Chapter 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

Dorian cực kỳ chắc chắn rằng mình đã nhìn thấy Cooper, ngay trong viện điều dưỡng.

Anh nhớ rất rõ đó là ba ngày sau lần đầu tiên anh và Merman gặp nhau. Vào buổi chiều khi anh quyết định đi xuống khu vườn nhỏ dưới lầu để thư giãn và tạo cơ hội tình cờ gặp Merman, lúc đó Cooper đang ngồi trên xe lăn và nhàn nhã nói chuyện với một số người, nhưng khi họ phát hiện ra Dorian thì lập tức rời đi.

Xét đến ứng dụng thực tế của viện điều dưỡng, Cooper sẽ không bao giờ là một bệnh nhân bình thường.

Dorian có hơi kích động, kể từ ngày anh chạy trốn khỏi viện điều dưỡng, anh vẫn âm thầm suy nghĩ một chuyện --

Làm thế nào để vạch trần bộ mặt thật của viện điều dưỡng của Robert?

Đương nhiên, Robert không phải là người đứng sau duy nhất và chắc chắn Magmendy cũng có tham gia. Viện Hải dương học Ferdinand là nơi đầu tiên bắt được người cá, ông ta nhất định có liên quan đến việc rất nhiều người cá bị giam cầm trong viện điều dưỡng.

Bây giờ ngẫm lại, e rằng cái chết của cha ruột Dorian, John, cũng có liên quan đến họ.

Tóm lại, dù thế nào đi nữa, Dorian vẫn muốn trả thù cho tất cả những người vô tội đã bị tra tấn.

Nhưng đây gần như là một chuyện bất khả thi. Đầu tiên bọn họ không có bằng chứng, cho dù có bằng chứng đi chăng nữa thì dựa vào thủ đoạn của Magmendy, ông ta có vô số cách để biến những bằng chứng kia thành một đống rác vô dụng.

Việc người bình thường không thể đối đầu với giới quyền quý đã là một định lý xuyên suốt lịch sử nhân loại.

Nhưng bây giờ, Dorian đã nhìn thấy một vết nứt trên vách tường không thể phá hủy được đúc bằng tiền bạc và quyền lực, có lẽ muốn lật đổ Magmendy và những con quỷ đó không phải là không có cách nào.

Thứ bọn họ cần là thời gian, là sự kiên nhẫn, tựa như nước biển nuốt chửng đất liền từng chút từng chút một, không có gì là không thể.

Merman yên lặng lắng nghe mô tả của Dorian. Hắn từ từ chớp mắt, ánh sáng âm u hỗn loạn và tà ác bao trùm lấy màu xám bạc trong mắt hắn, hắn nói với Dorian, "Tôi nghĩ Andre và Susan sẽ thích tin tức này."

Thế là ngày hôm sau, Dorian đã thấy thành quả của bọn họ trên bản tin.

Thông qua sự điều động của Susan, một vụ bê bối về Cooper đã được đưa ra ánh sáng trên các diễn đàn ngầm.

Một người ẩn danh đăng bài nói rằng, để trì hoãn quá trình lão hóa và phục hồi lại tuổi xuân, Cooper, 70 tuổi đã ký kết một thỏa thuận bí mật với một bệnh viện ngầm. Đó là lấy máu của thiếu niên và tiêm vào cơ thể lão ta mỗi tuần, mặc dù hiệu quả thực tế không quá rõ ràng, nhưng giao dịch này đã kéo dài một năm.

Ngay sau đó, một người ẩn danh khác nói rằng đã tìm thấy bệnh viện đó, được gọi là "Viện điều dưỡng Liên hiệp Consby", giám đốc là một nhân vật rất nổi tiếng tên là Robert. Ông đã phát hiện ra người cá đầu tiên trên thế giới trong cùng một nhóm nghiên cứu cách đây ba mươi năm và kể từ đó ông đã cống hiến hết mình cho nghiên cứu về "tiến hóa đại dương của nhân loại".

Sau đấy, trong vòng chưa đầy một ngày, có ba nạn nhân lần lượt đứng ra nói rằng họ đã bị ép lấy máu trong bệnh viện.

Trong phút chốc, tất cả mọi người trên mạng và ngoài đời đều cùng bàn luận về vấn đề này.

Dorian không ngờ mọi việc sẽ diễn ra suôn sẻ như vậy. Anh hỏi Merman, tại sao hai người Andre lại có được bằng chứng nhanh đến thế?

Merman nhìn anh đầy ẩn ý: "Có một số việc không cần bằng chứng. Em chỉ cần lái thuyền xuống biển, sau đó cứ để gió và sóng đưa thuyền đi."

Thực vậy, đôi khi sự thật không quan trọng bằng kết quả. Dorian đã có được một cái nhìn hoàn toàn mới và anh đã có một số ý tưởng điên rồ --

Có lẽ anh nên đứng lên, thôi ẩn náu, thôi trốn chạy, anh nên chiến đấu và phản kích lại.

Anh nên vứt bỏ những giáo điều cứng nhắc, những ý nghĩ quá ngay thẳng thật thà và những giá trị đạo đức. Thế giới là nơi hỗn loạn, chẳng có màu trắng tinh khiết nào mà không lẫn tạp chất.

Dorian không nên tìm kiếm sự tin tưởng. Trong thời đại tận thế ngày nay, nếu một người không thể tin rằng mình có thể sống đến ngày mai thì người đó sẽ không thể giao phó niềm tin cho người khác.

Tất cả những gì anh phải làm là đứng lên, khuấy đục vũng nước bẩn này, để đống bùn đất chìm dưới đáy ao nổi lên trên mặt nước.

Ngay cả khi không ai tin những gì anh nói thì chính hành động của anh sẽ khiến dư luận phải suy nghĩ.

Nếu tiếng la hét chân thành không thể đổi lấy sự cảnh tỉnh thì hãy dùng tới sự đe dọa và sợ hãi.

"Con trai riêng của nhà tỷ phú nọ đã trở thành một đối tượng thí nghiệm vô nhân đạo" -- Dorian dám cá, ít nhất sẽ có một trăm cơ quan truyền thông muốn mua bản quyền phát sóng độc quyền tin tức của anh.

"Chuyện này quá nguy hiểm, Dorian, em đã nghĩ tới hậu quả chưa?" Merman cực kỳ không đồng ý với suy nghĩ của Dorian. Đây là lần đầu tiên Dorian nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, màu xám bạc trong mắt hắn tối sầm lại, gần như sắp biến thành màu đen thẫm, "Em sẽ bị quân đội bắt lại, sẽ bị lôi về làm thí nghiệm."

Dorian phản bác: "Vậy em chỉ có thể trốn đông trốn tây như một kẻ hèn nhát sao? Càng kéo dài thời gian, sẽ có càng nhiều nhân loại và người cá bị tra tấn. Rõ ràng là em đã nhìn thấy, rõ ràng là em đã biết sự thật, vậy mà lại chẳng làm được gì sao?"

Merman cau mày lắc đầu: "Chí ít không phải bây giờ, Dorian. Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, cho dù đó là với em, hay với tôi."

Dorian thở dài, nhận ra mình đã quá kích động: "Em xin lỗi, anh nói đúng. Hiện tại tình hình vẫn chưa rõ ràng, chúng ta nên lên kế hoạch cho kỹ càng trước đã... Hay là em nói trước với Andre và Susan về một vài suy tính của em được không? Biết đâu nó có thể tạo chút dư luận và có ích cho cuộc tranh cử thì sao?"

Vẻ mặt của Merman vẫn thể hiện rõ sự bất mãn, nhưng hắn đã thỏa hiệp: "Em có thể làm vậy, miễn là em muốn. Dorian, tôi sẽ không ngăn cản em làm bất cứ điều gì. Tôi sẽ luôn yêu em, nhưng em nhất định phải an toàn và đừng để bản thân mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm."

Dorian nhất thời không hiểu được "tình cảnh nguy hiểm" trong lời nói của Merman. Mọi chuyện đã tới nước này, anh đã không còn quá để ý đến an nguy của mình nữa. Tình trạng thể chất của anh đều chuyển biến theo chiều hướng không thể đoán trước mỗi ngày, và Dorian không muốn đối mặt với nó. Bất luận là anh có biến thành gì, hay thậm chí là chết, Dorian đều hy vọng ít nhất có thể đổi mình lấy được chút giá trị nào đó.

Nhưng đến tối, khi vợ chồng Andre trở về nhà và ăn tối với bọn họ, Dorian nhận ra rằng tình hình phức tạp hơn anh tưởng tượng nhiều.

"Chiến tranh sắp bắt đầu rồi, Dorian. Việc cậu làm không phải đang khuấy đục ao nước, mà cậu đang cố bước vào một đầm lầy nguy hiểm."

Andre nói như vậy, mặc dù ông đang đối mặt nói chuyện với Dorian nhưng tầm nhìn luôn luôn hướng về phía Merman.

"Chiến tranh?"

Dorian nghĩ đến những chiếc tàu và máy bay quân đội khi bọn họ đến khu vực ven biển của thành phố Ain vài ngày trước. Anh cho rằng họ chỉ đang tìm kiếm mình tiện thể tiến hành một số cuộc tập trận quân sự gì đó thôi, chứ anh không ngờ rằng một cuộc chiến sẽ thực sự nổ ra

Điều này quả thật rất khó tinm bởi hai trận thảm họa bão biển trước đó đã nhấn chìm phần lớn diện tích đất liền, động thực vật chết hết, dân số giảm mạnh, ba liên minh lớn Đông Tây Trung từ lâu đã thiết lập hiệp định hòa bình, tuyệt đối không dùng chiến tranh để giải quyết bất kỳ tranh chấp nào.

Vì vậy, Dorian nghi hoặc hỏi: "Chiến tranh với bên nào?"

Andre và Susan liếc nhau rồi đồng thời nhìn về phía Merman. Merman không thể hiện bất kỳ biểu cảm gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn trước mặt mình, không nói một lời.

Sau đó, Dorian cũng quay đầu sang nhìn hắn. Jhông biết tại sao, gần đây anh luôn cảm thấy Merman rất kỳ lạ. Hắn trở nên trầm lặng, u ám, thỉnh thoảng chơi trò biến mất, rồi không lâu sau lại đột nhiên nhảy ra từ chỗ nào đó trong phòng và xuất hiện trước mặt Dorian. Chỉ là lúc đó Dorian vẫn chưa thể xử lý tốt cảm xúc của mình nên đã không để ý đến thay đổi của Merman.

"Với sinh vật biển, Dorian à." Cuối cùng Susan cũng kết thúc sự im lặng trong phòng, "Chính xác là với người cá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro