Chương 109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một thời gian, Tống Chiết Ý luôn quấn lấy Lục Giác đòi anh kể về những chuyện xảy ra khi anh mười bốn tuổi, mỗi lần nghe Lục Giác nói về những chuyện cũ đầy tối tăm kia, cô luôn cảm thấy khó chịu.

Dù vậy, Tống Chiết Ý vẫn không nhịn được muốn nghe.

Cô muốn hiểu rõ hơn về quá khứ của Lục Giác.

Có lẽ là ngày nhớ đêm mơ, tối hôm đó, Tống Chiết Ý nằm mơ một giấc mơ hoang đường.

Trong mơ, cô 23 tuổi lại quay trở lại năm Lục Giác 14 tuổi.

Bắc Thành cách đây mười năm đã thay đổi rất nhiều, đi trên đường phố, Tống Chiết Ý gần như không thể tìm thấy bóng dáng của Bắc Thành quen thuộc.

Nhưng con hẻm nhỏ trong khu dân cư tự phát mà Cố Hành Dã có tên "Hẻm Thanh Lân", lại không có nhiều thay đổi.

Vẫn cũ kỹ như vậy, giữa thành phố đang thay đổi từng ngày, giống như một mảnh hoang tàn bị lãng quên.

Nhà cửa cũ kỹ loang lổ, đường phố gập ghềnh eo hẹp, nhưng từng viên gạch đều thấm đẫm hương vị của thời gian.

Điều duy nhất khác biệt là lúc này ở đầu hẻm Thanh Lân còn trồng vài cây bưởi.

Vào mùa hè tháng tám, những bông hoa trắng muốt sắp đến cuối kỳ ra hoa treo lơ lửng trên cành, tỏa ra hương thơm nồng nàn.

Cả buổi sáng se lạnh, đều nhuốm màu hoa.

Che lấp đi mùi khói lửa cũ kỹ trong ngõ nhỏ.

Tâm trạng của Tống Chiết Ý cũng chưa từng tốt như vậy.

Cô liếc nhìn di động.

8 giờ 30 phút sáng.

Lục Giác từng nói, lúc ở hẻm Thanh Lân, mỗi sáng hơn tám giờ, anh sẽ thức dậy, đến quán ăn vặt mua mấy cái bánh quẩy và hai ly sữa đậu nành.

Tiết trời đầu hạ.

Ánh mặt trời sáng sớm vẫn gắt như cũ, Tống Chiết Ý đứng dưới tàng cây tránh bóng râm, hơi nhón chân, nhìn quanh hẻm nhỏ.

Trong hẻm cũ tản mạn, không có một bóng người.

Không bao lâu sau, phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Thanh âm mang chút ngỗ ngược của thiếu niên vang vọng trong hẻm nhỏ.

"Má, chiêu mà anh Giác đánh lão Điếu đỉnh thật đấy, đánh cho nó không thể ra tay, quá tuyệt. Lần sau dạy em đi!"

Là Cố Hành Dã.

Tống Chiết Ý ngẩn người, lập tức ngoái nhìn lại.

Quả nhiên thấy hai người thiếu niên cao gầy, tới từ đầu bên kia của hẻm nhỏ.

Cố Hành Dã ôm vai Lục Giác, trên người cả hai đều bị thương không ít.

Nhưng không ảnh hưởng chút nào đến hứng thú của Cố Hành Dã, vừa nói tay còn làm mấy động tác móc quyền, mặt mày hết sức hớn hở.

Vết sẹo trên mặt kia cũng giãn ra theo gương mặt của cậu ấy, thoạt nhìn cũng không dọa ngườι nữa.

Lục Giác mặc một bộ đồ đen.

Áo sơ mi đen mở cúc, để lộ một đoạn xương quai xanh thẳng tắp, quần đùi rộng thùng thình màu đen, bên dưới là đôi chân nhỏ được bao phủ bởi một lớp cơ bắp mỏng.

Chân mang một đôi dép xỏ ngón.

Miệng ngậm một điếu thuốc.

Anh hơi mắt xuống, dưới khóe mắt trái có một vết xước, cả người trông có vẻ mệt mỏi, lại như không vui. Toàn thân toát ra một khí chất không muốn gặp người.

Tống Chiết Ý chưa bao giờ thấy Lục Giác như vậy.

Dù đã nghe Lục Giác tự mỉa mai mình côn đồ ở hẻm Thanh Lân như thế nào, giờ tận mắt nhìn thấy, Tống Chiết Ý lại không nghĩ vậy.

Dù lúc này Lục Giác trông có vẻ bụi bặm, nhưng trên người vẫn toát ra một khí chất cao quý không thể che giấu.

Khí chất này là thứ không có ở trên người Cố Hành Dã, người lớn lên ở chợ.

So với côn đồ, dùng từ "Tiểu bá vương" để miêu tả Lục Giác ở trước mắt thì phù hợp hơn.

Tống Chiết Ý ngẩn người nhìn Lục Giác.

Hai mắt không chớp.

Cậu thiếu niên lạnh nhạt kia vẫn rũ mắt xuống, hoàn toàn không thèm nhìn cô một cái.

Có lẽ là do ánh mắt của cô quá nóng bỏng.

Cố Hành Dã nhìn cô mấy lần, sau đó lại huýt sáo với cô.

Trong tiếng huýt sáo có phần hơi ngả ngơn này, Tống Chiết Ý cuối cùng cũng bừng tỉnh.

Ánh mắt cô lại rơi xuống vết thương ở khóe mắt của Lục Giác, rõ ràng là bị vật cứng cào trúng. Cô vô thức tiến lên, chặn đường Lục Giác.

"Đợi đã."

Lục Giác, người nãy giờ luôn cúi đầu, từ từ nâng đầu nhìn chằm chằm người trước mặt.

Lông mày rậm đen của anh nhíu lại.

Người phụ nữ trước mặt trông có vẻ lớn tuổi hơn họ, có lẽ là sinh viên đại học.

Cô mặc một chiếc váy dài màu xanh lá, tóc mềm mại buông xõa ngang vai, đôi mắt vừa sáng lại vừa trong, làn da trắng muốt trông giống như một cô gái ngoan ngoãn.

Ở hẻm Thanh Lân, Lục Giác đã lâu không gặp kiểu phụ nữ như vậy.

Hay nói đúng hơn, trước đây anh cũng chưa từng gặp một người ngoan ngoãn tựa nước thế này.

Lục Giác liếc nhìn Tống Chiết Ý, rồi thu hồi ánh mắt.

Ngón tay kẹp điếu thuốc, hít một hơi, lơ đãng hỏi: "Có chuyện gì?"

Giọng nói lạnh lùng, không có gì đặc biệt.

Nghe thấy Lục Giác chủ động nói chuyện với một người phụ nữ lạ mặt, Cố Hành Dã khẽ nhướng mày.

Cậu ấy cũng đút tay vào túi, thản nhiên nhìn Tống Chiết Ý, muốn biết cô định làm gì.

Tống Chiết Ý giơ tay, chỉ vào trán anh: "Anh bị thương, để em xử lý giúp."

Nghe vậy, Lục Giác lại ngẩng đầu, nheo mắt nhìn Tống Chiết Ý, vẻ mặt một lời khó nói hết.

"Cô là mẹ tôi à?"

"Anh Giác, miệng anh cũng ác thật."

Lục Giác không thèm để ý đến Cố Hành Dã, lại liếc nhìn Tống Chiết Ý một cái, tay cầm điếu thuốc, bỏ qua Tống Chiết Ý.

"Anh Giác, đợi em."

Cố Hành Dã đuổi theo, đi được mấy bước, quay đầu lại thấy người phụ nữ vẫn đứng đó, lại lùi lại mấy bước, tốt bụng nói với cô: "Chị ơi, tôi nói thật cho chị biết, người thích anh Giác có nhiều lắm, mà anh ấy chưa bao giờ liếc mắt nhìn ai. Chị lại hơi lớn tuổi, không hợp với anh ấy đâu."

Tống Chiết Ý sững sờ một lúc mới phản ứng lại.

Sau đó nhìn thấy Cố Hành Dã và Lục Giác đã bước vào quán ăn nhỏ.

Cô hít một hơi thật sâu, đuổi theo.

Lúc Tống Chiết Ý bước vào quán, Cố Hành Dã đang quay mặt về phía cửa, nhìn thấy Tống Chiết Ý bước vào, quay sang chớp mắt với Lục Giác ngồi ở phía đối diện.

"Anh Giác, chị đại lại đến rồi."

Nghe thấy hai chữ "chị đại", Tống Chiết Ý hơi nhíu mày.

Hai mươi ba tuổi và mười bốn tuổi, cũng không đến mức phải gọi là chị đại chứ.

Nhưng lúc này cũng không phải lúc so đo về cách xưng hô của Cố Hành Dã.

Tống Chiết Ý nhìn chằm chằm vào bờ vai rộng và thẳng tắp của thiếu niên Lục Giác, rõ ràng nhìn thấy anh vì lời nói của Cố Hành Dã mà căng thẳng, một lúc sau Lục Giác lại thả lỏng, hoàn toàn k͙hông quay đầu nhìn Tống Chiết Ý, cầm một chiếc đũa gõ vào thành bát của Cố Hành Dã.

"Mau ăn đi! Ăn xong về nhà ngủ."

Nhìn thấy Lục Giác không muốn quan tâm đến cô, Tống Chiết Ý ngồi xuống bàn phía sau anh, học theo cách của họ, gọi một cốc sữa đậu nành và một chiếc bánh bao.

Trong khi đang chậm rãi ăn, cô lắng tai nghe Cố Hành Dã và Lục Giác nói chuyện.

Phần lớn thời gian là Cố Hành Dã nói, Lục Giác chỉ thỉnh thoảng trả lời mấy câu.

Im lặng đến mức đáng sợ.

Không giống Lục Giác luôn nói những lời cợt nhả mà Tống Chiết Ý biết.

Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi Tống Chiết Ý dần dần nhạt đi.

Cô bắt đầu thấy hơi đau lòng.

Trước đây, cô luôn có một mong muốn không thực tế, muốn quay trở lại năm mười bốn tuổi của Lục Giác, ôm anh và nói với anh rằng anh thực sự rất tốt.

Vì vậy, đừng từ bỏ bản thân.

Phải hạnh phúc.

Người trẻ ăn uống rất nhanh, Tống Chiết Ý mới ăn được một phần ba thì hai người đã ăn xong, tính tiền rồi đi.

Tống Chiết Ý vội vàng đứng dậy, định đuổi theo.

Chủ quán gọi: "Này cô gái, cô chưa trả tiền!"

Chỉ có ba người họ ăn sáng trong cửa hàng, Tống Chiết Ý khựng lại một chút, nhận ra là đang gọi mình, cô vội vàng dừng bước.

Sau đó, cô xấu hổ khi phát hiện ra mình không có tiền.

Chủ quán rất hiểu chuyện, nhìn thấy biểu cảm của cô thì đã hiểu ra, nói với giọng đầy mỉa mai: "Cô bé trông trắng trẻo sạch sẽ, ăn mặc cũng đẹp, không ngờ lại là một kẻ ăn quỵt!"

Tống Chiết Ý lập tức đỏ mặt.

Cô quay đầu nhìn ra cửa, Lục Giác có lẽ đã nghe thấy lời nói này, bước chân hơi dừng lại, còn Cố Hành Dã đã quay đầu lại.

Tống Chiết Ý nhìn chằm chằm vào Cố Hành Dã trong hai giây, nảy ra một ý tưởng.

Cô nhanh chóng đi về phía Cố Hành Dã, nhìn sang khuôn mặt ở bên cạnh Lục Giác: "Cố Hành Dã, giúp tôi trả tiền đi, sau này tôi sẽ trả lại cho cậu."

Nghe thấy vậy, lông mày Lục Giác vô thức giật giật một cái.

Cố Hành Dã: "?"

Tống Chiết Ý biết tên cậu ấy, Cố Hành Dã cũng không ngạc nhiên, dù sao lại là một người phụ nữ nữa đến tìm Lục Giác.

"Tại sao? Chúng ta cũng không quen biết."

Mặc dù nói vậy, Cố Hành Dã vẫn giúp Tống Chiết Ý trả tiền.

Khi Tống Chiết Ý mỉm cười cảm ơn Cố Hành Dã, Lục Giác đứng ở cửa Tống Chiết Ý với ánh u ám.

Anh cảm thấy người phụ nữ này rất kỳ lạ.

Vào cuối tuần, Lục Giác tranh thủ thời gian thăm ông cụ Lục.

Khi về hẻm Thanh Lân, đã tối.

Hẻm không có nhiều người.

Các cửa hàng hai bên đều đóng cửa.

Đêm tối đen kịt, chỉ có một chiếc đèn đường bị hư hỏng phát ra ánh sáng mờ ảo.

Khi đi đến gốc cây hoa nhài, anh chậm rãi bước đi, mắt nhìn thẳng về phía trước, chẳng mấy chốc, quả nhiên một bóng người đã nhảy ra.

Người phụ nữ mỉm cười nhìn anh, giọng nói rất dịu dàng: "Anh đã về rồi."

Thời gian gần đây không biết có phải gặp ma không nữa.

Người phụ nữ kỳ lạ này luôn xuất hiện trước mặt anh.

Ví dụ như lần trước, cô đột nhiên gõ cửa nhà của Cố Hành Dã vào nửa đêm, nói rằng cô muốn trả tiền, còn mang theo một chiếc hộp đựng đầy thuốc sát trùng và băng gạc đưa cho anh.

Cố Hành Dã còn hỏi anh, liệu có phải người nhà anh đã tìm một nữ vệ sĩ đó để bảo vệ an toàn cho anh không.

Lục Giác bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro