Chap 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taeyeon mệt mỏi thức dậy sau giấc ngủ trưa. Vậy là cô đã về đến nhà rồi, nhưng cảm giác thật không thoải mái. Dù chỉ là chút ít trong suy nghĩ nhưng cô muốn kỳ nghỉ này sẽ qua thật nhanh. Nhẹ nhàng đi xuống tầng dưới Taeyeon có thể thấy là mẹ cô đang chuẩn bị cho bữa tối còn bố cô thì đang xem tivi ở phòng khách. Cô không nói gì, lẳng lặng đi vào bếp phụ giúp mẹ. Vì có hai người nên việc nấu ăn diễn ra khá nhanh chóng, mẹ cô cứ chốc chốc lại nhìn con gái, ánh mắt thoáng nét u buồn.

– Mẹ à, có chuyện gì vậy? Sao con trông như mẹ không được khỏe?_ Taeyeon lo lắng hỏi khi thấy thái độ và hành động có phần khó hiểu của mẹ mình nhưng bà Kim vẫn không nói điều gì, xua tay gạt đi_ Mẹ?!

– Taeyeon, ta có chuyện muốn nói với con.

Bất thình lình ông Kim bước vào phòng bếp, giọng nói lạnh lùng. Taeyeon nhìn bố mình, cô biết chuyện này rồi cũng phải đến nên chậm rãi theo ông ra ngoài. Khi ngồi đối diện với ông ở phòng khách, tâm trạng cô cực kì lo sợ vì cô không biết bước tiếp theo bố cô sẽ định làm gì.

– Ta rất vui vì con đã trở về nhà vào dịp này, con nghĩ được như vậy là tốt_ Giọng ông Kim từ tốn vang lên_ Cầm lấy đi.

– Cái... gì vậy ạ?

Taeyeon vội hỏi khi thấy ông Kim đưa ra một tờ giấy. Khi cầm nó lên và đọc, cô sững cả người. Hóa ra, đây chính là cái cách mà bố cô định làm. Mắt cô nhìn chăm chú vào nó nhưng trong đầu lại có vô vàn suy nghĩ. Khi quyết định về nghỉ lễ có nghĩa là cô đã chấp nhận chuyện này rồi, chỉ có điều là lúc này đây đột nhiên cô lại muốn từ bỏ. Có thể không quay lại với Wooyoung được nhưng để hạnh phúc của mình cho người khác điều khiển, cô thấy mệt mỏi. Cuộc đời là của cô, vậy nên đáng ra cô phải là người có quyền về nó. Sướng hay khổ, vui hay buồn là do cô, dù ra sao cũng sẽ chấp nhận.

Nhưng, giờ đây sự lựa chọn của cô chỉ là con số không.

– Mau đi đi, cũng sắp đến giờ hẹn rồi đấy_ Ông Kim lên tiếng nhắc nhở Taeyeon, cô không nói gì mà lặng lẽ đứng lên về phòng mình.

Buổi tối ngày hôm nay, sẽ thay đổi cả cuộc đời cô.

...

Khi Taeyeon đến quán café đã hẹn trước thì người cô cần gặp đã có mặt ở đó. Vì anh ta ngồi quay lưng lại nên cô không nhìn thấy khuôn mặt. Nhưng thoáng qua cách ăn mặc thì đây có vẻ là người đàng hoàng và lịch sự. Cô từ tốn đi đến rồi cất giọng:

– Xin chào!

– A, xin chào!_ Người đó có chút bất ngờ nhưng rồi mau chóng lấy lại sự tự tin, mỉm cười thân thiện với cô.
– Xin lỗi vì em đến muộn.

– Không, do anh đến sớm thôi_ Chàng trai vẫn tươi cười nói_ Anh tên Park Minwoo, rất vui vì được gặp em.

– Em là Kim Taeyeon_ Taeyeon gật đầu nói, qua một vài phút nói chuyện thì cái anh chàng Park Minwoo này để lại ấn tượng không hề tệ với cô.

Sau khi uống nước rồi trò chuyện khá lâu, cả hai dường như đã trở nên thân thiết hơn. Tiếng cười cũng vang lên nhiều hơn mặc dù thật ra là nó được che giấu quá hoàn hảo cho sự thật đằng sau đó.

– Uhm, Taeyeon này, anh hỏi em một câu được không?_ Park Minwoo dè dặt nhìn cô gái ngồi đối diện mình, khi nhận được sự chấp thuận từ cô, anh tiếp tục_ Thật ra, em nghĩ sao về chuyện sắp đặt của bố mẹ chúng ta?

Taeyeon hơi ngạc nhiên vì câu hỏi của Minwoo, cô suy nghĩ giây lát rồi cũng chia sẻ thẳng thắn suy nghĩ của mình.

– Em... không thích một chút nào. Xin anh đừng hiểu lẩm, em không có ý chê anh không tốt, chỉ là... Em nghĩ đã là thế kỉ 21 rồi thì nên được tự do tìm hiểu và lựa chọn người phù hợp vs mình.

– ..._ Park Minwoo không nói gì mà chỉ nở một nụ cười bí hiểm, Taeyeon tròn mắt nhìn anh ta. Lẽ nào cô nói sai ư?

– Vậy còn anh, em không tin một người thành đạt và sinh trưởng ở nước ngoài như anh sẽ dễ dàng chấp nhận chuyện này đâu.

– Em nói đúng, đó cũng chính là lí do mà anh nhận lời đi gặp em vào ngày hôm nay_ Park Minwoo lại cười rồi nhấp một ngụm nước_ Anh muốn hôn ước này bị hủy bỏ.

...

– Anh có nghĩ là sẽ thuyết phục được bố em không?_ Taeyeon dè dặt đặt câu hỏi khi cô và Park Minwoo đang trên xe của anh trở về nhà của cô. Park Minwoo không đáp ngay, anh trầm ngâm giây lát.

– Anh tin là được, dù sao chuyện này cũng đến từ hai phía.

– Nhưng... Cám ơn anh_ Taeyeon định nói gì đó nhưng rồi cô lại thôi. Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà cô và hai người cùng bước xuống.

– Sao lại cám ơn anh? Nếu là vì hôn ước thì, đâu phải riêng em, bản thân anh cũng không muốn nó xảy ra mà.

Cả hai cùng cười sau câu nói của Park Minwoo, họ rảo bước về phía căn nhà, nơi chỉ chút nữa thôi sẽ diễn ra một chuyện mà có lẽ sẽ rất "kinh thiên động địa".

– Tae!

Đúng lúc ấy thì có một giọng nói vang lên, cắt ngang bầu không khí thoải mái vừa rồi. Taeyeon đứng hình, bởi vì cô nhận ra chủ nhân của giọng nói ấy là ai.

~*~

SuJu dorm

Donghae cứ ngồi ngẩn ra ở trong phòng từ lúc nhận được kết quả khám sức khỏe từ bác sĩ. Khối u mà anh mắc phải là lành tính chứ không phải ác tính, đây quả là một điềm may mắn. Nhưng thực sự anh không cười nổi, những lời của chủ tịch Lee Soman cứ văng vẳng vang lên trong đầu.

Anh đã sai rồi!

Hình ảnh cô đi với người khác mãi ám ảnh anh, nhưng giờ anh đâu có quyền gì nữa. Chính anh đã phũ phàng gạt tay cô ra, chính tay anh đã tự phá vỡ hạnh phúc của mình, thì nay anh có thể làm gì khác. Quay lại bên cô là điều không thể, miệng nói yêu nhưng lại gây ra cho cô tổn thương không hề nhỏ, anh đúng là một thằng tồi.

Donghae cứ như vậy cả buổi, trên tay cầm chiếc điện thoại, màn hình hiện lên số của Jessica nhưng anh chỉ nhìn nó thôi, những con số đã in sâu vào tâm trí. Khóe mắt Donghae như nhòe đi, phía trước chỉ toàn ảo ảnh.

Con đường anh đang đi, dường như ngày một mờ dần.

Reng... Reng...

Tiếng chuông điện thoại vang lên làm Donghae giật mình đánh rơi nó xuống. Thoáng suy nghĩ trong đầu anh nghĩ là cô gọi nhưng khi nhặt điện thoại lên, đó lại là một người khác.

– Alô!

[Donghae, tớ muốn nói chuyện với cậu.]

...

Sân thượng SM ngày đầu năm mới, tất nhiên là nó vẫn như thường lệ, vắng vẻ. Nơi này cũng không hợp lắm cho những cuộc nói chuyện nghiêm túc, đơn giản vì ở đây rất lạnh và không gian này hợp để hẹn hò hơn.

Hai chàng trai đứng cạnh nhau một hồi, ánh mắt nhìn xa xăm. Họ chọn sân thượng vì nơi này kín đáo nhất, đỡ tốn thời gian đi lại. Donghae đưa mắt sang nhìn người bên cạnh, hơi khó hiểu vì anh không biết tại sao cậu ta lại hẹn anh ra đây.

– Donghae này, tớ không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng tớ nghĩ là cậu là một thằng ngốc.

Ngay câu mở đầu đã khiến người ta câm nín, vừa tức lại vừa không hiểu, Donghae vội phản pháo.

– Kim Jaejoong, cậu...

– Tớ không nói sai, cậu ngốc vì thế nên mới đánh mất một cô gái tốt như Jessica.

Donghae chưa nói xong thì Jaejoong đã chen ngang, lần này thì anh không thể nói thêm gì nữa. Anh không nhìn cậu bạn mà quay mặt đi, nơi con tim trú ngụ đột nhiên thấy nhói đau.

Là vì Jaejoong nói đúng.

Sự yên ắng bao trùm lên cả hai, Donghae nhìn chăm chú vào những bông tuyết đang rơi, cười một cách chua chát.

– Cậu không hiểu đâu.

– Tất nhiên, tớ chẳng hiểu gì cả khi cậu cứ im lặng và một mình chịu đựng như thế_ Jaejoong có phần tức giận khi nói ra những lời này, giọng của anh hơi lớn_ Yêu nhau là phải chia sẻ, cùng nhau vượt qua khó khăn. Chỉ vì một chút trở ngại mà từ bỏ thì cậu không đáng được yêu và cũng không đáng yêu ai.

– Bây giờ, tớ không còn cơ hội quay lại nữa rồi?

– Cậu...

– Thằng Cá ngố chết tiệt kia, không còn cơ hội là như thế nào?_ Jaejoong còn chưa kịp nói xong thì ở đằng xa đã vang lên tiếng nhí nhéo của một đám người, mà nổi bật trong đó là giọng của Heechul. Cả hai cùng quay lại thì thấy một số thành viên SuJu mà dẫn đầu là Heechul đang tiến về phía họ. Trông ai cũng có vẻ bực tức, như muốn dần cho Donghae một trận vậy.

– Các hyung thực sự thất vọng về em đấy!_ Leeteuk giơ tờ giấy khám sức khỏe ra trước mặt Donghae khiến anh trân trối nhìn cả đám.

– Chỉ vì chuyện này mà đánh rơi hạnh phúc của mình, em bị làm sao vậy, anh thật chẳng hiểu nổi nữa?!_ Lần này là giọng của Kangin, tất cả cùng gật đầu đồng tình. Donghae không biết nên nói gì, im lặng nghe sự chỉ trích của các thành viên.

Bỗng lúc ấy Jaejoong đặt tay lên vai anh, chân thành nói.

– Ra sân bay đi, chuyến bay của Sica sẽ cất cánh lúc 10 giờ đấy!

Trong lúc Donghae còn ngập ngừng thì đã bị Kangin và Heechul đẩy về phía cửa. Anh như bừng tỉnh, vội vàng ba chân bốn cẳng mà chạy. Bọn họ nói đúng, anh là một thằng ngốc, đại ngốc. Tại sao lại dễ dàng từ bỏ một người tốt như cô. Ngày hôm nay nếu còn cơ hội quay lại, anh nhất định sẽ gìn giữ và không bao giờ buông tay.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro