Chương 26: Đối Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám

Tác giả: Mặc Tây Kha

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 26: Đối Đầu

Kỷ Nghiễn Bạch cũng cúi mắt, dáng vẻ như đang ngồi yên lặng, linh hồn đã rời khỏi thân xác.

Thái tử thấy Kỷ Nghiễn Bạch như vậy cũng không nói chuyện tiếp với hắn, có lẽ không muốn gây phiền phức cho hắn.

Có lẽ do biết trong nhã gian toàn là quý nhân, tiểu nhị dâng món ăn cũng run rẩy, khiến cả tầng hai trở nên vô cùng yên tĩnh.

Những người trong nhã gian cũng nhận ra nhưng không ai tỏ thái độ gì, vẫn tiếp tục trò chuyện như bình thường.

Thái tử luôn được Lục Hoài Thanh chăm sóc, một đích tử của Thượng Thư Hộ Bộ cũng sẵn lòng làm những việc như bưng trà rót nước, chăm sóc Thái tử rất chu đáo.

Thái tử đã quen, chống cằm nhìn mọi người nói: "Nói về bóng ngựa đi, gần đây các ngươi thật bí ẩn, ta cũng tò mò lắm."

Lục Hoài Cảnh cũng không nao núng, nhắc đến việc này còn vui vẻ hơn: "Đại Hắc... à, Lão Kỷ dạy chúng ta một vài đội hình mới hơi bị đỉnh, lần này chơi bóng ngựa có khi chúng ta không thua đâu."

"Thật sao?"

"Ừ, tất nhiên là thật, ta nào dám lừa điện hạ?"

Ngón tay Thái tử gõ nhẹ lên bàn, giọng tiếc nuối: "Hiện giờ tiểu cữu cữu ở Quốc Tử Giám, cũng khiến ta rất e ngại."

Kỷ Nghiễn Bạch điềm tĩnh đáp lại: "Sở trường của ta vẫn là dẫn binh đánh trận, còn việc này chỉ là có chút quá sức, không đáng lo."

"Sao lại vậy, tiểu cữu cữu là kỳ tài luyện võ, việc này cũng không là gì."

"......" Kỷ Nghiễn Bạch không trả lời trực tiếp mà có hơi bất đắc dĩ nhìn Thái tử: "Phải nói nhiều lời khách sáo như vậy sao? Chẳng lẽ ta phải khách sáo với ngươi vài câu sao?"

Nói xong, bầu không khí trở nên im lặng.

Du Tiệm Ly cũng sững sờ, thầm đoán rằng Kỷ Nghiễn Bạch có lẽ bị dị ứng với sự lãng mạn và xã giao.

"Ây da cữu cữu, có bao nhiêu người ở đây, cho ta chút thể diện đi!" Thái tử vẫn chịu nhượng bộ trước Kỷ Nghiễn Bạch.

"Ta đói rồi, đi ăn trước, các ngươi cứ trò chuyện đi." Kỷ Nghiễn Bạch cũng chẳng nể mặt Thái tử, thậm chí còn tỏ vẻ không kiên nhẫn.

Du Tiệm Ly nhìn mà kinh hãi, thậm chí có phần ngưỡng mộ, Kỷ Nghiễn Bạch quả là kẻ giỏi chặn họng, mấy đứa trẻ như hắn mà gặp dịp lễ tết trong nhà cũng tỉnh bơ thế này nhỉ?

Đúng là có thể tránh được không ít rắc rối.

"Ăn đi ăn đi!" Thái tử chủ động ra hiệu, Kỷ Nghiễn Bạch cũng không khách sáo, thực sự bắt đầu dùng đũa.

Thái tử đã lên tiếng, những người khác cũng lần lượt cầm đũa ăn theo.

Du Tiệm Ly chỉ dám ăn những món ăn trước mặt, dè dặt vô cùng.

Bên cạnh hắn còn có một Lâm Thính cũng lâm vào cảnh ngượng ngùng, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình, vì sau này chính hắn sẽ đánh bại tất cả những người trong căn phòng này.

Giờ đây, Du Tiệm Ly chỉ muốn bữa ăn này mau chóng kết thúc.

Ai ngờ, rắc rối luôn tiếp nối, ăn chưa được bao lâu thì tầng dưới lại trở nên ồn ào, thậm chí còn nghe thấy tiếng kêu quen thuộc: "Lục Hoài Cảnh! Ngươi còn ở đó chứ?!"

Lục Hoài Cảnh nghe tiếng hô hào của Đỗ Quý Tuấn, không nhịn được mà nhỏ giọng mắng: "Tên ngốc này lẽ nào không biết điều mà quay lại gây rối vào lúc này sao?"

Tên ngốc dưới lầu rõ ràng thật sự không biết gì, vẫn tiếp tục kêu lớn: "Ta có một người quen cũ của ngươi đây, muốn ra ngoài gặp mặt không?"

Thái tử vẫn tiếp tục ăn, đồng thời ra hiệu cho Lục Hoài Cảnh: "Đi giải quyết đi."

Lục Hoài Cảnh lập tức đứng dậy, chuẩn bị mau chóng giải quyết việc này. Không ngờ vừa bước ra ngoài, hắn đã nhìn thấy một người mà không thể tin vào mắt mình, bước chân khựng lại, rõ ràng quay đầu nhìn về phía Du Tiệm Ly, biểu cảm phức tạp.

Động tác của hắn quá rõ ràng, khiến không ít người cũng theo ánh mắt mà nhìn về phía Du Tiệm Ly.

Minh Tri Ngôn chợt hiểu ra điều gì, lập tức đứng dậy, đi ra ngoài đứng bên lan can lầu hai nhìn xuống dưới, quả nhiên thấy Đỗ Quý Tuấn dẫn theo Hồ Tam công tử đến đây.

Rõ ràng họ đã nhìn thấy Du Tiệm Ly, cố ý đến đây để gây rối, càng gây khó chịu càng tốt.

Nếu Kỷ Nghiễn Bạch không đánh hắn què chân thì hắn sẽ không bao giờ chịu yên phận.

Lục Hoài Cảnh vốn định chạy xuống nói rõ với Đỗ Quý Tuấn nhưng lại bị Minh Tri Ngôn kéo tay giữ lại rồi đứng bên lan can lầu hai, cao giọng hỏi: "Không biết Đỗ công tử có ý gì?"

Nhìn hai người trên lầu, Đỗ Quý Tuấn vô cùng đắc ý: "Hồ Y Lan cũng được xem là người quen cũ của các ngươi nhỉ? Qua đây ôn chuyện, trò chuyện một chút chứ! Du Tiệm Ly đâu, ra đây nào!"

Lục Hoài Cảnh sốt ruột muốn chết: "Minh Tri Ngôn, ngươi cứ để hắn hô hào thế này sao? Du Tiệm Ly vẫn còn ở bên trong."

Minh Tri Ngôn được nhắc nhở nhưng vẫn không hề dao động, lại tiếp tục đứng bên lan can, nhìn xuống từ trên cao mà nói: "Nói thật, cũng đã lâu không gặp Hồ huynh, quả thực có vài chuyện muốn hỏi rõ mặt đối mặt."

Hồ Y Lan rõ ràng bị Đỗ Quý Tuấn ép buộc đến đây, sau khi thấy Minh Tri Ngôn thì khí thế yếu đi, bị Minh Tri Ngôn nói vậy, hắn càng run rẩy, mãi không thể thốt ra lời nào.

Đỗ Quý Tuấn chỉ muốn đến đây gây khó chịu, không quan tâm đến tâm trạng của Hồ Y Lan, cười lớn: "Hắn với ngươi thì có gì đáng nói? Hắn với Du Tiệm Ly mới có chuyện đáng nói chứ?"

Minh Tri Ngôn nhếch môi cười, đôi mắt hơi híp lại, vẫn không động lòng, thậm chí không có bất kỳ cảm xúc nào dao động: "Sau khi ta hỏi xong vài câu, tất nhiên họ có thể trò chuyện, chỉ cần Hồ huynh trả lời đúng sự thật câu hỏi của ta là được."

"Ta... ta không có gì để nói." Hồ Y Lan bị hỏi đến mức ngực phập phồng, rõ ràng rất lúng túng, vẫn ấp úng đáp: "Ta cũng là vì hắn..."

Minh Tri Ngôn ngắt lời hắn: "Hồ huynh, ta khuyên ngươi nên cân nhắc kỹ, nói thật lòng, vì hôm nay không chỉ có chúng ta ở đây, Thái tử cũng ở trong Phong Trúc, nếu ngươi nói dối thì cũng là không tôn trọng ngài ấy đấy?"

Lời của Minh Tri Ngôn vừa dứt, cả hội trường lập tức ồn ào.

Đỗ Quý Tuấn sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, Hồ Y Lan thì toàn thân run rẩy, suýt nữa ngã quỵ.

Thái tử ở Phong Trúc từ đầu đã nghe thấy tiếng động bên ngoài, đến đây không nhịn được mà cười khẽ, chủ động đứng dậy đi đến bên cạnh Du Tiệm Ly, đưa tay đỡ hắn: "Tri Ngôn quả thật rất quan tâm đến ngươi, ngay cả ta cũng bị lợi dụng."

Mặc dù nói như vậy nhưng không có vẻ gì là trách móc.

Du Tiệm Ly được Thái tử tự mình mời, tất nhiên đứng dậy đi theo, cùng Thái tử bước ra khỏi cửa Phong Trúc, đứng bên cạnh Minh Tri Ngôn.

Mọi người thấy Thái tử xuất hiện, đều đồng loạt hành lễ.

Du Tiệm Ly đứng bên cạnh Thái tử, dường như cũng hưởng một lễ này, mọi người cúi đầu hành lễ, vừa tôn trọng vừa sợ hãi, cảnh tượng này đủ để khiến hắn cảm thấy bình tâm hơn.

Hắn biết Minh Tri Ngôn sẽ rửa sạch oan khuất cho mình.

Chỉ là hắn không ngờ, Minh Tri Ngôn lại biết nắm bắt cơ hội như vậy, hắn cố tình lợi dụng dịp đông người này, nhắc lại chuyện cũ.

Vì có đông người, tin tức mới có thể lan truyền nhanh hơn, đây là hiệu quả mà Minh Tri Ngôn mong muốn.

Minh Tri Ngôn cũng nắm chắc rằng Thái tử vẫn còn coi trọng mình nên sẽ giúp đỡ trong lúc này, đây chính là lý do Thái tử đang phối hợp với hắn.

Lòng Du Tiệm Ly lúc này xiết lại, cảm thấy tội lỗi vì Minh Tri Ngôn đã quá tốt với mình.

Hắn còn có hơi hân hoan vì hắn đã giúp cơ thể này chứng kiến khoảnh khắc nhân vật chính rửa oan cho hắn, đối với nhân vật Du Tiệm Ly mà nói, có lẽ không còn gì hối tiếc nữa?

Đây là khoảnh khắc vinh quang của nhân vật chính trong sách, cũng là thời điểm rửa oan cho hắn, hắn không thể tỏ ra yếu đuối, bèn thản nhiên đứng trước mặt mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro