Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 27

Sân khấu ngoài trời tại Incheon

Các nhóm nhạc thần tượng đã có mặt từ rất sớm để tham gia tổng duyệt. Bên ngoài cũng đã có kha khá fan hâm mộ tụ tập chờ đến giờ xem thần tượng biểu diễn.
Trên sân khấu lúc này 2PM đang tổng duyệt.

– Ok, được rồi.

– Cám ơn mọi người_ 2PM nhanh chóng lui vào hậu trường. Nichkhun đi khá vội vã, anh muốn nhanh để gặp Yoona.

– Cậu làm gì mà vội thế?_ Taecyeon ngạc nhiên với biểu hiển của Nichkhun.

– À không, tớ chỉ muốn gặp Yoona thôi_ Nichkhun có phần ấp úng.

– Sao, cậu đùa à, ở đây nhiều người như vậy?_ Taecyeon vẫn chưa hết bất ngờ.

– Tớ biết nhưng mà... nói chung là tớ không có nhiều thời gian_ Nichkhun nói rồi quay bước đi luôn để Taecyeon ở lại với vẻ mặt khó hiểu.

***

**

*

Cộc... Cộc...

Nichkhun gõ cửa nhưng không có ai trả lời. Đang phân vân không biết nên làm thế nào thì Victoria xuất hiện.

– Anh đang làm gì ở đây vậy?_ Vic vui vẻ hỏi.

– Ơ... Vic, anh...anh đang định qua chào em_ Nickhun lắp bắp, anh cố nghĩ ra lý do hợp lý nhất.

– Vậy sao, mời anh vào, SNSD sunbae đi tổng duyệt rồi_ Victoria niềm nở mời Nichkhun, anh không thể từ chối nên đành theo cô vào.

– Như thế này có tiện không, anh sợ làm phiền mọi người?_ Nichkhun e ngại nói.

– Không sao mà, mọi người đều biết nhau rồi còn gì_ Trong khi Victoria và Nichkhun nói chuyện thì SNSD đột ngột bước vào.

– Ơ...xin chào_ Sunny thoáng giật mình.

– Xin chào_ Nichkhun cũng ngại ngùng chào lại.

– Lâu rồi mới gặp_ Hyoyeon nói.

– Mọi người khỏe chứ, mọi việc ở bên Nhật có thuận lợi không?_ Nichkhun cười gượng nhưng nụ cười đó ngay lập tức biến mất khi Yoona xuất hiện. Anh nhìn cô đầy e ngại nhưng cô lại tỏ ra rất bình thản.

– Xin lỗi, anh còn chút việc nên đi trước, tạm biệt mọi người nhé_ Nichkhun vội vàng rời khỏi phòng chờ của SNSD và f(x), anh không thể ở đây thêm một phút nào nữa. Anh rất sợ khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô và cũng lo cô sẽ hiểu lầm thêm.

***

**

*

– Em dạo này thế nào?_ Wooyoung ân cần nói khi anh và Taeyeon đang ngồi trong quán café gần nơi biểu diễn. Nơi này thật yên tĩnh, có thể vì thế mà nó không được nhiều người lui tới. Cả không gian được bao trùm bởi một màu xám nhàn nhạt, xen vào đó là những bức tranh kích thước lớn. Nếu không để ý kĩ chắc nhiều người cũng không biết đây là quán café. Thế mà chẳng hiểu sao Wooyoung lại tìm được nó, thậm chí còn dẫn người yêu đang trong tâm trạng rối bời đến nơi như thế này.

– Em vẫn thế_ Taeyeon đáp có phần mệt mỏi.

– Ừ, à anh xin lỗi vì đã không nghe điện thoại của em_ Wooyoung nhìn Taeyeon nói một cách chân thành nhất_ Lúc đó anh có chút việc bận nên...

– Không sao đâu ạ_ Taeyeon uống một hụm nước bình thản nói.

– Em hình như có chuyện gì phải không? Em đang giận anh?_ Wooyoung không thể không lo lắng khi thấy thái độ hời hợt của người yêu.

Taeyeon không nói gì, cô ngẩng lên nhìn Wooyoung một cách chậm rãi. Nước mắt Taeyeon không biết đã rơi từ lúc nào rồi, càng nhìn anh cô càng khóc nhiều hơn. Wooyoung ngay lập tức chạy sang phía Taeyeon, anh kéo cô vào lòng, ôm lấy thân hình bé nhỏ ấy.

*

*

Hai người cứ trong tư thế như vậy một lúc lâu, Taeyeon vẫn chưa hết khóc, cô cảm thấy tủi thân lắm. Khi chấp nhận yêu anh cũng có nghĩa là cô chấp nhận đối mặt với những lời chỉ trích nhưng chẳng hiểu vì sao cô lại khóc nhiều như vậy. Một chút ánh nắng len lỏi vào căn phòng u ám, chút ánh nắng cuối cùng của mùa thu. Nó mong manh và yếu ớt như chính tâm hồn của Taeyeon vậy. Taeyeon nhẹ nhàng rời khỏi người Wooyoung, cô lau nước mắt và cố mỉm cười với anh.

– Em xin lỗi vì đã để anh lo lắng như vậy.

– Không sao nhưng chuyện gì vậy Tae?_ Miệng thì nói thế chứ trong lòng Wooyoung lại lo lắm.

– Nói cho anh nghe đi.

– Hôm qua ở sân bay..._ Taeyeon có phần ngập ngừng, cô rất sợ nói ra anh sẽ càng làm anh thêm khó xử_ Có một vài fan...

– Tae, anh hiểu rồi_ Không để Taeyeon nói hết, Wooyoung nhanh chóng ngắt lời cô bởi anh biết sẽ là khó khăn vô cùng cho cô khi phải nói ra.

– Anh xin lỗi, anh không thể bảo vệ cho em.

– Không, em chỉ là có một chút bất ngờ thôi_ Taeyeon lắc đầu.

– Từ bây giờ em đừng bận tâm về những điều đó nữa, em chỉ cần biết là anh mãi yêu em thôi_ Wooyoung lại ôm Taeyeon vào lòng, anh muốn che chở, sưởi ấm trái tim bé bỏng của cô.

***

**

*

Phòng chờ SNSD

– Chúng ta mau đi ra thôi, sắp phải biểu diễn rồi_ Taeyeon thúc giục các thành viên.

– Mau đi thôi nào_ Sooyoung tiếp tục.

– Các thành viên SNSD kéo nhau ra khỏi phòng chờ và tiến về phía cánh gà. Lúc này trên sân khấu 2PM đang biểu diễn trong tiếng reo hò của fan. Yoona cũng theo dõi một cách chăm chú, cô muốn xem liệu Nichkhun có mãi như thế được không.

*

*

– Seohyun!_ Kyuhyun hớn hở khi nhìn thấy bạn gái, anh vội lại gần phía SNSD đang đứng.

– Xin chào sunbae_ Khi ở chỗ đông người S9 thường gọi Suju là sunbae.

– Em đi lại có vất vả không?_ Kyuhyun mỉm cười nói nhỏ với Seohyun.

– Dạ không, anh chắc mệt lắm, hôm qua vừa diễn ở Nhật xong_ Seohyun nhìn Kyu với nét mặt khá lo lắng.

– Ôi dào, Kyu của bọn anh khỏe lắm, không có mệt gì đâu_ Eunhyuk không biết từ đâu xuất hiện.

– Đúng đấy, maknae khỏe nhất nhóm mà_ Shindong cũng góp vui. Lần lượt sau đó các thành viên Suju đều có mặt ở chỗ S9.

– Dạ_ Seohyun ngại ngùng đáp trong khi Kyuhyun quay sang nũng nịu với các hyung của mình. Super Generation cùng cười nói vui vẻ với nhau chờ đến lượt biểu diễn của mình.

*

*

Lát sau

– Chị dâu làm tốt lắm_ Jungshin nói lớn khi thấy Seohyun từ sân khấu đi vào.

– Chị dâu tuyệt vời_ Minhyuk cũng hào hứng trong khi đó Seohyun ngạc nhiên vô cùng, cô thừ người ra chưa hiểu chuyện gì.

"Ơ...những người này sao trông quen vậy?"

– Chào em Seohyun_ Yonghwa bất ngờ xuất hiện và đã giải đáp phần nào thắc của Seohyun.

– Ơ...chào oppa_ Seohyun gật đầu chào lại.

"Mình nhớ rồi họ là thành viên cùng nhóm với anh ta."

– Chúng ta lại gặp nhau rồi_ Yonghwa nói một cách khó khăn.

– Vâng, mọi người cũng làm tốt lắm_ Seohyun quay sang phía mấy cậu em chồng mỉm cười.

– Cám ơn chị dâu_ Minhyuk nhanh nhảu nói.

– Em xin phép đi vào trước đây_ Seohyun nói rồi bước đi, chẳng hiểu sao cứ gặp Yonghwa, đặc biệt là nhìn vào đôi mắt đó cô lại có một cảm giác rất lạ, nó quen thuộc như cô đã đối diện với nó rất nhiều rồi.

***

**

*

– Yoona!

Chưa kịp định hình xem ai đang gọi mình thì Yoona đã bị kéo vào một căn phòng trống không. Cô nhìn khắp xung quanh, căn phòng này chẳng có gì đặc biệt cả ngoài việc nó nằm trong góc cuối của dãy phòng chờ dành cho nghệ sĩ. Nhưng mà Yoona cũng chẳng có nhiều thời gian mà để ý đến căn phòng khi người ấy đang nắm tay cô rất chặt.

– Bỏ tay tôi ra đi_ Yoona cố vũng vẫy để thoát khỏi cánh tay rắn chắc.

– Anh đừng có làm vậy nữa_ Yoona càng cố rút tay lại thì anh lại càng nắm chặt hơn. Bất chợt anh kéo cô vào lòng mình, nhắm mắt lại để tận hưởng mùi hương quen thuộc ấy. Anh đã phải chịu đựng lâu lắm rồi, cái cảm giác nhớ nhung đó có ai hiểu được không. Mặc cho Yoona vùng vẫy, anh lại càng ghì chặt cô vào người mình, mùi hương từ cơ thể cô lan tỏa ra mới ngọt ngào làm sao.

– Anh nhớ em Yoona_ Nichkhun nhẹ nhàng nói, anh hơi lùi lại một chút để nhìn rõ hơn khuôn mặt xinh đẹp của người yêu. Thế nhưng Yoona đã tranh thủ chớp lấy cơ hội này để đẩy anh ra xa.

– Anh đang làm gì vậy?_ Yoona nhìn Nichkhun đầy tức giận.

– Anh... anh xin lỗi nhưng anh..._ Nichkhun ấp úng khi thấy vẻ mặt Yoona.

– Anh đã sai rồi, đáng ra anh nên nói trước với em_ Nichkhun chân thành, anh lại gần cầm tay Yoona nhưng cô đã giựt ra.

– Muộn rồi Nichkhun_ Một cảm giác lạnh buốt như đang xâm chiếm cơ thể Nichkhun, anh đứng thần ra không thể cử động gì. Lần đầu tiên Yoona nói chuyện với anh lạnh lùng như thế.

– Em hãy tha thứ cho anh có được không?_ Phải mất một lúc Nichkhun mới có thể nói tiếp.

– Đừng giận anh nữa.

– Đáng ra tôi định sẽ làm lành trước, thậm chí tôi còn mua thứ anh thích nhất để tặng anh nhưng anh làm tôi thất vọng quá_ Yoona nhìn Nichkhun đầy đau khổ, nước mắt chỉ trực trào ra.

– Em, anh thật sự xin lỗi mà_ Nichkhun van nài.

– Không đừng nói gì nữa, tôi không muốn nghe...

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro