Hồi 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chuê bé, em tỉnh rồi?" Gia Nhĩ tỉnh dậy, thấy người nằm trên giường mở mắt lẳng lặng nhìn mình.

"Anh, anh Gia Nhĩ... em biết, anh sẽ trở lại tìm em mà." Youngjae vừa nói vừa nức nở.

"Chuê bé... Chuê bé, Chuê bé của anh..." Lúc này Gia Nhĩ có cảm giác mất đi mà tìm lại được.

Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa, anh hoàn toàn mất đi Youngjae của anh.

Ôm chặt Youngjae, toàn thân Gia Nhĩ run rẩy không muốn buông ra, Youngjae nâng cánh tay không bị thương nhẹ nhàng vuốt ve lưng Gia Nhĩ, dường như không hiểu sao mình rời đi người kia lại kích động như vậy.

"Chuê bé, chờ xuất viện, chuyển đến ở với anh nhé." Gia Nhĩ suy nghĩ lựa lời, nói một câu như vậy.

Youngjae kinh ngạc, mang chút kinh sợ, phần lớn vẫn và ngạc nhiên mừng rỡ, nói có thể không? Thật sự có thể cùng anh Gia Nhĩ sống chung, không bị nhốt nữa sao.

"Anh đuổi đám Jaebum đi rồi, anh nói với bọn họ, không được phép đến gần Chuê bé của tôi, Chuê bé là của một mình tôi, tôi sẽ đưa em ấy rời đi, cũng gặp lại các người nữa." Gia Nhĩ làm bộ hung dữ nói.

Youngjae phì cười, hôn lên cằm Gia Nhĩ, râu hơi nhú ra: "Em là của một mình anh Gia Nhĩ, vĩnh viễn như vậy."

"Em ngủ một lát đi, anh đến nói chuyện với bác sĩ xem khi nào em xuất viện, nha?" Gia Nhĩ vuốt tóc Youngjae.

"Vâng, mau trở lại." Youngjae nũng nịu.

Gia Nhĩ cúi đầu hôn một cái, xoay người ra cửa.



Cửa vừa đóng lại chân anh mềm nhũn ngồi xổm xuống, đỡ đầu rơi nước mắt, từ sau khi Youngjae bị chứng vọng tưởng, tình huống tốt xấu đều có, lúc tốt nhất tất cả đều bình thường, không có gì khác thường, lúc xấu, ví dụ như mấy ngày trước, giống như không thấy mình, coi mình như không khí, ảo tưởng mình thành ba người Jaebum, nhốt cậu lại, lúc mình muốn đến gần, cậu lại hét lên cự tuyệt.

Lẩm bẩm tên mình, nhưng nhận không ra anh là ai.

Gia Nhĩ không biết cái gì kích thích, khiến cậu vọng tưởng ra một thế giới bị nhốt, ba người nhốt không tồn tại, Jaebum, Mark và Jinyoung, anh muốn nói cho cậu biết chỉ có mình, không cần phải sợ, nhưng không có tác dụng, Youngjae chỉ nhốt mình trong căn phòng ngủ nhỏ, không bước ra cửa phòng một bước.

Lúc Youngjae xin anh đưa cậu rời đi, anh nắm tay Youngjae suy nghĩ rất nhiều, nói em đừng sợ, theo anh ra ngoài đi, nhưng Youngjae không thoát khỏi cuộc sống cậu đang vọng tưởng.

Ban đầu chỉ nghĩ, cứ vậy thôi, mình cùng diễn với em ấy, chỉ cần em ấy bên cạnh mình là được, ít nhất trong thế giới vọng tưởng của em ấy, trong lòng cũng chỉ có mình, cho đến khi Youngjae không chút sợ hãi tự sát.

Gia Nhĩ đau lòng, người mình đặt trong lòng bị hành hạ đau khổ, mình bên cạnh em ấy nhưng lại không thể ra sức, tim Gia Nhĩ đau đến cực độ, Youngjae muốn chết, cũng bởi vì yêu mình.

Em quả thật, dùng tính mạng để yêu anh.



Gia Nhĩ ngồi sụp dưới đất, cho đến khi Bam Bam kéo anh dậy, vẻ mặt vô cùng đau khổ, có lẽ muốn an ủi anh, nhưng ở đây năm tháng đau khổ rất dài, nên an ủi cổ vũ ai cũng đều đã nói, trong lúc nhất thời không nói được gì.

"Nhà mới, đã sắp xếp xong rồi, anh, thật sự muốn dọn đi sao?" Bam Bam không xác định hỏi, căn nhà đó là lúc Youngjae còn khỏe, cùng Gia Nhĩ dồn tiền mua lại, một bụi cây, góc nhỏ trong nhà đều là hai người sắp xếp, tràn ngập kỷ niệm.

Vì muốn Youngjae thoát khỏi thế giới giam cầm đó, Gia Nhĩ bán ngôi nhà cũ kia, mua một nơi ở khác khá xa, mặc dù không như trước, nhưng cũng may hoàn cảnh tốt, đối với Youngjae cũng tốt hơn, sửa sang toàn bộ phong cách, sợ cậu nhớ lại điều không tốt trước kia.

"Dọn, kỷ niệm gì đó có thể tạo lại, chỉ cần em ấy tốt hơn, chỉ cần ở bên em ấy." GIa Nhĩ dịu dàng nói, nhìn dáng vẻ Bam Bam khổ sở trước mặt , mỉm cười xoa đầu cậu, "Đừng buồn, em ấy sẽ khỏe hơn thôi."

Mắt Bam Bam đỏ ửng gật đầu, nhìn Gia Nhĩ đi tìm bác sĩ hỏi tình hình, không kiềm được rơi nước mắt, Yugyeom bên cạnh kéo cậu qua, ôm cậu, để cậu vùi trong ngực mình khóc cho thỏa.

Anh của chúng ta là người đáng yêu nhất, nhất định sẽ thật hạnh phúc.

Yugyeom nghĩ vậy, cảm thấy kết cục hạnh phúc là tất nhiên, vậy nên kiên cường không khóc.




Gia Nhĩ đón Youngjae về nhà mới, Youngjae thoát khỏi trói buộc của ba người Jaebum trong đầu, cảm thấy tự do giống như con chim nhỏ, chạy tới chạy lui xem nhà mới, Gia Nhĩ cảm thấy vui vẻ yên tâm lại thỏa mãn, chỉ cần cậu thích là được.

"Em muốn ở đây bày hoa, em muốn ở đây đặt một chiếc đàn piano! Em muốn..." Youngjae nhìn chỗ này một chút chỗ kia một chút, suy nghĩ các kiểu.

Gia Nhĩ đứng ở cửa, nhìn Youngjae đã lâu không tràn đầy sức sống như vậy, như mấy năm trước, híp mắt cười nhìn mình, nói đây là nhà của chúng ta, em muốn để ở đây bức tranh em thích, em muốn anh ở đây đánh đàn ca khúc em thích...

Mắt Gia Nhĩ đỏ ửng, suy nghĩ.

Vậy cũng rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro