Chap 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối năm là thời điểm bận rộn của hầu hết các nhóm nhạc với lịch trình dày đặc các show biểu diễn, SNSD cũng không là ngoại lệ. Thậm chí các cô gái còn phải thường xuyên bay qua lại giữa Nhật Bản và Hàn Quốc. Tình hình này khiến cho sức khỏe của họ không được đảm bảo và một số cô gái đã không may bị ốm. Mặc dù tin tức này được giấu rất kĩ nhưng SONEs vẫn biết được và tỏ ra rất lo lắng. Họ gửi rất nhiều đồ bổ đến cho Soshi và các cô gái đã chia sẻ điều này trên cyword đồng thời bày tỏ sự cám ơn chân thành dành cho SONEs.

Tuy bận rộn nhưng cuối năm cũng là lúc tổng kết cho những thành quả họ đã làm trong một năm vừa qua. Có khó khăn, gian khổ thì thành công mới vinh quang và ý nghĩa. Mồ hôi hòa cùng nước mắt, sau bao cố gắng thành quả mà họ đạt được chính là những giải thưởng cao quý kia. Trong những lễ trao giải âm nhạc, SNSD liên tục khiến SONEs tự hào với các giải Daesang. Đến các cô gái cũng không thể tin được, cho dù họ đã nỗ lực làm việc cả năm chỉ để chờ giây phút này nhưng còn có rất nhiều tiền bối và hậu bối cũng đã làm việc chăm chỉ không kém họ. Các cô gái đã khóc rất nhiều, ở trên sân khấu cả ở trong hậu trường. Dù tất cả là xứng đáng dành cho họ với những gì đã bỏ ra, nhưng vẫn như ba năm về trước, các cô vẫn vô cùng xúc động như khi lần đầu tiên nhận được giải thưởng.

Thời gian trôi đi nhưng cảm xúc vẫn còn, là nguyên vẹn.

Sau buổi trình diễn tại SBS Gayo Daejun, buổi diễn cuối cùng của năm, SNSD vui vẻ nói cười trong lúc thay trang phục và chuẩn bị ra về. Vì thời điểm này cũng đã khá muộn, đại đa số các nhóm nhạc khác đã ra về nên việc Junhyung, Nichkhun và Yonghwa có mặt ở trong phòng cũng không bị ai để ý. Các chàng trai chỉ muốn đến chúc mừng bạn gái của mình, nhưng vì mai là ngày đầu năm mới nên họ đã nán lại, đâu dễ gì có thể được đón năm mới cùng người yêu. Các cô gái thì cười nói suốt, thậm chí chỉ tập trung vào trêu trọc cặp đôi JunYul khiến Yuri đỏ mặt tía tai mà không biết làm sao. Sunny và Sooyoung được thể càng làm tới, may thay Yoona đã giải vây giúp hai người kia.

Trong khi mọi người cười nói vui vẻ thì Taeyeon lại ngồi một góc chải lại mái tóc của mình. Cô lặng lẽ không nói một điều gì, cũng chẳng buồn quan tâm xem cuộc vui kia như thế nào. Lúc này đây thử hỏi cô có tâm trạng nào cơ chứ?

Dường như không ai nhận ra sự khác lạ từ cô nàng kid leader, duy chỉ có Jessica là chú ý đến cô từ đầu đến cuối. Có vẻ như, người cùng cảnh ngộ dễ đồng cảm với nhau.

– Tae, sao im lặng thế?_ Jessica đến gần và hỏi han. Taeyeon có phần giật mình vì sự xuất hiện của cô bạn nhưng rồi cũng cố nặn ra một nụ cười, chỉ tiếc rằng nó không thể qua mắt nổi cô nàng tóc nâu.

– À, có gì đâu.

– Cậu nghĩ cậu nói dối được sao?_ Jessica quả quyết, cô kéo ghế và ngồi xuống cạnh Taeyeon_ Wooyoung đâu, sao cậu ấy không đến?

– ...Chuyện... của anh ấy thì liên quan gì đến tớ.

Không đánh mà khai, chỉ cần hỏi về Wooyoung là Taeyeon đã lộ tẩy. Jessica nhìn cô bạn đầy hoài nghi, cô im lặng giây lát rồi mới tiếp tục nói.

– Cậu nói thế là ý gì?

– ...Uhm, thì chắc anh ấy bận nên không đến được thôi. Mấy cái này cũng có phải bắt buộc đâu_ Taeyeon càng nói càng rối và làm lộ ra chuyện mà cô không muốn cho chị em của mình biết. Cô bối rối quay đi khi bắt gặp cái nhìn xoáy sâu của Jessica.

– Hai cậu, không lẽ...?

– Đi thôi các cậu.

Jessica bỏ lửng câu nói khi Sunny lên tiếng thúc giục tất cả ra xe. Một lát nữa họ sẽ có một bữa tiệc nho nhỏ mừng năm mới và Song Joongki đã chờ sẵn cho nên cô nàng Sunny mới muốn mọi người nhanh chóng như vậy.

Taeyeon nhìn theo bóng dáng Jessica rời đi rồi thở dài, hình như cô ấy đã biết mọi chuyện. Dù cô biết chuyện sẽ không giấu được nhưng vào thời điểm này cô không muốn bất kì một ai biết. Nỗi đau này, một mình cô chịu đựng là đủ rồi.

Khi mọi người xuống đến tầng hầm gửi xe thì thấy Wooyoung đã chờ sẵn ở đó. Ban đầu thì có bất ngờ nhưng sau đó không ai nói gì nữa, rõ ràng họ đều hiểu vì sao anh lại xuất hiện ở đây. Chỉ có duy nhất một người là nhìn Wooyoung với ánh mắt buồn bã. Cô không biết tại sao nhưng cô cảm thấy rằng anh đang gặp phải chuyện buồn và tất cả chỉ được đè nén và che giấu qua gương mặt thản nhiên kia. Trong lúc Wooyoung đi ra phía sau để tìm người anh cần gặp cô vội chặn anh lại, ngập ngừng một lúc rồi mới lên tiếng.

– Taeyeon không có ở đây đâu.

Wooyoung nhìn Jessica ánh mắt lạ lùng, như muốn cô lặp lại câu nói vừa nãy. Nhưng Jessica chỉ thở dài, cô không biết nên nói tiếp như thế nào. Khi nãy khi rời khỏi phòng hóa trang cô đi gần như là cuối cùng nên có thể nghe rõ cuộc trò chuyện giữa Taeyeon và manager, lúc cô quay lại và định hỏi cô ấy rõ ràng thì Taeyeon đã biến mất. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cô tin là Taeyeon đang trốn tránh, và có lẽ là trốn Wooyoung. Cho đến lúc nhìn thấy anh xuất hiện điều này lại càng được khẳng định hơn.

– Vậy... cô ấy đi đâu rồi?

– Uhm, Taeyeon về nhà mừng năm mới với cha mẹ_ Jessica nói mà không dám nhìn thẳng vào mắt Wooyoung, bỗng dưng cô cảm thấy bản thân mình có lỗi vô cùng. Chuyện này tất nhiên chẳng liên quan gì đến cô nhưng cô vẫn thấy là mình nên ngăn cản Taeyeon. Trốn chạy không phải là cách mà phải can đảm đối mặt với nó.

– Sica, sao lâu vậy?_ Tiếng Hyoyeon vang lên phá tan bầu không khí khó xử giữa cả hai. Jessica gật đầu với bạn, định lên tiếng nói Wooyoung đi cùng thì anh đã quay người đi trước. Cô cứ để mặc anh đi, không gọi nữa vì cô biết, lúc này đây anh thực sự cần yên tĩnh. Taeyeon chắc chắn đã làm điều gì đó tổn thương đến Wooyoung và, cô thực sự không muốn nghĩ rằng hai người đó sẽ chấm dứt tất cả như vậy.

~*~

Kể sang chuyện của Taeyeon, sau khi buổi biểu diễn kết thúc cô không đi liên hoan với các thành viên mà ngay lập tức về dorm thu dọn hành lí. Cho dù cô không thích chuyến đi này nhưng lời cha mẹ đã nói ra, là bổn phận con cái, cô không có quyền cãi lại. Thông báo với manager xong Taeyeon liền lên đường luôn. Đi suốt đêm không phải là ý kiến hay nhưng cô cũng không muốn ở lại nữa. Cô sợ. Đối mặt với anh. Cô không có can đảm.

Cô biết chắc là anh sẽ đến dự buổi tiệc vì thế cô chỉ còn cách tránh mặt, mặc dù đây không thể coi là hành động đúng đắn nhưng cô không biết phải làm gì khác. Với cái lí do cô đưa ra đời nào anh chấp nhận, mà cứ để anh tra hỏi, có lẽ cô sẽ không chịu được mà nói ra hết. Thôi thì đã là kẻ xấu thì cứ làm luôn một thể đi, cô cũng chẳng còn gì để mất.

Rời Seoul từ lúc một giờ sáng nhưng phải đến gần sáu giờ Taeyeon mới đến nơi. Mẹ cô khi mở cửa nhìn thấy con gái vừa vui mừng vừa xót xa. Bà vội kêu cô vào nhà, rót nước ấm cho cô bớt lạnh. Lâu lắm rồi mới được trở về nhà, trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, nhưng khác với mọi lần, Taeyeon giờ cảm thấy mệt mỏi và áp lực vô cùng. Ông Kim nhìn thấy cô về cũng không nói gì nhiều, năm mới nên ông không muốn ảnh hưởng đến không khí gia đình. Taeyeon cũng im lặng nhưng cô biết, lời bố cô đã nói ra thì sẽ chẳng bao giờ từ bỏ.

...

Bữa tiệc ngày hôm qua kết thúc khá muộn nên phải đến trưa ngày hôm sau, các thành viên SNSD mới bắt đầu trở về với gia đình. Đợt quảng bá này đã kết thúc tốt đẹp nên các cô gái có thêm thời gian để nghỉ ngơi trước khi bắt đầu các kế hoạch mới. Dorm bây giờ chỉ còn lại mình Jessica, vì chuyến máy bay cô đặt đêm nay mới khởi hành cho nên cô vẫn phải ở lại. Ở một mình trong dorm cũng chán, Jessica quyết định sẽ đi dạo ở bên ngoài. Dù ngoài trời khá là lạnh nhưng cô muốn xem không khí ngày lễ tết như thế nào.

Quấn cho mình chiếc khăn len màu tím che gần hết khuôn mặt, Jessica đi bốt cao cổ rồi bước ra thang máy. Cô nhanh chóng ấn nút, nhưng khi đến tầng năm thì nó bỗng nhiên dừng lại. Và, xuất hiện trước mắt cô lúc này là thành viên tài năng và đẹp trai nhất nhì DBSK, Kim Jaejoong. Anh cũng tỏ ra khá ngạc nhiên khi thấy cô nhưng cả hai nhanh chóng mỉm cười với đối phương.

– Sica, em vẫn còn ở đây à?_ Jaejoong lên tiếng trước.

– Vâng, em bay chuyến đêm. Còn anh?

– Bọn anh đâu có được nghỉ, tối nay phải quay show.

– Oh, các anh vất vả quá!_ Jessica nhẹ nhàng nói. Hai người bước ra sảnh chung cư khi thang máy dừng. Jaejoong liền quay sang hỏi Jessica:

– Em đi đâu vậy?

– À, em định đi dạo một chút, ở dorm một mình cũng chán.

– Nếu vậy, anh tháp tùng em được chứ? Nhân tiện anh mời em đi ăn_ Trước sự nhiệt tình của Jaejoong, Jessica không từ chối anh. Dù sao có người đi cùng vẫn hay hơn là đi một mình. Trong lúc đợi Jaejoong đi lấy xe, cô loay hoay ngoài sân với chiếc xích đu. Bông tuyết rơi khắp nơi, trắng xóa cả con đường. Jessica nhìn nó thích thú, mọi chuyện đã qua tạm thời cô không nghĩ đến nữa và giờ đây, cô đang cố gắng vui vẻ để sống.

– Sica!

Tiếng Jaejoong vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Jessica, cô gật đầu với anh rồi nhanh chóng đi ra xe. Cả hai cùng trò chuyện vui vẻ cho đến khi chiếc xe lăn bánh và mất hút trên đường. Jessica đã có thể cười, dù không hoàn toàn nhưng không đến nỗi gượng ép như trước. Nhưng cô lại không biết rằng, người đã khiến cho cô ra nông nỗi này chưa bao giờ có thể cười.

Ngày hôm nay, khi tình cờ nhìn thấy cô đi với người khác, lòng anh đau thắt. Đến lúc này đây, anh mới thấm thía những gì anh gây ra cho cô. Tội lội ấy không gì có thể bù đắp và, dù vẫn còn yêu cô rất nhiều, anh cũng không thể trở lại bên cô như xưa nữa.

Một lần đã nhẫm tâm chà đạp thì vạn lần không lấy lại được niềm tin.

Vì thế...

Anh chấp nhận.

Rời xa cô mãi mãi.

Và, mỉm cười chúc phúc cho cô.

Anh, sẽ mãi dõi theo cô.

"Xin lỗi em rất nhiều, Sica!"

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro