Chap 2: Ran Mori - Tương lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...thời gian ấy cô không hề nghĩ mình sẽ có tương lai, cô thậm chí còn không mong đợi nó, cô không cần tương lai…

Trải qua hai năm không dài cũng chẳng ngắn, Ran đã hoàn thành nốt chương trình đại học mà cô tưởng chừng như sẽ phải dang dở. Hai năm trước, thời gian ấy cô không hề nghĩ mình sẽ có tương lai, cô thậm chí còn không mong đợi nó, cô không cần tương lai, kể từ giờ phút ấy, cô đã hủy đi tương lai của chính mình rồi.

Vậy mà, đã hai năm rồi, cuộc đời vẫn tiếp diễn. Tất cả vẫn yên bình quá, yên bình đến nhàm chán, yên bình đến đáng sợ. Nâng ly vang đỏ lên cụng vào không khí, Ran cười cười:

- Chào anh, Shinichi.

Đưa tay lên miết nhẹ chiếc vòng cổ lấp lánh, chiếc vòng cô vẫn đeo không rời kể từ đêm hôm ấy, suốt hai năm nay, cô vẫn chưa từng tháo xuống.

Ran nhìn xa xăm qua lớp cửa kính, Tokyo về đêm thật náo nhiệt, nhưng sao vẫn cô đơn quá! Shinichi, anh có đang ở bên em không? Anh có hận em không? Hay là, đến hận anh cũng không muốn tốn sức, anh chỉ dành trọn mọi xúc cảm cho cô gái kia, cô gái đã mang anh khỏi em năm đó.

Dốc ngược ly vang đỏ uống hết một hơi, dòng rượu đỏ như máu, Ran cảm thấy đầu óc chuếnh choáng. Hai năm qua, chưa có đêm nào cảnh tượng ấy buông tha cho giấc mơ của cô.

Ran dựa vào ghế, xoay vòng rồi cười lớn, cũng phải, cô đáng phải chịu hậu quả của những gì mình gây ra. Cô muốn được chịu, bởi vì cô muốn điều đó xảy ra.

Bí mật ngày ấy cô sẽ không nói, cô mãi mãi sẽ không bao giờ nói.

- Bố, con về rồi đây! Hôm nay mẹ sẽ đến ăn tối đấy, bố chuẩn bị…

Vừa tan học ở trường, Ran đã vội vã chào tạm biệt Sonoko, vì mẹ cô nói hôm nay sẽ về nhà ăn cơm. Cô đã là sinh viên năm hai đại học luật, mẹ cô dường như cũng dễ tính với bố cô hơn.

- Bố…mẹ…?

Đẩy cửa bước vào, căn phòng im lặng chết chóc, không khí vẫn còn phảng phất mùi máu tanh. Ran quay phắt người lại, cô đứng chết trân nhìn bố mẹ yêu quý của mình gục trên ghế tựa với một lỗ sâu hoắm giữa trán. Chưa kịp hét lên, mọi thứ xung quanh cô lập tức tối sầm, cô không còn biết gì nữa.

Quăng lại một quả bom mini, chiếc xe đen lao vút đi khỏi văn phòng thám tử Mori.

Tỉnh lại từ một màn đêm đen đặc, Ran hé mở đôi mắt nặng trịch, đầu cô đau nhức từng cơn. Mất một lúc cô mới nhận ra mình đang bị còng trong một căn phòng nhỏ. Ngồi bần thần trên chiếc giường cũ kĩ, những hình ảnh nhìn thấy hồi chiều ập về tâm trí cô. Bố của cô, mẹ của cô, nhà của cô…

- Tôi đã đợi cô nãy giờ đấy, Angel.

Giật mình nhìn sang bên kia chiếc giường, Ran nhìn thấy một người phụ nữ đẹp đến đáng kinh ngạc. Người này quen quá, là ai được nhỉ?

- Vermouth – khoanh hai tay trước ngực, người phụ nữ đó ngồi bắt chéo hai chân nhìn cô như một nữ hoàng trên cao nhìn xuống – hân hạnh được gặp cô, Angel.

Angel? Ran nhíu mày nghi hoặc.

- Cô là ai? Bố mẹ tôi đâu, cô đã làm gì họ rồi? Tôi muốn gặp bố mẹ.

Nói ra những câu ấy, Ran như vỡ òa, cô không muốn nhớ lại, cũng không muốn tin những hình ảnh ghê rợn mà cô đã thấy là sự thật. Họ là bố mẹ của cô, họ không thể có chuyện được. Chỉ nghĩ đến đó thôi, từng dòng nước mắt nóng hổi lại trào khỏi bờ mi.

- Cô đã biết rồi sao còn cố hỏi?

Vermouth châm một điếu thuốc, nhàn nhã hút một hơi.

- Thế nào? Có muốn nghe nguyên nhân dẫn cô đến mọi chuyện như bây giờ không?

Rồi mặc kệ cho Ran vẫn không ngừng rơi nước mắt và nhìn mình một cách căm hận, Vermouth chậm rãi kể từng chuyện, từng chuyện, để rồi đến cuối cùng, gương mặt thiên thần đẫm lệ kia chẳng còn lại dù là một tia huyết sắc.

Đẩy ghế đứng dậy, Vermouth thả tàn thuốc vào cốc nước bên cạnh, cô kiêu ngạo nhìn xuống Ran, nở một nụ cười ngọt như mật:

- Như cô đã nghe đấy, Angel.

Bỏ lại Ran vẫn bàng hoàng chưa thể chấp nhận sự thật, cô bước ra ngoài cánh cửa sắt, đôi mắt ánh lên một tia xanh lạnh lẽo.

Vừa lúc ấy, Gin cũng đi tới khu nhà giam, nghe nói người đàn bà nham hiểm đó dẫn con mồi về tổ, lại còn không sứt không mẻ. Nhìn thấy Vermouth, anh sải dài bước chân, liếc vào phòng giam qua ô nhỏ trên tấm cửa sắt, Gin nhận ra Ran. Ánh mắt anh nheo lại:

- Cô đã làm gì cô ta?

- Chỉ là kể cho cô bé nghe sự thật thôi.

Nhún vai thờ ơ, Vermouth trả lời bình thản.

- Kể sự thật? Hay là kể những gì cô muốn cô ta tin?

- Anh vẫn luôn thông minh như vậy sao Gin? Đôi lúc giả ngốc vẫn tốt hơn đấy, phụ nữ không thích bị người khác bóc trần bí mật đâu, anh không biết sao?

Trong mắt Gin, Vermouth vẫn luôn như vậy, cô ta lại dùng cái chất giọng ngon ngọt giả tạo ấy trước mặt anh. Thô bạo giật mạnh vai Vermouth lại khi cô tiếp tục bước đi, Gin gằn giọng đe dọa:

- Tôi không biết cô âm mưu cái gì, nhưng để tôi nhắc lại cho cô nhớ, Sherry là của tôi.

Giật người ra khỏi bàn tay cứng như thép nguội, Vermouth mỉm cười lạnh lẽo:

- Khi cô ta đã ở đây rồi thì Sherry không còn là của anh hay tôi nữa.

Gin, anh muốn bảo vệ Sherry, anh vẫn luôn bảo vệ Sherry, trong mắt anh, mãi mãi chỉ có Sherry.

Vì cô ta, anh có thể tàn nhẫn với bất cứ ai khác, anh có thể xóa sổ không do dự khi người đó ảnh hưởng đến Sherry, kể cả Akemi Miyano.

Dù anh không thể chống lại mệnh lệnh thanh trừng, anh cũng không cho phép kẻ khác vấy máu cô ta.

Tôi sẽ không để anh được toại nguyện đâu, tôi sẽ hủy diệt Sherry, cô ta sẽ được thiên sứ tiễn lên thiên đường.

Vermouth kiêu ngạo bước đi, đôi mắt ánh lên sự tàn nhẫn cùng nụ cười nở rộng.

Shinichi, đấy không phải sự thật, đúng không? Mau đến cứu em, làm ơn, nói với em những lời ấy hoàn toàn là dối trá đi.

Shinichi, trái tim em đau lắm…bố mẹ đi rồi, em chỉ còn anh thôi, đến cứu em, Shinichi…

Trong bóng đêm, Ran co mình ngồi gục trên chiếc giường trải chăn xám ngoét. Cô lẩm nhẩm không ngừng, cũng không ngừng tự thôi miên rằng những gì Vermouth nói là dối trá, là kế li gián mà thôi. Cô tin anh, cô tin vào quá khứ của hai người, anh sẽ không tổn thương cô đâu, anh sẽ không quay lưng lại với cô đâu.

Mới đó mà đã một tuần trôi qua, Ran ngày càng hao gầy phờ phạc, cả ngày lẫn đêm quẫn bách trong buồng giam bức bối, bị hành hạ bởi những nỗi đau tinh thần cùng từng lời Vermouth nói về anh, về người con gái bên anh, cô gái có mái tóc nâu đỏ. Trong này tối quá, cô không phân biệt được ngày đêm nữa, đã là bao nhiêu ngày rồi? Shinichi, em sợ lắm, sao anh chưa tìm thấy em?

Vermouth bất ngờ đẩy cửa phòng giam bước vào mở còng cho Ran. Cô ta nở một cười ma mị:

- Nào, Angel, chúng ta cùng chơi một trò chơi thú vị nhé?

Bây giờ là hai giờ ba mươi sáng, Ran không hiểu bằng cách nào, nhưng cô lại bị Vermouth làm cho ngoan ngoãn ngồi lên xe, ngoan ngoãn cùng cô ta đi đến một khu chung cư cao cấp, lại ngoan ngoãn im lặng cùng cô ta ngồi đợi trong bãi đỗ xe.

Cô ta đã nói gì nhỉ? Phải rồi, cô ta nói sẽ đưa cô đến gặp Shinichi, rằng chỉ cần đến đây, cô muốn đi cô ta cũng không ngăn cản.

Bắt cóc Ran, những đòn tâm lí của Vermouth quá dễ dàng để làm cô bé suy sụp. Bắt cóc Ran, để một thời gian vừa đủ để cậu thám tử trẻ điên cuồng, một thời gian vừa đủ để Sherry bé nhỏ kiên cường luôn ở bên lo lắng cho cậu ta. Và đêm nay, cuối cùng Vermouth cũng đợi được thời cơ thích hợp.

Với tình trạng tâm lí không ổn định của Ran, cộng với những lời đã bị cô in vào đầu óc, chỉ cần cho cô ta thấy Shinichi Kudo cùng Shiho Miyano xuất hiện bên nhau, trong cái giờ mập mờ ám muội này, cô ta sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Đồng hồ đã gần ba giờ sáng, một chiếc xe từ từ tiến vào bãi, đỗ ngay trước mũi xe Vermouth. Từ trong xe, Ran nhìn rõ ràng hai người vừa mới bước ra, là Shiho Miyano và Shinichi…của cô. Ran bối rối, anh làm gì cùng cô ấy vào giờ này?

- Anh lên lấy tài liệu nhanh lên, rồi em đưa anh về nhà ng…

Chợt, Shinichi đưa hai tay giữ chặt lấy Shiho, anh hôn cô ấy cuồng nhiệt. Ran sững sờ, từ góc nhìn của cô, thật không may, cô có thể thấy rõ ràng toàn bộ.

Shinichi đặt ngón tay cái lên môi cô ấy lướt nhẹ, anh nhìn Shiho chăm chú. Hơi tránh mặt đi, cô ấy cố gắng lấy giọng nghiêm túc bình thường để nói với anh:

- Anh cần tài liệu gì thì lên lấy nhanh lên, chìa khóa đây, xong em đưa anh về nhà ngủ.

Anh ôm lấy Shiho, anh vùi mặt vào mái tóc của cô ấy, anh dịu dàng pha chút nũng nịu nói với cô ấy:

- Lên cùng anh.

Cô sụp đổ, cô sụp đổ mất, nhìn theo hai người khuất sau cánh cửa thang máy, Ran chết lặng.

Đó là Shinichi…của cô.

Shinichi, anh đang làm gì vậy? Em ở đây cơ mà… Em bị bắt cóc cơ mà, em vẫn đang mất tích cơ mà… Anh đang làm gì…trên đó?

- Thế nào, Angel, như cô đã thấy.

Vermouth nhìn sang cô, lạnh lùng và thản nhiên.

Khuôn mặt Ran bây giờ đã đầm đìa nước mắt, cô im lặng một lúc rồi run run nói:

- Shinichi sẽ xuống, anh ấy chỉ là… chỉ là… Shinichi không biết bản thân đang làm gì, anh ấy quá suy sụp thôi. Shinichi lấy tài liệu đó rồi sẽ xuống ngay…

Châm một điếu thuốc, Vermouth đưa lên miệng hút rồi nhả ra từng vòng khói tròn.

- Vậy sao, nếu cô cho rằng chuyện sẽ xảy ra như thế, sao chúng ta không đánh cược nhỉ? Xem nào, cược rằng họ sẽ không xuống. Shinichi Kudo và người cậu ta yêu.

Ran im lặng, hai người ngồi trong xe suốt đêm, đến khi bình minh lên, không hề có bóng người nào khác xuất hiện ở bãi đỗ xe. Ran vẫn khóc suốt từ đó đến giờ, dường như cuộc đời cô có bao nhiêu nước mắt đều tuôn ra hết vào đêm vừa rồi vậy. Nước mắt cạn khô, đôi mắt vằn đỏ, Ran thề rằng đây sẽ là lần cuối cùng cô khóc vì anh. Dùng khăn giấy lau khô khuôn mặt, ánh mắt Ran đã thay đổi, cô sẽ không còn là thiên thần nữa. Chiếc xe đen lao vút đi khi mặt trời chỉ vừa mới ló dạng.

Vermouth liếc nhanh sang Ran thầm nghĩ, kế hoạch ban đầu là để Angel suy sụp rồi sẽ từ từ uốn nắn lại tâm lí cho cô ta, từ từ dồn cô ta thù hận Sherry, vậy mà gã thám tử ấy lại giúp cô một bước lớn như vậy, trong một đêm biến Angel thành một con người máu lạnh hoàn toàn xa lạ.

Gin, anh sẽ không bao giờ có được Sherry, anh sẽ không bao giờ thắng được Angel, vì khát vọng độc chiếm của anh không bao giờ thắng được trái tim hận thù của phụ nữ.

Dừng xe lại một bờ sông vắng vẻ, Vermouth nhìn thẳng về phía trước, cất giọng đều đều:

- Về tổ chức, cô nghĩ sao?

Ran vo nát tấm khăn giấy ẩm nước mắt của mình, ném vào ngăn gạt tàn trong xe.

- Đừng hiểu lầm, tôi không có ý định gia nhập cái tổ chức ghê tởm này, dù nó có sụp đổ tôi cũng không bận tâm.

Gõ ngón tay lên vô-lăng, Vermouth ngồi im lìm không nói, cô đang chờ đợi cô gái bé nhỏ kia nói tiếp vế sau.

- Tôi có thể nhận ra cô hận Sherry như thế nào, Vermouth. Cô sẽ không ép buộc, cũng sẽ không vạch trần tôi, vì cô biết, tôi chỉ cần hủy diệt Sherry.

Đôi môi đỏ quyến rũ nở một nụ cười thỏa mãn, nhịp ngón tay trên vô-lăng dừng lại.

Đôi mắt đã từng trong veo hạnh phúc kia giờ đây vằn lên những đau đớn, ngùn ngụt hận thù và tàn nhẫn, không hổ là Angel mà cô đã lựa chọn.

- Vậy, Angel, cô sẽ làm gì đây?

- Gia đình tôi là lời chào của tổ chức dành cho đối thủ, đúng chứ? Vậy thì theo truyền thống, trước tiên tôi sẽ gửi lời chào.

Vành môi cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn, để đẩy nhanh cuộc chiến, để chắc chắn anh và cô gái ấy sẽ ra mặt, Ran biết chính xác lời chào mình cần phải gửi đi, Jodie Starring.

Vermouth, cô nghĩ mình đã bắt tôi đi theo đúng con đường cô chọn cho tôi, nhưng cô nhầm rồi.

- Cô đã giết đặc vụ FBI?

Chặn Ran trên hành lang, Gin nhìn chằm chằm vào cô chất vấn với tông lạnh lẽo phủ đầy sát khí quen thuộc. Đáp lại, Ran chỉ nhìn thẳng về phía trước, cô không liếc Gin dù chỉ một cái, tà váy vấy máu tanh nồng đã ngả dần sắc đen bầm.

- Anh làm như lần đầu tổ chức giết đặc vụ vậy, số điệp viên chết dưới tay anh đếm không xuể đâu, Gin.

Vermouth xen vào giữa hai người, dùng tay đẩy Ran tiến lên phía trước.

- Tại sao lại là Jodie Starring? Cô muốn đẩy nhanh cuộc chiến của tổ chức? Rốt cuộc cô đang âm mưu cái gì?

Lướt qua Gin, Ran hờ hững nói:

- Anh đoán xem.

Nhìn nụ cười của Vermouth, nhìn khuôn mặt máu lạnh của Ran, Gin có dự cảm chẳng lành. Sherry, em sẽ không ra mặt, đúng không? Tuyệt đối đừng ra mặt, cuộc chiến này không dành cho em.

"Anh và em, anh nghĩ ai sẽ chết trước?"

"Em."

"…"

Gin còn nhớ ngày xưa Sherry đã từng hỏi anh như thế, anh không cần suy nghĩ mà trả lời luôn. Cô đã không nói được gì khi nghe câu trả lời dứt khoát ngắn gọn đầy chân thật ấy. Chớp mắt, cô bỏ thẳng về phòng thí nghiệm mặc kệ anh với khẩu súng yêu quý đang lau dở.

Rồi em sẽ hiểu, Sherry, người ở lại bao giờ cũng là người đau hơn.

Tôi sẽ không để em phải cô khổ trên cõi đời này.

Những tiếng súng đầu tiên vang lên, vậy là cuộc chiến đã bắt đầu. Ngồi trước bàn trang điểm cẩn thận tô lại son lên đôi môi hồng xinh đẹp, Ran xỏ chân vào đôi giày trắng như tuyết. Cẩn thận nâng chiếc vòng cổ lấp lánh, Ran ướm vào cổ, vừa ôm khít lấy cần cổ của cô, đẹp lắm, đồ đặt riêng có khác.

Cầm khẩu súng ngắn đặc biệt lên, Ran kiểm tra lại ổ đạn, cô hài lòng mỉm cười. Sherry, tôi đã sẵng sàng rồi.

Đứng giữa nhà kho hoang tàn lạnh lẽo, với tà váy trắng tinh khiết bay bay, Ran biết, cô sẽ rất nổi bật. Shinichi đã đến, cùng với Shiho. Cô muốn mình xuất hiện thật đẹp trước mắt anh, cô muốn để lại ấn tượng thật sâu sắc trong cô ấy, cô muốn Shiho không thể nào quên.

Cô đã chuẩn bị kĩ tất cả, bây giờ chỉ cần hoàn thành nốt bước cuối cùng này thôi. Tất cả, chỉ vì đêm nay. Tất cả, chỉ chờ giây phút này. Ran cười rạng rỡ. Cô biết chính xác những lời sẽ khiến Shinichi đau đớn, cô biết chính xác những câu sẽ làm Shiho quặn thắt trái tim, bởi vì cô quá hiểu họ.

Chầm chậm nói từng lời, từng câu, Ran thích thú quan sát những rạn vỡ trong đôi mắt của hai người đối diện. Cô cũng biết, cái gì có thể kích động Shinichi.

- Sao? Anh thấy đáng sợ, hay là ghê tởm em? Anh thấy em không trong sạch như cô ta? Anh thấy trực tiếp giết người là phạm tội, gián tiếp vẫn thanh cao? Anh thấy dùng dao đáng sợ, dùng dao làm bàn tay dính máu, còn tạo ra thuốc độc cho một tổ chức ngầm dùng thì hai tay vẫn sạch sẽ?

- Ran! Im ngay!

Shinichi quát lên với cô như thế, đúng như dự tính.

Tách!

Giọt nước mắt như pha lê từng giọt từng giọt trào ra khóe mắt, trượt dài trên gương mặt xinh đẹp, đọng lại dưới chiếc cằm thon rồi rơi xuống bàn tay anh, nóng rát.

- Anh nghĩ em muốn trở nên như thế này sao?

Chỉ một câu đó thôi, đủ để đánh vào điểm yếu nhất trong tâm hồn của hai con người. Ran rút súng ra chĩa thẳng vào anh, cô quá hiểu Shinichi, sau những đòn tâm lí cô vừa tung ra, anh sẽ không xuống tay với cô. Liếc qua Shiho cũng đang hướng nòng súng về phía mình, một nụ cười lướt qua môi Ran. Chào mừng cô, Sherry!

Shinichi vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Ran, anh không quan tâm đến khẩu súng đang hướng vào ngực mình. Nhưng anh đâu biết, người cô thực sự nhắm tới là cô gái có mái tóc màu nâu đỏ đằng sau kia.

Bất ngờ gạt Shinichi ra, cô bắn Shiho, cô ấy cũng kịp trả lại cô một phát đạn vào bả vai. Khi những đường đạn đầu tiên từ trên mái xiên xuống, Ran kéo Shinichi ngã nhào ra phía sau đống sắt thép cao ngất. Nhà kho này là do cô sắp xếp, từng mi-li-mét cô đều đã tính toán kĩ càng, vì vậy, cô biết từ góc nhìn của Shiho, cô ấy sẽ thấy như Shinichi lao vào đẩy cô tránh đạn.

Nhìn xuống bả vai đang loang dần máu đỏ, Ran nhíu mày, cô nhớ đã bắn trúng ngực trái của Shiho. Shinichi gắng gượng ngồi dậy, anh mặc kệ những đau đớn do những thanh sắt dè lên người, anh rút khẩu súng từ trong túi áo khoác ra, Ran biết, anh muốn lao ra ngoài kia để bảo vệ Shiho. Kéo mạnh Shinichi lại, mặt đối mặt, cô nói dịu dàng:

- Anh lo cho cô ấy sao, Shinichi? Em cũng đang bị thương này, anh nhìn xem, nhiều máu quá.

Từ vết đạn trên bả vai Ran, máu vẫn loang dần, nhuộm chiếc váy trắng của cô một mảng đỏ thẫm. Dùng tay kéo sát Shinichi lại, cô nhìn anh, những ngón tay Ran đùa nghịch chiếc vòng cổ lấp lánh.

- Em sống, cô ấy sống. Em chết, cô ấy chắc chắn sống không nổi.

"Em sống, cô ấy sống. Em chết, cô ấy chắc chắn sống không nổi."

"Em sống, cô ấy sống. Em chết, cô ấy chắc chắn sống không nổi."

"Em sống, cô ấy sống. Em chết, cô ấy chắc chắn sống không nổi."

Đầu óc Shinichi giờ đây chỉ còn vang vọng những lời ấy. Ran nói tiếp, giọng cô vẫn dịu dàng như đang tâm sự với anh, nhưng lời nào lời ấy đều khiến anh kinh hãi.

- Chiếc vòng này được đặt làm riêng cho em, nó dùng để cảm biến mạch. Một khi đã đeo lên, nó giống như một chiếc đồng hồ dây cót vậy, nó sống bằng mạch đập của em. À, Shinichi, anh biết không? Viên đạn em ghim vào người Shiho ấy mà, nó không chỉ là một viên đạn.

Shinichi cứng người lại, anh cảm nhận từng đợt lạnh buốt lan dần ra từ cột sống, anh có thể lờ mờ đoán được những gì Ran sẽ nói tiếp theo.

- Nó còn là một kíp nổ nhỏ, một sản phẩm đặc biệt của tổ chức, mà công tắc kích hoạt… – Ran ngừng lại, cô thu hẹp tầm mắt, xoáy ánh nhìn hẹp dài vào Shinichi, nhấn nhá – …chính là em. Shinichi, một khi mạch em ngừng đập, Shiho sẽ chỉ còn là quá khứ.

Nhìn vào bả vai Ran không ngừng chảy máu, Shinichi tái mặt, anh vội vàng cởi phăng áo khoác buộc chặt miệng vết thương, cầm máu cho cô. Ran lạ lẫm nhìn anh, chỉ là một chút máu, cô sẽ chết được sao? Hay là anh chỉ muốn đảm bảo cho cô ấy được an toàn, anh muốn tính mạng cô ấy không bị đe dọa, dù chỉ là nguy cơ nhỏ nhất.

Phía ngoài vang lên một loạt tiếng súng, giỏi lắm Sherry, cô vẫn còn sống. Nếu cô chết đơn giản như vậy thì đâu còn vui nữa.

Dùng một đòn gạt Shinichi ra, Ran nhanh như cắt chộp lấy khẩu súng chạy vòng ra phía sau Shiho. Nào, Sherry, cho tôi thấy khả năng của cô.

Đoàng!

Viên đạn thoát ra khỏi nòng súng, hướng thẳng về phía con người lao ra không do dự chắn trước tầm súng của Shiho. Máu, lại là máu… Ran vội vàng đỡ lấy Shinichi. Anh cố gắng nói với Shiho trong hơi thở đứt quãng:

- Shiho, đừng…đừng…tổn thương đến Ran… Em đừng...nhất định đừng làm cô ấy…bị thương…

Ran cúi mặt, run run ấp bàn tay ấm nóng lên khuôn mặt anh, cô khóc, cô nghẹn ngào nói:

- Shinichi, không, Shinichi… Tại sao anh lại làm như thế? Tại sao anh vẫn bảo vệ em?

Bàn tay đang vòng dưới người Shinichi nhẹ nhàng nhấn cho anh một mũi tiêm, cả người Shinichi gần như tê liệt, anh muốn nói với Shiho, anh muốn gọi bóng người đang bước dần ra thế giới đầy máu và súng đạn kia lại, nhưng anh không còn hơi sức. Shinichi, những lời em cần anh đã nói xong rồi, anh không phải nói thêm gì nữa.

Ran đã từng thề, cô sẽ không bao giờ khóc vì anh nữa. Cô vẫn luôn giữ lời thề ấy, cho đến giờ phút này, từng giọt nước mắt cô bỏ ra đều là để phục vụ cho kế hoạch hoàn hảo.

Nhìn những giọt lệ lăn dài trên má Ran, Shinichi chợt xuất hiện ý nghĩ, Shiho, hóa ra em không phải là diễn viên xuất sắc nhất.

Mấp máy đôi môi khô khốc, Shinichi cố gắng thì thào. Ran cúi người ghé sát vành tai, cô nghe rõ từng chữ:

- Shiho… Đừng…bỏ anh lại…một mình…

Ran cười nhàn nhạt, ánh mắt lóe lên những tia cay đắng. Một mình ư? Cho dù có em ở ngay bên, anh lại muốn nói với cô ấy, rằng đừng bỏ anh lại một mình…

- Đã hai năm rồi, Shinichi, Shiho vẫn sống.

Ngồi xuống ghế tự rót cho mình một li vang đỏ nữa, Ran bắt chéo hai chân, nhấp một ngụm rượu, chua chát.

- Như mong muốn của anh, cô ấy vẫn sống, và em cũng không động gì đến cô ấy.

Phải, Shiho vẫn sống, hay đúng hơn, là chưa chết.

Nhưng điều anh muốn nói với cô ấy, em tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra.

Shiho sẽ không bao giờ được biết sự thật, em muốn cô ấy phải đau khổ cả đời.

Tuyệt đối.

Grey

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro