Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 34

Một ngày trước SM TOWN

Để có một buổi biểu diễn hoành tráng cho fan Nhật, SNSD cùng các ngôi sao khác của SM đã rất tích cực tập luyện. Hôm nay từ sáng sớm tất cả đã có mặt để tham gia và buổi tổng duyệt.

Vẫn là bài hát đó nhưng không hiểu sao hôm nay Seohyun lại không thể thể hiện một cách trôi chảy. Cứ mỗi lần anh lại gần và nắm lấy tay cô là cô lại bị vấp. Đã cố gạt bỏ chuyện riêng để tập trung vào công việc nhưng thật sự thì cô không làm được.

– Seohyun, em không sao chứ?_ Kyuhyun lại gần hỏi thăm khi cả hai bước vào cánh gà.

– Em xin lỗi, hôm nay em..._ Seohyun ngập ngừng, cô vẫn không thể nhìn vào mắt anh.

– Em không khỏe à, anh thấy em lạ lắm?_ Kyuhyun ân cần hỏi nhưng Seohyun cố lảng tránh.

– Dạ không, anh đừng lo lắng quá.

– Hay để anh mua gì cho em ăn nhé?_ Kyuhyun tiếp tục nói.

– Dạ thôi, anh mau về nghỉ ngơi đi, em về phòng với các chị đây_ Seohyun bước nhanh về phía dãy phòng chờ, cô không thể để anh nhìn thấy được, những giọt nước mắt mặn chát của cô.

"Em xin lỗi, Kyu. Trong lúc này em rối bời lắm, em cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa."

.
.
.

You better run run run run run

Tiếng điện thoại vang lên khắp căn phòng nhưng mọi người đã ra ngoài hết. Chuông cứ thể đổ nhưng không có ai nhấc máy cả.

Cạch...

Cô vội vàng đi vào sau màn diễn tập, trời thật là lạnh. Mặc dù trong nhà hát có máy sưởi nhưng không thể ngăn được cái lanh thấu xương của Tokyo.

You better run run run run run

Nhìn quanh để tìm kiếm chiếc điện thoại, cô cầm ngay lấy khi thấy nó trên bàn trang điểm.

"Yoona không có ở đây, mình có nên nghe không?"

Sau giây phút lưỡng lự cô quyết định nhấc máy.

– Vâng, Yuri nghe.

– [Ơ... đây không phải là số của Yoona sao?]_ Đầu giây bên kia thắc mắc.

– Vâng đúng rồi nhưng Yoona hiện đang không có ở đây_ Yuri nhẹ nhàng giải thích.

– [À, ra vậy. Thế Yoona đi đâu rồi?]_ Người đó tiếp tục hỏi.

– Em ấy đang bận duyệt chương trình, anh có nhắn gì không?_ Yuri nói.

– [Ưhm, thôi khỏi, tôi cũng chỉ định gọi để nhắn là tôi mới đổi số thôi.]

– Vâng, thế anh tên là gì để tôi nhắn lại với Yoona_ Yuri từ tốn nói.

– [Thế làm phiền cô quá, hãy nói là Seunggi oppa gọi nhé.]

"Seunggi oppa ư, sao Yoona có vẻ thân thiết với anh ấy quá vậy?"

Yuri ngạc nhiên khi người trong điện thoại xưng danh là Lee Seung Gi. Cô để điện thoại lại chỗ cũ và trở về chỗ của mình nhưng trong lòng vẫn có rất nhiều dấu hỏi.

.
.
.
.

SNSD dorm

– Yoona!

– Yuri, có chuyện gì vậy unnie?_ Yoona mỉm cười với Yuri khi hai người đang sắp xếp đồ trong phòng.

– Có chuyện này chị quên nói với em, chiều nay Lee Seung Gi oppa có gọi cho em đấy_ Yuri nói.

– Sao Seunggi oppa ư?_ Yoona vội vàng lấy điện thoại từ trong túi xách ra.

– Vì em không ở đấy nên chị đã nghe hộ_ Yuri tiếp tục.

– Hóa ra là anh ấy đôi số mới, em biết rồi, cám ơn unnie_ Yoona cầm điện thoại và bước nhanh ra ngoài trước khi Yuri kịp nói thêm điều gì.

"Sao dạo này Yoona lạ vậy nhỉ, chẳng lẽ chuyện với Nichkhun đã...?"

.
.
.
.

Hàn Quốc

2PM dorm

Lại một ngày nữa trôi qua, mọi thứ vẫn không hề thay đổi. Anh vẫn đi đến phòng tập rồi lại trở về nhà. Khoảng trống cô để lại sao lại lớn đến thế.

Anh mệt mỏi đặt mình xuống giường, dạo gần đây không phải quay WGM nên cũng có nhiều thời gian rỗi hơn. Nhưng anh chẳng biết làm gì cả, chỉ đi đi về về có mỗi hai nơi thôi.

Ngoài kia tuyết đang rơi nhiều lắm, anh cũng đã từng thích tuyết nhưng bây giờ thì không. Bông tuyết đẹp thật đấy nhưng dần rồi nó cũng sẽ tan đi mà bản thân anh lại muốn những thứ bền vững hơn.

Cầm điện thoại lên anh bất giác nhớ đến cô, tấm hình cô và anh trong màn hình sao mà hạnh phúc thế. Anh ngồi bật dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ, không hiểu ở nơi ấy cô ra sao, có thấy lạnh không khi không có anh bên cạnh.

Tic toc... Tic toc...

Kim đồng hồ vẫn cứ chạy, thời gian vẫn cứ trôi không dừng lại. Anh nằm đó với những suy nghĩ miên man. Đã từng yêu nhau thắm thiết, thề non hẹn biển mà sao bây giờ chỉ vì một chuyện cỏn con hai người đã không ở bên nhau nữa.

Anh thấy xót xa lắm những khoảnh khắc ngọt ngào như thế bao giờ mới lại có thể xảy ra. Cô không phải là người cứng nhắc nhưng cô yêu ghét rõ ràng. Nếu đã bị phản bội thì thật khó để lấy lại lòng tin của cô.

Mãi mà anh không thể chợp mắt được, có vẻ hôm nay cơn buồn ngủ đã không tìm đến. Chẳng biết làm gì anh dở latop ra, ngồi ngắm nhìn lại hình ảnh của cô.

Người yêu anh đúng là thiên thần, cô mang trong mình một vẻ đẹp tự nhiên, trong sáng đến hoàn hảo. Anh mỉm cười, một nụ cười đẹp đẽ nhưng bây giờ đã thoáng chút buồn.

.
.
.
.
.

Nhật Bản

SM TOWN

Buổi biểu diễn thật tuyệt vời, các fan Nhật reo hò không dứt trước mà trình diễn của các ngôi sao xứ Hàn. Mọi người cũng cảm thấy rất vui khi có thể mang đến cho fan Nhật một buổi tốt tuyệt vời.

Sau khi biểu diễn, tất cả vẫn còn nán lại để chúc mừng nhau chứ chưa ai ra về. Trên khán đài Sooyoung và Siwon đang vui vẻ trò chuyện với bạn bè cả hai. Tại sân khấu SHINee, f(x) và một số thành viên SNSD đang trò chuyện.

Cũng tại nơi đó nhưng ở trong một góc thật kín, cô và anh cũng đang nói chuyện với nhau. Nhưng khác với những người kia, câu chuyện của cả hai không hề vui vẻ tí nào.

Cô nhìn anh một cách ái ngại, thật khó khăn khi đứng riêng với anh như thế này. Anh không nói một lời nào cả, chỉ nhìn cô chăm chú.

Anh thật sự cảm thấy sự kì lạ từ cô, vẫn tươi cười nhưng anh biết nụ cười của cô có chút e dè. Cô không còn tự nhiên với anh nữa mà thay vào đó là sự thận trọng. Anh rất muốn biết lí do đằng sau sự thay đổi của cô nhưng anh lại không muốn ép cô phải nói ra. Nếu đã đến lúc cần phải nói thì cô sẽ tự nói mà không cần anh phải hỏi.

.
.
.
.

Kyuhyun nhanh chóng bước vào phòng mình sau khi trở về nhà. Ở ngoài phòng khách Suju đang ăn đêm nhưng anh chẳng có tâm trí nào cho việc đó cả. Anh chỉ muốn đi ngủ thôi vì ngày hôm nay mệt mỏi quá rồi.

Những cơn gió tuyết vẫn liên tục thổi, cái lạnh vẫn tiếp tục hoành hành bên ngoài và cả trong lòng anh nữa. Chưa bao giờ anh nghĩ rằng mình lại có thể được nắm tay cô, đi chơi cùng cô nhưng điều đó nay đã thành sự thật. Anh thấy vui và hạnh phúc lắm nhưng sao bây giờ anh lại không thấy như vậy nữa. Ngày hôm qua đi bên cô mà anh có cảm giác như người xa lạ vậy. Chẳng có chút cảm xúc thân thiết nào cả, cô cứ cố lảng tránh anh thôi.

Anh thấy buồn ghê gớm, anh rất muốn có người để chia sẻ nhưng biết nói với ai đây. Anh không thể nói với các hyung của mình được vì anh không muốn họ phải lo lắng.

Kyuhyun lặng lẽ ngắm nhìn bức hình anh và cô, ai cũng nói hai người rất đẹp đôi. Chính anh cũng thấy như vậy đấy. Cười buồn khi nhìn sang chiếc hộp nhỏ trên bàn, anh nhẹ nhàng cầm nó lên. Một sợi dây chuyền với hình trái tim xinh xắn. Anh đã mua nó lâu rồi và đã định tặng cô nhưng chưa có cơ hội. Ngày hôm nay anh mang theo nó bên mình suốt, chờ đợi để tặng cô vậy mà cuối cùng anh lại quay đi. Anh không thể tặng nó cho cô được vì sự bối rối nơi cô. Anh có thể nhận rõ là cô chưa sẵn sàng để mối quan hệ của cả hai đi xa thêm nên anh sẽ chờ đợi. Thời gian sẽ giúp anh và cô thêm gần nhau hơn.

.
.
.
.
.

SNSD dorm

– Seohyun à, sáng nay SuJu về Hàn Quốc đó, em có ra tiễn Kyuhyun oppa không?_ Hyoyeon hỏi Seohyun khi cả hai đang ở trong phòng.

– Dạ không_ Seohyun đáp.

– Sao, em không đi à?_ Hyoyeon ngạc nhiên hỏi lại.

– Vâng, em sợ mọi người nhìn thấy_ Seohyun cười gượng nhìn chị mình.

– Với cả em có gọi điện cho anh ấy rồi.

.
.
.
.

Bước nhanh ra khỏi phòng để tránh bị Hyoyeon tra hỏi tiếp, Seohyun cầm lấy áo khoác và ra khỏi nhà. Cô bắt taxi và đi đến sân bay, nơi chuyến bay có người yêu cô chuẩn bị cất cánh.

"9 giờ 30, máy bay vẫn chưa cất cánh."

Cô rảo bước đi, cố gắng nhìn xem anh đang đứng ở đâu. Qua hết ba, bốn cửa nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh. Chẳng lẽ anh đã đi mất rồi.

"9 giờ 45, chỉ còn 15 phút nữa thôi."

Cô cố đi nhanh hơn nữa và rồi cũng tìm thấy anh. Anh đang đứng trước lối vào cùng Suju, chờ đợi để lên máy bay. Seohyun nấp sau tấm biển quảng cáo, mắt không rời khỏi anh. Nhìn anh sao lại buồn thấy rõ vậy, gương mặt phờ phạc, đôi mắt thâm quầng. Chẳng lẽ anh đã mất ngủ nhưng vì lí do gì, phải chăng vì cô đã lạnh nhạt với anh.

Seohyun lấy tay gạt những giọt nước mắt đang chảy trên má, cô buồn bã nhìn bóng anh khuất xa dần sau những khung cửa. Anh đã đi thật rồi, cho dù cô đã muốn chạy ngay đến bên anh để ôm lấy anh thật chặt nhưng lại không thể. Dường như có thứ gì đó vô hình cứ níu chân cô lại, không để cho cô bước tiếp đến bên anh.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro