Chap 51(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trụ sở SM

Cộc... Cộc...

– Vào đi.

– Chủ tịch, thầy tìm em?_ Sau khi hoàn thành buổi tổng duyệt ở SBS Donghae ngay lập tức phải đến trụ sở SM. Đáng lí ra anh sẽ được về dorm cùng các thành viên nếu như Lee Soman không có yêu cầu riêng. Donghae càng nghĩ lại càng thấy khó hiểu, không rõ vì lí do gì mình lại bị tìm gấp như thế?

– Cậu ngồi đi_ Lee Soman nhìn cậu học trò, gương mặt không biểu lộ quá rõ cảm xúc. Ông là người từng trải, xưa nay trong mọi chuyện đều biết cân nhắc chừng mực sao cho hợp lý nhất. Nếu không phải là người suy nghĩ cẩn trọng, làm việc có trước có sau thì sao có thể đưa SM Ent. phát triển như ngày hôm nay. Nhưng mà thực sự đối việc với việc dạy dỗ các cô cậu học trò của mình, ông lại không biết làm sao cho đúng nhất. Nói với họ rất nhiều rồi, nặng có, nhẹ nhàng cũng có mà không ai chịu nghe, lúc nào cũng khiến ông phải đau đầu_ Có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?

– Dạ!_ Donghae ngập ngừng, anh vẫn chưa hiểu hết ý tứ của Lee Soman.

– Chuyện của cậu với Jessica, tại sao lại thành ra như thế này?

– Thầy, sao thầy..?

– Tôi có nói cấm các cô cậu yêu đương à? Sao lúc nào cũng khiến tôi phải gọi vào phòng riêng để rồi nghe trách móc?

– Em xin lỗi_ Donghae lí nhí nói, anh có thể cảm nhận được là thầy của mình đang rất giận. Anh biết chuyện này là anh sai nhưng không có sự lựa chọn nào cả, anh không thể làm khác.

– Sao lúc nào tôi cũng bị lấy ra làm lí do để biện minh thế, tôi thực sự khó đến thế sao?_ Lee Soman nhìn Donghae không hài lòng, anh chỉ im lặng cúi gằm mặt xuống. Chuyện đến nước này, có lẽ anh không nói thật không được.

– Thưa thầy, thật ra thì em...

"Cho dù mọi chuyện có là như thế thì cách làm của cậu vẫn là sai. Tại sao lại có thể dễ dàng buông tay như vậy, cậu nghĩ rằng chỉ cậu chịu tổn thương là đủ rồi sao? Tôi thật cũng chẳng biết nói sao nữa, cậu hãy mau mau mà giải quyết đi, nếu không e rằng cậu sẽ phải hối hận đấy."

Những lời nói khi nãy của người thầy đáng kính cứ văng vẳng vang lên trong đầu Donghae. Lẽ nào là anh đã sai? Mọi chuyện xảy đến quá bất ngờ và trong lúc rối loạn anh chỉ còn biết hành động như thế. Chẳng phải người ta nói là yêu một người là phải để cho người đó được hạnh phúc sao, vậy nhưng sao những gì anh làm với cô lại là sai? Tất cả cũng chỉ vì anh quá yêu cô mà thôi. Và trong thâm tâm anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gây cho cô bất kì sự tổn thương nào.

Donghae lặng lẽ rời khỏi trụ sở SM, trên đường trở về dorm, những cơn gió tuyết lạnh buốt như bủa vây lấy cơ thể anh. Tuyết trắng xóa chạm vào da thịt lạnh lẽo nhưng điều đó dường như chẳng thể sánh bằng nỗi tê tái nơi sâu thẳm con tim. Tình yêu đẹp đẽ giữa anh và cô có một kết thúc thật bi thương. Cho dù bây giờ anh có thừa nhận mình đã sai, thì dường như vẫn không có một cơ hội để anh có thể quay đầu lại nữa rồi.

~.~

SNSD dorm

Sau một ngày luyện tập vất vả, các cô gái trở về dorm và nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ. Duy chỉ có một người mà mãi không thể nào chợp mắt. Cô cứ xoay hết bên này đến bên khác, trằn trọc không yên. Vì không muốn đánh thức người cùng phòng, cô lặng lẽ ra ngoài phòng khách. Tivi bật cho có chứ thực ra cô chẳng có tâm trạng nào để xem. Cầm trên tay chiếc điện thoại, nước mắt bất giác lấp đầy hai khóe mi. Rồi từng giọt từng giọt rơi xuống thật nhanh, cô không kiềm chế được cảm xúc, khóc như chưa bao giờ được khóc.

Cũng phải thôi, vì hiện tại cô đang phải đứng trước một quyết định vô cùng khó khăn. Cô không can tâm nhưng lại không có sự lựa chọn nào khác. Để không gây đau đớn cho bất kì ai, cô chấp nhận...

Buông tay...

"Wooyoung, cám ơn anh vì suốt thời gian qua đã chăm sóc cho em, có lẽ vài lời chẳng thể nói hết nhưng em cũng chỉ biết nói cám ơn thôi. Xin lỗi vì đã nhắn tin cho anh vào lúc này, nhưng chúng ta... hãy dừng lại anh nhé. Em không xứng đáng với tình yêu của anh, vì thế, xin anh hãy quên em đi.

Taeyeon."

Tin nhắn vừa gửi đi chưa được một giây đã có hồi báo. Taeyeon nhìn số điện thoại đang hiện trên màn hình mà lòng đau thắt, nước mắt rơi xuống ngày một nhiều hơn. Chiếc điện thoại trên tay cô ướt đẫm nước, chạm vào đến tận da thịt. Không phải là sự ấm nóng, nó lạnh buốt thấu xương.

Con tim cô như đang rỉ máu, từng giọt máu thay nhau rơi xuống, đau đớn đến nghẹt thở. Tất cả đâu phải là do cô muốn, chỉ là nếu cô không làm như vậy, có lẽ nỗi đau sẽ càng thêm lớn. Cô biết, anh sẽ chẳng thể nào chấp nhận lời chia tay kia, nhưng cô lại không thể nói sự thật cho anh. Nếu như anh biết được mọi chuyện, có lẽ..., cô không dám nghĩ tiếp nữa.

Chiếc điện thoại trên tay vẫn rung lên từng hồi, Taeyeon gạt nước mắt, ấn nút tắt nguồn. Cô không đủ can đảm để nhấc máy, cô sợ rằng mình sẽ không giữ được bình tĩnh và mọi thứ cô muốn làm sẽ tan thành mây khói.

Để lại điện thoại ngoài phòng khách, cô chạy nhanh về phòng mình. Nằm trên giường rồi mà nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Kéo chăn lên trùm kín đâu, Taeyeon lặng lẽ khóc trong đêm. Yêu anh là có gì sai trái, yêu anh là hạnh phúc và may mắn nhất cuộc đời cô. Nhưng tiếc thay, số phận trêu ngươi, câu chuyện tình đẹp đẽ lại có một kết thúc thật dang dở.

Có lẽ như thế nó mới trở nên thật đẹp, thật đáng trân trọng. Suốt cuộc đời này cô sẽ không bao giờ quên những giây phút hạnh phúc bên anh, anh là tất cả đối với cô. Là vì kiếp này không có duyên, nên xin hẹn kiếp sau cùng viết tiếp câu chuyện tình này.

"Xin lỗi anh, Wooyoung!
Em... yêu anh rất nhiều..."

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro