9 [END]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ nghỉ ở biển đúng hẹn tới, Vương Gia Nhĩ giúp ba cậu vác vĩ nướng bỏ vào cốp sau, mặt màu ủ rũ ngồi vào xe.

Ban đầu đã hẹn cùng Đoàn Nghi Ân đi biển, bây giờ lại thành chỉ có gia đình Vương Gia Nhĩ đi du lịch. Đoàn Nghi Ân vừa thi xong đã bị dì nhỏ của anh gọi về Mỹ, ngày lên đường vẫn một mình Vương Gia Nhĩ đưa anh ra sân bay.

               

            

Trên bờ cát, xác ốc mượn hồn vừa dày vừa nặng đi ngang qua Vương Gia Nhĩ, bị cậu đá lật ngược. Mặc dù đi cùng người nhà cũng không tệ, nhưng trước đó Vương Gia Nhĩ hy vọng có Đoàn Nghi Ân cùng đi, bây giờ thấy mấy đôi yêu nhau bên bờ biển khó tránh khỏi cảm thấy mất mác.

              

             

"Lúc nào cậu về?"

Trước ngày lên đường một đêm Vương Gia Nhĩ gọi đường quốc tế cho Đoàn Nghi Ân.

"Không biết, họ hàng ở đây muốn tôi ở thêm mấy ngày."

"... Nhưng ngày mai tôi phải đi biển rồi..."

"Tôi xin lỗi, lần sau tôi đưa cậu đi được không?"

"... Được rồi."

               

                  

"Đáng ghét." Vương Gia Nhĩ ném vỏ sò xuống biển, tưởng tượng bên kia Trái Đất không chừng Đoàn Nghi Ân đang liếc mắt đưa tình với cô em ngoại quốc mắt xanh tóc vàng nào đó.

"Gia Gia, tới chụp hình nào!"

Vương Gia Nhĩ hướng về phía ống kính cười vui vẻ, cậu không muốn để Đoàn Nghi Ân đắc ý, anh không có ở đây mình vẫn có thể chơi vui vẻ.

                        

"Khi nào cậu trở về chứ?"

Nửa đêm, Vương Gia Nhĩ nằm lăn lộn trong lều của mình, không nhịn được hoàn toàn quên lời thề ban sáng của mình, lại gọi điện thoại cho anh.

"Sắp rồi." Giọng của Đoàn Nghi Ân ở đầu kia nghe có chút mệt mỏi.

"Sao dì nhỏ gọi cậu về gấp vậy, sợ cậu chạy mất sao?" Vương Gia Nhĩ giơ tay lên đập chết một con muỗi.

"... Dì muốn tôi về Mỹ học, sau này học đại học ở đây dễ hơn."

"Vậy cậu còn về làm gì?"

"Tôi..."

"Thôi thôi, tôi mệt rồi, lần sau hãy nói."

Vương Gia Nhĩ cúp điện thoại, sợ Đoàn Nghi Ân gọi lại nên tháo cả pin ra.

Trên thế giới nào có chuyện không công bằng như vậy, Đoàn Nghi Ân nói chuyện có thể khống chế tâm trạng của của cậu, dù bọn họ yêu nhau, sự thật này cũng sẽ không thay đổi, Vương Gia Nhĩ cảm thấy mình thua hoàn toàn.

                  

Ngày thứ hai ở biển, Vương Gia Nhĩ càng ủ rũ hơn ngày đầu, mẹ còn tưởng cậu bị bệnh.

"Con khỏe như vậy thì bệnh chỗ nào chứ?" Vương Gia Nhĩ bóc một con sò nướng bỏ vào miệng, trong đầu nghĩ mình bị tâm bệnh.

Sóng biển xô lên nhau phủ lên chân Vương Gia Nhĩ, cuốn theo vỏ sò trắng lên bờ. Cậu hối hận không nghe hết lời Đoàn Nghi Ân nói, nó thoải mái hơn hiện tại, không kiềm được khẽ than một tiếng.

Cũng không biết Phác Trân Vinh và mắt híp thế nào.

Lần nữa lắp pin vào điện thoại, Vương Gia Nhĩ chua xót phát hiện Đoàn Nghi Ân không gọi một cuộc nào.

Phác Trân Vinh ở đầu kia hò hét ầm ĩ, Vương Gia Nhĩ cầm điện thoại nghĩ trong đầu có phải mình làm phiền đối phương. Hỏi tình hình một chút, đối phương đang cùng Lâm Tại Phạm đưa em gái đi công viên trò chơi.

               

                    

"Cậu sao vậy?" Phác Trân Vinh nháy mắt với Lâm Tại Phạm, sau đó đi qua một bên.

"Đoàn Nghi Ân về Mỹ rồi."

"Cậu sợ cậu ấy không trở lại?"

Trong lòng Vương Gia Nhĩ "lộp bộp" một tiếng, chuyện mấy ngày nay không dám nghĩ bị Phác Trân Vinh nói ra, ánh mắt tròn xoe.

"Chết tiệt, Vương Gia Nhĩ tôi không sợ trời không sợ đất."

Hai người ở trong điện thoại cười trêu chọc, Phác Trân Vinh than phiền đến nghỉ hè Lâm Tại Phạm cũng không tha cho mình, ngược lại trong lời nói lộ ý vui vẻ.

"Thật hâm mộ cậu đấy."

Được người ta theo đuổi, cái gì cũng không băn khoăn, đau thương giảm một nửa, vui vẻ gấp đôi.

Có lẽ quá nhàm chán nên ngay cả nước mắt cũng chạy tới tham gia náo nhiệt, Vương Gia Nhĩ kéo áo lót màu đen của mình lau nửa ngày, cuối cùng dứt khoát kéo lều vải lên núp bên trong lén khóc.

Khóc mệt rồi bắt đầu vùi vào đống đồ lim dim ngủ, lúc thức dậy trời đã đầy sao.

Vương Gia Nhĩ mở điện thoại lên, tin nhắn đập vào mắt làm cậu tỉnh táo.

Đoàn Nghi Ân nói, anh tới biển tìm cậu.

Ban đêm gió biển se se lạnh, Vương Gia Nhĩ kéo một kẽ hở nhìn ra bên ngoài, người trên bãi cát thưa thớt, chỗ giao với bờ biển có người, vạt áo sơ mi bị gió thổi không nhìn ra hình dáng.

Vương Gia Nhĩ giận dỗi không tìm anh nhưng luôn nắm chặt điện thoại trong tay, Đoàn Nghi Ân không gọi cho cậu, cậu cũng không gọi cho Đoàn Nghi Ân.

Nhìn bóng lưng kia liên tiếp hắt xì, rốt cuộc Vương Gia Nhĩ vẫn ngồi không yên, xách hai cái áo khoác đi về phía bờ biển.

Đoàn Nghi Ân bị một chiếc áo khoác phủ lên đầu, anh đưa tay bắt được cổ tay của Vương Gia Nhĩ, người kia dùng lực rút tay về bị kéo lại suýt ngã, được Đoàn Nghi Ân kịp thời ôm vào lòng.

Người anh lạnh ngắt, cả Vương Gia Nhĩ cũng không kiềm được rùng mình.

"Sao tắt cuộc gọi của tôi?"

Vương Gia Nhĩ không lên tiếng cũng không giãy giụa, cố gắng dán vào người Đoàn Nghi Ân muốn sưởi ấm cho anh.

"Hôm đó tôi vừa xuống máy bay, thấy cậu gọi cho tôi, tôi mừng đến mức quên cả hành lý."

Đoàn Nghi Ân vuốt tóc sau ót của Vương Gia Nhĩ, thuận thế đưa tay áp vào phần gáy ấm áp của đối phương, khiến Vương Gia Nhĩ rụt cổ.

"Tôi không nỡ để cậu đi."

Mũi Vương Gia Nhĩ cay cay, vừa mở miệng đã đổi giọng, khóe mắt âm ấm bị cậu cố kiềm lại.

"Ai nói tôi muốn đi?"

"Rõ ràng cậu tự nói với tôi."

Đoàn Nghi Ân thở dài.

"Đồ ngốc, lần sau để tôi nói xong rồi cậu hãy cúp máy có được không?"

Người lớn đề nghị cuối cùng vẫn để bản thân Đoàn Nghi Ân lựa chọn, anh nói không đi, người đó có ép cũng không được.

Cuộc gọi bị Vương Gia Nhĩ cắt ngang chỉ có thể đối mặt với cậu, chuyện quan trọng nên để chính miệng mình nói cho đối phương biết.

"Tôi không bỏ đi được, cậu ở đâu thì tôi ở đó."

Bắt đầu từ nhà trẻ, Vương Gia Nhĩ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời Đoàn Nghi Ân, anh cũng từng định đẩy người bên cạnh mình đi, nhưng cuối cùng phát hiện cứ kéo người vào lòng mình cho đỡ tốn sức.

Vương Gia Nhĩ biết mình gây loạn vô cớ mất hết thể diện, cậu ngồi ở bãi cát nói ngủ cả buổi chiều bây giờ muốn đi dạo lại bị Đoàn Nghi Ân vác lên ném vào lều.

"Bên ngoài lạnh như vậy, chúng ta vào trong làm chút chuyện nóng bỏng."

Nụ hôn của Đoàn Nghi Ân mang theo vị gió biển thấm vào miệng Vương Gia Nhĩ, lều của ba mẹ cậu cách đó không xa, Vương Gia Nhĩ bị cảm giác làm chuyện xấu kích thích đến lỗ chân lông co lại, ngay cả đầu lưỡi cũng không linh hoạt, không dám buông thả.

"Vậy một tuần này, cậu có nhớ tôi không?" Hai tay Vương Gia Nhĩ đặt ở ngực Đoàn Nghi Ân, cả người bị đối phương ép đến thở không nổi.

"Cậu nói đi?"

Đoàn Nghi Ân hôn một cái lên tai Vương Gia Nhĩ.

"Rất nhớ cậu, nên mới về."

Vương Gia Nhĩ cảm thấy gò má mình nóng lên, ánh sáng yếu ớt chỉ có thể nhìn rõ đôi mắt của Đoàn Nghi Ân, cậu đưa tay chạm lên mi mắt của đối phương, cũng nóng như lửa đốt.

Quen biết mười mấy năm bọn họ ăn ý đến mức không cần nói những lời dư thừa, tất cả đều bị miệng lưỡi quấn lấy nhau chiếm đoạt.

Đoàn Nghi Ân theo bản năng kéo áo của Vương Gia Nhĩ lên đến ngực, ngón tay thử dò xét vuốt ve phần da mịn màng phía dưới, Vương Gia Nhĩ bị chạm vào phần nhạy cảm phản ứng theo phía bị động, ngọ nguậy mấy cái đã bị áp đảo lần nữa.

"Chờ chút ∑(O_O;) cái này không giống tôi nghĩ!"

"Không giống chỗ nào?"

"... Thì... Dù sao cũng không giống..."

Vương Gia Nhĩ không biết nên hình dung thế nào, cậu luôn cảm thấy bây giờ mình giống như con gái bị làm vậy.

Nhưng ai bảo cậu thích nuông chiều Đoàn Nghi Ân chứ.

Vương Gia Nhĩ ôm cổ Đoàn Nghi Ân cảm thấy toàn thân mình đang bốc cháy, bên tai quanh quẩn tiếng mút đáng xấu hổ khiến cậu kích thích.

Đoàn Nghi Ân ngậm xương quai xanh của Vương Gia Nhĩ, tóc bị nắm đến rối bời, lúc tay đưa về phía thắt lưng của Vương Gia Nhĩ thì dừng lại, đặt trán lên ngực cậu thở mạnh.

"... Sao... sao vậy?" Vương Gia Nhĩ ngẩng đầu lên hỏi anh.

"... Không biết nên làm thế nào." Đoàn Nghi Ân ảo não nhíu mày, bất đắc dĩ cười ngốc.

"Tôi cũng... không hiểu lắm..." Vương Gia Nhĩ quay đầu, đầu choáng muốn mở miệng hô hấp, cười ngốc theo Đoàn Nghi Ân.

Hai thiếu niên nhiệt huyết sôi trào cuối cùng vẫn trở lại bờ cát nằm xuống, gió phất lên mặt nhưng không mang đi hơi ấm còn xót lại, tim Đoàn Nghi Ân vẫn đập thình thịch.

Vương Gia Nhĩ chủ động nắm tay Đoàn Nghi Ân, dáng vẻ giống như trước đó không có chuyện gì xảy ra, nghịch ngón tay của anh.

"Đoàn Nghi Ân, nếu cậu phải về Mỹ, cậu sẽ làm gì?"

"Vậy cậu thì sao? Cậu sẽ làm gì?" Đoàn Nghi Ân hỏi ngược lại.

"Tôi... chắc sẽ rất khó chịu, sau đó sẽ tự mình tiễn cậu ra sân bay, cuối cùng, nói với cậu tôi đợi cậu trở về."

Đoàn Nghi Ân dùng sức nắm ngược lại tay Vương Gia Nhĩ, quay đầu nhìn vào mắt cậu, tựa như từ trong đó nhìn thấy được sóng vỗ mạnh mẽ, sóng nối sóng vỗ vào lòng.

"Vương Gia Nhĩ, cậu nhớ này, không ai có thể ép tôi làm chuyện tôi không muốn làm, ngoài cậu."

Ngoài cậu, tôi không có chuyện gì phải hoàn thành, nên giả thiết của cậu, vốn không có thật.

          

                 

Sau một trận sợ bóng sợ gió, Vương Gia Nhĩ và Đoàn Nghi Ân bên nhau như đôi tình nhân kiểu mẫu, ngoại trừ những lúc ý kiến trái chiều ra.

"Câu này chọn C!"

"Cậu sai rồi, chọn A."

"Đánh cược không?"

"Cược gì?"

"Cậu thua tôi muốn chụp ảnh xấu của cậu, tôi thua... tùy cậu xử lý!"

Kết quả, mới ngày đầu của học kỳ, Vương Gia Nhĩ mặc một chiếc áo sơ mi ca-rô kín cổ nghiêm chỉnh, cậu cũng không muốn cho người ta thấy vết xanh tím ở yết hầu của mình.

Đoàn Nghi Ân không hạ lưu tình với cậu.

             

            

"Vương Gia Nhĩ! Cậu vào lớp A rồi!" Phác Trân Vinh kéo Vương Gia Nhĩ chui vào đám người, tay chỉ thành tích của cậu, phía sau dán một tấm chữ "A" thật to.

"Chờ chút, Trân Vinh, sao cậu lại xuống lớp B rồi?"

Vương Gia Nhĩ còn chưa kịp mừng đã bắt đầu buồn vì mình và Phác Trân Vinh hữu duyên vô phận.

Phác Trân Vinh kéo Vương Gia Nhĩ đứng ở một góc, thần bí che miệng nói cho cậu biết là mình cố ý gọi điện cho thầy, bảo thầy cho mình đến lớp B.

"Tại sao chứ?"

"Tôi không biết... Lâm Tại Phạm... cậu ta nói.... cậu ta nói..."

"Cậu ta nói gì?" Vương Gia Nhĩ nhíu mày.

"Cậu ta nói cậu ta thích tôi, nếu đùa giỡn cũng thật quá đáng, dù sao tôi cũng không tiếp tục ở một chỗ đợi cậu ta được." Phác Trân Vinh lắp bắp nửa ngày, cổ cũng đỏ hơn. Vương Gia Nhĩ làm bộ kinh ngạc, im lặng vỗ vai Phác Trân Vinh, trong lòng lại đồng cảm với Lâm Tại Phạm.

Đổi phòng học xong, Vương Gia Nhĩ quang minh chính đại ngồi cạnh Đoàn Nghi Ân, vui vẻ đưa tay về phía anh.

"Bạn học Đoàn, bài tập sau này phiền cậu cho tôi mượn chép nhiều rồi."

"Chuyện nhỏ, đích thân dạy cậu cũng không thành vấn đề."

Đoàn Nghi Ân sờ yết hầu của mình, Vương Gia Nhĩ lập tức đỏ mặt. Khóe mắt vừa vặn liếc thấy Lâm Tại Phạm ở cửa lớp thu dọn đồ đạc, đối phương đang cầm sách đến lớp B.

"Mắt híp sao lại sang lớp bên cạnh rồi?"

"Cậu ấy đoán được Phác Trân Vinh sẽ chạy sang lớp B, nên lúc thi cố tình bỏ trống mấy câu."

"Đm, đẳng cấp tính toán quá cao!"

Phác Trân Vinh, cậu tự cầu nguyện đi.

             

                     

"Vương Gia Nhĩ! Cậu mau về lớp B cứu tôi đi." Giọng đáng thương của Phác Trân Vinh từ điện thoại truyền tới.

"Người anh em, tình huống này cơ bản cậu hết đường đi, nên buông bỏ đi."

Vương Gia Nhĩ cố nén cười, nhìn Đoàn Nghi Ân giúp mình mua kem, đối phương dường như rất bất mãn khi Phác Trân Vinh gọi điện làm phiền vào cuối tuần.

Đoàn Nghi Ân đưa kem ốc quế cho Vương Gia Nhĩ, giật lấy điện thoại của cậu tắt đi.

"Quỷ hẹp hòi, không có chút đồng cảm nào." Vương Gia Nhĩ chọt bả vai Đoàn Nghi Ân trêu chọc.

"Dù sao cậu ấy cũng chưa bị Lâm Tại Phạm đuổi đến."

"Cũng đúng." Vương Gia Nhĩ cười trên đau khổ của người khác, liếm kem đi theo sau Đoàn Nghi Ân.

Ai có thể thoát khỏi cảm giác tim đập thình thịch thế này chứ, ngay cả Đoàn Nghi Ân cũng khó thoát.

Nên phàm phu tục tử vẫn ngoan ngoãn bó tay chịu trói.

"Sao cậu đi chậm vậy?"

"Tới đây, tới đây."

"Đang nghĩ gì vậy?"

"Đang nghĩ tôi thật sự rất thích cậu."

Đoàn Nghi Ân kinh ngạc, nghe lời tỏ tình của Vương Gia Nhĩ vẫn không nhịn được nhếch môi lên.

"Ừ, tôi cũng rất thích.

Kể từ bây giờ đến về sau, luôn như vậy.

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro