Chương 104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng Mười.

Cái nóng bức của mùa hè rốt cục cũng dần dần biến mất.

Quốc khánh, Tống Chiết Ý và Lục Giác cùng đi thành phố H một chuyến, gặp Cung Uẩn cùng với bạn trai của bà.

Đó là một người chú thành thục nho nhã, nói chuyện cũng khôi hài dí dỏm.

Trên bàn cơm yên lặng săn sóc hai vãn bối.

Vừa vặn, cũng sẽ không quá thân mật, nắm bắt chuẩn mực rất tốt.

Khi chia tay sau bữa ăn thì trời đã tối.

Ở bên đường, Tống Chiết Ý nhìn Cung Uẩn và người chú kia lên xe rời đi, hốc mắt Tống Chiết Ý không khỏi ướt đẫm.

"Sao lại khóc rồi?"

Lục Giác ôm người vào lòng, nhẹ giọng hỏi.

Tống Chiết Ý đưa mắt nhìn chiếc xe kia hòa vào trong biển ngườι, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, mắt hạnh bị đèn đường chiếu sáng lấp lánh: "Em thấy mừng thay cho mẹ."

Nhiều năm như vậy, rốt cục bên cạnh bà cũng có người có thể làm bạn với bà.

Lục Giác cười cười, đưa tay nhẹ nhàng véo má Tống Chiết Ý, để cho cô đối mặt với chính mình: "Cô Thỏ, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng em cũng được buông xuống rồi."

Tống Chiết Ý gật đầu.

Lục Giác cũng gật đầu theo.

Sắc mặt Lục Giác cũng thay đổi lúc sáng lúc tối theo ánh đèn.

Anh nắm lấy tay của Tống Chiết Ý, nhẹ nhàng lắc lắc, nói với vẻ hơi tủi thân: "Vậy còn anh thì sao?"

Tống Chiết Ý nhìn chằm chằm vào Lục Giác, không hiểu ý của anh.

Lục Giác thở dài một tiếng: "Thỏ con này lúc nào cũng chậm chạp như vậy."

"Anh đang nói, em bao giờ mới chịu lấy anh đây?"

Người Trung Quốc coi trọng việc cưới xin.

Đặc biệt là với thế hệ của ông cụ Lục, mỗi lần gặp ông, Lục Giác đều bị hỏi khi nào sẽ tổ chức đám cưới với Tống Chiết Ý.

Nếu là trước đây, Lục Giác đừng nói là kết hôn, ngay cả yêu đương cũng chưa từng nghĩ đến.

Nhưng sau khi gặp Tống Chiết Ý, một số thứ vốn nằm trong xương cốt của anh đã âm thầm thay đổi. Anh không chỉ muốn đăng ký kết hôn với cô, để có được sự chứng nhận pháp lý, mà còn muốn cho tất cả mọi người biết rằng Tống Chiết Ý là vợ của Lục Giác anh đây.

Anh muốn cho cô một đám cưới độc nhất vô nhị.

Bắt gặp ánh mắt đầy tình ý của Lục Giác, Tống Chiết Ý nhẹ nhàng cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: "Nhưng váy cưới của anh chưa làm xong mà."

Lục Giác hiểu ý: "Vậy khi nào làm xong, em sẽ lấy anh đúng không?"

Tống Chiết Ý gật đầu: "Ừ."

Lục Giác hôn lên trán cô, nắm tay cô, dắt cô đi dọc theo con đường rợp bóng đèn: "Cô thỏ, ngày mai phải về Bắc Thành rồi, chúng ta đi dạo một vòng nhé."

Ngày Quốc Khánh, đường phố đông đúc, tấp nập.

Đi đến quảng trường, Tống Chiết Ý đột nhiên dừng lại, nhìn màn hình lớn đang phát đoạn phim quảng cáo tiên phong về Hán phục của cô.

Không khỏi khẽ cong môi.

Cuối tháng 9, chương trình văn hóa quốc gia chính thức phát sóng trên nền tảng mạng.

Đúng vậy.

Mặc dù đã huy động được vốn đầu tư, nhưng ekip sản xuất vẫn gặp một số khó khăn, vì vào tháng 10, đài truyền hình có một chương trình tuyển chọn, đã dành vị trí được dành riêng cho mục văn hóa quốc gia cho chương trình đó.

Nếu phải đợi đến lượt, ít nhất phải đến tháng 11 hoặc 12.

Với một tiếng thở dài, đạo diễn đã quyết định phát sóng chương trình văn hóa quốc gia trên nền tảng mạng trước.

Không ngờ chỉ sau một tuần lên sóng, chương trình này đã được đánh giá rất cao.

Sau đó tiếp tục phát triển.

Có một thời gian, nó đã chiếm lĩnh top trending trong vài ngày.

Mới đây, đài truyền hình đã lên lịch cho chương trình này và chuẩn bị lên sóng.

Giờ đây, chương trình này là một ẩn số có độ thảo luận cao nhất hiện tại, với đánh giá cũng rất tốt, thu hút một lượng lớn người hâm mộ.

Rất nhiều người cũng giống như Tống Chiết Ý và Lục Giác, đang dừng lại để xem.

Đoạn trailer dài mấy phút được phát xong, đã có người vỗ tay hoan hô, hô to: "Hán phục đỉnh quá!"

Tống Chiết Ý nghe vậy liền bật cười, ánh mắt cong cong.

Lòng cô tràn đầy cảm giác tự hào vô tận.

Lục Giác nâng tay vuốt đầu cô, khen ngợi: "Cô Thỏ, em thật giỏi quá đi!"

Tống Chiết Ý bị khen đến xấu hổ, định nói gì đó thì lại nghe Lục Giác nói tiếp: "Bây giờ có rất nhiều người thích em."

Kể từ khi chương trình văn hóa dân tộc trở nên nổi tiếng, khắp nơi đều là những đoạn cắt ghép sáng tạo. Mỗi khung hình đều có thể được cắt ra làm hình nền.

Nhiếp ảnh gia càng được khen ngợi hơn nữa.

í

Tống Chiết Ý từ trước đến nay không thích xuất hiện trước công chúng, tuy chưa bao giờ công khai lộ diện, nhưng netizen lại có tài thần thông quảng đại, vẫn dựa vào một số manh mối, tìm được tài khoản Weibo của Tống Chiết Ý.

Trong thời gian ngắn ngủi, Tống Chiết Ý đã tăng thêm hơn một trăm nghìn người theo dõi.

Hàng ngày trong hộp thư cá nhân của Weibo đều có người đến hỏi về kỹ năng chụp ảnh, cũng có người đến bày tỏ tình cảm với cô.

Ngoài ra, còn có người thật sự đến tỏ tình, bộc lộ tình yêu chân thành, muốn trở thành bạn trai của cô.

Hôm đó, Lục Giác đang cầm điện thoại của cô, giúp Tống Chiết Ý chơi game, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bài văn tình cảm chân thành, tràn ngập icon trái tim nhìn muốn đau mắt.

Cuối cùng hại Tống Chiết Ý bị Lục Giác giày vò rất lâu.

Nhưng không biết lý do.

Cho đến khi mấy ngày sau, fan cuồng đó lại gửi cho anh một bài viết nhỏ với chủ đề "sẽ không bỏ cuộc".

Tống Chiết Ý mới nhìn thấy tin nhắn trước đó của Lục Giác trả lời người nọ: "Chớ làm phiền, đã kết hôn."

Ngay lập tức cô hiểu ra, mấy ngày nay Lục Giác hung hăng tác oai tác quái chỉ vì cơn ghen tuông lại phát tác.

Tống Chiết Ý vừa tức vừa buồn cười, thẳng thắn hỏi anh, làm sao mới có thể làm anh nguôi giận.

Cuối cùng dưới sự gợi ý của Lục Giác, Tống Chiết Ý trực tiếp đăng một bức ảnh, đồng thời ghim ở vị trí đầu tiên.

Trong bức ảnh là một đôi tay nắm chặt.

Chiếc nhẫn kim cương màu hồng trên tay cô gái mảnh khảnh trắng trẻo nổi bật.

Thời gian đã trôi qua hơn nửa tháng, Tống Chiết Ý không ngờ Lục Giác vẫn chưa uống hết hũ giấm cũ.

Trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Cô luôn thiếu tự tin, chính vì tình yêu được bộc lộ vô tư của Lục Giác, mới khiến cô có được cảm giác an toàn tuyệt đối.

Cô biết Lục Giác thích cô, hơn cả những gì cô tưởng tượng.

"Người khác thích em, là chuyện của người ta."

Tống Chiết Ý nhón chân lên, hôn lên má Lục Giác, đôi mắt hạnh long lanh chứa đầy ý cười, nhìn chằm chằm người đàn ông mà cô đã yêu nhiều năm: "Nhưng, em chỉ thích anh thôi."

Lục Giác cười.

Thực ra anh vốn không ghen, chỉ là muốn trêu chọc Tống Chiết Ý, không ngờ cô lại nghiêm túc dỗ anh như vậy.

Trước đây có một lần, Tống Chiết Ý còn phàn nàn rằng anh luôn thích trêu chọc cô.

Nhưng cô thật sự rất đáng yêu.

Anh làm sao có thể nhịn được.

Trên quảng trường, dòng người tấp nập qua lại.

Hai người đứng giữa đám đông, nắm tay nhau, nhìn nhau không chớp mắt.

"Nhìn anh làm gì?"

Lục Giác cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng trẻo của cô gái, khóe miệng càng cong hơn.

Tống Chiết Ý chớp mắt một cái, nói thật lòng: "Lục Giác, cảm ơn anh."

"Cảm ơn anh cái gì?"

"Nếu không có anh, chương trình của chúng em sẽ không có ngày hôm nay, cảm ơn anh đã tài trợ."

Lần này đến lượt Lục Giác sửng sốt.

Anh nghĩ mình đã giữ bí mật rất tốt.

Không ngờ Tống Chiết Ý lại biết hết.

"Ai nói cho em biết?"

Nói xong, anh lại thấy câu này hơi ngốc: "Là Kavin phải không?"

Tống Chiết Ý mím môi mỉm cười, gật đầu.

Tuần trước, Kavin và Nina đến Bắc Thành chơi vài ngày, Tống Chiết Ý và Lục Giác vẫn luôn tiếp đãi cặp vợ chồng mới cưới này.

Chắc là lúc nào đó tên Kavin miệng rộng này đã nói cho Tống Chiết Ý biết.

Chuyện đã bại lộ, Lục Giác cũng chẳng còn gì để giấu nữa.

Anh đưa tay gạt tóc mái của cô sang một bên, nói: "Thực ra anh cũng không muốn lừa em, nhưng anh có chút ích kỷ."

Ích kỷ?

Tống Chiết Ý không hiểu lắm, mềm mại hỏi: "Ích kỷ gì vậy?"

Lục Giác: "Con người anh khá ích kỷ."

"Không muốn tình cảm em dành cho anh, trộn lẫn bất kỳ sự biết ơn nào ở trong đó."

Anh dùng ngón cái âu yếm vuốt sóng mũi Tống Chiết Ý.

"Anh chỉ muốn em yêu anh hết lòng."

Không ngờ Lục Giác còn có tâm tư nhỏ này, Tống Chiết Ý nhất thời thấy ngọt ngào, nhất thời lại thấy có chút chua xót.

Dường như chỉ cần yêu một người, cho dù là người kiêu ngạo nhất, cũng sẽ trở nên lo lắng bất an.

Tống Chiết Ý ôm lấy eo Lục Giác, đem đầu cọ vào lồng ngực rộng lớn của anh, nhỏ giọng nói: "Em yêu anh, Lục Giác."

Ban đầu khi nói đến từ này Tống Chiết Ý vẫn còn hơi ngượng ngùng, nhưng Lục Giác luôn thích nói yêu cô, cô cũng dần dần quen và thích ứng.

Và khi thể hiện tình yêu một cách vô tư, Tống Chiết Ý cũng cảm nhận được, hai người đã gần gũi hơn.

Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc, không ai để ý đến xung quanh.

Lục Giác dùng cằm, cọ cọ lên đỉnh đầu cô, lại nhẹ nhàng nói: "Cô Thỏ, vì em đã biết rồi, nên anh vẫn muốn nhận chút báo đáp."

Tống Chiết Ý sững lại, ngẩng đầu, đôi mắt to tròn chớp chớp: "Báo đáp gì?"

Lục Giác lại cười không nói.

Đôi mắt hoa đào mong chờ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Tống Chiết Ý suy nghĩ một lúc, dường như đã nghĩ ra, khóe mắt khẽ cong lên, nói giòn tan: "Cảm ơn anh, Lục ba ba."

Lục Giác: "..."

Lục Giác: "????"

Yêu cầu báo đáp của anh không phải là cái này!

Tuy nhiên, cũng được.

Nhưng không phải là gọi lúc này.

Nhìn sắc mặt biến đổi khó lường của Lục Giác, Tống Chiết Ý biết mình đã đoán sai.

Cô dùng ngón tay vuốt ve những chiếc khuy áo màu vàng nhạt trên áo sơ mi đen của Lục Giác, nhỏ giọng "Muốn gì, anh nói đi."

"Em có đồng ý không?"

Lục Giác hỏi một cách ranh ma.

Tống Chiết Ý đã từng gặp phải những tình huống tương tự, lông mày khẽ nhíu lại.

Hơn nữa lúc này, nhìn Lục Giác, cô biết anh không ý tốt gì.

Cô nhìn chằm chằm vào anh, chậm rãi nói: "Anh nói trước đi, để em xem có đồng ý hay không."

Thỏ con đã trở nên thông minh hơn rồi, không còn dễ bị dụ dỗ nữa.

Lục Giác thở dài một tiếng, nói từng chữ một: "Cô Thỏ, bộ đồ thỏ nữ lần trước, có thể mặc lại lần nữa không."

"......"

Tống Chiết Ý tròn mắt, môi đỏ khẽ hé mở, vừa kinh ngạc vừa xấu hổ.

Thời gian đã trôi qua gần hai tháng rồi.

Nhưng chuyện xảy ra lần đó, Tống Chiết Ý vẫn nhớ như in.

Mặc dù chuyện thân mật xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi, thậm chí bây giờ Tống Chiết Ý còn biết rõ đường cong cơ bắp trên người Lục Giác, biết rõ những nốt ruồi trên người anh.

Nhìn thấy cơ thể của Lục Giác, cô cũng không còn xấu hổ như trước nữa.

Nhưng mỗi lần nghĩ đến đêm đó, Tống Chiết Ý vẫn không nhịn được đỏ mặt tía tai.

Lục Giác còn chưa đợi Tống Chiết Ý trả lời, đã tự tiện bổ sung thêm một câu: "Vừa mặc bộ đồ đó, vừa gọi anh là Lục ba ba."

Tống Chiết Ý từ trong kinh ngạc tỉnh lại, lập tức giơ tay che miệng anh, mặt đỏ bừng.

"Anh... anh nhỏ tiếng một chút."

May mắn là xung quanh tuy ít người qua lại nhưng lại khá ồn ào.

Không ai nghe thấy.

Lục Giác bị che nửa khuôn mặt lại, chỉ lộ ra một đoạn sống mũi thẳng tắp ưu tú, cùng một đôi mắt hoa đào quyến rũ ở bên ngoài.

Không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt hoa đào có nếp gấp sâu vô tội nhẹ chớp một cái, sau đó đuôi mắt hướng lên trên, kéo dài ra thành một độ cong quyến rũ.

Đôi mắt đen như hạt thủy tinh, hơi rũ xuống, không chớp mắt nhìn cô.

Chỉ thiếu chút nữa đã khắc lên trán ba chữ "hồ ly tinh".

Cho dù ngày ngày đối diện với khuôn mặt này, nhưng cứ nhìn như vậy, Tống Chiết Ý cũng không thể kiểm soát được nhịp tim đập loạn xạ.

"Không được nói nữa."

Tống Chiết Ý mềm giọng cảnh cáo.

Lục Giác gật đầu, đôi môi ẩm ướt khẽ lướt qua lòng bàn tay cô.

Cũng không biết là cố ý hay vô ý.

Tống Chiết Ý lập tức buông tay.

Muốn rời đi.

Lục Giác kéo tay cô, lại kéo người trở lại, tay ôm lấy eo cô, dùng giọng nói trầm khàn nói: "Được không."

Bộ đồ thỏ nữ đêm đó đã bị xé nát.

Không biết Lục Giác bị chạm dây thần kinh nào, mà nhất định phải mang đống đồ đó về nhà.

Nhưng cũng không thể mặc được rồi.

Không đúng.

Tại sao cô lại nghĩ đến những thứ này.

Không phải lẽ ra cô nên từ chối sao.

Tống Chiết Ý lắc đầu, nhưng lời nói lại khác xa: "Nhưng đã hỏng rồi mà."

Nói xong, Tống Chiết Ý đã hối hận.

Lục Giác cười, đôi mắt hoa đào sáng lên: "Không sao, chồng mua cho em?"

Tống Chiết Ý: "..."

Cô cảm thấy mình lại rơi vào cái hố mà mình đã đào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro