Extra III: Cổ tích đen tối - Series 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

0.

Magmendy - cha dượng doanh nhân giàu có của Dorian, đã phá sản vì một vụ lừa đảo, ông ta đã bỏ trốn cùng một khoản tiền lớn, để lại Dorian và người mẹ ốm yếu của anh phải đối mặt với khoản nợ khổng lồ. Sau đó không lâu, mẹ anh bất hạnh qua đời, Dorian phải chạy trốn đến một thành phố khác để trốn những kẻ đòi nợ. Sau khi trải qua vô số khó khăn, cuối cùng anh cũng tìm được một công việc phù hợp, đó là công việc quét dọn trên phố Ode và định cư tại khu ổ chuột gần đó.

1.

Phố Ode, một cái tên mà hầu hết người dân ở thành phố chưa bao giờ nghe tới, nó nằm ở trong góc tối nhất của thành phố, bán đủ loại bảo vật quý hiếm.

Ba tháng trước, Dorian được nhận công việc dọn dẹp trên phố Ode và phụ trách xử lý một số loại "rác" đẫm máu phải được tiêu hủy vào ban đêm trước khi mặt trời mọc. Trong khu vực anh phụ trách, hầu hết rác đều đến từ một "cửa hàng thủy sinh" — ít nhất đó là cái tên mà nó tự gọi

Nhưng đúng như bạn mong đợi, không có cá nhiệt đới dễ thương hay sứa lấp lánh nào được bán ở đây cả, những mặt hàng đắt nhất ở đây chính là —

Người cá.

Và việc Dorian mua người cá hoàn toàn chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.

"Đây là một con hàng kém chất lượng, không đủ đẹp, còn không nghe lời. Nếu cậu muốn nó, cậu có thể mang nó về nhà với giá mười đồng tiền điện tử, tương đương với giá của hai con cá nhiệt đới nhỏ. Tôi sẽ cho người đến tận nhà cậu lắp đặt miễn phí một bể cá cảnh đặc biệt, cậu thấy sao?"

Ông chủ "cửa hàng thủy sinh" đã nói vậy với Dorian vì ông ta nhận ra Dorian luôn dán mắt vào các người cá trong khi đang "dọn dẹp" — Tất nhiên, sẽ không ai thờ ơ khi những người sinh vật biển tuyệt đẹp đó bơi lượn trong bể cá.

Mặc dù luật pháp ban hành nghiêm cấm đánh bắt và buôn bán người cá, nhưng không ai trên phố Ode quan tâm đến điều này, luôn có những người giàu có sẵn sàng đến đây mua một người cá để mang về trang trí biệt thự của họ.

Dorian đã say mê tất cả các sinh vật biển từ khi còn là một đứa trẻ, anh không thể rời mắt khỏi những bóng hình duyên dáng đó, và không có gì đáng ngạc nhiên khi chủ cửa hàng thủy sinh có thể nhìn ra điều này. Nhưng Dorian không ngờ rằng ông ta lại sẵn sàng bán một người cá cho mình với giá thấp như vậy.

"Vì một số lý do cá nhân nên tôi phải mau chóng chuyển cửa hàng đi, mà tôi tìm mãi vẫn không tìm được người mua tên người cá này. Thành thật mà nói, tôi đã quan sát cậu suốt một tháng và có vẻ như cậu sẽ trở thành một chủ nhân tốt." Chủ quán nhún vai và đưa ra lý do.

Dorian cảm thấy có gì đó không ổn, anh cố gắng từ chối: "Tôi không có tiền, cũng không có thời gian chăm sóc một con thú cưng lớn như vậy, với lại, tôi không biết anh ta ăn gì..." Lúc này, túi rác trong tay Dorian chứa rất nhiều chi động vật được thải ra từ "cửa hàng thủy sinh" này, rõ ràng đây là thức ăn thừa của những người cá.

"Ồ, thịt chỉ là một phần nhỏ trong thực đơn của người cá thôi, nó có thể ăn bất cứ thứ gì, kể cả nhựa. Tất cả những gì cậu cần làm là cho nó ăn giấy gói bên ngoài bánh sandwich khi cậu ăn mỗi sáng là được, vậy là không có gì phải lo lắng rồi." Ông chủ mỉm cười thân thiện nói, "Có lẽ, cậu nên nhìn qua nó trước đi."

Mặc kệ sự do dự của Dorian, ông chủ kéo anh vào nơi sâu nhất trong cửa hàng và mở rèm lên. Trong ánh huỳnh quang mờ ảo, một người cá đuôi bạc với sợi xích khóa ở đuôi đang nhìn chằm chằm vào nhân loại bên ngoài qua tấm kính, chính xác là nhìn Dorian.

Hắn có màu xám bạc, từ tóc, mắt, đến vảy trên đuôi.

Hắn giống như một tia trăng rơi xuống nước, đơn độc tỏa sáng với ánh sao không thuộc về thời không này.

"Hàng kém chất lượng... Màu sắc đơn điệu... Thân hình không đủ mảnh mai..."

Ông chủ cửa hàng thủy sinh thì thầm những đánh giá tệ về người cá đuôi bạc này vào tai Dorian, nhưng Dorian lại không nghe lọt một chữ. Anh nhìn chằm chằm vào người cá trong bể nước như bị mê hoặc, rồi đột nhiên anh quay đầu lại hỏi, "Thực sự là chỉ cần mười đồng tiền điện tử thôi sao?"

Ông chủ mỉm cười rạng rỡ, như thể đã trút bỏ được một gánh nặng nào đó: "Đương nhiên rồi, giao hàng tận nhà miễn phí luôn, còn tặng thêm một bể cá cảnh đặc biệt nữa."

Dorian siết chặt nắm tay: "Chốt."

2.

Trưa ngày hôm sau, Dorian tiễn người vận chuyển đi, anh nhìn bể cá khổng lồ chiếm một nửa phòng khách nhà mình, hối hận đưa hai tay lên che mặt.

Tại sao tối qua anh lại đồng ý mua bán dễ dàng đến vậy chứ?

Dorian đang chạy trốn, nếu chủ nợ tìm đến cửa và nhìn thấy người cá này, gã chắc chắn sẽ cho rằng Dorian đã kiếm được rất nhiều tiền nhưng lại không chịu trả nợ.

Nhớ lại tất cả những gì xảy ra tại cửa hàng thủy sinh đêm qua, Dorian cảm thấy như mình đã bị chuốc thuốc mê.

Và bây giờ...

Dorian ngẩng đầu lên nhìn người cá trong bể nước.

Sau khi mất đi ánh sáng huỳnh quang đặc biệt trong cửa hàng thủy sinh, vảy đuôi của hắn chuyển sang màu xám trơn đơn điệu, vẻ đẹp tác động đến Dorian đã hoàn toàn biến mất. Và do ánh sáng nên người cá đã đóng mí mắt trong lại, khi hắn nhìn chằm chằm vào Dorian với đôi mắt to trắng dã đó, quả thực khiến người ta lạnh sống lưng, đến mức Dorian không khỏi nghi ngờ rằng mình đã bị người cá ăn thịt này coi là con mồi.

Vì vậy, đêm hôm đó, Dorian quay trở lại phố Ode và cố gắng tìm chủ cửa hàng thủy sinh để trả lại hàng, nhưng anh vô cùng kinh ngạc khi thấy cửa hàng thủy sinh đã đóng cửa và chuyển đi, thậm chí cả đồ đạc bên trong cũng bị dọn sạch.

Dorian đứng sững sờ bên đường vài phút, sau đó chỉ đành quay người rời đi.

Mà đúng lúc này, trong căn hộ nhỏ của Dorian ở khu ổ chuột phía sau phố Ode, một bóng dáng giống như thằn lằn khổng lồ bò lên phía trên bể cá. Nó dễ dàng phá vỡ chiếc khóa đồng nhỏ trên nắp và lách cơ thể khổng lồ của mình ra khỏi khe hở của nắp bể, bóng dáng đó men theo bức tường leo lên trần nhà, mấy giây sau liền mò mẫm về phía cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, phía xa xa chỉ có vài ngọn đèn lác đác, nó ngửi mùi gió đêm, hưng phấn lắc lắc đuôi rồi sau đó bò ra ngoài cửa sổ như một con rắn.

3.

Khi Dorian trở về nhà vào sáng sớm, anh phát hiện có một đám đông và cảnh sát đang vây quanh một con hẻm nào đó. Anh liếc nhìn qua khóe mắt và thấy, hình như là một người đàn ông vô gia cư đã chết — một chuyện không phải là hiếm trong khu ổ chuột này — anh quấn chặt áo khoác rồi vội vã rời đi.

4.

May mắn cho Dorian, anh và người cá ở chung khá vui vẻ, anh đặt tên cho người cá đuôi bạc là "Silver".

Đúng như ông chủ cửa hàng thủy sinh đã nói, Silver không hề kén ăn, cho dù anh cho nửa ổ bánh mì hay một túi nhựa vào bể thì hắn cũng sẽ nuốt chúng vào bụng ngay lập tức, ấy vậy mà hắn vẫn còn sống và khỏe mạnh một tuần sau đó.

"Tối nay tôi sẽ về sớm."

Dorian đã nói vậy với Silver trước khi đi làm, gần đây anh thường làm việc này rất nhiều lần, giống như những người chủ nói lời yêu thương với mèo cưng của họ, Dorian cũng sẽ nói gì đó với con cá cảnh khổng lồ của mình.

"Hình như dạo gần đây có một tên sát nhân biến thái đang quanh quẩn ở khu vực này, trong tuần đã có bốn người bị sát hại dã man, hừm... Hy vọng cảnh sát sẽ giải quyết vụ án càng sớm càng tốt."

Dorian nhìn tờ báo trên bàn, những vụ giết người gần đây được đăng ngay trên trang nhất, mặc dù những người đã chết không phải là người vô tội — Hai trong số đó đã bị giết sau khi thực hiện một vụ cướp, một người khác bị giết khi đang cố gắng trộm cắp, và người cuối cùng bị giết khi đang cố gắng cưỡng hiếp một người phụ nữ đi đường — Nhưng cái chết của họ tương đối khủng khiếp, như thể họ đã bị một con thú hoang nào đó gặm sạch tứ chi và nội tạng, thế nên một số phương tiện truyền thông gọi tên tội phạm đó là "Ogre".

Tất cả nạn nhân đều bị giết vào giữa đêm khuya tĩnh lặng.

Nỗi sợ hãi do cái chết mang lại đã bao trùm toàn bộ khu ổ chuột, một màn sương mù dày đặc phú kín trước mắt mọi người, bởi vậy mà Dorian cũng cảm thấy hơi lo lắng.

Đột nhiên có vài chuyển động phát ra từ bể cá, Dorian quay đầu lại và nhìn thấy Silver đang "nhảy múa" trong nước. Hắn nối tay với đuôi xoay vòng trong bể nước chật hẹp, thỉnh thoảng phun ra vài chuỗi bong bóng dễ thương.

Khi Dorian đến gần bể cá, Silver cũng đồng thời dựa vào sát mặt kính, dang rộng đôi tay có màng của mình như một chú cún cỡ bự ngoan ngoãn, háo hức nhìn chủ nhân của mình.

Đúng vậy, bây giờ Dorian phải thừa nhận rằng hắn rất dễ thương, cho dù là vào nửa đêm hay lúc sáng sớm. Mỗi khi Dorian lết cơ thể mệt mỏi của mình về nhà, anh luôn có thể nhìn thấy Silver đang áp sát vào mặt kính và nhìn mình, cứ như thể người cá này đã đợi anh về cả ngày rồi.

Dorian cảm thấy lòng mình được an ủi một chút, anh mỉm cười gõ gõ lên mặt kính: "Giờ tôi phải đi rồi, tối gặp lại nhé."

Anh nghĩ, có lẽ nuôi một người cá làm thú cưng cũng không phải chuyện gì quá tệ.

5.

Hôm nay Dorian thực sự rất xui xẻo. Mặc dù anh đã định về nhà trước khi trời tối vì an toàn của bản thân, nhưng trên đường đi anh lại bị một đám côn đồ trên phố chặn cướp. Chúng đánh anh một trận và lấy đi ba lô của anh, thật khéo làm sao trong ba lô lại cất tiền lương tháng này của Dorian.

Không thể gọi cảnh sát chứ đừng nói đến việc lấy lại tiền, Dorian trở về căn hộ nhỏ của mình với vết thương chồng chát trên cơ thể. Anh loạng choạng ngã xuống sàn phòng khách, đối diện với bể cá.

Silver vẫn như mọi khi, tựa vào kính và chăm chú nhìn anh.

Dorian cảm thấy mình nên nói gì đó, chào hỏi bé thú cưng của mình như thường lệ chẳng hạn, nhưng anh thậm chí còn không đủ sức để cử động một ngón tay.

Anh ngồi bệt dưới đất và nghĩ, có lẽ lúc này anh nên khóc to một trận hoặc điên cuồng nguyền rủa cuộc đời chết tiệt của mình, giống như cái đêm Magmendy biến mất, giống như cái đêm mẹ anh qua đời, giống như cái đêm anh bắt đầu lang thang khi trên người không một xu dính túi.

Nhưng thực tế, khi những điều tồi tệ trong cuộc sống dày đặc đến mức hiện hữu ở khắp mọi nơi như không khí, thì tới lần sau khi xui xẻo ập đến, bạn sẽ không hét lên đau đớn vì chiếc búa nặng nề của số phận đã đập ra những lỗ thủng trên cơ thể bạn. Suy cho cùng, đây không phải là một vết thương gì lớn do với những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

Dorian thở dài một hơi.

Vụ cướp lần này thực sự không là gì đối với anh, nhưng anh chỉ cảm thấy quá mệt mỏi.

Trong bể cá đối diện với anh, người cá mà Dorian mua về với giá mười đồng tiền điện tử đang "ngồi" dưới đáy bể trong tư thế tương tự anh, hắn nhìn chằm chằm vào Dorian như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Đột nhiên, Dorian nảy ra một ý tưởng điên rồ. Anh đứng dậy và trèo lên cầu thang lên nóc bể cá. Ở đó có một cái nắp và một lỗ thoát khí nơi Dorian thường cho Silver ăn.

Ông chủ cửa hàng thủy sinh từng dặn dò Dorian nhiều lần rằng nhất định không được mở nắp.

"Bằng không, nếu nó nhảy ra ngoài, một mình cậu sẽ không thể bắt nó trở lại bể cá được đâu."

Khi ông chủ cửa hàng nói những lời này, có cảm giác như ông ta đang bị dồn nén căng thẳng lo âu vậy. Dorian không biết ông ta sợ hãi điều gì, nhưng lúc này anh đã vứt bỏ hết tất cả lời dặn dò ra sau đầu và mở khóa đồng của nắp — Hnh như nó đã bị vỡ. Dorian không quan tâm. Anh bước lên thành bể, nhìn Silver tò mò nổi lên vài giây, rồi sau đó anh đột nhiên nhảy xuống nước.

Sau khi tăng thêm thể tích của một người trưởng thành, nước trong bể bỗng dâng cao và tràn ra ngoài thành bể, làm ướt sàn phòng khách.

Dorian đột nhiên tò mò muốn biết cảm giác sống trong bể cá như thế nào, anh muốn biết Silver nhìn mình bên ngoài tấm kính mỗi ngày như thế nào.

Hành động này ít nhiều có phần mạo hiểm, dù sao người cá cũng là động vật ăn thịt, nhưng Dorian lại chẳng hề lo lắng tới sự an toàn của bản thân. Anh thậm chí còn nghĩ rằng nếu Silver có thể ăn thịt anh, thoát khỏi chiếc hộp này và quay trở về biển, thì đó cũng sẽ là một kết thúc tốt đẹp.

Dorian nín thở và nhìn ra ngoài bể nước. Thực tế, mắt người không thể hoạt động tốt dưới hàng rào kép của nước và thủy tinh. Vì vậy thứ duy nhất anh có thể nhìn thấy là người cá bị ép vào cùng một bể nước chật hẹp với anh.

Silver bắt đầu tiến lại gần anh hơn.

Giờ phút này, Dorian nhớ tới một mẩu tin nói về việc chủ nhân bị mèo của mình ăn thịt sau khi chết. Nếu Dorian bị chính người cá do mình nuôi dưỡng ăn thịt thì không biết báo sẽ đưa tin như thế nào nhỉ? Anh có chút mong chờ được biết...

Tuy nhiên, ngay khi Dorian nhắm mắt lại và chờ đợi cái chết đến, anh bỗng cảm thấy mình được ôm vào một vòng tay lạnh lẽo.

Dorian mở mắt ra, khuôn mặt tuyệt đẹp của người cá chiếm lấy toàn bộ tầm nhìn của anh. Hắn đang hôn, liếm lên vết thương trên mặt Dorian, sau đó là cằm, cổ, cánh tay...

Vài phút sau, Dorian vịn vào thành bể và thò đầu ra ngoài, anh thở dốc kịch liệt, đồng thời kiểm tra cơ thể mình.

Kỳ lạ thay, mọi vết thương trên cơ thể anh đều đã lành lại và biến mất không để lại sẹo.

6.

Đêm đó, Dorian trèo ra khỏi bể nước của người cá mà không bị thương tổn gì, chẳng những không bị Silver gặm mất một cánh tay, mà tất cả các vết thương đều được chữa lành. Dorian không biết hắn đã làm như thế nào, nhưng hành động này thực sự khiến cho Dorian vô cùng cảm động.

Kể từ ngày đó, Dorian nhất quyết phải trao cho bé thú cưng của mình một nụ hôn chúc ngủ ngon mỗi ngày trước khi đi ngủ, tất nhiên là hôn qua mặt kính của bể nước.

Nhờ có Silver mà việc bị cướp không để lại nhiều tổn thương cho Dorian, anh nhanh chóng gác lại sự việc và trở về cuộc sống bình thường.

Tuy nhiên, hai ngày sau, khi Dorian về nhà vào rạng sáng, anh nhìn thấy chiếc túi bị cướp của mình trên mặt đất trước cửa nhà, bên trong có chứa đồ gì đó rất nặng.

Dorian hoang mang xách túi vào trong nhà, anh mở khóa kéo ra và chỉ trong phút chốc, vô số tờ tiền giấy đẫm máu bay ra ngoài, vương vãi khắp sàn.

Dorian kinh ngạc nhìn những tờ tiền đó, và trong bể cá cách anh vài bước, một người cá tràn đầy vẻ hài lòng đang vẫy đuôi vui vẻ.

7.

Đêm đó, chiếc ba lô chứa đầy tiền giấy xuất hiện trong một thùng rác kín đáo trên phố Oder — Dorian đã vứt nó đi cùng với đống tiền giấy bên trong.

Dorian không biết ai đã gửi chiếc túi này đến cửa căn hộ nhà anh, tại sao nó lại được nhét đầy tiền giấy, và những vết máu đó có ý nghĩa gì, nhưng rõ ràng, đó không bao giờ có thể là một món quà được ông già Noel tốt bụng để lại trong ống khói.

Nó có thể là một trò đùa ác ý và tiền trong đó là tiền giả, hoặc có lẽ đó chỉ là một bất cẩn ngoài ý muốn, những tên côn đồ cướp ba lô của anh đã vô tình để lại số tiền trộm được ngay bên ngoài căn hộ của Dorian —— nghe có vẻ vô lý nhỉ. Vì vậy Dorian chỉ có thể cho rằng đây là một âm mưu, nếu anh lấy số tiền đó làm của mình thì chẳng mấy chốc sẽ gặp xui xẻo.

Về phần ai đã để ba lô trước cửa thì Dorian không muốn nghĩ tới. Anh không thể báo cảnh sát, anh cũng không có nơi nào để đi sau khi rời khỏi căn hộ này, huống chi ở nhà vẫn còn nuôi một người cá.

May mắn thay, anh vẫn còn Silver.

Lúc này, người cá đang im lặng quan sát Dorian, sự đồng hành thầm lặng của hắn giúp Dorian nhanh chóng bình tĩnh lại và đưa ra phán đoán hợp lý nhất, chính là vứt bỏ chiếc ba lô ấy đi.

Tuy nhiên, Dorian lại không ngờ được rằng chiếc ba lô này chỉ là phần mở đầu cho một câu chuyện kinh dị.

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi vứt chiếc ba lô đi, Dorian lại nhìn thấy nó trước cửa nhà, lần này trong đó không chứa một tờ tiền giấy nào mà chứa một cái đầu người.

Dorian biết người đàn ông này, vài ngày trước, gã đã dẫn đầu nhóm côn đồ đánh đập Dorian và cướp ba lô của anh.

8.

Khi Dorian nhớ lại tình huống lúc đó, rất nhiều chi tiết đã trở nên mờ nhạt. Anh vô cùng vui mừng vì mình là người dọn dẹp trên phố Ode. Ở chợ đen, có rất nhiều khúc thi thể bị chặt vụn như thế này, Dorian có thể xử lý cái đầu ấy một cách vô cùng dễ dàng.

Nhưng anh không bỏ chiếc ba lô đẫm máu ấy đi mà lại mang về nhà giấu trong đống quần áo của mình. Dù sao đó cũng là đồ vật thuộc sở hữu của Dorian, anh không thể ngu ngốc vứt nó ở chung một chỗ với cái đầu được. Còn về việc phải xử lý nó như thế nào thì Dorian không biết, có lẽ tốt hơn hết là đốt nó đi...

Dorian trở về nhà trong trạng thái ngơ ngẩn bàng hoàng. Trong phòng khách, người cá đang vẫy đuôi trong bể nước. Ngay khi Dorian vừa bước vào phòng, hắn nghiêng người, dựa vào mặt kính và nhìn Dorian, chính xác là nhìn chiếc ba lô trong tay anh.

Tuy nhiên, Dorian không có thời gian chú ý điều này, nỗi sợ hãi và căng thẳng đã siết chặt dây thần kinh của anh, khiến tim anh vẫn đập nhanh cho đến tận bây giờ.

Anh không rõ rốt cuộc là ai đã làm chuyện này cho mình, nhưng anh mơ hồ cảm nhận được đối phương có thể đang lấy lòng mình, bất kể là tiền giấy hay là cái đầu, dường như đó đều là ám chỉ bí mật rằng —— đối phương đang giúp Dorian trả thù.

Dorian nghĩ ngay đến tên sát nhân biến thái dạo gần đây, anh không chắc có phải là người đó đã làm những việc này hay không, nhưng nhận được sự ưu ái của một kẻ biến thái chưa bao giờ là một điều tốt...

Chuyện gì xảy ra tiếp theo đây?

Bụp!

Có một tiếng đập nhẹ phát ra từ bể cá, làm gián đoạn việc thả hồn lang thang của Dorian. Silver đập đuôi vào kính, hắn đang nhắc Dorian cho mình ăn, trời đã sáng và đã đến lúc Silver ăn sáng.

Hôm nay Dorian không mua bánh sandwich ăn nhanh, vì vậy anh không thể cho hắn ăn túi đóng gói, nhưng Silver có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, hắn đã dán chặt mắt vào chiếc ba lô trong tay Dorian được một lúc rồi.

Hơi thở nặng nề của Dorian đột nhiên dừng lại, anh chậm rãi đi về phía bể cá. Và ma xui quỷ khiến thế nào, anh đã ném chiếc ba lô trong tay vào bể nước qua khe hở trên nắp.

Chỉ trong hai giây, người cá đã ăn xong.

Một bằng chứng nhuốm máu mang dấu vết tội lỗi đã biến mất.

9.

Dorian hiếm khi xin nghỉ phép trong hai ngày này, bởi vì anh liên tục bị mất ngủ và thường xuyên gặp ác mộng ngay cả khi đang ngủ. Anh mơ thấy tên tội phạm kia đang đứng trước cửa căn hộ nhà mình, nhìn trộm qua lỗ mắt mèo không tồn tại. Giây tiếp theo gã đột nhiên xuất hiện bên cạnh giường Dorian, kề một con dao đẫm máu lên cổ anh... Những giấc mơ kinh hoàng này đã hành hạ anh cả về về thể chất lẫn tinh thần.

Dorian trải qua vài ngày đầu tiên trong nỗi sợ hãi tột độ, anh không thể kể cho bất cứ ai nghe về cảnh ngộ của mình. Điều duy nhất anh có thể làm là rúc vào chăn bông và ngủ bên bể cá của Silver sau khi bị những cơn ác mộng đánh thức mỗi ngày.

Mặc dù Dorian không chắc liệu người cá có tác dụng giữ nhà như cún cưng không, nhưng dù sao đi nữa, dưới ánh mắt của Silver, Dorian cảm thấy yên tâm được phần nào.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh nghe thấy một bài hát lạ vang lên bên tai, một giai điệu du dương, huyền bí và cổ xưa, giống như giọng hát của một Siren.

Thông thường vào thời điểm này, Dorian có thể có một giấc mơ đẹp.

Trong giấc mơ, anh đang nằm trong vòng tay của ai đó, một vòng tay không mềm mại cũng không ấm áp, nhưng tràn đầy sức mạnh trấn an.

Sau đó, có một cái chạm rất nhẹ trên môi anh, Dorian biết đó là một nụ hôn, một nụ hôn không hiểu sao lại có mùi máu.

Một tuần sau, Dorian không nhận được thêm bất kỳ "món quà nhỏ" đẫm máu và đáng sợ nào nữa, mọi thứ dường như đã bình lặng trở lại. Anh quay trở lại phố Ode và tiếp tục làm việc. Tưởng chừng mọi thứ không khác gì trước, nhưng thực tế Dorian vẫn luôn duy trì cảnh giác. Bất kỳ cuộc trò chuyện nào có từ như "giết người" hay "chặt đầu" đều sẽ khiến Dorian dừng lại và nghe trộm...

Thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày, dần dần làm dịu đi sự lo lắng của Dorian, anh luôn nghĩ rằng người đầu tiên tìm thấy anh là tên sát nhân biến thái hoặc là cảnh sát, thế nhưng —

10.

"Chúng tôi tìm cậu lâu phết rồi đấy, cậu Dorian thân mến, có vẻ như cậu đã cất giấu rất nhiều tiền, ha! Nhìn người cá dễ thương này xem, cậu mua nó với giá bao nhiêu vậy? Ít nhất cũng phải một triệu tiền điện tử ấy nhỉ?"

Đêm đó, Dorian vừa mở cửa nhà ra thì đã nhìn thấy Lawrence, người đàn ông bị mù một mắt. Lần trước khi gặp mặt, Dorian suýt nữa bị gã chặt đứt một bàn tay

Không cho Dorian cơ hội trốn thoát, người của Lawrence nhanh chóng đóng cửa lại và ấn Dorian xuống sàn ngay trong chớp mắt.

Lawrence ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lên mặt Dorian: "Nhóc con, nhớ kỹ những gì tao đã nói. Chỉ cần mày ngoan ngoãn trả hết nợ của cha mày, bọn tao nhất định sẽ không làm khó mày."

"Đó là số tiền mà Magmendy đã nợ, tại sao tôi phải trả chứ?! Tôi có làm gì đâu, tôi cũng chẳng lấy một xu nào từ ông ta cả!" Dorian cố gắng vùng vẫy, nhưng chỉ nhận lại được một cú đá mạnh vào bụng.

"Mày không có tiền? Hahahaha, phải, phải, người cá và chiếc bể này đều do mày dùng phép thuật biến ra thôi đúng không? Thằng chó, mày nghĩ tất cả bọn tao đều bị ngu hả?"

Lawrence không cho Dorian thêm cơ hội giải thích. Người của gã xông lên, gậy và chân lần lượt giáng xuống người Dorian, kim loại sắc nhọn xuyên qua da anh, để lại những vết thương trên cơ thể anh. Anh không thể làm gì khác ngoài việc ôm đầu và rúc vào trong góc, cam chịu bị đánh.

Anh thầm thề rằng một ngày nào đó, anh sẽ giết Lawrence, giết tất cả bọn chúng, nhét cái đầu của Magmendy vào ba lô rồi vứt nó vào thùng rác!

"Ahhh ——!!!"

Một vài tiếng thét kinh hoàng đột ngột vang lên trong căn hộ chật chội này, nhưng chúng cực kỳ ngắn, ngắn đến nỗi khi Dorian mở mắt ra và gắng gượng đứng dậy khỏi mặt đất thì mọi chuyện đã kết thúc.

Anh ngơ ngác nhìn phòng khách nhỏ bé của mình, máu dịch và tay chân đứt gãy vương vãi khắp sàn, giống như khung cảnh giết người trong phim kinh dị.

Mãi cho đến khi đầu của Lawrence lăn tới dưới chân, Dorian mới nhận ra, vào lúc này, một vụ giết người đã diễn ra trong phòng khách nhỏ nhà anh. Người chết là Lawrence và tất cả đám đàn em của gã, và kẻ giết người là ——

Silver.

Thú cưng yêu quý của Dorian, một người cá sống trong bể nước

11.

Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của Dorian.

Một giây trước anh còn đang bị đánh, nhưng giây tiếp theo tất cả những kẻ cặn bã bị anh nguyền rủa đều biến thành một đống xác chết, và người cá mà anh nuôi đang gặm cắn một cánh tay, máu tươi chảy từ ngực đến vảy rồi men theo đường cong tuyệt vời của chiếc đuôi rơi xuống vây đuôi

Dorian sững sờ nhìn chằm chằm vết máu trước mặt, không thể cử động.

"Nhất định không được mở nắp khóa..."

Khóa đồng bị hỏng.

Tên sát nhân biến thái.

"Tôi phải mau chóng chuyển cửa hàng đi... bán cho cậu với giá mười đồng tiền điện tử..."

Orge.

Chiếc ba lô liên tục xuất hiện trước cửa.

Có vẻ như hắn đang cố lấy lòng mình...

"Không có gì phải lo lắng... giao hàng tận nhà miễn phí, còn tặng thêm một bể cá cảnh đặc biệt nữa."

Một cái đầu bị chặt đứt.

Hắn đang trả thù cho mình...

...

Dorian chợt hiểu ra mọi chuyện, hai chân anh mất đi sức mạnh để chống đỡ cơ thể, anh chỉ có thể dựa vào tường và từ từ ngồi xuống.

Còn Silver, kẻ săn mồi hung dữ đã lấp đầy dạ dày và vứt bỏ cánh tay chỉ còn lại xương. Hắn dùng đuôi chống đỡ cơ thể rồi tiếp cận Dorian với toàn thân đầy máu.

"Dorian —"

Người cá này gọi tên Dorian bằng một giọng nói kỳ dị, trên đôi má đẫm máu của hắn là một đôi mắt màu xám bạc trong sáng và thuần khiết. Hắn tới gần Dorian, cuộn tròn bên cạnh anh đầy thân mật và quấn đuôi quanh chân anh.

"Dorian, tôi yêu em."

Dorian cảm thấy một cái chạm rất nhẹ trên môi mình, đó là một nụ hôn, một nụ hôn đầy mùi máu tươi.

12.

Mặc dù Dorian là một người dọn dẹp trên phố Ode thì anh cũng không thể dọn sạch vết máu trong căn hộ của mình mà không để lại dấu vết. Dorian sẽ bị tìm thấy nhanh thôi, bởi cảnh sát, bởi những tay đòi nợ, bởi các phương tiện truyền thông bay đến như rồi sau khi nghe tin. Khi đó, không chỉ mình anh mà cả Silver cũng gặp nguy hiểm.

Dorian không thể tưởng tượng được họ sẽ làm gì với Silver, một người cá có thể ăn thịt người sẽ bị họ trực tiếp kết án tử hình.

Nhưng Silver đã làm gì sai? Hắn chỉ đang bảo vệ Dorian, hắn chỉ là giết một đám cặn bã mà thôi!

Vài phút sau, Dorian đã đưa ra một quyết định.

"Tôi sẽ không ném anh cho bất cứ ai."

Anh nhấc đuôi người cá lên, đôi mắt đỏ ngầu.

"Silver, tôi sẽ đưa anh về nhà."

13.

Đây là một kế hoạch bất ngờ nhưng Dorian đã muốn làm điều này từ lâu rồi.

Anh đã dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm còn lại của mình để thuê một chiếc xe bay trên phố Ode. Nhân lúc trời còn chưa sáng, anh lên đường cùng Silver, bay về phía biển hướng về ánh bình minh rực rỡ.

Dorian không có nhiều kinh nghiệm lái xe bay, anh lái xe xiêu vẹo quanh co, lúc lên lúc xuống.

Là một con cá dưới biển, Silver lần đầu tiên lơ lửng trên không trung cách xa mặt đất mà chưa kịp phòng bị. Hắn sợ hãi ôm chặt lấy Dorian, quấn đuôi vài vòng quanh người anh, khiến anh gần như không thể thở được, nhưng Dorian chỉ cười, cười lớn đầy vui vẻ.

Dorian đã vứt bỏ xiềng xích của số phận, trốn thoát khỏi nhà tù của cuộc sống và trải nghiệm sự tự do chưa từng có trên con đường đến với những điều chưa biết.

Số tiền của Dorian chỉ đủ huê xe bay trong nửa ngày, và chẳng lâu nữa nó sẽ tự động ngắt điện và hạ cánh.

Theo thủ tục thông thường, lẽ ra Dorian phải trả lại máy bay cho văn phòng cho thuê trong thời gian đã thỏa thuận. Tuy nhiên trong mười phút cuối cùng trước khi xe bay ngắt điện, Dorian vẫn đang bay trên biển, vứt bỏ vùng đất phía sau anh như vứt một miếng giẻ bẩn.

"Đừng để bị bắt nữa, Silver, hãy bơi thật xa, tránh xa đất liền, tránh xa nhân loại và đừng quay trở lại nữa!" Dorian căn dặn Silver trong tiếng ồn ào của xe bay.

Tên người cá này không còn sợ hãi như lúc đầu nữa, có lẽ vì bọn họ đang trên biển nơi hắn quen thuộc, nhưng hắn vẫn quấn lấy Dorian thật chặt. Thỉnh thoảng hắn sẽ nhẹ nhàng cọ chóp mũi lạnh lẽo lên má Dorian, hắn dễ thương đến mức khiến trái tim Dorian rung động.

Ánh nắng mặt trời le lói nhô lên khỏi mặt biển với sức sống tràn đầy mãnh liệt, nó xuyên thủng tất cả mọi thứ, bao gồm cả linh hồn của Dorian, anh cảm thấy chấn động, cô độc và sự tầm thường của chính mình.

Anh đã trải qua một cuộc sống sung túc, nhưng cũng trải qua nghèo đói. Anh đã khóc và cười lớn. Anh đã nhìn thấy sự lừa dối, sự phản bội và tình yêu ngây thơ, trong sáng, không chút dè dặt.

Trên đời này không còn gì đáng để lưu luyến nữa, Dorian chỉ muốn gửi bé thú cưng của mình về nhà thôi.

Mười phút sau, máy bay ngắt điện và rơi xuống biển, thời điểm Silver trở về nhà thì đó cũng là dấu chấm hết cho cuộc đời của Dorian.

14.

Trên mặt biển xanh thẳm, có một chiếc xe bay rơi xuống nước giống như một ngôi sao chổi rơi vào vũ trụ.

Có hai cái bóng nhảy ra ngoài, một cái có chân và cái kia có đuôi.

Đó là Silver và Dorian.

Người cá ôm người yêu sắp chết của mình, liếm liếm vết thương trên cổ anh.

Vài giây sau, vết thương trên cổ người yêu biến thành mang cá, anh đã sống lại. Bọn họ trao nhau một nụ hôn sau khi nhìn nhau hồi lâu.

Biển sâu tĩnh mịch, bọn họ đã về đến nhà rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro