Extra III: Cổ tích đen tối - Series 3 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

8.

"Cậu thực sự nên soi kỹ gương đi! Nhìn mặt cậu này, đã mấy ngày cậu không ngủ rồi? Hàng ngày cậu có ăn uống đúng giờ không vậy?"

Một tuần trước buổi triển lãm nghệ thuật, người đại diện Stephen gõ cửa căn hộ nhà Dorian. Anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng nhận ba mươi hai tờ giấy trắng mà Dorian sẽ đưa cho mình, nhưng anh ta không ngờ Dorian lại hốc hác đến thế. Trông anh giống như đã nhiều ngày không ngủ, đầu tóc rối bù, hai mắt đỏ ngầu, áo ngủ khoác hờ trên người.

Dorian lo lắng liếc nhìn về phía phòng tắm, mở cửa và gọi Stephen vào.

"Trời ơi, cái mùi gì thế này?" Stephen nhìn xung quanh một vòng, bịt mũi chê bai. Đầu tiên anh ta nhìn thấy một đống bát đĩa chưa rửa trên bàn, chai rượu vang đỏ rơi vỡ trên mặt đất, tấm thảm dính đầy bụi bẩn không rõ, sau đó là đến chiếc giường lộn xộn trong góc... Rõ ràng ở đây đã diễn ra một cuộc làm tình vô cùng mãnh liệt, và rất có thể là nó vừa mới kết thúc.

Đột nhiên, có tiếng nước vang lên trong phòng tắm.

Stephen lập tức nhìn thẳng về phía đó: "Ai đang ở trong vậy?"

"Không ai cả!" Dorian sốt sắng đứng chắn trước phòng tắm, chột dạ giấu đầu hở đuôi, "Không phải anh đến xem tranh của tôi sao? Tôi chỉ còn một bức cuối cùng..."

"Dorian! Tôi không quan tâm cậu đang chơi đùa với ai trong căn hộ này," Stephen nheo mắt nhìn anh, "Nhưng còn một tuần nữa thôi là đến buổi triển lãm nghệ thuật rồi, tốt hơn hết cậu nên..."

Lời nói của Stephen bị cắt ngang khi Dorian dẫn anh ta đến xưởng vẽ và cho anh ta xem ba mươi hai bức tranh chất đầy cả căn phòng.

"Ôi Chúa ơi!" Stephen mở to hai mắt, anh ta sốc đến mức không thể thốt ra được lời nào trong suốt một lúc lâu cho đến khi nghe thấy giọng nói của Dorian.

"Còn thiếu một bức tranh cuối cùng nữa." Anh chỉ vào bức tranh đang vẽ dở ở chính giữa phòng, đôi mắt xanh xám của anh sáng lên như một ngọn lửa đang cháy: "Hãy cho tôi thêm ba ngày, nó sẽ là bức chân dung xuất sắc nhất mà tôi từng vẽ, và nó sẽ nói với tất cả những kẻ ngu xuẩn đã coi thường tôi biết thế nào là một 'kiệt tác' thực sự." 

Cho đến khi rời đi, Stephen vẫn không thể nói được gì. Anh ta không có cách nào dùng từ ngữ để đánh giá tất cả những gì mình đã thấy trong xưởng vẽ đó. Bất kỳ sự tán thưởng bằng lời nói nào dành cho những tác phẩm ấy đều khô khan, tầm thường.

"Tôi xin lỗi vì tất cả những lời không hay mà tôi đã từng nói với cậu. Cậu quả thật là một thiên tài, thứ cậu cần chỉ là thời gian và cảm hứng."

Stephen nhìn sau vào mắt Dorian và vỗ vỗ vai anh, sau đó để lại cho anh một khoản tiền.

"Còn một tuần nữa thôi đấy, đừng chết trước buổi triển lãm nghệ thuật đó, và ——" Trước khi bước ra khỏi cửa căn hộ, Steve quay đầu lại cau mày nhìn Dorian, "Dọn dẹp phòng đi! Tôi không biết cậu đang chơi trò tình thú gì, nhưng cậu không thể cứ để vảy cá vương vãi khắp nhà được! Tôi ngửi mà còn tưởng phòng của cậu là chợ hải sản đấy..."

Dorian chẳng thèm để tâm đến mấy lời cằn nhằn của Stephen, anh đóng cửa lại và quay người đi về phía phòng tắm, định thả Silver ra ngoài —— Tránh cho Stephen nhìn thấy Silver, Dorian đã để hắn trốn trong phòng tắm.

Có lẽ làm vậy là không cần thiết, nhưng rất khó để nói liệu Stephen có đi khắp nơi điều tra danh tính của Silver sau khi nhìn thấy hắn hay không, điều này sẽ dẫn đến những kẻ nguy hiểm sẽ tìm cách trả thù. Suy cho cùng, đến tận bây giờ Dorian vẫn không biết về quá khứ của Silver, và anh cũng không muốn biết một chút gì về nó. Anh hy vọng Silver sẽ luôn là chàng thơ của mình anh, là người mẫu độc quyền của anh.

Bỗng nhiên, Dorian nhìn thấy một vật nhỏ lấp lánh dưới ánh nắng trên tấm thảm dưới chân mình, anh tò mò cúi xuống nhặt nó lên.

Đó là một cái vảy, một cái vảy cá màu xám.

Nhưng vào lúc này, Dorian lại ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng toát ra từ cái vảy này.

Không biết tại sao, một số hình ảnh kỳ lạ chợt lóe lên trong đầu Dorian ——

Lạnh lẽo, ẩm ướt, xúc cảm mạnh mẽ mãnh liệt, đuôi cá to khỏe, cảm giác ngột ngạt như bị trăn siết chặt...

Dorian đột nhiên rùng mình, cảm giác kỳ lạ khi bị đuôi quái vật quấn lấy và kéo trở lại hang ổ ẩm ướt và lạnh lẽo khiến anh cảm thấy buồn nôn.

Anh cắt ngang những "tưởng tượng" đó và nhìn lại chiếc vảy trong tay, nhớ tới những lời mà Stephen vừa nói.

【Cậu không thể cứ để vảy cá vương vãi khắp nhà được!】

Khắp nhà ư?

Dorian nhìn xung quanh rồi bất ngờ tìm thấy một chiếc vảy khác ở dưới góc bàn, sau đó là bệ cửa sổ, bồn rửa bát, giường và thậm chí còn có một vài chiếc vảy nằm rải rác trong xưởng vẽ.

Thế này là sao?

Dorian khó hiểu nghĩ thầm. Trước đó anh không hề nhận thấy một chiếc vảy nào, nhưng sau lời nhắc nhở của Stephen, những thứ nhỏ bé đó dường như đã mất đi lớp ngụy trang rồi lần lượt thi nhau nhảy vào tầm mắt Dorian.

Tách!

Tiếng nước nhỏ giọt rất nhẹ.

Dorian lập tức quay đầu nhìn lại phòng tắm đối diện với cánh cửa đóng chặt, tim anh bắt đầu đập loạn xạ không kiểm soát.

Anh bước đi chậm rãi về phía phòng tắm.

Một bước, hai bước, ba bước...

Cuối cùng Dorian cũng đi đến cửa phòng tắm. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay nắm cửa bằng đồng rồi bất thình lình mở nó ra ——

Trong phòng tắm không có con quái vật đáng sợ nào cả, chỉ có Silver trần như nhộng đang ngâm mình trong bồn tắm, bồn tắm quá nhỏ, hai chân thò ra ngoài thành bồn tắm của hắn trông như đuôi của người cá.

Hắn ngạc nhiên nhìn Dorian đột ngột xông vào. Dorian không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, trong tay anh nắm chặt một thứ gì đó.

Sau đó Silver đứng dậy khỏi bồn tắm và bước chân trần lên mặt đất. Hắn không ngại để lộ cơ thể của mình trước mặt Dorian, hắn giống như một chàng yêu tinh xinh đẹp. Hắn bước đến gần Dorian và cúi đầu xuống hôn anh. Đầu tiên chỉ là một cái chạm nhẹ, sau đó là nụ hôn quấn quýt giữa môi răng đầy thô bạo.

Sự kháng cự cứng ngắc ban đầu của Dorian dần dần chuyển thành sự chiều lòng dịu dàng.

Trong cơn sóng dục vọng dâng trào, anh mơ hồ nghĩ: đó không hẳn là vảy cá, đó có thể là những mảnh vỡ từ mấy đồ trang trí bằng nhựa. Anh đã mua cho Silver một số đạo cụ trang trí, bao gồm một chiếc vỏ sò lớn và vài viên ngọc trai, cùng với những phụ kiện khác lẫn vào trong đó.

Sau khi suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, Dorian hoàn toàn thả lỏng và cảm thấy buồn cười trước nỗi sợ hãi đột ngột mà mình vừa trải qua.

Dù sao đi nữa thì Silver cũng là một con người bình thường và không thể là một con quái vật có vảy được.

9.

Trên chiếc vỏ sò màu trắng khổng lồ có một người đàn ông lõa thể đang lặng lẽ nằm nghiêng ở đó, để ánh mặt trời vuốt ve làn da trắng nhợt và mái tóc dài màu bạc của mình. Những chuỗi dây chuyền ngọc trai tô điểm cho cơ thể cường tráng và tuyệt đẹp của hắn. Nhưng thứ quyến rũ nhất chính là đôi mắt của hắn. Vừa ngây thơ vừa tà ác, vừa thuần khiết vừa phóng đãng, tất cả hòa quyện thành một màu xám bạc quyến rũ trong bảng màu. Dorian nhúng cọ lấy ít màu rồi nhẹ nhàng vẽ nó lên mặt vải.

Đây là bức tranh cuối cùng và quan trọng nhất cho buổi triển lãm. Dorian dám đánh cược rằng nó sẽ là một trong những bức tranh nổi tiếng nhất của anh, thậm chí là bức chân dung nổi tiếng nhất thế kỷ. Vì vậy anh vẽ rất chậm, mỗi lần đặt cọ vẽ đều sẽ phải cân nhắc thật kỹ lưỡng.

Quá trình này chắc chắn rất dài. Với tư cách là một người mẫu, Silver thường phải nằm ở một vị trí cố định trên đạo cụ trong suốt mấy giờ liền, nhiều lần hắn đã ngủ quên trong lúc chờ đợi.

Sau khi Dorian vẽ xong, anh sẽ bước đến và đánh thức hắn bằng một nụ hôn, tiếp đó bọn họ lại làm tình trong vỏ sò, thỉnh thoảng sẽ giật mấy chuỗi dây chuyền ngọc trai và để những thứ nhỏ bé màu trắng ấy lăn đi khắp nơi — Nhân tiện, một nửa số tiền Stephen đưa cho anh được dùng để mua những đạo cụ bị hỏng.

Nhưng hôm nay có chút khác biệt, khi Dorian đặt cọ xuống, Silver vẫn mở mắt. Hắn nhìn chằm chằm vào những bức tranh của Dorian trên tường, nhìn chằm chằm vào chính mình với nhiều tư thế khác nhau trong các bức tranh đó, và rồi một bóng đen dày đặc đang dần hình thành trong mắt hắn.

Dorian không hề biết hay biết đến điều này, anh đang cực kỳ hài lòng với bức tranh của mình. Anh bước nhanh tới hôn người mẫu trong vỏ sò và lập tức được hắn đáp lại.

Một đầu lưỡi lạnh lẽo, trơn trượt chui vào miệng anh, một đôi tay bám lấy cổ anh từ dưới lên, sau đó thắt lưng của anh cũng bị thứ gì đó rắn chắc và mạnh mẽ quấn lấy, rồi siết chặt từng vòng từng vòng một...

Dorian đẩy vội Silver ra và nhìn xuống eo hắn ——

Thứ quấn quanh anh chỉ là đôi chân của Silver, một cặp đùi trắng nhợt nhưng khỏe khoắn. Dorian nghi ngờ đưa tay chạm vào chúng —— lạnh lẽo, trơn trượt, nhưng chắc chắn là da người.

Dorian thở phào nhẹ nhõm rồi ngước lên nhìn Silver, hắn đang lo lắng nhìn anh.

"Không sao đâu, phù... Gần đây tôi mệt quá ấy mà." Dorian cho rằng những ngày gần đây thường xuyên gặp ảo giác là do kiệt sức, anh thực sự đã làm việc quá sức trong tháng này, "Sau khi buổi triển lãm kết thúc, tôi sẽ phải ngủ vài ngày vài đêm cho thiệt đã mới được..."

Dorian đứng dậy và quay lại nhìn bức tranh ở giữa phòng.

Trong tranh, một người đàn ông với mái tóc dài màu bạc đang nằm trên vỏ sò giữa lòng đại dương xanh thẳm. Hắn như là hiện thân của vị thần sắc đẹp bản nam. Những viên ngọc trai tô điểm cho cơ thể cường tráng của hắn, làn gió biển lưu luyến thổi tung mái tóc dài của hắn, ánh trăng cũng vì hắn mà vương vấn không rời...

Dorian say mê nhìn người đàn ông trong bức tranh, ngay lúc đó anh quyết định đặt tên nó là "Siren".

10.

"Shhh ——!"

Trong bóng tối, Dorian mở choàng mắt ra, như thể anh vừa gặp phải một cơn ác mộng rất khủng khiếp, nhưng giấc mơ ấy thậm chí còn không để lại bất kỳ dấu vết nào để Dorian nhớ lại.

Anh hoang mang ngồi dậy khỏi giường, và phát hiện Silver vốn đang ngủ bên cạnh mình đã biến mất.

Một đôi bàn tay vô hình bóp chặt trái tim anh.

Căn phòng tối đen như mực, im ắng không một tiếng động. Dorian nhìn chằm chằm vào hư vô, không thể xác định được mình đang ở thực tại hay vẫn đang bị mắc kẹt trong mơ. Anh không dám lên tiếng vì sợ rằng sẽ thu hút những con quái vật không rõ kéo đến.

Và đúng lúc này, anh nghe thấy những tiếng động kỳ lạ phát ra từ xưởng vẽ.

"Shhh —— shhh ——"

Giữa tiếng rắn rít gào, Dorian lại lần nữa ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng.

Có thứ gì đó đang ở trong xưởng vẽ của anh, và trong xưởng vẽ đang có ba mươi hai bức tranh mà Dorian sẽ triển lãm trong hai ngày nữa!

Dorian không còn quan tâm đến bất cứ điều gì khác, anh xoay người xuống giường, bắt tay thắp đèn dầu lên, bước nhanh đến cửa xưởng vẽ và mở toang cửa ra.

Thứ đầu tiên đập vào mắt anh là một bóng dáng rất cao, gần như chạm tới trần nhà, ngoài ra còn có một bóng đen giống như chiếc đuôi đang đung đưa trên sàn nhà...

Dorian nhanh chóng nhận ra đó chỉ là ảo ảnh được tạo ra bởi ánh sáng và bóng tối, và người gây ra tiếng động kỳ lạ trong xưởng vẽ không ai khác chính là Silver đã biến mất khỏi giường vào giữa đêm. Lúc này, hắn đang cầm một con dao khắc trong tay, mà những bức tranh được Dorian cẩn thận treo trên tường hồi sáng đang nằm la liệt trên mặt đất, hai trong số đó đã bị cắt thành những mảnh vải biến dạng.

"Silver?! Chết tiệt, rốt cuộc anh đang làm cái đếch gì ở đây vậy?"

Dorian ném cây đèn dầu xuống đất, lao tới giật con dao khỏi tay Silver rồi túm chặt lấy cổ áo đối phương.

"Silver, sao anh dám!"

"Chẳng lẽ anh không biết những bức tranh này quan trọng như thế nào đối với tôi sao? Tại sao anh lại làm thế?!"

"Tôi đã đưa anh ra khỏi cống rãnh bẩn thỉu, cho anh sống trong nhà tôi, cho anh cơm ăn áo mặc không phải lo nghĩ gì và đây là cách anh báo đáp tôi sao? Hả?! Anh là đồ khốn nạn vô ơn!"

Đối mặt với những lời chất vấn giận dữ của Dorian, Silver đáp lại bằng nước mắt, hắn vừa khóc thút thít vừa làm cử chỉ tay ra hiệu cho Dorian.

【Giữ chúng lại, đừng để ai nhìn thấy chúng.】

Dorian cuối cùng cũng nhớ ra tình cảnh của Silver, hắn là một kẻ lang thang đang chạy trốn, mà ngoại hình của hắn lại rất nổi bật. Nếu Dorian công khai những bức tranh này thì kẻ thù của Silver có thể sẽ sớm tìm thấy hắn thông qua các manh mối này.

Thế nhưng.

Dorian đã trải qua ba năm khốn khó, cơ cực và chật vật, buổi triển lãm nghệ thuật này là cơ hội cuối cùng để anh trở mình.

Dorian thả lỏng tay và gục đầu xuống.

"Tôi xin lỗi..."

11.

Lúc bình minh, Dorian tới tìm Stephen và cùng nhau vận chuyển ba mươi bức tranh còn nguyên vẹn đến phòng triển lãm trước, Dorian cũng sẽ qua đêm tại phòng nghỉ của phòng triển lãm.

Về phần Silver.

Hắn đã khóc suốt đêm trước khi Dorian rời đi.

【Đừng đi, làm ơn, đừng rời bỏ tôi...】

Hắn run rẩy làm cử chỉ tay với Dorian, nhưng anh chỉ để lại cho hắn bóng lưng đi xa của mình.

12.

Buổi triển lãm tranh của Dorian được tổ chức đúng như dự kiến và đạt được thành công rực rỡ.

Các phóng viên giơ máy chụp ảnh tới tấp và hỏi anh về người mẫu trong những bức tranh.

"Anh ấy thực sự quá đẹp. Mặc dù ba mươi bức tranh đều vẽ cùng một nhân vật, nhưng mỗi một bức đều mang đến cho người xem một góc nhìn mới về cái đẹp, điều gì đã truyền cảm hứng cho anh vẽ loạt tranh 'Siren' này?"

Hôm nay, Dorian được chăm chút vẻ ngoài rất cẩn thận. Anh vốn đã là một chàng trai trẻ anh tuấn, và khi anh cạo sạch râu mép, chải chuốt mái tóc xoăn màu nâu vàng và để lộ đôi mắt xanh xám thì trông anh cũng hấp dẫn như nhân vật trong tranh của mình vậy.

"Ồ, đó là một cuộc gặp gỡ bất ngờ." Dorian mỉm cười rạng rỡ, những lời khen ngợi và cảm thán của mọi người khiến anh quên đi mọi muộn phiền. Anh quên đi những chuyện khó chịu đã xảy ra giữa anh và Silver đêm đó và nói về chàng thơ đã truyền cảm hứng cho anh —— Tất nhiên, anh cũng cẩn thận bịa ra thân phận của Silver, chỉ nói với mọi người rằng hắn là một người mẫu nước ngoài mà anh tình cờ gặp được.

"Nhưng làm thế nào mà anh lại nảy ra ý tưởng vẽ anh ấy như một người cá? Chiếc đuôi dài màu xám bạc đó thực sự đẹp vô cùng, cứ như thể anh đã thực sự nhìn thấy một người cá và vẽ lại anh ấy lên vải vậy."

Dorian cau mày khó hiểu: "Đuôi gì cơ?" Người cá? Thưa anh, tôi e rằng anh đã nhìn nhầm rồi. Tất cả nhân vật trong tranh của tôi đều là con người, chỉ là do góc vẽ hai chân đan vào nhau trông giống như đuôi thôi."

"Hả? Chính xác thì anh ta đang nói cái quái gì vậy?"

"Rõ ràng là đuôi mà."

"Có thật là anh ta đã tự vẽ những bức tranh này không thế?"

Trước khi Dorian kịp nói xong, đám đông bên dưới đã bắt đầu ghé tai nhau thì thầm bàn tán. Trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ bối rối và hoài nghi, thậm chí Stephen còn chọc chọc vào lưng anh.

"Anh nghiêm túc chứ, Dorian? Hãy nhìn kỹ nhân vật trong tranh của anh đi, làm sao mà chân người có thể mọc đầy vảy với vây được?"

Tiếng màn trập của máy ảnh hòa lẫn với tiếng thì thầm tạo nên một khúc dân ca ma quái. Dorian quay lại nhìn về gian triển lãm phía sau mình, vô cùng hoang mang và sợ hãi.

Anh nhớ rất rõ rằng trong tháng trước anh đã vẽ cả ngày lẫn đêm, khắc họa Silver với nhiều tư thế khác nhau trên bản vẽ. Khi hắn đứng, khi hắn ngồi, khi hắn nằm, khi hắn ngủ, khi hắn suy tư, khi hắn mỉm cười... Anh dựa theo chính xác dáng vẻ của Silver mà phác thảo ra từng đường nét trên cơ thể hắn mà không có bất kỳ sự khác biệt nào.

Cũng giống như bức tranh đang được đặt ở trung tâm của gian triển lãm lúc này vậy.

Trên chiếc vỏ sò khổng lồ giữa mặt biển xanh thẳm, một người đàn ông với mái tóc dài màu bạc đang nằm...

Chờ đã!

Hắn lấy cái đuôi đó ở đâu ra thế?!

Dorian chạy vội về phía bức tranh, nhìn chằm chằm vào nhân vật trong tranh với vẻ hoài nghi, một lát sau anh nhìn quanh toàn bộ phòng triển lãm——

Người cá.

Tất cả đều là người cá.

Ngoại trừ hai bức tranh bị Silver làm hỏng, có tổng cộng ba mươi bức tranh hiện đang được trưng bày trong phòng triển lãm, mỗi bức vẽ đều là một nhân vật với chiếc đuôi cá dài màu bạc.

Dorian đã vẽ ba mươi bức chân dung người cá.

Nhưng tại sao bản thân anh lại hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này chứ?!

Vào khoảnh khắc nhận ra điều này, Dorian dường như đã rơi vào một khe nứt thời không. Anh không thể nghe thấy tiếng kêu la của những người xung quanh, cũng như không thể điều khiển cơ thể mình để nói dù chỉ một âm điệu, ý thức của anh quay cuồng trong tiếng ồn trắng ầm ĩ, và trong vòng xoáy đáng sợ đó. Dorian cuối cùng cũng tìm ra được lỗ hổng trong những phần ký ức của mình.

Vảy cá vương vãi khắp nơi...

Mùi tanh thoang thoảng...

Những ảo giác khó mà thoát khỏi...

Thân nhiệt luôn lạnh lẽo, dây thanh quản không nói được...

Vẻ đẹp được Đấng Tạo Hóa ưu ái mà con người bình thường không thể sánh bằng...

【Giữ chúng lại, đừng để ai nhìn thấy chúng.】

Lúc này, Dorian rốt cuộc cũng hiểu được động cơ của Silver khi phá hủy những bức tranh vào đêm đó.

Một giây sau, Dorian đẩy Stephen ra, anh chen qua đám đông vào lao ra khỏi phòng triển lãm như một cơn gió.

13.

Dorian chạy trên đường trở về căn hộ của mình, anh sải rộng bước chân và lần theo dấu vết thời gian quay ngược về trước.

Một tháng trước, Dorian đã cứu một người cá khỏi cống thoát nước. Anh đưa người cá về nhà, cho hắn ở, cho hắn ăn, vẽ hắn và dần dần yêu hắn cho đến khi anh không thể tự mình thoát ra được...

Anh cảm thấy ma thuật mà người cá phù phép lên mình đang mất dần tác dụng, và anh ngày càng lấy lại được nhiều ký ức hơn, nhưng đây hoàn toàn không phải là điều anh muốn.

"Không, không, không..."

Dorian băng qua những ống khói khổng lồ thải khói đen xì của nhà máy, bước lên cây cầu cũ sắp sụp đổ, băng qua dòng sông đen nhánh và miệng cống thoát nước dưới cầu. Anh vội vã chạy lên căn hộ nhỏ của mình, đẩy cửa ra và hô lớn cái tên đó ——

"Silver!"

Anh lao vào phòng khách, tất cả đồ dùng bừa bộn đã được xếp lại chỗ cũ, ngay cả tấm thảm cũng không còn một vết bẩn, nhưng ngoại trừ hình bóng của Silver thì lại không thấy đâu.

"Silver..."

Anh lại chạy vào phòng tắm, bồn tắm nhỏ khô ráo và sạch sẽ đến mức không nhìn thấy dù chỉ một giọt nước.

Dorian mang theo hy vọng cuối cùng lao đến xưởng vẽ của mình, nhưng nó cũng trống rỗng.

Trong xưởng vẽ nhỏ sạch sẽ và ngăn nắp này, có hai bức tranh sơn dầu bị phá hỏng đang nằm giữa sàn nhà, là hai tác phẩm đã bị Silver dùng dao cắt rách. Giờ những bức tranh sơn dầu ấy đã được vá lại bằng những đường khâu lộn xộn, chúng nằm đó tựa như một giấc mơ tan vỡ của Dorian.

14.

Bóng tối buông xuống, tô màu thế giới bằng sự im lặng, tuyệt vọng và đau đớn.

Có một người đang gào khóc dưới gầm cầu, những người qua đường quấn chặt áo khoác và vội vã tránh đi, không ai quan tâm đến cảnh ngộ của người nọ.

"Silver, Silver..."

Dorian đi loanh quanh ở miệng cống thoát nước, anh lớn tiếng gọi tên Silver, cầu xin hắn có thể tha thứ cho mình.

"Quay về đi, làm ơn, xin anh hãy tha thứ cho hành động đêm đó của tôi, xin anh hãy quay lại bên cạnh tôi..."

Tại sao cho tới giờ phút này anh mới hiểu được lòng mình?

Lẽ ra anh nên hiểu ra từ sớm rằng Silver hoàn toàn không phải là một người mẫu có thể tùy ý thay thế. Hắn là vật hy sinh bị bỏ rơi trước danh lợi và tiền tài, hắn là chàng thơ của Dorian, chàng thơ duy nhất mà anh yêu và là người yêu mà anh mong nhớ.

"Tôi không quan tâm anh là con người hay người cá, quay về đi, tình yêu của tôi. Quay về và tiếp tục mê hoặc tôi, quyến rũ tôi, tôi không thể mất anh, tôi yêu anh, em yêu anh..."

Không có tiếng đáp lại.

Người cá rời đi thì sẽ đi tới đâu? Có thể là tới hồ nước, cũng có thể là tới biển, nhưng hắn sẽ không bao giờ quay lại cống rãnh bẩn thỉu này nữa.

Cuối cùng Dorian đưa tay lên che mặt, gào khóc trong cảm giác áy náy và hối hận không thể diễn tả.

Anh đã mất Silver, anh đã tự tay giết chết tình yêu của mình.

15.

Đột nhiên, có tiếng nước nhỏ phát ra từ sâu trong bóng tối bên trong cống thoát nước, Dorian lập tức quay đầu nhìn qua.

Trong bóng tối, có hai chấm sáng lấp lánh, chúng giống như hai con đom đóm, từ từ tiến đến gần Dorian ở miệng cống.

Dưới ánh trăng mờ ảo, một người cá với chiếc đuôi bạc xinh đẹp dần dần để lộ hình dạng kỳ lạ của mình với con người trước mặt.

"Dorian."

Con quái vật khổng lồ không phải người này gọi tên Dorian bằng một giọng nói đẹp đến kỳ lạ, đôi mắt hắn ánh lên những giọt lệ đau lòng.

"Silver!"

Dorian lao tới và ôm chặt lấy Silver, anh để mặc cho hắn quấn đuôi quanh chân mình.

"Em yêu anh."

Nói xong, Dorian hôn người cá trước mặt.

Từ nay về sau, sẽ không có thứ gì có thể chia cắt bọn họ được nữa.

16.

Nhiều năm sau, cái tên "Dorian" vẫn là một huyền thoại trong thế giới nghệ thuật, cuộc triển lãm tranh《Siren》của anh đã khiến mọi người phát cuồng lên vì anh, tất cả các bức tranh của anh đều được bán đấu giá với giá cực kỳ cao, vô cùng giá trị — ngoại trừ loạt tranh《Siren》. Bởi vì Dorian đã thu sạch chúng về, bất luận các nhà sưu tập có đưa giá cao đến đâu thì anh cũng sẽ không đổi ý.

Cũng từ ngày đó, Dorian không còn xuất hiện trước công chúng nữa. Truyền thuyết kể rằng anh và người yêu sống trên một bờ biển xa xôi hẻo lánh, và chỉ có người đại diện Stephen mới biết rõ nơi ở của anh.

Dorian vẫn tiếp tục sáng tác ra những bức chân dung của mình, thỉnh thoảng sẽ tổ chức triển lãm, nhưng các nhân vật trong tranh của anh luôn có những nét tương tự nhau, một nét đẹp kỳ lạ không thuộc về con người.

Stephen đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy những bức tranh đó và hỏi anh điều gì đã truyền cảm hứng cho sự sáng tạo của anh vậy.

Dorian mỉm cười và nói với anh ta: "Bạn đời của tôi, người yêu của tôi, chàng thơ vĩnh cửu của tôi."

The End.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

"Nhật ký quan sát người cá" đã hoàn thành, cảm ơn mọi người đã đọc đến đây, nếu các bạn vẫn cảm thấy chưa đã thèm, bạn có thể đến "Câu chuyện màu xanh" bên cạnh để theo dõi, tôi đã mở một bài viết mới với mạch truyện riêng  về tình yêu đại học của cặp đôi trẻ này, hiện đang trong quá trình sáng tác. Cảm ơn các bạn một lần nữa vì đã liên tục ủng hộ. Tạm biệt và hẹn gặp lại trong cuốn sách tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro