CHÍNH VĂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:

Thành phố A.

Thời tiết vô cùng oi bức, người đi bộ bước nhanh trên đường mang theo một luồng gió nóng, kèm theo tiếng ve kêu, nóng đến mức khiến lòng người bực bội. Dưới thời tiết oi bức này, mọi người luôn muốn có một ly đồ uống mát lạnh để giải nhiệt, cho nên gần đây công việc kinh doanh của quán trà sữa nơi Tống Y Y làm việc part-time đặc biệt phát đạt.

Tống Y Y là sinh viên đại học đầu tiên từ vùng núi đi ra. Hồi trung học, gia cảnh nghèo khó căn bản không thể chống đỡ được học phí cao ngất ngưởng của cô, thế nên Tống Y Y không còn cách nào khác là phải bỏ học.

Về sau nhà nước xoá đói giảm nghèo, rất nhiều sinh viên đại học đến thôn giúp đỡ giảng dạy, một nữ sinh xinh đẹp đã động lòng thương cho hoàn cảnh của cô nên tài trợ cho cô hoàn thành việc học. Tống Y Y cũng không phụ lòng mong đợi của cô ấy, cô thi đỗ vào trường Đại học A của chị gái xinh đẹp với điểm số cao, nghĩ muốn tìm cô ấy báo ơn.

Trong lúc suy nghĩ, cửa hàng bị đẩy ra, một người đàn ông mặc âu phục bước vào. Tống Y Y không nhận biết được những thương hiệu lớn đắt tiền, nhưng trực giác mách bảo cô, từ khí chất của người đàn ông này nhìn lại, anh nhất định là người không giàu thì sang.

Tuổi tác rõ ràng đang ở thời kỳ phong độ, lại kết hợp cùng với tướng mạo anh tuấn, đây vừa nhìn chính là đứng trên đỉnh nhân sinh rồi. Tống Y Y nghĩ, không biết vì sao trong mắt anh lại xen lẫn một thoáng ưu thương.

Khi ngước mắt lên, họ đối mặt nhìn nhau: "Tống Y Y, người huyện An Khang, thành phố N, hiện đang học khoa toán trường đại học A phải không."

Giọng nói của người đàn ông rất dễ nghe, thanh âm ôn nhu không phù hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của anh.

Nhìn thấy Tống Y Y vẻ mặt bối rối xác nhận thân phận, anh nghiêng người mở cửa: "Xin chào, tôi là Tần Tụng, muốn xin cô chút thời gian, tôi muốn nói chuyện với cô một lát."

Tống Y Y chưa bao giờ nghĩ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Tụng sẽ là cảnh tượng như thế này.

Chương 2:

Tống Y Y được Tần Tống đưa đến một văn phòng làm việc sang trọng, rất kỳ lạ, rõ ràng là nơi kinh doanh nhưng có rất nhiều đồ trang trí dễ thương, đèn ngôi sao xinh xắn, chó con nhồi bông trên sô pha, còn bày mô hình phi hành gia trên mặt bàn, làm cho phòng làm việc lạnh lẽo tăng thêm thêm chút không khí vui tươi.

Tần Tụng đưa ra một tờ giấy, Tống Y Y cầm lấy thì thấy đó là một tấm chi phiếu kếch xù trị giá 100 triệu. Trong nháy mắt, Tống Y Y ngồi thẳng dậy, rõ ràng là học sinh đứng đầu khoa toán, nhưng giờ phút này cô lại thận trọng đếm ba lần.

Sau khi xác nhận là 100 triệu không sai, Tống Y Y ngẩng đầu nhìn Tần Tụng, có hơi đề phòng: "Tôi không bán nội tạng."

Tần Tống sửng sốt một chút, bị Tống Y Y chọc cười: "Đừng lo lắng, chúng tôi là công ty đứng đắn tuân thủ pháp luật."

Tần Tụng mở tập tài liệu trên bàn, lấy ra một bức ảnh được niêm phong. Trong ảnh là một cô gái dịu dàng với khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, khi cười lên mi mắt cong cong, cùng với Tống Y Y có chút giống nhau.

Trong khoảnh khắc Tống Y Y nhận lấy bức ảnh, cô nhận ra cô gái năm đó đã giúp mình thi lên đại học: "Tôi biết chị ấy, đây là chị Sở Nhiên, ân nhân của tôi, chị ấy đã tài trợ cho tôi để tôi được thi lên đại học."

Tần Tống cẩn thận cầm lấy bức ảnh, ánh mắt dịu dàng lại thâm tình: "Nhiên Nhiên là bạn gái của tôi, cô ấy đã qua đời cách đây hai tháng vì bệnh di truyền."

Nhắc đến Sở Nhiên, mắt anh lập tức đỏ lên: "Khi tôi sắp xếp lại di vật của cô ấy, tôi thấy một bức ảnh chụp chung của các cô. Nhiên Nhiên là con gái duy nhất trong gia đình, cha cô ấy không thể chấp nhận việc mẹ con Nhiên Nhiên lần lượt rời bỏ ông nên tinh thần bị đả kích, hiện tại ông ấy tinh thần hoảng hốt, không nhớ được nhiều chuyện. Cô và Nhiên Nhiên có vài phần tương tự, vì vậy tôi khẩn cầu cô hãy đóng vai Nhiên Nhiên, ở bên cạnh cha cô ấy đi nốt đoạn đường cuối cùng, tấm chi phiếu này là thù lao dành cho cô, tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ một chút."

Chương 3:

Tống Y Y không chút do dự đồng ý yêu cầu của Tần Tụng, bắt đầu đóng vai Sở Nhiên. Đây là một việc dễ dàng hơn nhiều so với tưởng tượng của Tống Y Y.

Cha Sở khi về già mới có được một cô con gái, tuổi tác vốn đã lớn, hơn nữa mấy năm nay lại hoảng hốt, một lòng đem Tống Y Y nhận thành con gái ruột của mình, nâng niu yêu thương trong lòng bàn tay. Cha Sở chưa bao giờ can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của con gái, ủng hộ vô điều kiện mọi quyết định của cô.

Tần Tụng lớn hơn Tống Y Y tám tuổi, đối đãi với cô như em gái ruột, tuy Tống Y Y được trả một số tiền rất lớn để đóng thế nhưng chưa bao giờ bị ép buộc làm gì cả. Anh vẫn nhớ rõ rằng Tống Y Y là Tống Y Y, còn Sở Nhiên mới là người yêu của anh.

Sau khi bạn bè của Sở Nhiên biết nguyên nhân sự việc, họ cũng cảm thấy thương tiếc cho cuộc sống nghèo khó của Tống Y Y khi còn nhỏ, thưởng thức cô tri ân báo đáp, hết sức giúp cô che đậy.

Tống Y Y không ngờ tới lần đóng vai này, chính là kéo dài năm năm. Năm năm sau, cha Sở ra đi thanh thản.

Ở bên cha Sở năm năm, Tống Y Y thực sự coi ông như cha mình, khi trở về nhà nhìn căn nhà trống không, nghĩ đến cha Sở ân cần gọi cô là con gái ngoan, Tống Y Y lập tức không cầm được nước mắt.

Lúc này, điện thoại di động của Tống Y Y vang lên: "Xin chào, là cô Tống Y Y phải không, mời cô ngay lập tức đến địa chỉ tôi gửi cho cô."

Tống Y Y liếc nhìn tin nhắn, đó là địa chỉ của một căn biệt thự ở ngoại ô mà Tần Tụng đã mua sáu năm trước, ban đầu nó được dùng làm phòng tân hôn của anh và Sở Nhiên, mấy năm nay chưa từng nghe Tần Tụng nhắc tới, Tống Y Y gác lại mọi việc, đặt điện thoại xuống lập tức chạy đến biệt thự.

Chương 4:

Khi Tống Y Y chạy đến biệt thự, cô bị trước cảnh tượng trước mắt làm cho sợ đến ngây người, khói xám bao trùm toàn bộ khu biệt thự, khói dày đặc cùng hơi nóng thiêu đốt phả thẳng vào mặt cô.

Những người lính cứu hỏa xung quanh đó chạy đến, nét mặt áy náy: "Cô Tống Y Y, người ở trong biệt thự là Tần Tụng được xác nhận đã chết do cứu hỏa không thành công, xin cô nén bi thương."

Nhân viên cứu hoả nhìn Tống Y Y từ kinh ngạc chuyển sang rơi lệ tự trách, đồng thời đưa cho cô ấy một lá thư tuyệt bút của Tần Tụng.

"Tôi là Tần Tụng, nam, người thành phố A. Hôm nay là ngày giỗ của vợ yêu, nay đốt phòng tân hôn rồi tự tử, đã kiểm tra xung quanh không có người đồng thời gọi điện báo cảnh sát, hy vọng rằng không có thương vong. Xin thứ lỗi vì mang đến phiền phức này cho mọi người.

Sau khi vợ yêu Sở Nhiên qua đời, tôi đã không còn gì lưu luyến, duy chỉ sợ em gái Tống Y Y không còn người thân nương tựa, hiện tại đem tất cả tài sản đứng tên tôi tặng không hoàn lại cho em, hi vọng em gái có thể thừa kế di nguyện của tôi cùng Nhiên Nhiên, có một tương lai hạnh phúc và tươi đẹp."

Lại một năm đến ngày mùng sáu tháng bảy, Tống Y Y cầm một bó hoa hồng lớn mà Sở Nhiên yêu thích đến nghĩa trang thăm họ. Nhìn thấy Sở Nhiên và Tần Tụng mỉm cười bên nhau trong bức ảnh, họ rất xứng đôi, lúc này Tống Y Y mới phát hiện ra rằng trên đời thực sự có tình yêu vĩnh cửu bất diệt.

----------------------------------

Đây là câu chuyện của cô Tống Y Y.

Nhưng thay vì gọi cô ấy là cô, tôi thích gọi cô ấy là chị Y Y, điều này phù hợp hơn với hình tượng thân thiết của cô ấy trong lòng tôi.

Tôi tên là Bùi Tri Lễ, đến từ huyện An Khang thành phố N, là thế hệ thứ hai xuất thân từ vùng núi đi ra. Vào thời điểm đó, chị Y Y mang theo một số tiền lớn trở lại thành phố N, thành lập rất nhiều trường học, chị ấy tự mình làm việc đó, vì để nữ sinh được đến trường nhiều hơn nên chị đã đi từng nhà để thuyết phục. Cho đến nay, huyện An Khang đã sinh ra rất nhiều sinh viên đại học, giáo dục đã giúp chúng tôi không còn bị tụt lại phía sau.

Giờ đây, tôi đã tiếp quản quyền điều hành từ chị Y Y, dốc hết khả năng để giúp các cô gái ở thôn làng miền núi được đến trường, bước ra khỏi núi lớn, theo đuổi một cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi hy vọng rằng tất cả các cô gái trên thế giới có thể đồng lòng đoàn kết, cùng nhau nỗ lực làm việc, cũng chúc tất cả các cô gái có thể sống hạnh phúc, dịu dàng lại mạnh mẽ.

(Chính văn hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro