Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24 : có bất ngờ không?

Hơn 11 tiếng đồng hồ ngồi xe lửa, 7h tối Tang Điềm xuống xe đứng ở nhà ga có chút hoảng hốt. Cô nhớ kỳ nghỉ đông đầu tiên họ ở chung, trường vừa mới nghỉ hè một tuần. Cô nói với anh qua điện thoại cô nhớ anh. Cô không ngờ anh sẽ xuất hiện trong thành phố vào ngày hôm sau, khiến cô bất ngờ lớn.

Vào những ngày anh ở thành phố T, cô đi sớm về trễ còn nói dối bố mẹ rằng có vài người bạn đến đây chơi. Cô làm hướng dẫn viên du lịch cho họ. Cô là một học sinh ngoan nên bố mẹ cô không nghi ngờ gì về lời nói của cô còn rất nhiệt tình khi để cô đưa bạn cùng lớp đến nhà hàng. Mắt thấy sắp bị phát hiện cô chỉ có thể yêu cầu anh về nhà sớm. Vào đêm thứ tư, cuối cùng anh quyết định trở về.

Thành phố T là một thành phố nhỏ nên phải mất vài giờ lái xe để đến thành phố. Do đó, đi tàu lửa rất thuận tiện nhưng rất khó để mua vé tàu gần Tết huống hồ là cùng một ngày.

Cô nhìn anh trên sân ga và đi theo đám đông trên tàu. Người đẹp trai và đứng thẳng trong đám đông trông rất nổi bật. Trong mắt cô chỉ có một mình anh.Qua cửa kính, anh đứng trong xe và lặng lẽ nhìn cô. Cô bỗng cảm thấy lưu luyến, nước mát dâng lên tầm nhìn có chút mơ hồ.

Tàu sắp chạy. Cô vội vàng lau nước mắt  muốn nhìn anh. Nhưng người đâu? Sao anh lại biến mất? Cô lau nước mắt và tìm trong tàu xe. Anh chỉ đứng ở vị trí đó và nhìn cô. Làm thế nào đột nhiên biến mất?

Cô vội vàng quay đầu  muốn bước vài bước về phía trước, nhưng lúc quay đầu lại rơi vào một cái ôm quen thuộc. Cô hoàn toàn ngu ngốc ngước lên nhìn người đàn ông đáng lẽ phải ở trên tàu. Hàng mi còn vương vài giọt nước mắt khẽ chớp, không thể tưởng tượng nổi vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: "Anh, sao anh lại xuống đây? Tàu sắp chạy rồi?"

Nụ cười của anh dịu dàng đến nỗi có thể giết chết người, giơ tay và nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, khẽ thở dài: "Có một kẻ ngốc muốn khóc như thế này, anh phải làm cô ấy nở nụ cười chứ."

Cô phá cười lên, nhưng cô vẫn có chút bất bình: "Anh là đồ ngốc, anh xem em cười rồi này, anh mau đi đi, anh mà không đi thì tàu sẽ chạy mất." Cô nói xong và khẽ cười, hai tay đẩy anh, nhà ga không quá nhiều người cũng không quá ít, cho dù mặt cô có dày hơn nữa cô cũng sẽ cảm thấy xấu hổ khi anh cứ ôm cô như vậy.

Nhìn đôi má cô bị gió đỏ thổi, mũi đỏ, mắt đỏ, đôi môi nhỏ đỏ, như một con mèo nhỏ đáng thương và đáng yêu, anh bất ngờ hôn cô cho đến khi tàu phát ra âm thanh ầm ầm ...

Cô sững sờ trước nụ hôn của anh. Sau khi kết thúc, cô ngây ngốc hỏi: "Tàu đã đi rồi, làm sao anh quay về?"

"Vậy thì không về nữa." Anh đưa cô ra khỏi nhà ga.

"Sao như vậy được? Anh phải làm gì đi chứ? Vé rất khó mua. Nếu anh thực sự không thể quay về được thì sao?" Cô thực sự lo lắng, dịp năm mới nhất định phải về nhà!

"Đừng lo lắng, anh sẽ nghĩ cách, giờ đi ăn cơm thôi." Anh dường như đang có tâm trạng tốt hạ thấp người và hôn lên trán cô.

Sáng hôm sau cô đang ngủ thì nhận được tin nhắn của anh: "Nha đầu ngốc, anh về đây, khai giảng gặp lại."

Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Tang Điềm vô thức mỉm cười, nhưng nhanh chóng thu lại.

Cô đã không nói với bố mẹ thời gian cụ thể cô về nhà. Cô bắt taxi từ ga xe lửa về nhà, muốn cho bố mẹ cô ngạc nhiên.

"Nha đầu, sao về nhà mà không nói với bố tiếng nào, để bố đi đón con." Bố Tang mỉm cười kéo tay con gái tỉ mỉ quan sát: "Sao lại gầy hơn rồi? Lần này phải ở lại  lâu một chút để ba nói với mẹ con tẩm bổ cho con "

Tang Điềm mỉm cười: "Bố ơi, bố không biết hiện giờ dáng gầy đang phổ biến bây giờ à? Rất nhiều người ghen tị với con! Bố với mẹ đừng lúc nào cũng muốn nuôi cho con mập lên hiện giờ con rất tốt."

"Nơi nào tốt? Không mập mạp dễ thương như trước đây." Bố Tang không đồng ý.

"Trước đây con còn là trẻ nhỏ mà ..." Mỗi lần cô trở lại đều phải bị nói một hồi lâu Tang Điềm thực sự không cảm thấy cô gầy như thế. Chu Thụy Tình vẫn luôn ghen tị với cô! Cô giữ được cân nặng của mình kể từ lần giảm cân năm năm trước, hiện tại cô cảm thấy khá hài lòng với vóc dáng bây giờ. Thấy mẹ cũng đi tới, Tang Điềm nhanh chóng chuyển đề tài: "Con đói quá! Bố ơi, con muốn ăn cơm bố làm."

Ngay khi nghe con gái than đói, Bố Tang nhanh chóng xắn tay áo vào bếp. "Đợi chút, nhanh thôi."

Tang Điềm ngồi xuống trò chuyện với mẹ.

Bây giờ cô cảm thấy hoàn toàn thoải mái, cô luôn có thể như một đứa trẻ trước mặt cha mẹ, đơn giản và hạnh phúc.

Từ Mộ Duyên không biết cô đã trở lại thành phố vào ngày thứ hai sau khi cô trở về nhà. Anh gọi cô, cô không bắt máy, nhắn tin cho cô, cô không trả lời, anh không thể tìm thấy cô ở bất cứ đâu. Cuối cùng, khi anh gặp Trác Việt ở "Bỉ Ngạn", anh biết cô mới về nhà, và ... cô mang anh ta đến nơi đó.

Không thể biết đó là cay đắng hay bực mình, hoặc cả hai, cô tại sao lại để Trác Việt đến nói chuyện này với anh.

Anh đứng trước cửa sổ sát đất của phòng khách sạn, anh đặc biệt khó chịu. Ba ngày nữa là sinh nhật của cô. Hàng năm vào lúc này, tâm trạng anh không thể kiểm soát, trái tim anh trống rỗng, khó chịu, bực bội và đau lòng nhưng không bao giờ anh muốn thừa nhận. Tâm trạng phức tạp tiếp tục cho đến đầu tháng chín mới dần bình tĩnh lại.

Từ Mộ Duyên thừa nhận rằng nhiều ký ức đã bị buộc phải kìm nén bởi chính mình, anh cảm thấy rằng mình rất thành công vì anh có thể kiểm soát bản thân và hiếm khi nghĩ về cô. Chỉ vào thời điểm này trong năm, anh lại không thể kiểm soát bản thân mình. Tâm trí anh luôn lóe lên hình ảnh cô ở dưới thân của anh. Đáy mắt cô cất giấu tia yếu đuối âm thanh trầm thấp:

"Mộ Duyên, anh có muốn không? "

" Mộ Duyên, anh sẽ cưới em chứ? Chúng ta sẽ kết hôn chứ? "

Mười ngày này là những ngày khó khăn nhất trong cuộc đời anh, nhưng miễn là anh vượt qua nó, anh sẽ trở nên tốt đẹp một cách kỳ diệu. Anh trở lại thành Từ Mộ Duyên điềm tĩnh.

Từ Mộ Duyên dựa vào ghế sofa nhắm mắt lại. Anh nhớ đến những hình ảnh đó, nhớ những lời Trác Việt đã nói trước đó, nhớ tới thái độ lãnh đạm của Tang Điềm dai khi anh trở về anh bỗng cảm thấy khó thở.

Tâm trạng phức tạp trong năm nay càng ngày càng nhiều ...

Bỗng nhiên mở mắt, Từ Mộ Duyên tự nhủ, không, anh phải đi tìm cô, anh phải làm gì đó vào lúc này, nếu không anh sẽ phát điên mất.

Vào buổi sáng ngày sinh nhật lần thứ 25 của Tang Điềm, cô nhận được cuộc gọi từ nhân viên chuyển phát nhanh như thường lệ. Cô vội vã xuống sảnh ký tên. Cô không cần nhìn cũng biết là Trác Việt gửi cho cô. Mấy năm nay cô luôn nhận được quà của anh vào sáng sớm.

Trác Việt dựa vào góc khuất để theo dõi từng bước đi của cô đột nhiên muốn ra ngoài, anh muốn cho cô ấy biết rằng món quà mà cô ấy ký vào mỗi buổi sáng là do anh trao. Chỉ bước một bước rồi lại lui về, anh không muốn siết cô quá chặt.

Nếu Trác Việt  biết anh đã bỏ lỡ cuộc sống của mình vì khoảnh khắc do dự này, anh chắc chắn sẽ lao đến bên cô, ôm cô vào lòng.

Có lẽ nếu như vậy... thì kết quả sẽ khác đi ...

Từ Mộ Duyên không giống với Trác Việt. Anh từng là người yêu của Tang Điềm. Anh từng ôm cô hôn cô. Ngay cả những điều thân mật nhất cũng xảy ra với họ. Anh cảm thấy không ai gần gũi với cô hơn anh.

Trác Việt cư xử với Tang Điềm mang theo phong độ của quý ông nhưng Từ Mộ Duyên là người cường ngạnh, anh coi cô là vật sở hữu của riêng mình.

Tang Điềm ăn cơm với bố mẹ xong thì điện thoại bỗng đổ chuông. Một dãy số lại, theo bản năng cô muốn tắt máy. Dư quang liếc đến dãy số, không phải 0819. Đột nhiên có chút mất mát.

Lúc đầu, cô không đọc kỹ số điện thoại của anh càng không muốn nhớ nhưng mấy ngày gần đây điện thoại và tin nhắn của anh gửi đến rất nhiều buộc cô phải nhớ số điện thoại 0819. Cô không biết đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay sự lựa chọn có chủ ý.

Khi điện thoại reo lần thứ hai, cô nhấn nút trả lời. "Xin chào, ai vậy?"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc "Là anh."

Là Từ Mộ Duyên! Tang Điềm sửng sốt.

"Anh đang ở tầng dưới nhà em. Em có thể đi xuống không?" Từ Mộ Duyên nói tiếp.

"Không thể." Tang Điềm giật mình vô thức từ chối.

"Vậy anh lên." Từ Mộ Duyên cúp điện thoại sau khi anh nói xong.

"..."

Tang Điềm nghẹt thở, đứng dậy  bước nhanh đến cửa sổ, thấy bóng dáng quen thuộc đứng cạnh đèn đường dưới nhà cô. Dưới ánh đèn neon, nét mặt anh mơ hồ, chỉ có hình bóng đó là quen thuộc nhất với cô. Năm năm trước, vào ngày sinh nhật của cô, anh cũng xuất hiện ở tầng dưới nhà cô. Ngay cả vị trí và tư thế của anh vẫn giống như trước, lúc đó cô rất háo hức chạy xuống lầu.

Dường như cảm nhận được tầm nhìn của cô, Từ Mộ Duyên đột nhiên nhìn lên, rồi bước nhanh lên lầu.

Tang Điềm thầm mắng một tiếng, nói với bố mẹ rồi chạy xuống lầu. Mặc dù có cửa an ninh điện tử ở tầng dưới, thế nhưng cô sẽ không nghi ngờ rằng người đàn ông này sẽ bấm chuông cửa nhà cô.

Cô sống ở tầng 3 rất nhanh liền xuống tới. Từ Mộ Duyên bị nhốt bên ngoài cửa điện tử. Cô đột nhiên cảm thấy hơi đắc ý, cô nghĩ hay là không mở cửa rồi đi ra ngoài.

Hai người cách nhau một cánh cửa, người phụ nữ nhỏ bé bên trong không có ý định ra ngoài, Từ Mộ Duyên lại phải đe dọa: "Em không định ra mở cửa à? Vậy anh đành nhấn chuông nhân tiện, đến thăm chú và dì."

"... đợi đã."

Khi Tang Điềm vừa bước ra khỏi cửa, Từ Mộ Duyên kéo cô đi về phía trước. "Theo anh đến một nơi."

"Buông ra! Tôi tự đi được!" Tang Điềm hoàn toàn bị anh kéo đi. Khí lực của anh rất lớn "Anh làm tôi đau."

"Không buông, em chắc chắn sẽ chạy." Nói xong, bàn tay buông lỏng hơn một chút.

"Anh định đưa tôi đi đâu?" Không thể thoát khỏi, giọng nói của Tang Điềm hơi buồn buồn.

Từ Mộ Duyên  đưa cô về phía trước và thì thầm: "Đi rồi sẽ biết."

Lúc Tang Điềm chạy xuống lầu có chút vội vàng. Bố Tang cảm thấy hơi lạ. Bố Tang lo lắng cho con gái đi ra ban công phòng khách thì thấy con gái đi xuống lầu. Sau khi chờ đợi một vài phút, ông thấy  con gái tôi nắm tay cùng đi với một người đàn ông! "Vợ ơi, nhìn này! Con gái của chúng ta đang nắm tay đàn ông!"

"Đâu? Ở đâu? Để tôi xem nào?" Mẹ Tang vội vã chạy đến  thấy con gái mình được một người đàn ông cao to dắt đi.

Editor: Doãn Thiên Ngân (Mèo Hương)

Beta: Doãn An Nhiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro