Chương 14: Aizen Yukino

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NhanThienLac rồi nhé, hừ~hừ~

____

"Là...Aizen Yukino?!"

Myoga cùng Totosai cứng ngắc đứng. Động tác nhấc chân vẫn không thay đổi. Kagome kinh ngạc, gặng hỏi:

"Totosai, ông quen biết Yukino sao?"

"Q..quen biết."

Mồ hôi lạnh ứa ra, Totosai lại không dám lau đi. Cổ như con Robot quay đầu lại nhìn dưới tàng cây, một thiếu nữ mặc trang phục bó ngắn đeo khăn quàng cổ, màu nâu tóc dài tung bay. Đôi mắt kiêu ngạo mà lạnh nhạt.

Thiếu nữ này...thiếu nữ này... làm sao Có thể...

"Làm sao Có thể...."

Totosai khó tin lẩm bẩm một câu, sắc mặt trắng bệch. Sesshomaru đứng cách Yukino ba bước chân, ánh mắt ôn nhu.

Thời gian như ngừng lại, Sesshomaru cưỡng chế mình không được tiến lên ôm lấy nàng. Bởi vì hắn biết một khi làm vậy nàng sẽ tức giận.

Mà Yukino ánh mắt nheo lại, lướt qua Totosai.

Aizen Yukino? Dòng họ này nàng chưa từng nói ra. Nó là dòng họ mà nàng thấy căm ghét.

Nheo mắt lại nhìn Sesshomaru, Yukino hờ hững nhíu mày. Nam nhân này làm nàng có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra đã gặp hắn ở nơi nào.

"Ngươi là ai?"

Khoé miệng Sesshomaru cứng đờ. Ánh mắt khó tin nhìn nàng. Chẳng lẽ, nàng đã quên hắn, thật sự đã quên hắn?

Totosai lập tức cả người nhảy cẫng lên, lui về phía sau.

"Không không không không thể nào! Nàng ta vậy mà đã quên Sesshomaru!!"

"Totosai, ông nói gì vậy? Lẽ nào Sesshomaru cùng Yukino có quen biết?"

"Ân..."

Tầm mắt Totosai phiêu đi, rốt cục hít một hơi thật sâu, nói:

"Chuyện kể ra rất dài. Bây giờ không phải thời điểm thích hợp để kể chuyện." Sau đó bàn tay nâng lên chỉ chỉ về phía trước: " Hiện tại xem tình hình đã."

Màu vàng tròng mắt lấp loáng có tia sáng màu đỏ lướt qua, Sesshomaru cắn răng, bàn tay trong ống tay áo cũng đã bấm sâu  vào đã thịt, nhưng lại không đau bằng nỗi đau mà câu nói của nàng mang lại.

Lúc trước nói qua,nếu nàng quên hắn, hắn sẽ khiến nàng hảo hảo nhớ lại. Nhưng lúc này đây đầu óc hắn trống rỗng, không thể làm gì nữa, chỉ Có thể ngơ ngác nhìn Yukino. Nhưng bề ngoài người khác xem đến chính là lạnh lùng.

"Sesshomaru, không cho phép ngươi thương tổn Yukino!"

Inuyasha thấy bên người Sesshomaru toả ra sát khí, liền nghĩ đến hắn định giết Yukino, lập tức lên tiếng ngăn cản.

Quản hắn là cái gì Sesshomaru, ai cũng không được phép thương tổn Yukino!!

"Hừ." Hồi thần, Sesshomaru lạnh lẽo liếc nhìn Inuyasha, hờ hững nói:

"Không liên quan đến ngươi."

Hắn yêu nàng còn không kịp, làm sao Có thể giết nàng? Thật buồn cười!

"Yukino, ngươi quên ta sao?"

"..."

Yukino nhìn Sesshomaru, trái tim truyền đến cảm giác co rút. Nàng khuỵ xuống ôm ngực, Băng Ngọc truyền đến cảm giác lạnh lẽo thấu tim gan.

Trong đầu thi thoảng truyền đến vài hình ảnh, đầu đau như búa bổ. Lực lượng, Có một loại lực lượng ngăn cản nàng nhớ lại. Là...là gì?

【Yukino...】

【Đừng đi, Yukino!】

【Sess Sess!!】

"Sess...Sess.."

Bàn tay Yukino đưa lên không trung, tầm mắt mê ly mà trống rỗng. Miệng khẽ niệm tên này, mà Sesshomaru ánh mắt trừng lớn, sau đó vươn tay nắm lấy bàn tay nàng, đau đớn hô:

"Yukino..."

Yukino Yukino.. ngươi làm sao vậy?

Ngươi đã hứa sẽ không quên ta, nhưng ngươi lại quên mất ta.

Ngươi không nhớ ra ta, tạo sao bây giờ lại gọi tên ta thân mật như vậy?

Yukino Yukino...như đám mây hờ hững, khiến cho ta luôn phải đuổi theo.

Yukino.

Sesshomaru ôm chầm lấy nàng, cả người hoá thành luồng sáng, biến thành một con khuyển yêu khổng lồ, đem nàng mang đi.

Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt, Inuyasha đoàn người còn chưa kịp phản ứng, người đã đi mất. Inuyasha tức tối đấm một đấm vào thân cây, cây đứt đôi, mà tay Inuyasha cũng đỏ hoe.

"Chết tiệt!"

"Không Có việc gì."

Totosai giờ phút này mới thực sự lấy lại tinh thần, xoa xoa huyệt thái dương.

"Gì?"

Inuyasha liếc mắt nhìn Totosai, chỉ thấy hắn lại gần cái cây bị gãy, sau đó ngồi lên.

"Inuyasha, hiện tại để ta nói cho ngươi, câu chuyện giữa Sesshomaru cùng Yukino."

Myoga trầm mặc nãy giờ đột nhiên run rẩy nhìn Inuyasha, nói:

"Yukino đại nhân và Sesshomaru đại nhân.."

"Để ta nói, Myoga."

"300 năm trước, có một người con gái đi theo Sesshomaru. Không, phải nói là Sesshomaru luôn đi theo người con gái ấy. Nàng mạnh mẽ, sát phạt, nàng cường đại khó ai chống lại được."

"Nghe đồn nàng và Sesshomaru rất thân thiết, hai người như hình với bóng. Có một lần Sesshomaru dẫn nàng tới gặp ta, ta mới được chính mắt nhìn thấy nàng."

"Hắn yêu cầu ta rèn một thanh kiếm, đưa cho nàng. Thanh kiếm đó được đặt tên là Vân Đao, nàng ta dùng nó để chém giết yêu quái, thay cho thanh kiếm nàng đeo trên lưng. "

"Thanh kiếm đó, được làm từ răng của Sesshomaru."

"Cái gì? Răng của Sesshomaru?"

Inuyasha kinh ngạc hô.

Totosai liếc mắt nhìn hắn, hừ, kinh ngạc còn ở phía sau.

"Năm đó Sesshomaru không cường đại như hiện tại. Thực lực cũng chỉ mạnh hơn ngươi một chút. Khi ấy Tây quốc và tộc mèo rừng Có chiến tranh, nàng ta đi theo Sesshomaru để trợ giúp hắn. "

"Rõ ràng Tây quốc đã thắng, nhưng không nghĩ tới thủ lĩnh của tộc mèo rừng lại thà chết cũng không cho Tây quốc đạt được thắng lợi hoàn toàn. Hắn dốc toàn lực đánh ra một kích, tấn công Sesshomaru. Trong hoàn cảnh đó, nàng ta đã thay Sesshomaru đỡ đòn."

"Một thời gian sau, ta nghe nói Yukino đã chết, nhưng Sesshomaru không có vẻ như phát cuồng, mà hắn lại đi ra ngoài lịch lãm, suốt tứ hải bát hoang."

"Cho đến năm mươi năm trước, hắn đột nhiên trở nên tàn bạo hơn lúc trước. Hắn căm ghét con người cùng bán yêu, lí do là gì, đến tận lúc đó ta vẫn chưa biết. Nhưng hiện tại có lẽ ta đã hiểu được phần nào."

"Ghét con người cùng bán yêu ... Lí do là gì?"

Kagome châm chước hỏi Totosai, chuyện xưa này thật sự là hấp dẫn.

"Aizen Yukino, năm đó ở cùng với ngươi phải không?"

Liếc nhìn Inuyasha, Totosai hỏi một câu.

"Ừ. Nàng là bằng hữu của ta cùng Kikyo."

"Kikyo, vị vu nữ nổi danh thời đó?"

"Như vậy Inuyasha, ngươi đã minh bạch chưa?"

"Gì?" Inuyasha sửng sốt. Tại sao hắn vẫn chưa hiểu?

"Năm đó nàng ta Có lẽ đã bị gì, cho nên Sesshomaru mới trở thành như vậy. 50 năm trước Có chuyện gì hay không?"

"Cái này.." Inuyasha nghĩ nghĩ, cuốc cùng lắc đầu. Sau đó hắn bị phong ấn, tất nhiên sẽ không biết.

Mà Kagome đột nhiên a một tiếng, vỗ tay nói:

"Kaede bà bà lúc trước Có nhắc tới, lúc Kikyo chết đi, cũng Có một người ngã xuống. Là Yukino!"

"Ra là vậy...."

Totosai trầm ngâm, khuôn mặt gầy gò âm trầm, lắc lắc đầu.

"Từ từ , Totosai lão gia, nói như vậy, cô gái mà ngươi nhắc đến chính là Yukino? "

Miroku hỏi thử một câu, nhận lại là cái gật đầu của Totosai.

"Lẽ nào... Yukino chuyển kiếp?"

Kagome ha ha cười hỏi, nhưng nụ cười Có chút cứng ngắc.

"Có lẽ là vậy."

Nếu không nàng ta làm sao Có thể không nhớ ra Sesshomaru.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro