Extra III: Cổ tích đen tối - Series 3 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

0.

Vào đầu thế kỷ 19, một họa sĩ tên Dorian đã xuất hiện trước công chúng với những bức chân dung xuất sắc của mình, mọi người coi anh là một ngôi sao đang lên trong thế giới nghệ thuật.

Tuy nhiên, ánh hào quang của ngôi sao mới này thoáng qua như một ánh sao băng. Sau thành công rực rỡ của buổi triển lãm tranh đầu tiên, Dorian rơi vào tình trạng bí ý tưởng. Nữ thần cảm hứng đã bỏ rơi anh. Mặc dù Dorian phải chật vậy kéo lấy vạt váy của nữ thần và gắng gượng tiếp tục sáng tác trong suốt ba năm liền, nhưng tất cả các tác phẩm đó đều tầm thường không gì nổi bật, và người ta dần dần chụp chiếc mũ "tầm thường" lên đầu anh.

Để chứng minh tài năng nghệ thuật của mình với thế giới một lần nữa, Dorian dự định tổ chức một buổi triển lãm nghệ thuật hoành tráng, và tại đó anh sẽ trưng bày một bộ tranh kiệt tác tuyệt đẹp để lấy lại vinh quang trước đây.

Thế nhưng, chỉ còn một tháng nữa là đến buổi triển lãm, vậy mà Dorian thậm chí còn chưa hoàn thành được một tác phẩm nào. Anh phải đối mặt với khung vải vẽ trống rỗng và không thể đặt bút phác họa.

"Tôi đang thiếu một người mẫu." Dorian nói với người đại diện của mình.

Kể từ ngày đó, người đại diện đã sắp xếp gần một trăm người mẫu cho Dorian, bao gồm cả nam và nữ. Ai ai cũng đẹp như thần Vệ nữ dưới nét vẽ của Botticelli, nhưng tất cả người mẫu đều không giành được sự ưu ái của Dorian.

"Bọn họ không phải là nàng thơ của tôi." Dorian nói.

Người đại diện của anh rất tức giận, cho rằng Dorian đang kiếm cớ. Nhưng sự thật là Dorian đã hoàn toàn trở thành một người tầm thường, và việc anh từ chối vẽ chỉ là vỏ bọc cho sự bất tài của bản thân. Anh không còn có thể vẽ ra bất kỳ "kiệt tác tuyệt vời" nào nữa, và buổi triển lãm diễn ra trong một tháng tới chắc chắn sẽ là dấu chấm hết cho sự nghiệp hội họa của anh.

1.

Dorian giơ cọ lên trước bản vẽ nhưng mãi không cử động.

Anh biết mình phải quyết đoán hơn. Đối với sáng tạo nghệ thuật, nét vẽ đầu tiên bao giờ cũng khó khăn, nhưng chỉ cần một chấm bút rơi trên bức tranh này, nó sẽ nảy mầm như một hạt giống, mọc lên những đường nét khái quát và bố cục cụ thể.

Tuy nhiên, Dorian vẫn không hề động đậy, vì vô số thất bại trong ba năm qua đã dạy anh rằng những bức tranh bắt nguồn từ những chấm nét vô hồn và bẩn thỉu cuối cùng sẽ biến thành những thất bại tồi tệ.

Dorian cần một người mẫu.

Không phải những cái vỏ rỗng đó mà là một linh hồn sống hiện thân cho vẻ đẹp và sức mạnh, một nàng thơ có thể mang đến nguồn cảm hứng vô tận cho Dorian.

"Fuck!"

Dorian phát điên lên, cầm cọ vẽ khắc ra những đường cong đen xì nguệch ngoạc, anh làm bẩn bản vẽ, nguyền rủa tài năng tầm thường chết tiệt và cuộc sống giống như cứt chó của mình. Trong đêm đen, những tiếng hô "rác rưởi", " thằng hề không biết lượng sức mình" của mấy gã say rượu qua đường bên dưới lầu dường như cũng đang cười nhạo anh, giống như người kể chuyện đang háo hức thêm một tình tiết vui nhộn vào cảnh đời ngu xuẩn của Dorian vậy.

Cuối cùng Dorian cũng ném cây cọ đi, uống nốt vài ngụm rượu vang đỏ còn sót lại trong chai rượu tối qua rồi vội vã ra ngoài.

2.

Do khó khăn về tài chính, Dorian sống trong một căn hộ nhỏ gần nhà máy. Thông qua cửa sổ, anh có thể nhìn thấy những ống khói khổng lồ bốc khói đen, dòng sông tối đen như mực, cây cầu sắp sập và miệng cống thoát nước dưới cầu.

Dorian đi lên cầu, anh đã chứng khiến rất nhiều người rơi xuống từ trên cây cầu này, có những người lang thang say rượu, có những người nghèo không còn hy vọng vào cuộc sống. Dorian không biết tình huống của mình nên xếp vào trường hợp trước, sau, hay cả hai. Tất nhiên, với điều kiện tiên quyết là anh thực sự có ý định rơi xuống cầu,.

Thà chết sớm còn hơn sống một cuộc đời tầm thường

Nhảy.

Nhảy đi!

Dorian nghe thấy lời thì thầm của quỷ dữ văng vẳng bên tai mình. Nếu bây giờ anh chết, anh sẽ để lại một bí ẩn đau thương trong giới nghệ thuật: một họa sĩ qua đời một cách bí ẩn trước buổi triển lãm tranh của mình, và những "kiệt tác" không bao giờ được công bố của anh sẽ khiến mọi người phải tung hô các tác phẩm trước đây của anh. Người ta sẽ không quan tâm đến sự tầm thường của anh trong ba năm qua mà sẽ chỉ tiếc nuối về cái chết của anh và những bông hoa nghệ thuật mà anh chưa kịp để chúng nở rộ.

Rượu bắt đầu phát huy tác dụng và Dorian không còn thấy quá đau khổ nữa. Trong đầu anh đã tạo nên một truyền thuyết vĩ đại cho chính mình sau khi chết. Cơ thể anh trở nên nhẹ hơn, ánh trăng trên đầu cũng sáng hơn, nhà máy đối diện không còn vẻ xấu xí nữa, ngay cả miệng cống dưới cầu cũng lóe lên những ánh huỳnh quang lung linh như sao sáng...

Chờ đã.

Đó là gì vậy?

Dorian đi theo bậc thang bên bờ đê xuống đến miệng cống ngầm bốc mùi hôi thối bên dưới. Trong làn nước bùn bẩn thỉu, Dorian trông thấy một người đàn ông khỏa thân nằm ở đó. Mới đầu anh còn tưởng đó là một xác chết, cho đến khi người đàn ông đó đột nhiên khẽ cử động, để lộ nửa khuôn mặt sạch sẽ dưới ánh trăng.

Tim Dorian chợt nhảy bắn lên trong lồng ngực.

Anh nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông đó, đồng thời cũng nhìn thấy những khối màu bắn tung tóe, những đường nét bay vút, những cây cọ nhảy múa, những bảng pha màu xoay tròn. Đỏ Ấn Độ, đen ngà voi, xanh Verona, xanh coban, vàng bình minh, xám Payne, tím violet... tất cả sắc màu bùng nổ như pháo hoa trên đỉnh đầu.

Dorian kéo người đàn ông nằm dưới cống về nhà.

Anh đã tìm thấy Muse của mình.

3.

Dorian phải tốn rất nhiều sức lực mới đưa được người đàn ông vào bồn tắm chật hẹp nhà mình, với cái giá phải trả là căn hộ nhỏ của anh tràn ngập một mùi tanh kỳ lạ, cứ như một cống thoát nước khác vậy.

Tấm thảm và hành lang trong nhà Dorian dính đầy bùn, mùi hôi thối khiến mũi và phổi của anh khó chịu nhưng anh không quan tâm. Hơi thở của anh vẫn dồn dập, các dây thần kinh vẫn đang nhảy múa trong đầu vì phấn khích. Anh vội vàng mở vòi hoa sen và dội nước lên người đàn ông đó, đồng thời tiện tay rút một cái khăn lông tới, cẩn thận lau sạch bụi bẩn trên mặt người đàn ông như lau bụi trên bình hoa, sau đó đến ngực, eo, bụng, chân...

"Ôi Chúa ơi..."

Dorian mê mẩn nhìn chằm chằm vào người đàn ông và thở dài một tiếng cảm thán.

Đây là một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc hoàn hảo.

Một David sống.

Đấng Tạo Hóa đã đích thân khắc họa những đường nét tượng trưng cho sức mạnh và vẻ đẹp lên mọi bộ phận trên cơ thể hắn, sau đó tô màu cho hắn bằng ánh trăng bạc — ngay cả lông mi của hắn cũng có màu xám bạc tuyệt đẹp!

Trong làn hơi nước bốc lên trong phòng tắm, người đàn ông từ từ mở mắt ra. Nước tràn vào mắt, miệng và mũi của hắn, thế nhưng hắn không hề vùng vẫy, thậm chí cũng không làm ra bất kỳ động tác nào. Hắn chỉ nhìn Dorian với đôi mắt xám bạc đầy ngơ ngác ấy.

Rõ ràng với ánh mắt ngây thơ và thuần khiết như vậy nhưng Dorian lại có cảm giác như mình đang chìm, chìm xuống một vũng bùn nguy hiểm mà không thể làm gì khác được.

Mà hắn chỉ nhìn Dorian.

Chỉ nhìn thôi.

4.

Người đàn ông không nói được.

Dorian nhanh chóng nhận ra điều này, nhưng nó không quan trọng, thậm chí còn cực kỳ tuyệt vời. Anh cần một người mẫu có thể không làm gián đoạn dòng suy nghĩ của anh trong khi anh đang vẽ.

Về lý do tại sao hắn lại nằm ở miệng cống thì dựa theo cử chỉ tay của hắn, Dorian khó khăn lắm mới thu được một ít thông tin — Người đàn ông này đã chạy trốn từ một nơi cách đây rất xa, hắn phải trốn trong miệng cống vì sợ bị phát hiện, và cuối cùng ngất đi vì kiệt sức và đói khát trong thời gian dài —— Có lẽ là vậy, ít nhất một nửa trong số đó là suy đoán của Dorian, và nửa còn lại là ý nghĩ ích kỷ của chính anh.

Dorian muốn hắn ở lại.

Bất luận người đàn ông đó tên gì, đến từ đâu, hay chuyện gì đã xảy ra với hắn, thì giờ phút này và ngay tại đây, Dorian muốn hắn ở lại, đặt cho hắn một cái tên mới và tạo ra một phận thận mới cho hắn.

Từ giờ trở đi, hắn tên là Silver, và là người mẫu độc quyền của Dorian, là chàng thơ của sắc đẹp truyền cảm hứng cho anh.

5.

Dorian quyết định giữ Silver trong nhà, điều đó có nghĩa là anh càng túng thiếu hơn vì phải dùng số tiền tiết kiệm vốn đã ít ỏi của mình để nuôi thêm một miệng ăn khác.

Nhưng mọi thứ sẽ tốt hơn sau buổi triển lãm nghệ thuật vào tháng tới, Dorian tin tưởng chắc chắn vào điều này.

Vào đêm Silver đến căn hộ nhỏ này, hắn nằm lõa thể và ngủ thiếp đi trên giường của Dorian. Còn Dorian thì ngồi trên mép giường và dành cả đêm để vẽ ba mươi hai bản thảo, bản nào cũng cực kỳ ưng ý.

Anh tham lam đưa mắt phác họa từng đường cong trên cơ thể Silver, hấp thụ vẻ đẹp của hắn như ong hút mật, rồi nhai và tiêu hóa chúng trong đầu. Sau đó anh gieo tất cả hạt giống trên tấm vải trắng tinh, để mặc cho chúng phát triển điên cuồng, mọc ra vô số dây leo xoắn xuýt quấn vào nhau, và cuối cùng nở thành những bông hoa trà rực rỡ...

Trời đã sáng.

Không biết Silver đã tỉnh dậy từ lúc nào, hắn ngồi dậy trên giường và nhìn Dorian đỏ ngầu hai mắt. Anh đã thức suốt đêm nhưng chẳng hề có vẻ hốc hác chút nào, anh thậm chí còn trông tràn đầy sức sống và gần như là trong trạng thái vô cùng phấn khích.

Khi Silver xuống khỏi giường và bước từng bước đến gần, lồng ngực của Dorian bắt đầu phập phồng dữ dội, đôi mắt xanh xám của anh dần ẩm ướt, lộ ra vẻ say mê mơ màng.

Silver ngồi xổm người xuống và hơi ngước lên nhìn Dorian.

Dorian đoán rằng có lẽ hắn đang đói, hắn đang xin Dorian cho mình một ít thức ăn hoặc nước uống.

Nhưng bộ não của Dorian đã hoạt động suốt đêm và đang trên bờ vực sụp đổ, anh vẫn chưa thể hoàn toàn lấy lại quyền kiểm soát cơ thể mình.

Thế là Silver di chuyển trước, hắn nắm lấy mu bàn tay nhuốm màu sơn của Dorian và hôn nhẹ lên đó, giống như một cơn gió nhẹ thổi lướt qua cánh đồng lúa mì, giống như một con bướm vỗ cánh lướt trên mặt nước.

Sau đó, hắn ngẩng đầu lên, nửa quỳ trên mặt đất, lại lần nữa hướng đôi mắt xám ngây thơ và quyến rũ về phía Dorian.

Răng rắc.

Dorian nghe thấy một tiếng nứt nhỏ, đó là tiếng nứt từ lớp vỏ lý trí đang lung lay sắp vỡ của anh, và thông qua các vết nứt ấy, một số suy nghĩ hỗn loạn và đáng sợ đã thoát ra ngoài —

Silver là chàng thơ yêu thích của Dorian, là kẻ lang thang vô gia cư được anh nhận về nuôi, cho nên hắn phải dựa vào công việc làm người mẫu cho Dorian và bán vẻ đẹp của mình để làm hài lòng Dorian.

Và vì thế.

Dorian có thể làm bất cứ điều gì với hắn.

Đột nhiên, chiếc giường chật hẹp phát ra một tiếng sập lớn vì không chịu nổi sức nặng ——

Dorian vồ lấy Silver và đè hắn dưới thân mình.

Một nụ hôn nóng bỏng đến nghẹt thở...

Dorian không biết tại sao mình lại dần dần rơi xuống thế yếu và trở thành bên bị chinh phục và nhận lấy. Đầu của anh cuối cùng cũng ngừng hoạt động sau khi bị sử dụng quá mức. Sự kích thích của các giác quan tựa như một con dao khắc lên dấu vết dục vọng trên cơ thể Dorian, và Dorian mất đi lý trí trong sự quấn quýt ngày càng chặt chẽ.

Anh cảm giác như mình đang bị đục ra, đổ vào và được lấp đầy như một cái khuôn đúc, cả về thể chất lẫn tinh thần.

Trong mơ hồ, Dorian dường như nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa, có lẽ đó là người đại diện hoặc hàng xóm ở tầng dưới. Nhưng Dorian mặc kệ và chỉ đáp lại vị khách không mời mà đến ở bên ngoài bằng tiếng giường rung lắc cọt kẹt càng ngày càng dữ dội hơn.

Chính là như thế này.

Dorian nghĩ.

Nó nên như thế này.

Nghệ thuật nên sung sướng như thế này.

6.

Silver đang sống trong căn hộ nhỏ của Dorian nên để tiết kiệm tiền, họ chủ yếu phải ăn bánh mì khô và trái cây. Tuy nhiên Silver dường như không quan tâm, có lẽ biết ơn Dorian vì đã thu nhận mình nên hắn không chỉ nghiêm túc đảm nhiệm vai trò là người mẫu của Dorian, mà còn phụ trách tất cả các công việc nhà. Mặc dù hắn làm việc không được tốt lắm, chẳng hạn như thỉnh thoảng làm vỡ bát đĩa hoặc vô tình làm rách quần áo trong khi đang giặt giũ.

Nhưng Dorian không có thời gian để ý đến những chuyện này. Cái giếng nghệ thuật đã khô cạn suốt ba năm của anh cuối cùng cũng phun trào một nguồn cảm hứng ổn định, vì vậy anh phải nắm bắt từng giây, từng phút hiện tại. Mắt anh liên tục nhìn chăm chú vào bản vẽ và chàng thơ Silver của mình, anh thậm chí còn không có thời gian rảnh rỗi để ăn một miếng bánh.

Đã quá lâu rồi Dorian mới được trải nghiệm cảm giác tuyệt vời thế này, cứ như thể cọ vẽ đang tự chuyển động vậy. Mỗi khi có một bức tranh hoàn thành, trong lòng Dorian sẽ dâng lên một cảm giác mâu thuẫn cực kỳ mãnh liệt. Lúc đó anh cảm thấy mình như một miếng bọt biển đã thấm đẫm nước, như quả bóng bay được thổi phồng hết cỡ, anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc. Nhưng khoái cảm đó chỉ tồn tại trong chốc lát. Khi Dorian dán nhãn "hoàn thành" lên tấm vải vẽ trước mặt, anh bắt đầu co lại nhanh chóng, không khí liên tục bị rò rỉ ra ngoài, cảm giác trống rỗng sẽ lập tức xâm chiếm lấy anh ngay khi anh đặt cọ xuống. Thế là Dorian lại trở nên đói khát.

Và lúc này anh sẽ làm tình với Silver.

Vì Dorian yêu cầu người mẫu không được mặc quần áo nên Silver thường để trần cả người, cùng lắm cũng chỉ quấn một mảnh vải, điều này rất thuận tiện cho việc phóng túng của bọn họ.

Không có ai trên thế giới này có thể trải nghiệm cảm giác tuyệt vời khi được chịch trên người chàng thơ như Dorian, bất luận là trên vải vẽ, trên giường, trên cơ thể hay trên tinh thần.

Silver đã làm cho bờ đê tư tưởng rạn nứt và sa mạc ý thức khô cằn của Dorian trở nên tràn đầy sức sống.

Bọn họ làm tình ở bất cứ mọi nơi trong căn hộ này và hầu hết thời gian đều là Dorian chủ động. Bởi vì không có chỉ thị của họa sĩ, người mẫu không được cử động theo ý muốn, và Silver làm tốt việc này hơn tất cả những người mẫu mà Dorian từng vẽ. Có đôi khi Dorian thậm chí không thể cảm nhận được hơi thở của Silver, anh phải áp sát tai mình vào ngực Silver và lắng nghe nhịp tim của hắn để xem xem hắn rốt cuộc là người sống hay một bức tượng thạch cao lạnh lẽo.

"Đây là gì vậy?!"

Trong một lần đang vuốt ve âu yếm, Dorian đột nhiên chạm vào một thứ gì đó lành lạnh trơn nhẵn trên người Silver, giống như lớp vảy của một con trăn, anh sợ hãi ngồi dậy trên giường và vén chăn lên.

Tuy nhiên, ngoài đôi chân dài, chắc khỏe và trắng nhợt của Silver thì không có gì khác.

【Sao vậy?】

Silver đưa mắt hỏi, Dorian thở phào nhẹ nhõm, anh nhắm mắt lại và ngả lưng xuống giường, vì vậy đã bỏ lỡ tia sáng trắng kỳ lạ lóe lên trong mắt Silver.

"Không có gì, tôi mệt quá thôi, chúc ngủ ngon cưng à."

7.

Thời gian trôi qua từng ngày, Dorian vẫn duy trì một lịch làm việc nghỉ ngơi không khoa học. Việc đầu tiên anh làm sau khi mở mắt mỗi ngày là vẽ, và khi vẽ xong, anh lại làm tình với Silver, mệt mỏi thì đi ngủ, tỉnh dậy thì tiếp tục vẽ.

Tất nhiên, thỉnh thoảng Dorian cũng sẽ mất kiểm soát, đặc biệt là khi cơ thể đầy xinh đẹp và mạnh mẽ của Silver được in lại trên mặt vải qua những nét vẽ của anh, Dorian có thể nghe thấy tiếng tim đập chấn động của chính mình.

Anh nhìn Silver trong bức tranh, cảm thấy đôi mắt xám phủ sương của Silver giống như những sợi xích có móc khóa giữ chặt lấy linh hồn anh. Lúc ấy Dorian sẽ không nhịn được mà ném cọ vẽ đi và lập tức hôn Silver. Có đôi khi anh hôn người mẫu đối diện, có đôi khi anh lại hôn bản vẽ. Nhưng trong trường hợp thứ hai, người mẫu sẽ rất không nghe lời và rời khỏi vị trí của mình, ngang ngược chen vào giữa Dorian và bản vẽ để đòi lại nụ hôn thuộc về bản thân.

Còn Silver, hắn là chàng thơ của Dorian, là nguồn cảm hứng của anh, là chiếc giếng của dục vọng.

Mọi thứ về hắn đều không thể chê vào đâu được, hắn lặng lẽ thực hiện tất cả các mệnh lệnh của Dorian, đáp ứng mọi yêu cầu của anh mà không hề phàn nàn lấy một lời.

Dorian không thể xác định được rốt cuộc mối quan hệ giữa bọn họ là gì. Bọn họ không có giao dịch tiền bạc, không có mối quan hệ công việc, cũng không bao giờ tâm sự với nhau hay nói về tình yêu, nhưng tất cả những điều này đều hoàn hảo trọn vẹn.

Khi đầu lưỡi mềm mại hay vị sơn đắng ngắt xâm nhập vào khoang miệng, Dorian đều sẽ nghĩ, tốt hơn hết bọn họ nên giữ mối quan hệ đơn thuần giữa một người tốt bụng và một kẻ mang tội chạy trốn, một chủ nhà và một người ở trọ, một họa sĩ và một người mẫu.

Còn những cái ôm, những nụ hôn và những cuộc làm tình, chúng là chất keo gắn kết một số khuyết điểm và thiếu sót không thể soi xét kỹ trong quá trình ở chung để mọi thứ trở nên ổn thỏa và hòa hợp với nhau.

Trong nửa tháng Silver sống trong căn hộ, Dorian đã giành lại quyền kiểm soát bánh lái của bánh xe cuộc sống. Thần biển đã chỉ đường cho anh, đảm bảo cho một cuộc hành trình diễn ra suôn sẻ.

Điều duy nhất khiến Dorian không hài lòng là mùi lạ trong phòng.

Kể từ khi đưa Silver về nhà, anh luôn ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng khắp nơi.

Có lẽ là do thảm chưa được giặt sạch.

Dorian nhanh chóng gạt chuyện này sang một bên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro