Extra IV: Hẹn hò hàng ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

"Không được cử động!"

Dorian vừa bước vào cửa thì đã bị một đôi bàn tay to lớn ôm lấy từ phía sau, sau đó có một vật kim loại sắc nhọn kề sát vào cổ anh.

"Anh đã bị cướp!"

Dorian vô cảm nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chùm trên trần nhà, nói: "Sẽ không có tên cướp nào nói với nạn nhân rằng anh ta đã bị cướp."

"Tôi nói rồi, anh đã bị cướp!" Người đứng sau lặp lại lời nói bên tai Dorian với thái độ rất kiên quyết.

"Được rồi..." Dorian thở dài, anh thỏa hiệp, "Cứu với, tôi thực sự rất sợ, xin đừng làm hại tôi, tôi có thể cho anh bất cứ thứ gì anh muốn." Giọng nói của anh máy móc như một con robot hút bụi thông minh ở nhà.

"Giao hết số tiền mà anh có ra đây, nếu không tôi sẽ làm nhục anh!" Giọng điệu của "kẻ bắt cóc" cao lên vì vui sướng.

"Tôi không có tiền." Từ lâu, mọi người đã không còn sử dụng tiền mặt để giao dịch và trong thiết bị đầu cuối thông minh của Dorian có một lượng lớn tiền điện tử, nhưng anh đoán quý ngài "cướp bóc" sẽ không hứng thú với mấy số liệu ảo của con người.

"Anh nói dối. Trông anh rất giàu có, chắc chắn anh đã giấu một thứ vô cùng giá trị trên người."

Dorian cảm giác được vật kim loại kề cổ mình đang nhẹ nhàng cọ sát vào da, khiến anh thấy ngứa ngáy như bị vuốt mèo cào qua. Anh nghiêng đầu định trốn thoát nhưng lại bị một bàn tay khác ghì chặt trước người.

"Không được cử động, để tôi xem xem có phải là anh đang giấu đồ ở đây không?"

"Tên cướp" dùng hai ngón tay mở cúc áo sơ mi của Dorian ra rồi thò toàn bộ bàn tay vào trong người anh, sờ soạng cơ thể anh như đang tìm kiếm thứ gì đó. Dorian lập tức căng cứng người, anh gọi tên của tên cướp: "Silver."

"Không phải ở chỗ này sao?" "Tên cướp" mặc kệ sự phản kháng của nạn nhân, vừa lẩm bẩm một mình vừa tiếp tục đưa tay xuống dưới, dưới, dưới nữa —

"Ưm!" Dorian run rẩy khó chịu, "Đủ rồi, Silver, dừng lại đi."

"Ah ha! Nhìn xem thứ tôi vừa sờ thấy cái gì này, chính là ở đây, báu vật quý giá nhất của anh..." Silver cười xấu xa, hắn hôn lên vành tai của Dorian rồi dùng giọng nói khàn khàn gợi cảm thì thầm vào tai anh, "Anh đổi ý rồi, Dorian. Anh không muốn làm cướp nữa, anh muốn làm kẻ hiếp dâm hahaha......"

Dorian không thể nhịn được nữa, anh quay lại và đẩy Silver xuống đất, ném chiếc dao cắt móng tay được hắn sử dụng làm "hung khí" đe dọa anh sang một bên, rồi sau đó dạng chân ngồi lên người hắn và hôn thật mãnh liệt.

Mặc dù vụ cướp này đã kết thúc trong thất bại, nhưng "tên cướp" Silver vẫn thu được chút lợi —— hắn và Dorian đã làm một nháy trên tấm thảm ngay trước cửa nhà.

Silver nằm trên mặt đất, hai tay ôm lấy eo Dorian, vuốt ve lưu luyến không rời. Trong khi bạn đời của hắn đang thở hổn hển, Silver lại liếm liếm khóe miệng, tính toán làm thế nào để lừa anh làm thêm lần nữa. Hắn vô cùng hài lòng với vai diễn lần này, thế nhưng ——

"Em đã nói với anh bao nhiêu lần là không được ăn Thor nữa rồi, tại sao anh không nghe lời em vậy?"

Dorian thay đổi thái độ ngay khi có đủ sức đứng dậy khỏi người hắn, anh dẫm một chân lên ngực Silver rồi nhìn từ trên cao xuống, chất vấn hắn.

Đúng vậy, vào giờ phút này, nơi lẽ ra phải là đuôi của Silver đã biến thành hai chân người, và vừa nãy hắn đã dùng chính cặp chân cường tráng này khiến Dorian suýt nữa phải xin tha.

Có lẽ là vì trước đây, Dorian đã từng chứng khiến Thor làm tổn thương Silver như thế nào, bởi vậy anh đã nghiêm cấm hắn ăn thứ "thuốc độc" có thể giúp người cá mọc chân đó. Nhưng Silver luôn lấy cớ bao biện, lần này lý do của hắn là——

"Em nói từ tuần trước cơ mà, còn hôm nay em đã nói đâu." Hắn đáp, hai tay ôm lấy mắt cá chân của Dorian, mái tóc bạc vương vãi khắp nơi, lười biếng nằm trên mặt đất ngụy biện.

Dorian rất muốn dạy cho hắn một bài học, tên người cá này lúc nào cũng thích nhìn thấy cảnh anh tức giận nhảy dựng lên. Và bạn hãy nhìn xem, bây giờ hắn lại bắt đầu giở trò xấu xa kìa. Hai tay hắn như rắn nước vờn quanh da thịt của Dorian, lần theo bắp chân hướng thẳng lên trên.

"Xin em đừng giận anh mà, chỉ là vì anh nhớ em quá thôi. Em mãi chẳng về nhà gì cả, anh dùng thiết bị đầu cuối để liên lạc với em cũng toàn thấy em đang họp. Anh cô đơn lắm luôn, anh muốn ra ngoài đi chơi với em cơ. Dorian, đừng lúc nào cũng bắt anh ở nhà, xin em đó......"

Hắn ôm lấy chân Dorian, hôn lên mắt cá chân anh đầy đáng thương, đôi mắt xám bạc kia tràn đầy sự cầu xin —— Hắn biết rõ Dorian nhất định không thể chống đỡ được dáng vẻ này của mình.

"Được rồi..." Dorian hít sâu một hơi, quyết định tha thứ cho hắn lần cuối, "Em đi tắm đây, anh lo bữa trưa đi, trong tủ lạnh chắc còn vài con cá biển đấy."

Trong lúc tắm, Dorian đã suy ngẫm thật kỹ về bản thân mình, bởi vì anh thực sự đã lơ Silver trong suốt khoảng thời gian này.

Sau khi Magmendy chết trong vụ nổ ở Viện nghiên cứu Consby, phải có ai đó thừa kế di sản của ông ta. Mà Dorian, người đã trở thành đối tượng thí nghiệm OHM, "về mặt lý thuyết" cũng đã chết trong vụ tai nạn đó nên mất quyền thừa kế. Tuy nhiên, để số tài sản ấy rơi vào tay quân đội thì sẽ là một kết cục khá tồi tệ.

Vì vậy, dựa vào quyền lực của các người cá lai trong giới chính trị, Dorian đã thừa kế được khối tài sản khổng lồ đó bằng một thân phận giả, nhưng đây mới chỉ là sự khởi đầu, tiếp theo anh cần phải phân bổ dần số tiền này đến nơi nó nên đến —— Chủ yếu là để bảo vệ hệ sinh thái, ngoài ra còn phải chi một phần tiền cho các quy trình kỹ thuật, cũng như các công ty và viện nghiên cứu đứng tên Magmendy. Tất cả đều là những đống rắc rối vô cùng hỗn độn.

Thế cho nên Dorian không thể không bận. Anh từ chối yêu cầu đi chơi cùng Silver và ra lệnh cho hắn phải duy trì dáng vẻ người cá ở yên trong nhà, nhưng một người cá có thể làm gì trong nơi ở của con người đây? Trước khi rời khỏi nhà, Dorian sẽ bật màn hình trong phòng khách và phát các video, thường là vài phim điện ảnh và phim tài liệu. Nhưng bất kỳ ai xem video liên tục trong nhiều tháng đều sẽ cảm thấy chán nản.

Như Silver đã nói, hắn chắc hẳn đã buồn chán tới mức cùng cực nên mới sinh ra hứng thú với việc sắm vai nhân vật —— Có trời mới biết rốt cuộc hắn đã xem video gì, nhưng tóm lại theo một cách nào đó mà nói, hắn thực sự đã được mở mộng tầm mắt —— Hắn đã nhìn thấy tất cả các loại "kẻ xấu" và rất muốn đóng những vai phản diện đó để "tạo bất ngờ" cho Dorian khi anh về nhà.

Hôm nay hắn làm kẻ cướp, ngày hôm trước hắn làm một tên trộm và trộm đồ lót của Dorian.

Cũng may hôm nay Dorian không bận nhiều việc, anh về nhà sớm, vừa vặn có thể ăn trưa cùng Silver.

Ban đầu, Dorian dự định dành cả buổi chiều tuyệt vời với Silver trong hồ bơi lớn ở nhà. Nhưng xét đến việc Silver đã có hai chân, vậy thì biết đâu bọn họ có thể thay đổi một số kế hoạch vào phút chót.

"Hẹn hò sao?"

Silver mở to mắt ngạc nhiên: "Là kiểu hẹn hò đó đó phải không? Nắm tay rồi cùng dạo bước trên con đường rợp lá, ngồi trên băng ghế dài và hôn nhau đó?"

"Nếu đó là những gì anh mong đợi." Dorian nhún vai.

"Woo hoo!!" Silver vứt bỏ dao nĩa trong tay, ôm lấy Dorian chạy quanh phòng vài vòng cho đến khi cả hai cùng ngã xuống sàn.

Mặc dù Dorian sẽ không bao giờ thừa nhận mình là một người đàn ông thiếu lãng mạn, nhưng anh cũng chưa bao giờ lên kế hoạch hẹn hò, và anh vẫn cảm thấy hơi xấu hổ khi Silver nhìn mình đầy mong đợi với đôi mắt xám ngây thơ và thuần khiết ấy.

"Vậy chúng ta hãy nghe thử vài gợi ý của Tina đi." Dorian nói.

Tina là quản gia AI trong nhà. Nó có rất nhiều công năng, không chỉ giới hạn ở việc điều chỉnh nhiệt độ và độ ẩm trong nhà theo thời gian mà còn có thể điều khiển robot dọn phòng làm vệ sinh và đặt nước tắm hai phút trước khi chủ nhân định đi tắm...

"Được, gợi ý hẹn hò cho ngày hôm nay: Đầu tiên..."

Theo gợi ý của AI, nửa giờ sau Dorian và Silver sẽ ngồi ở hàng ghế VIP của Nhà hát Opera Fawleya. Bọn họ sẽ được thưởng thức một vở opera nổi tiếng về câu chuyện tình yêu giữa con người Romeo và người máy sinh học Juliet.

Trong thời kỳ tận thế khi robot nổi dậy chống lại nhân loại, Romeo của loài người đã phải lòng Juliet, một robot sinh học đến để tàn sát anh ta. Cô từng là "vị hôn thê" được Romeo dày công chế tạo riêng từ nhà máy trước khi bị tên đầu não điều khiển......

Silver thích nhất là xem loại kịch yêu mà không được như thế này. Hắn sẽ thay khoảng thời gian những ngày mình tìm kiếm Dorian vào trong vở kịch, khi ấy Dorian đã quên mất hắn, mà hắn thì đi tìm kiếm vô ích trên biển và đất liền, nhưng không thu hoạch được gì.

"Hu hu hu, Juliet ơi, em nhìn ta đi, nhìn ta một chút thôi, em thật sự không nhận ra ta sao? Hu hu..." Silver vừa cắn khăn tay khóc thút thít vừa lẩm bẩm lời thoại của nhân vật chính. Chuyện này khiến cho các khán giả xung quanh liên tục quay đầu lại và liếc mắt trách cứ hắn.

"Rất xin lỗi mọi người." Dorian bất lực xin lỗi khán giả, đồng thời đưa tay bịt miệng Silver, để hắn nằm dựa trên vai mình mà khe khẽ nức nở.

Sau khi vở opera kết thúc, Dorian đưa Silver đến Quảng trường Westin, nơi có thể cho chim bồ câu ăn. Trong kỳ tận thế tuyệt vọng này, nhìn đàn chim vẫy cánh và bay lượn trên bầu trời có cảm giác như thể linh hồn mình cũng đã được cứu rỗi vậy.

Đây là lần đầu tiên Silver cho chim bồ câu ăn. Hắn lấy một ít mồi và rắc xuống đất, mong chờ những con vật nhỏ ấy sẽ sà xuống ăn. Tuy nhiên khi chúng lao tới như bầy ong vỡ tổ, vẩy lông và bụi khắp đầu hắn thì Silver lại xua tay ghét bỏ và đe dọa chúng không được phép đến gần.

Dorian bật cười vui vẻ, anh luôn yêu thích dáng vẻ vụng về và đơn thuần của Silver. Anh có thể nhìn Silver bơi trong nước cả ngày mà không cảm thấy nhàm chán.

Bữa tối được Tina đặt chỗ trước cho bọn họ tại nhà hàng Lettermanda, nơi Dorian và Silver vừa có thể thưởng thức bữa tối kiểu Pháp dưới ánh nến vừa ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ tòa nhà cao tầng.

Silver vô cùng bức xúc vì không thể ngồi vào lòng Dorian hay để Dorian ngồi ăn trên đùi mình ở nơi công cộng. Thế là hắn từ chối sử dụng dao nĩa, bày tỏ rằng mình không biết sử dụng đồ dùng của con người, và hắn sẽ chết đói nếu Dorian không cắt bít tết thành những miếng nhỏ và đút cho hắn ăn.

Nói xong, hắn liếc trộm xem biểu cảm của Dorian, thăm dò điểm mấu chốt của anb.

Dorian nhướng mày trước màn diễn xuất của hắn, nghĩ rằng nếu tên người cá này đi diễn opera, rất có thể hắn sẽ thu hút được một lượng lớn người hâm mộ trung thành và Dorian chắc chắn sẽ là một trong số họ.

Với suy nghĩ này, anh chiều theo những yêu cầu ngang ngược của Silver và kết quả là Silver đã được thưởng thức một bữa tối ngon miệng.

Đêm đến, khi mặt trăng và các vì sao đang làm nhiệm vụ, Dorian và Silver nắm tay nhau và đi dạo dọc theo bãi biển. Đây không phải là một bãi biển vắng vẻ, ở phía xa xa có một vài cặp đôi đang trò chuyện vui đùa, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy ồn ào.

Lúc này, sự tĩnh lặng của bầu trời đêm và tiếng rì rào của sóng biển cùng với tiếng người cười nói loáng thoáng tạo thành bản giao hưởng hoàn hảo nhất cho tình yêu. Bọn họ bước lên những nhịp điệu lãng mạn ấy và để hơi thở của mình nhảy múa theo nhịp tim.

"Anh có thích buổi hẹn hò hôm nay không?" Dorian hỏi Silver, mặc dù anh biết Silver sẽ sẵn sàng đi cùng anh bất cứ đâu và làm bất cứ điều gì ngay cả khi điều đó không chút nào nhưng anh vẫn muốn nghe một câu trả lời khẳng định từ miệng Silver.

Đây là dấu vết của gene người còn sót lại trong cơ thể. Là một con người, Dorian hy vọng được nghe thấy những lời yêu thương từ bạn đời của mình, Silver biết điều này nên hắn đã nói, "Anh rất thích, sau này thường xuyên đưa anh đi hẹn hò nhé, được chứ?"

Dorian mỉm cười đồng ý, hai người nhìn nhau đầy ngọt ngào rồi trao nhau nụ hôn trong vòng tay ôm ấp đối phương.

Silver lặng lẽ mở mắt ra, hắn chăm chú nhìn người mình yêu gần ngay trước mắt, cùng với cảm giác an toàn tựa lưng vào biển, niềm hạnh phúc bắt đầu ngập tràn trong hắn.

Silver đã trải qua vô số năm cô đơn một mình, hắn luôn cho rằng thời gian là vô hình, là trừu tượng và không thể chạm tới, mãi cho đến khi hắn gặp Dorian, cuối cùng hắn mới cảm thấy mình đang sống hết mình cho từng khắc thời gian, bởi vì mỗi giây mỗi phút đều có giá trị.

(HẾT)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro