắn sẽ báo trước cho Dorian và Merman —— Họ chắc chắn đã biết rõ thân phận của Dorian, nhưng họ không bao giờ đề cập đến và dường như không quan tâm chút nào.

Họ là một cặp vợ chồng rất nhiệt tình và chân thành, không ngần ngại phàn nàn với nhau về công việc trước mặt Dorian, chế nhạo vật giá cao đến ngất ngưởng hoặc chia sẻ những điều ngốc nghếch mà họ đã làm ngày hôm nay.

Dorian nhìn họ với ánh mắt đầy hiếu kỳ, như thể đang nhìn những sinh vật đến từ hành tinh khác.

Xin hãy tha thứ cho anh vì đã thấy ngạc nhiên đến vậy, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Dorian gặp một cặp vợ chồng kiểu mẫu có hình thức sống chung như này. Họ hòa hợp, vui vẻ, bao dung và giúp đỡ lẫn nhau, đây quả thực là mối quan hệ gia đình giống như trong sách giáo khoa, tốt đẹp đến mức khiến Dorian cảm thấy không chân thật.

Có lẽ vì đã trải qua quá nhiều chuyện tồi tệ nên Dorian không dám tin tưởng họ một cách dễ dàng. Anh thậm chí còn cảm thấy mình đã nhìn thấy được sự khác thường trong ánh mắt của cặp vợ chồng này —— Khi họ nhìn về phía Dorian, đặc biệt là khi nhìn về phía Merman thì ánh mắt của họ luôn mang theo một thứ tình cảm nồng nhiệt mà Dorian rất khó hình dung ra được. Đó không phải là ánh mắt cuồng nhiệt coi bọn họ như đối tượng thí nghiệm, mà là... sùng kính, hay là ngưỡng mộ nhỉ? Dorian không nói rõ ra được, anh luôn có ảo giác mình là bức tượng thần trên bàn thờ.

Ảo tưởng này có thể là do một nguyên nhân khác, đó là bầu không khí tôn giáo nồng đậm trong căn nhà này —— giáo phái Thần biển.

Dorian biết mình không nên tùy tiện phán xét ân nhân đã cưu mang mình, và anh phải nhấn mạnh nhiều lần rằng anh không hề có thành kiến đối với bất kỳ tôn giáo nào. Nhưng Andre và Susan dường như không có ý định che giấu tín ngưỡng của họ trước mặt Dorian ngay từ đầu.

Dorian không có thói quen xấu là tùy ý đi xung quanh và đánh giá nhà người khác. Nhưng anh ở cùng Merman trong phòng dành cho khách, dù sao cũng phải đến phòng ăn ăn cơm, dù sao cũng phải đi vệ sinh, vậy nên anh không thể không đi ngang qua phòng khách, và nếu như có phòng nào đó không đóng cửa, anh cũng sẽ bất giác nhìn lướt vào đó. Bởi thế anh đã nhìn thấy rất nhiều hoa văn và biểu tượng liên quan đến giáo phái Thần biển trên giấy dán tường và đồ trang trí trong nhà. Chẳng hạn như một số đường vân sóng biển, Poseidon, Kích Tận Thế và rất nhiều hình ảnh người cá khác nhau...

Quan trọng nhất, Dorian đã tình cờ nhìn thấy một cuốn sách bìa cứng có tên là "Lời dẫn dắt của biển" trên ghế sofa. Nó mang trong mình một sự tồn tại giống như "Kinh Thánh" trong giáo phái Thần biển —— nội dung của nó có ở khắp mọi nơi trên Internet.

Nhưng điều này không có gì đáng ngạc nhiên cả, bởi vì Merman cũng tin vào giáo phái Thần biển.

Hơn nữa từ bài phát biểu của Andre trong bản tin cũng có thể nhìn ra được, bọn họ thuộc phái ôn hòa của giáo phái Thần biển —— còn phái cực đoan thì khuyến khích tất cả mọi người nên nhảy xuống biển ngay lập tức.

Dorian cũng có ấn tượng tốt về Andre, ông là người đã tuyên bố sẽ giải quyết vấn đề ô nhiễm biển sau khi nhậm chức.

Có lẽ những khẩu hiệu kiểu này đã có mặt ở khắp mọi nơi từ mấy thế kỷ trước, chỉ là không ai để ý đến. Nhưng ở thời đại tận thế ngày nay, cần phải có rất nhiều can đảm mới đưa ra tuyên bố như vậy. Nó giống như một con kiến đang cố gắng ngăn chặn trận sạt lở ở dãy Himalaya, trông có vẻ không biết tự lượng sức mình, khiến người ta buồn cười.

Dorian đoán rằng điều này cũng có thể giải thích tại sao Andre lại rất nổi tiếng đối với dân chúng, bởi vì ông đã giành được sự ủng hộ của các tín đồ giáo phái Thần biển —— Mặc dù ông không thể hiện rõ tín ngưỡng của mình, nhưng quan điểm chính trị của ông đã nhận được sự hoan nghênh rộng khắp trước sự phản đối gay gắt của chính quyền ngày nay.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều người chỉ trích Andre, ví dụ như đối thủ cạnh tranh lớn nhất của ông, Cooper. Lão ta từng công khai chất vấn lời nói của Andre, cho rằng Andre là một tên lừa gạt, chỉ giỏi thao túng và lợi dụng tâm lý của dân chúng, sau khi ông lên chức thì sẽ lộ rõ bộ mặt thật...

Dorian tỏ ra không mấy quan tâm đến tuyên bố của Cooper, nhưng khi anh nhìn thấy khuôn mặt của lão ta trên bản tin thì ——

"Em đã nhìn thấy ông ta!" Dorian tạm dừng video, anh gọi Merman đến và chỉ vào Cooper, nói: "Trong viện điều dưỡng, em đã nhìn thấy ông ta trong viện điều dưỡng!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro