Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 33

Một ngày mới lại bắt đầu tại Nhật, trời lạnh đến 0°C, cái lạnh mà con người ta có thể dễ dàng cảm nhận thấy. Tuyết rơi dày đặc trên đường phố khiến việc lưu thông bất tiện vô cùng. Cô nằm trên giường chán nản nghĩ đến việc phải thức dậy và bước ra ngoài trong thời tiết như thế này. Nếu bây giờ có người mở cửa bước vào và mang đến cho cô một bữa sáng ấm áp thì hay biết mấy.

Cứ thế cô suy nghĩ miên man mà không để ý đến giờ giấc, cái cảm giác được cuộn tròn trong chăn ấm đã lâu lắm rồi cô không được tận hưởng. Lấy đâu ra thời gian khi ngày nào lịch trình của cô cũng kín mít.

Khó nhọc rời khỏi giường sau khi nghe tiếng của Jessica, cô mặc quần áo thật nhanh vì cái lạnh như đang vây lấy cô. Jessica đang vo gạo nấu cơm, cô mỉm cười khi thấy bộ dạng lóng ngóng của "công chúa". Dù mọi người đã chỉ rất nhiều rồi nhưng không hiểu sao cô ấy vẫn làm một cách vất vả như vậy. Cô nhanh chóng lại gần và cùng Sica chuẩn bị bữa sáng cho các thành viên.

Tuyết vẫn không ngừng rơi, những bông tuyết trắng xóa phủ kín mọi thứ. Cô lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật qua ô cửa sổ, tất cả chỉ có màu trắng thôi. Cười buồn khi nghe Sooyoung lẩm nhẩm bài hát "I Love You", cô chạnh lòng nhớ về anh. Không hiểu lúc này anh đang làm gì, có giây phút nào nhớ về cô hay không. Hàn Quốc thời tiết bây giờ lạnh lắm, anh liệu có biết cách mà chăm sóc tốt cho bản thân không?

Những cơn gió liên tục thổi khi cô và các thành viên bước ra khỏi tòa nhà để đi đến phòng tập. Với thời tiết này thì có mặc ba bốn áo cũng không thể ngăn cái lạnh xuyên qua đến da thịt. Mọi người cố gắng luyện tập để làm nóng cơ thể cho bớt cảm giác rét buốt. Cô cũng vậy, gạt bỏ suy nghĩ qua một bên để tập trung toàn bộ cho công việc.

.
.
.
.
.

Phòng tập

– Ca cao nóng đây, các em uống rồi tập luyện tiếp nào_ Tiếng manager vang lên làm các cô gái chạy ngay lại gần anh.

– Từ từ thôi, tất cả đều có mà_ Manager phì cười trước sự nhốn nháo của S9.

– Hơ... ấm cả người_ Sunny vừa nhấm nháp cốc ca cao vừa nói.

– Oppa thật là tâm lý quá à_ Jessica mỉm cười nhìn manager của mình.

– Các em cố gắng nhé, SM TOWN sắp diễn ra rồi_ Manager nói rồi quay bước đi trả lại không gian cho S9.

– Hơ... hơ... lạnh quá_ Sooyoung xoa tay liên tục cho ấm.

– Bao giờ thì chúng ta sẽ trở về nhỉ?_ Sunny thắc mắc.

– Chắc phải đợi biểu diễn SM TOWN xong_ Taeyeon trả lời Sunny nhưng mắt lại đảo xung quanh như tìm kiếm gì đó.

– Có ai thấy Fany đâu không?

.
.
.

Hức... Hức...

Cô nức nở khóc sau khi biết tin bố mình bị ốm, cô thật là có lỗi khi không thể về thăm ông. Cho dù bây giờ ông đã khỏi rồi thì điều đó cũng không thể ngăn được sự buồn bã nơi cô. Cô cứ thế khóc, nước mắt đang chảy ngày một nhiều hơn trên khuôn mặt.

– Fany, em đang làm gì ở đây vậy?

– Sunbae..._ Tiffany ngẩng lên và nhận ra DBSK's Yunho đang đứng trước mặt mình.

– Em khóc ư, có chuyện gì sao?_ Yunho sốt sắng hỏi khi thấy đôi mắt đẫm nước mắt của Tiffany.

– Bố em bị ốm nhưng gia đình không hề báo cho em biết, hôm nay bố được ra viện rồi anh mới gọi cho em_ Tiffany nấc lên từng đợt, Yunho thấy vậy liền kéo cô vào người mình an ủi.

– Bác không sao đâu mà, em đừng như thế. Chắc bác cũng không muốn thấy em thế này đâu.

– Nhưng em thấy có lỗi lắm, em không thể ở bên bố_ Giọng Tiffany run run, cô đã khóc hết vai áo Yunho rồi.

– Fany, em phải mạnh mẽ lên chứ, hãy để bác yên tâm về em_ Yunho từ từ buông Fany ra, anh nhẹ nhàng dùng tay lau những giọt nước mắt trên má cô.

– Em... em buồn lắm, em chưa làm điều gì để bố vui cả_ Tiffany nhìn Yunho buồn bã nói.

– Tại sao bây giờ em không gọi điện cho bố, như thế chắc bố em sẽ vui lắm đó_ Yunho mỉm cười lay vai Fany.

– Cám ơn sunbae_ Tiffany đáp.

– Để anh đưa em vào trong, ngoài hành lang lạnh lắm_ Yunho vừa nói dứt câu thì Jaejoong và Yoochun xuất hiện kéo anh đi thu âm. Anh đành tạm biệt Fany.

– Anh đi trước nhé, em mau trở vào đi

– Vâng, tạm biệt sunbae_ Tiffany nở một nụ cười tươi chào Yunho.

– Phải vậy chứ, anh thích "mắt cười" như vậy cơ_ Yunho nói rồi nhanh chóng quay đi, Tiffany cũng trở lại phòng tập trước khi Taeyeon cuống lên đi tìm cô.

.
.
.
.
.

Đẩy nhẹ cánh cửa cô bước vào phòng của mình, ngoài trời thật lạnh nhưng ở đây lại ấm áp vô cùng. Đặt mình xuống giường cô chỉ muốn ngủ ngay thôi nhưng làm sao có thể nhắm mắt khi trong đầu còn vẩn vơ suy nghĩ.

Những tưởng mùa đông năm nay với cô sẽ tuyệt vời và ấm áp nhưng không phải. Trong khi người ta vui vẻ cùng nhau thì cô lại lạnh lẽo nơi xứ người. Buồn lắm chứ khi không có anh bên cạnh sưởi ấm cho cô.

Bất chợt hình ảnh anh vui vẻ bên người khác lại xuất hiện, trái tim cô đau nhói dù chỉ ý đến nó thôi. Vẫn khuôn mặt ấy, nụ cười ấy nhưng sao cô lại thấy nó xa lạ đến thế. Có phải vì trước đây cô chưa từng thấy anh như vậy?

Khi anh cười, nụ cười đó làm tan chảy biết bao các cô gái nhưng cô thì không. Cô yêu anh, đến với anh vì cô cảm nhận được sự chân thành nơi trái tim anh. Chính sự mộc mạc, giản dị đó đã lôi cuốn cô chứ không phải nụ cười say đắm đó. Thế nhưng tình yêu đẹp đẽ mà cô mường tượng đã nhanh chóng tan vỡ.

Anh và cô giờ đây mỗi người một nơi, mỗi người ở một cái không gian xa lạ mà bên cạnh không có bóng dáng người kia. Hiểu lầm, rạn nứt, nó đang làm khổ, dằn vặt cả cô lẫn anh. Người ta nói tình yêu phải trải qua sóng gió mới thêm bền chặt nhưng sóng gió là như thế này thì cô không thể chịu nổi nữa rồi, con tim cô bây giờ đau đớn vô cùng. Cô muốn được trở về như xưa, được tay trong tay hạnh phúc cùng anh. Mong muốn nhỏ nhoi ấy lúc này liệu có thể thành sự thật không?

.
.
.
.
.

Ngày hôm sau

Cánh cửa phòng tập mở ra và Suju bước vào trong sự ngạc nhiên của SNSD. Còn bốn hôm nữa mới đến ngày biểu diễn nên sự xuất hiện của các chàng trai như một sự kì lạ vậy.

– Mấy đứa làm gì mà ngây người ra thế_ Eeteuk nhìn các cô em cười tươi.

– Trông bọn anh giống quái vật lắm sao?_ Kangin trêu Soshi.

– Ơ... các oppa mới đến sao?_ Taeyeon là người đầu tiên lên tiếng.

– Sao sớm vậy, em tưởng là ngày mai...?_ Jessica tiếp tục.

– Vì lịch trình của bọn anh đã kết thúc nên sang đây luôn_ Donghae giải thích.

Trong khi S9 và Suju nói chuyện vui vẻ thì Seohyun im lặng quan sát tất cả. Cô nhìn khắp một lượt nhưng không thấy bóng dáng Kyuhyun đâu. Đúng lúc này Kyuhyun bước vào, anh cười tươi chào tất cả. Seohyun thì vẫn đứng đó, khuôn mặt lộ rõ vẻ buồn bã, Soshi cũng tỏ ra ái ngại với chuyện của maknae. Các cô muốn giúp Seohyun, che chở bảo vệ cho cô nhưng quả thật trong chuyện tình cảm thì không thể làm gì được, chỉ có Seohyun mới giải quyết được mọi chuyện.

– Chào em_ Kyuhyun lại gần chỗ Seohyun, anh nhìn cô thật trìu mến.

– Chào oppa_ Seohyun đáp lại một cách khó khăn, cô quay đi không dám nhìn vào anh.

– Anh thực sự rất nhớ em đó nên mới qua Nhật thật nhanh_ Kyuhyun cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của người yêu, bây giờ anh đã dám công khai rồi.

– Oppa, mọi người đang nhìn kìa_ Seohyun nhanh chóng rụt tay lại trong sự khó hiểu từ Kyuhyun. Rõ ràng là cô đã không còn e ngại ánh mắt của mọi người nhưng không hiểu sao lần này cô lại không muốn anh thân mật như vậy.

– Buổi biểu diễn của anh ra sao?_ Seohyun cố tình nói sang chuyện khác.

– Tốt lắm, fan ở đó rất cuồng nhiệt_ Kyuhyun lại nở một nụ cười tươi rói.

– Còn em ở đây thế nào?

– Vâng... rất ổn ạ.

.
.
.
.

Cạch...

Cô mệt mỏi quẳng túi xách xuống bàn, ngày hôm nay sao mà trôi qua chậm thế. Những cơn gió tuyết vẫn thổi liên hồi ngoài cửa sổ, mùa đông lạnh lẽo quá mà. Kéo nhẹ tấm chăn lên, cô chán nản khi nghĩ về buổi chiều nay. Sao mà cô lại như vậy chứ, đi với anh mà tâm hồn cứ để đâu ý. Anh đã rất tranh thủ thời gian để ở bên cô nhưng sao cô lại chẳng muốn thế gì cả. Nhìn thấy anh là cô thấy khó xử lắm, biết phải làm sao đây?

Quá nửa đêm rồi nhưng mắt vẫn cứ thao láo, cô đành ra ngoài uống nước. Phòng khách thật yên ắng, có thể nghe thấy tiếng gió rít ngoài cửa sổ. Cô lặng lẽ lấy cho mình một ly sữa nóng, hy vọng giấc ngủ mau đến.

3 giờ sáng, cảm giác này thật là khó chịu. Cô quay hết bên này qua bên kia nhưng vẫn không thể ngủ được. Cứ nhắm mắt vào là hình ảnh anh cứ hiện lên, nụ cười ấy làm cô đau đớn vô cùng.

Lại phải đi ra ngoài, đêm nay có lẽ cô sẽ thức trắng mất thôi. Từ khi debut đến nãy đây là lần đầu tiên cô không thể ngủ nhưng chỉ vì một lí do hoàn toàn cá nhân. Chuyện tình cảm thật là phức tạp, khi chưa yêu cô cũng muốn thử nhưng bây giờ thì cô chỉ muốn tránh xa nó thôi.

7 giờ sáng, chuẩn bị đến giờ mọi người dậy rồi. Cô lặng lẽ ra phòng ăn nấu bữa sáng nhưng trong đầu chỉ toàn những ưu tư. Nên làm thế nào đây, cô không thể cứ ở bên anh nhưng trong lòng lại chỉ nghĩ đến người khác. Như thế là không công bằng với anh, là quá tàn nhẫn với người đã âm thầm bên cô ba năm nay.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro