Chương 111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày tháng Chín.

Lục Giác lại đi thăm ông cụ Lục một lần nữa.

Hôm ấy về thì trời đã tối.

Hẻm Thanh Lan đã chìm vào giấc ngủ.

Đến đầu hẻm thì anh đột nhiên dừng bước.

Hai tay đút trong túi quần, dần dần siết chặt.

Anh đứng bất động, chăm chú nhìn cây hoa dành dành đã nở rộ, chốc lát sau, một bóng hình nhỏ bé, từ dưới gốc cây đi ra.

Cô mặc một bộ đồ trắng, nghiêng đầu mỉm cười.

Cả người như đang phát sáng.

Giống hệt như trong giấc mơ của anh.

"Lục Giác, về rồi à." Tống Chiết Ý nhìn chằm chằm người đang đứng ở đầu hẻm, nhỏ giọng nói: "Em đợi anh lâu lắm rồi."

Lục Giác không nói gì.

Thậm chí không thể nhìn rõ được biểu cảm của anh.

Anh đứng trong bóng tối, trên người phủ một lớp sương đen, giống như một con thú đang ẩn nấp.

"Lục Giác? Là anh à?"

Tống Chiết Ý lại gọi một tiếng.

Vừa dứt lời, thiếu niên đã bước nhanh về phía cô, bóng dáng bao trùm lấy cô.

Tống Chiết Ý bị hơi thở mạnh mẽ trên người anh làm cho giật mình lùi lại một bước.

Động tác nhỏ này dường như đã kích thích Lục Giác.

Anh nghiến chặt răng, bàn tay đặt lên vai Tống Chiết Ý, trực tiếp đẩy cô vào bức tường cũ phía sau.

Tiếp theo, cơ thể thiếu niên cũng phủ lên người cô.

Một người trưởng thành như Tống Chiết Ý lại bị một thiếu niên chế ngự đến mức không thể động đậy.

Đôi mắt đen của Lục Giác nhìn chằm vào mặt Tống Chiết Ý, sau một lúc lâu, mới lạnh lùng hỏi: "Cô bao nhiêu tuổi?"

Tống Chiết Ý: "Hai mươi ba."

Nghe vậy, Lục Giác bật cười: "Vậy cô có tôi bao nhiêu tuổi không."

"Biết." Tống Chiết Ý gật đầu.

"Bao nhiêu?"

Lục Giác không tha cho cô, tiếp tục tra hỏi.

Tống Chiết Ý cong mắt cười: "Anh năm nay mười bốn."

Còn là một cậu bé.

Tất nhiên câu này, khi Tống Chiết Ý bị một cậu bé mạnh mẽ đè xuống, cũng không dám nói.

Lục Giác lại nói: "Cô biết cô đang phạm pháp không?"

Tống Chiết Ý chớp mắt: "......"

"Cái gì?"

Yết hầu Lục Giác lên xuống.

Người trước mặt trông rất sạch sẽ, có một loại ngây thơ không biết gì.

Dù bất cứ những gì cô làm đều rất khó hiểu, lại luôn ngừng quấn lấy anh.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, mình sẽ quan đến một người phụ nữ đến vậy, còn là một người phụ nữ hơn anh nhiều tuổi, không rõ lai lịch.

Lục Giác cũng thấy mình thật nực cười.

Anh nhìn chằm chằm người ta, bàn tay nắm lấy cằm Tống Chiết Ý, mỉm cười nói: "Cô ba lần năm lượt xuất hiện trước mặt tôi, không phải muốn làm bạn gái của tôi sao."

Nghe Lục Giác nói vậy.

Gò má Tống Chiết Ý lập tức đỏ lên.

Cô thực sự thích Lục Giác, nhưng cô đến đây không phải với mục đích này.

Cô chỉ muốn đối xử tốt với anh mà thôi.

Tống Chiết Ý đỏ mặt, rũ mi xuống, nhỏ giọng nói: "Không có ý đó."

Lục Giác nhìn chằm chằm vào hai hàng lông mi của Tống Chiết Ý, theo nhịp rung nhẹ của lông mi, anh cảm thấy lòng mình rối loạn, anh lùi lại một bước, thả Tống Chiết Ý ra, bực bội hỏi.

"Không muốn làm bạn gái của tôi, vậy tại sao lại xử tốt với tôi."

Cậu thiếu niên rời đi.

Tống Chiết Ý cảm thấy áp lực cũng giảm theo.

Cô hơi đứng thẳng người: "Không tại sao cả, chỉ là muốn đối xử tốt với anh."

"Không có lý do gì, chỉ muốn đối xử tốt với tôi?"

Lục Giác lặp lại một lần nữa, ánh mắt lại lạnh lùng: "Vậy cô còn nói, cô không phải muốn tán tỉnh tôi."

Lúc này Lục Giác nói chuyện phóng khoáng hơn mười năm sau rất nhiều.

Tống Chiết Ý sững sờ.

"Tôi không tin, trên đời này lại có ai đó vô cớ đối xử tốt với người khác." Lục Giác cười nhạo, dựa vào gốc cây dành dành, ánh mắt đen tối rơi vào người Tống Chiết Ý ở phía đối diện: "Kiểu gì cô cũng yêu cầu gì đó đúng chứ?"

Lục Giác châm một điếu thuốc, ánh lên một chấm màu đỏ thẫm, bùng cháy trong đêm tối.

Anh nhìn người ta, chậm rãi phân tích: "Tiền tôi không có."

"Vậy chỉ có thể là vì khuôn mặt của tôi rồi, phải không."

Bỗng nhiên, Tống Chiết Ý nhận ra lúc này sự phòng bị của Lục Giác rất mạnh.

Nếu có một người vô cớ đối xử tốt với anh, anh cũng sẽ nghi ngờ.

Trái tim cô vừa chua xót vừa đau nhói.

"Thực ra, em đối tốt với anh bởi vì anh giống một ngườιibạn của em."

"Người bạn nào?"

Lục Giác quả thực là một người hung hăng.

Tống Chiết Ý định nói gì đó, Lục Giác đã cười nhạo nói: "Cô đừng nói là người cô thích nhé."

Tống Chiết Ý bị nghẹn họng.

Đúng là người cô thích.

Nhưng cô lập tức sửa lại: "Không, là... em trai."

"Vậy, cô xem tôi như em trai."

"Đúng."

Lục Giác nhìn Tống Chiết Ý thật sâu, cúi đầu mỉm cười ẩn ý hồi lâu.

Lúc Tống Chiết Ý bị choáng váng trước nụ cười ấy, anh lại ngẩng đầu, hút một hơi thuốc, nặng nề phun ra một vòng khói.

Trong làn khói lượn lờ, anh ngẩng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.

Sau đó, anh cười một tiếng: "Chị thì tôi có rồi, không muốn có thêm nữa, cô đừng có mơ."

Tống Chiết Ý: "..."

Lục Giác lại nhìn cô một lúc, giọng trầm hỏi: "Mất tích lâu như vậy, bây giờ lại quay về làm gì."

"Tạm biệt."

Lục Giác cầm điếu thuốc, tay khựng lại.

Nâng mí mắt lên nhìn cô.

Sau đó lại quay đầu sang, cười nhạt: "Chúng ta không thân, việc gì phải tạm biệt?"

Tống Chiết Ý nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Lục Giác, đột nhiên bật cười.

Vẫn là một đứa trẻ.

Nếu ghét cô đến vậy, với tính cách của anh, chắc chắn đã quay người rời đi rồi, cần gì phải ở lại nói với cô nhiều như vậy. Hơn nữa, lúc này tính tình của Lục Giác rất xấu, không phải là người dễ nói chuyện.

Tống Chiết Ý: "Ai nói chúng ta không thân?"

"..."

Lục Giác không trả lời, chỉ ngậm điếu thuốc hút một hơi thật sâu.

Tống Chiết Ý nhìn anh một lúc, nhẹ nhàng nói: "Lục Giác, trước khi đi, có thể cho em ôm anh một cái không?"

Lục Giác vẫn không lên tiếng.

Hai ngườι giằng co một lúc.

Tống Chiết Ý thử thăm dò: "Anh không phản đối, em coi như anh đồng ý rồi nhé."

Lục Giác khẽ nhíu mày, đứng thẳng người, nhìn ngườι ta, vừa định nói "Ai đồng ý với cô?", Tống Chiết Ý đã ôm lấy eo anh.

Eo của thiếu niên, so với mười năm sau thì gầy hơn rất nhiều, nhưng vẫn rắn chắc và có lực.

Tống Chiết Ý lại siết chặt cánh tay hơn một chút.

Đột nhiên, lời nói đã đến cổ họng của Lục Giác đã không còn cơ hội nói ra.

Người trong lòng rất thơm, cũng rất mềm.

Lục Giác không ôm cô, chỉ là hơi dịch xa điếu thuốc đang cầm trên tay.

"Lục Giác, anh thật sự rất rất tốt, cho nên sau này nhất định phải hạnh phúc đấy."

Môi trường xung quanh im lặng như tờ.

Giọng nói dịu dàng mềm mại của người phụ nữ vang lên.

Lục Giác đột nhiên nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội.

Tống Chiết Ý buông anh ra.

Lùi lại hai bước, vẫy tay: "Hẹn gặp lại."

Lục Giác vẫn không có biểu cảm gì.

Tống Chiết Ý thở dài.

Có vẻ như việc chữa lành cậu thiếu niên u ám này không phải là một việc dễ dàng, nhưng ít nhất, cô đã nói với Lục Giác của năm mười bốn tuổi.

Rằng anh thật sự rất rất tốt.

Như vậy là đủ rồi.

Tống Chiết Ý quay người.

Bỗng nhiên, sau lưng vang lên giọng nói trong trẻo của thiếu niên: "Cô muốn đi đâu?"

Tống Chiết Ý quay đầu lại, Lục Giác chìm vào bóng tối, cả người mờ mịt như một cái bóng.

Cô nghĩ, trong mắt Lục Giác chắc cô cũng như vậy.

Nhưng Tống Chiết Ý vẫn nở nụ cười rạng rỡ nhất: "Về nhà đấy."

Cậu thiếu niên dường như gật đầu.

Ngay sau đó, anh lại im lặng như tượng.

"Vậy... Em đi đây."

Tống Chiết Ý vẫy tay với anh, rồi quay người đi.

Lục Giác: "Này"

Giọng Lục Giác chợt vang lên trong đêm tối.

Dường như còn mang theo một chút gáp.

Tống Chiết Ý dừng bước: "Sao vậy?"

Giữa đêm khuya, trong con hẻm có gió lùa qua, lá cây trên cành hoa dành dành khẽ lay động, phát ra tiếng rào rào nhẹ nhàng.

Lục Giác nhìn chằm chằm người cách đó vài mét.

Ánh sáng lờ mờ của đèn đường chiếu vào mặt cô.

Làn váy và mái tóc dài của cô lay động trong gió, đôi mắt hạnh trong veo, đen trắng rõ ràng đang chăm chú nhìn anh.

Nụ cười dịu dàng như hương hoa dành dành thoang trong ngày đầu gặp gỡ, tràn ngập trái tim anh.

Trái tim của thiếu niên, đột nhiên đập loạn nhịp.

Anh nuốt nước bọt xuống cổ họng khô khốc, nhàng gọi tên cô: "Tống Chiết Ý."

Đây là lần đầu tiên Lục Giác gọi tên cô.

Tống Chiết Ý ngạc nhiên đến mức hai mắt tròn xoe.

Không biết có phải cô hoa mắt không, cô thấy khóe môi thiếu niên nhếch lên một nụ cười nhỏ xíu, khó có thể nhận ra.

Giữa khoảng cách của thời gian.

Tống Chiết Ý 23 tuổi nghe thấy Lục Giác 14 tuổi, lớn tiếng nói với cô: "Tống Chiết Ý, tôi sẽ đi tìm em."

Dù xa xôi đến đâu.

Tôi cũng sẽ tìm được em.

- HOÀN CHÍNH VĂN - 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro