Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Chiết Ý khi vào phòng tắm, đã lấy đại một bộ quần áo.

Sau khi sấy tóc xong, cô mới phát hiện ra đó là bộ quần áo mát mẻ nhất trong tất cả những bộ quần áo cô mang theo.

Là một chiếc váy dây màu xanh hạt đậu, do trước khi đến, Hứa Chân nói sẽ tổ chức tiệc rượu gì đó, bảo cô mang theo những váy mát mẻ một chút, nên cô đã cất công chuẩn bị.

Lúc này, Tống Chiết Ý chỉ muốn đập đầu mình một cái, cái này không khác gì mặc áo choàng tắm cả.

Cô muốn ra ngoài lấy quần áo, nhưng Lục Giác đang ở ngoài cửa.

Nhớ lại ánh mắt trầm tư thăm dò của Lục Giác khi thấy cô mặc áo tắm, cô chỉ muốn quấn mình thật chặt từ đầu đến chân.

Để tránh bị hiểu lầm rằng cô cố tình.

Cô đã xác định rằng, trước đó Lục Giác chỉ cố tình trêu chọc để thăm dò thái độ của cô. Nếu Lục Giác phát hiện ra một chút manh mối, cô sẽ lại giống như Ashley, bị Lục Giác đuổi đi một cách vô tình.

Tống Chiết Ý buồn bã suy nghĩ, cho dù sớm đã biết kết cục, cô và Lục Giác không có khả năng.

Nhưng cô vẫn không thể cưỡng lại muốn ở bên Lục Giác lâu hơn một chút, lâu hơn một chút thôi.

Để cho mình có thêm thật nhiều kỷ niệm đẽ.

Cũng coi là cho tình yêu mình trong mấy năm qua, một dấu chấm hết tương đối viên mãn.

Cô nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của mình ở trong gương, nhếch mép cười, thì thầm: "Tống Chiết Ý, sao mày lại kém cỏi thế?"

*

Lục Giác dựa vào lan can cửa sổ, nhìn bức ảnh.

Bức ảnh này có lẽ được chụp trên thuyền du lịch ở sông Thames, Tống Chiết Ý chụp cầu tháp London lúc hoàng hôn vô cùng hùng vĩ, cũng không biết có phải cố ý hay không, bóng người đều mờ thành từng đường từng đường.

Nhìn qua những bóng người đông đúc, giống như bóng ma.

Anh đã từng thấy chất lượng ảnh của Tống Chiết Ý, bức ảnh này có thể nói chụp rất tệ, toàn bộ khung hình rất lộn xộn nhưng Tống Chiết Ý vẫn còn giữ lại, thậm chí mang theo khi đi công tác, hẳn là có ý nghĩa đặc biệt nào đó.

Anh cười khẽ, ánh mắt lại rơi vào chiếc hộp sắt nhỏ kia.

Tự nghĩ, không phải bên trong toàn là những món sưu tầm độc quyền của Tống Chiết Ý chứ.

Không khỏi có chút ngứa ngáy.

Muốn biết bên trong có gì thú vị.

Vang tiếng lạch cạch, cửa phòng tắm được mở ra.

Lục Giác thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn.

Nhìn thấy Tống Chiết Ý đang cúi đầu bước ra, đột nhiên sững sờ.

Cô mặc một chiếc váy dây màu xanh hạt đậu, váy chỉ dài đến đầu gối, trên phần ngực có hai sợi dây rộng bằng ba ngón tay kéo dài ra, vai có buộc nơ.

Đuôi nơ rơi xuống xương quai xanh tinh tế của cô, theo động tác của cô mà nhẹ nhàng lắc lư, giống như một món quà mời người ta mở ra.

Trông vừa thuần khiết vừa quyến rũ.

Tống Chiết Ý dường như phát hiện ra ánh mắt nóng bỏng của anh, ngẩng đầu nhìn Lục Giác.

Lúc đầu cô còn biểu hiện cứng nhắc, có chút khó xử, cho đến khi nhìn thấy thứ mà Lục Giác đang cầm trong tay, cô sững lại một lúc, khi kịp nhận ra thì lập tức cuống quýt.

Lúc đó, mọi sự dè dặt, xấu hổ và khó chịu đều bị sang một bên.

Cô chạy đến, trực tiếp cướp lấy bức ảnh từ tay Lục Giác, giọng nói cũng không khỏi cao lên: "Đừng động vào đồ của tôi."

Lục Giác bị phản ứng của Tống Chiết Ý làm cho kinh ngạc.

Thấy Tống Chiết Ý đứng cách đó vài bước, giấu bức ảnh sau lưng, dùng ánh mắt đề phòng nhìn mình.

Lục Giác không khỏi cười khổ một tiếng.

Bức ảnh đó quả nhiên là bảo vật của cô.

Người khác chạm vào một cái cũng không được.

Anh đứng thẳng ngườι, thành thật xin lỗi Tống Chiết Ý: "Xin lỗi, tôi không nên tự ý động vào đồ của em."

Tống Chiết Ý cũng nhận ra phản ứng thái quá của mình.

Bức ảnh mờ vậy, Lục Giác có thể nhìn ra được điều gì thì mới lạ, nhưng cô vẫn lo lắng, bí mật của mình bị Lục Giác phát hiện.

Cô siết chặt bức ảnh, cúi đầu nhìn đôi chân trần của mình vì quá vội mà quên không mang dép, khẽ nói: "Không sao, chỉ là bức ảnh này rất quan trọng đối với tôi, nên...... nên tâm trạng có chút quá khích."

"Xin lỗi."

"Em không cần xin lỗi, tôi hiểu mà." Lục Giác nói.

Bên ngoài cửa sổ, hoàng hôn chìm vào đồng cỏ, rơi xuống một dải ánh sáng hẹp ở chân trời, đó là tia sáng cuối cùng trước khi bóng tối ập xuống.

Tống Chiết Ý cũng cảm một số cảm xúc của mình cũng bị ép thành một dải hẹp.

Nghẹt thở và khó chịu.

Điện thoại của Lục Giác reo lên, phá vỡ sự im lặng.

Anh nhìn xuống sau đó nói với Tống Chiết Ý: "Chị Chân bảo chúng ta đi ăn tối, em xong chưa?"

Tống Chiết Ý gật đầu: "Tôi thu dọn một chút, xong ngay đây."

Cô ôm lấy cái hộp sắt, muốn đóng chặt nắp hộp sắt chưa được đóng kín, nhưng trong lúc bối rối, cô đã làm rơi nắp xuống đất.

Cô vội vàng giơ cánh tay lên che phía trên hộp sắt, đang định khom lưng xuống nhặt thì Lục Giác đã nhặt xong và đưa cho cô.

Tống Chiết Ý lo lắng nhìn Lục Giác, thấy anh nghiêng mắt, không nhìn vào hộp thì mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nhận lấy nắp và đậy lại, sau đó nói lời cảm ơn, rồi vội vàng đi về phía vali.

Lục Giác nghiêng mắt nhìn những ngọn đèn đường lần lượt sáng lên bên ngoài cửa sổ, khẽ nhíu mày.

Mặc dù anh đã cố gắng hết sức để không mạo phạm Tống Chiết Ý, nhưng vừa rồi trong một khoảnh khắc, anh vẫn nhìn thấy một thứ quen thuộc trong đống đồ đạc của hộp sắt.

Một tấm vé xem bóng đá.

Trên tấm vé có biểu tượng đỏ và xanh nổi bật, mà anh rất quen thuộc.

Đó là vé vào sân của giải Ngoại hạng Anh.

Anh không phải là fan hâm mộ bóng đá, nhưng Chu Văn Nguyên thì có.

Anh từng đi nhiều lần đi xem trực tiếp cùng Chu Văn Nguyên.

Vì vậy anh có thể nhận ra ngay.

Lục Giác thở ra một hơi, nhìn về phía Tống Chiết Ý đang ngồi xổm trước vali, ánh mắt híp lại, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Anh nhớ lại lời Hứa Chân nói về người trong lòng của Tống Chiết Ý.

Tóc vàng mắt xanh.

Chắc chắn là người nước ngoài.

Nếu là người Tống Chiết Ý quen biết ở London thì khả năng cao là người Anh.

Bóng đá có thể coi là môn thể thao quốc gia của Anh, cũng là một môn thể thao được nhiều người Anh yêu thích và say mê.

Vậy nên, những thứ trong hộp nhỏ của Tống Chiết Ý đều là đồ của người trong lòng cô sao?

Suy đoán này khiến Lục Giác bồn chồn không yên..

Anh còn chưa đối mặt trực tiếp với tình địch chưa từng gặp mặt kia, mà đã thua một cách triệt để.

Anh biết mình không nên hỏi, nhưng sự ghen tuông vẫn khiến anh mở miệng: "Những thứ trong hộp kia, còn có bức ảnh đó, đều là đồ của người em thích phải không?"

Tống Chiết Ý ấp úng không ngờ Lục Giác lại hỏi như vậy.

Lưng bỗng chốc cứng đờ.

Có vẻ như cô sợ Lục Giác phát hiện nên đặt chiếc hộp dưới lớp quần áo. Sau đó cô tìm một chiếc áo sơ mi dài rộng thùng thình màu trắng nhạt để mặc, che đi làn da lộ ra ngoài đồng thời cũng ngăn cách một phần ánh mắt của Lục Giác.

Cô nhẹ nhàng trả lời: "Là của anh ấy."

Tuy rằng anh đoán được đáp án nhưng nghe được Tống Chiết Ý đích thân thừa nhận thì trong nháy mắt, Lục Giác cảm giác như có vô số con dao nhỏ đang đâm vào trái tim mình.

Lục Giác im lặng mỉm cười.

Cảm thấy bản thân đi hỏi câu này, đúng là thích ngược.

Có khó chịu thì cũng do anh đáng đời!

*

Sau bữa tối, Hứa Chân thuê một địa điểm để những người trong studio của mình đến chơi cùng.

Những phát ngôn của anh Trình trong nhóm nhỏ "818 Lục Thiên Tiên" hôm nay đã khiến các đồng nghiệp nữ trong studio vô cùng tức giận, trên bàn ăn còn bị rót không ít rượu.

Tuy không say nhưng bụng anh ấy lại căng lên, chưa kịp vào nhà vệ sinh đã có một bóng người nhảy ra.

Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt đen xanh nhìn anh ấy chằm chằm, suýt nữa khiến anh ấy sợ đến tè ra quần.

Theo bản năng, anh Trình dùng nắm đấm để đánh thẳng mặt người đó.

"Ôi..."

Một tiếng thét quen thuộc, cuối cùng cũng khiến anh Trình tỉnh lại.

Anh ấy nhìn thấy một người đang che mũi, tóc còn vàng hơn cả đầu sư tử, trong mắt chực trào nước mắt. Hóa ra là Hạ Thành, khiến anh ấy biết mình đã ngộ thương người khác.

Anh ấy im lặng rất lâu, mới mỉm cười nói: "Tiểu Hạ này, sao cậu lại trông như thế này, trông thật đáng sợ."

Hạ Thành trừng mắt nhìn anh ấy.

Anh Trình lại nói: "Đừng trừng mắt nữa, cậu xem mũi cậu có sao không, không bị đấm gãy chứ, có cần phải đi bệnh viện không."

Anh Trình nhớ rất rõ chuyện lần trước Hạ Thành nghịch máy chụp ảnh làm gãy chân mình, còn là anh ôm cậu ta đến bệnh viện.

Thằng nhóc trông gầy gò nhưng thật sự rất nặng, mấy ngày sau anh ấy cầm cốc nước, mà tay vẫn run rẩy, giống như mắc bệnh Parkinson vậy.

Nghe anh Trình nói vậy, Hạ Thành vội vàng soi gương trong nhà vệ sinh, may mắn là không chảy máu, chỉ là cái mũi cao mà cậu ta luôn tự hào có chút đỏ.

"Anh Trình, không phải em nói anh đâu, cơ mà lần sau nhẹ tay chút, mũi em nếu là giả thì chắc bây giờ đã bị lệch rồi."

Anh Trình thành thật nói: "Ồ, mũi cậu là thật à."

Hạ Thành nhìn anh ấy với ánh mắt giận dữ.

"......"

Anh Trình biết mình nói sai, xấu hổ tìm cách bù đắp: "Cậu đỉnh thật, bây giờ trong giới của các cậu, mũi thật không nhiều lắm."

Thấy Hạ Thành không sao, anh Trình qua loa khen cậu ta hai câu, định đi vào khu vực giải quyết việc quan trọng của cuộc đời.

Bỗng nhiên Hạ Thành đột nhiên giữ ấy lại.

Anh Trình đang buồn tiểu, chân run rẩy liên tục, hết kiên nhẫn, cau mày kêu "Cậu làm gì vậy, đừng nói muốn kiện tụng nhé."

Hạ Thành cười cười.

Cậu ta theo Anh Trình đến nhà vệ sinh là có việc muốn nhờ anh ấy giúp đỡ, trước đó còn sợ anh Trình không đồng ý, lúc này đột nhiên bị anh ấy đấm một phát, không phải chính là thời cơ tốt để cậu ta đưa ra yêu cầu sao.

"Tất nhiên không phải."

Hạ Thành mỉm bàn tay nắm lấy anh Trình càng siết chặt hơn: "Em chỉ cần anh Trình giúp em làm một việc nhỏ thôi."

Anh Trình nhìn nụ cười không thiện chí của Hạ Thành, cảnh giác hỏi: "Làm gì! Vi phạm pháp luật thì tôi không làm

Hạ Thành dõng dạc nói: "Không, chỉ là trừng trị tên khốn đã kết hôn rồi còn muốn dụ dỗ thiếu nữ chưa lập gia đình mà thôi."

Anh Trình do dự hỏi: "Cậu nói Lục Giác?"

"Chính là anh ta."

"......"

"Nếu anh không đồng ý, em sẽ không thả anh đi đâu."

Hạ Thành còn giở trò chơi xấu.

Anh Trình thật sự sắp không chịu nổi nữa, một người đàn ông bình thường cũng bắt đầu quắn quéo tay chân.

"Ừm ừm, tôi đồng ý! Dù sao tôi cũng không ưa cậu ta từ lâu rồi."

Phòng riêng rất náo nhiệt.

Có người chơi bi-a, có người chơi bài, có người nhảy múa trong sàn nhảy.

Khắp nơi đều ồn ào náo nhiệt.

Chỉ có phòng hát vốn luôn náo nhiệt nhất lại trở nên lạnh lẽo vắng vẻ.

Tiểu Sảng ôm micro, ngũ âm không có đủ mà đòi độc chiếm micro, ở trước máy hát bấm hết bài hát thịnh hành này đến bài hát thịnh hành khác. Hôm nay rất nhiều đồng nghiệp đều dẫn theo gia đình đến, chỉ có cô ấy độc thân một mình, không khỏi buồn bã.

Những người khác đều chịu không nổi chạy mất, chỉ có Tống Chiết Ý vẫn ngoan ngoãn ngồi một bên, cầm trống lắc nhịp cho cô ấy.

Triệu Sảng rất cảm động hát xong một bài, đi qua ôm vai Tống Chiết rồi bi thương nói: "Em gái Tiểu Tống, cùng nhau hát đi."

Tống Chiết Ý nhìn hai chữ "Thấp Thỏm" xuất hiện trên màn hình, toàn thân đều tràn đầy kháng cự.

Cô mỉm cười lắc "Không được, em không biết hát."

Triệu Sảng tiếc nuối cầm lấy micro, theo lời hát, tiếp tục hát với giọng chói tai.

Ở khu vực giải trí bên cạnh, ngồi trên ghế sofa hình bán nguyệt, Hứa Chân bị giọng hát hào sảng của Triệu Sảng dọa cho giật mình, rượu vang trong tay suýt nữa đã đổ ra.

Cô ấy ổn định tâm trạng, liếc mắt nhìn khuôn mặt của Lục Giác đang ngồi bên cạnh, ánh mắt luôn rơi trên người Tống Chiết Ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro