Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lúc nói điều này, ánh mắt của Lục Giác vẫn luôn tập trung vào Tống Chiết Ý.

Ánh mắt tinh tường vô tình bắt gặp sự bối rối thoáng qua trong đôi mắt to của Tống Chiết Ý khi anh nói ra tên viết tắt của mình.

Đôi mắt thường ngày trong veo sạch sẽ, nhưng khi gặp chuyện lại dễ dàng bộc lộ cảm xúc.

Tống Chiết Ý và Lục Giác đối mặt nhau hai ba giây, khi nhìn thấy vẻ nghiền ngẫm trong mắt anh, lập tức giả vờ chỉnh váy, cúi đầu xuống.

Biết mình vô tình lại trúng kế của hồ ly tinh này.

Khi đã chỉnh lại nếp gấp trên váy, Tống Chiết Ý lại ngẩng đầu lên, ánh mắt lại là một vùng nước xanh.

"Không, k͙hông liên quan đến anh."

Nhưng đã quá muộn.

Trước khi Tống Chiết Ý phủ nhận, Lục Giác chỉ nghi ngờ hỏi một nhưng phản ứng Chiết Ý đã khiến anh hoàn toàn xác nhận suy đoán của mình.

Quả nhiên liên quan đến anh.

Nhớ đến ánh mắt kỳ lạ của Quách Doanh Doanh và Trâu Vi cách đây không lâu, khóe môi Lục Giác khẽ cong lên.

Hình như thỏ con với bạn bè của cô đang có bí mật giấu mình.

Lục Giác đạp ga mạnh, vượt qua chiếc xe đang chạy chậm rãi phía trước, rẽ vào một con phố nhỏ bên cạnh rồi dừng lại.

Trời còn sớm.


Nhưng trên phố nhỏ, cây sồi cao lớn, che mất một nửa ánh s̴áng mặt trời lúc hoàng hôn.

Chiếc xe đột nhiên tối đi một chút.

Tống Chiết Ý sững sờ, quay đầu lại, định hỏi Lục Giác có chuyện gì thì thấy anh nheo mắt, nhìn mình cười như không cười.

Tống Chiết Ý thầm kêu tiêu rồi, hồ ly tinh này vẫn chưa tin.

Quả nhiên, cạch một tiếng.

Lục Giác cởi dây an toàn, nghiêng người về phía cô.

Chìa tay ra nắm lấy tay trái của cô, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay trắng nõn của cô.

Đầu ngón tay ngứa ngáy, Tống Chiết Ý bị trêu chọc đến chịu không nổi thì người đàn ông đáng ghét kia mới ghé vào tai cô thì thầm dụ dỗ.

"Cô thỏ, anh thực sự rất tò mò, có thể cho anh biết ý nghĩa của dãy chữ cái đó được không?"

Tống Chiết Ý: "......"

Tống Chiết Ý thở hổn hển.

Cô càng cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng những biểu hiện nhỏ trên cơ thể lại tiết lộ sự lo lắng của cô.

Nhưng cô cố gắng chịu đựng đến cuối vẫn kiên trì nói: "Thật sự không liên quan gì đến anh."

Lục Giác thở dài một tiếng.

Lấy điện thoại ra bằng một tay, xoay vòng vòng trên đầu ngón tay trái thon dài rõ ràng.

"Không sao, cô thỏ không muốn nói thì để anh tự tìm hiểu."

"Hai chữ viết tắt 'KĐ', 'TKM' này, chắc chắn có thể search thấy."

Tống Chiết Ý cứng đờ.

Tay cô đan vào nhau, Lục Giác nhận thấy rất rõ ràng.

Anh khẽ cong môi, mở khung chat với Tống Chiết Ý chậm rãi gõ chữ.

Tai nghe thấy tiếng ngón tay Lục Giác chạm nhẹ vào phím, phát ra tiếng động nhỏ.

Điện thoại Lục Giác kề sát cô, Tống Chiết Ý liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ.

Cô căng thẳng nhìn thấy Lục Giác gõ ba chữ cái "TKM" trước tiên.

Lần lượt xuất hiện —

Tôi xem rồi, tôi khóc mất, tôi buồn ngủ rồi, tôi mở rồi, Ukraine, tôi vui vẻ... v.v., giống như cái nào cũng thích hợp.

Cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm.

Liền nhìn thấy Lục Giác chọn ra ba chữ "Tôi khóc mất".

Sau đó ngẩng lên nhìn Tống Chiết Ý, khẽ nói: "Kết hợp với icon khóc trong bài đăng trên trang cá nhân của Quách Doanh Doanh, "TKM" có nghĩa là 'Tôi khóc mất" đúng không?"

Tống Chiết Ý: "..."

Lục Giác cười khẽ, tiếp tục đánh "BX".

Lần này không có nhanh chóng xác định mục tiêu, ngón tay thon dài của anh lướt xuống một dòng chữ, ngày càng điên rồ, cuối cùng lại trở về trang đầu tiên.

Tống Chiết Ý chăm chú nhìn hai chữ "Không được", lập tức thu hồi tầm nhìn, sợ ánh mắt tiết lộ ra câu trả lời đúng.

Lục Giác liếc qua một lượt, cuối cùng dừng lại ở "không được" và "biểu hiện".

Âm thầm nối các từ lại.

Lục Giác nhướng mày, nhìn sang Tống Chiết Ý: "Cô thỏ, "Lục Giác không được, tôi khóc mất' với "Biểu hiện của Lục Giác, tôi khóc mất' em chọn cái nào?"

Tống Chiết Ý xấu hổ đến mức muốn chạy ra ngoài.

Nhưng cô đã kiềm chế được.

Nếu lúc này cô chạy, Lục Giác gần như có thể xác định là hai từ vừa rồi. Hai từ này, không kể là từ cái nào, cô đều không thể giải thích rõ ràng.

Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, nhanh chóng tìm được lời giải thích có thể tự hợp lý hóa trong chữ "KĐ" mà Lục Giác vừa nói.

"Hửm?"

Lục Giác lắc nhẹ tay cô: "Cô thỏ, rốt cuộc là cái nào?"

Tống Chiết Ý thở dài, dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn Lục Giác: "Anh thật sự muốn biết sao?"

Lục Giác: "Muốn."

Tống Chiết Ý: "Thực ra không phải cái nào trong hai cái đó."

"Vậy là cái gì?"

Lục Giác nhìn cô cười như có như không: "Anh rửa tai lắng nghe đây."

"Không phải bình thường Doanh Doanh gọi anh là nam thần đó sao."

"..." Lục Giác không thích cách gọi này lắm.

"Thực ra từ đó nghĩa là 'Bệ hạ'."

Tống Chiết Ý nhìn chằm chằm vào biểu cảm tự nhiên của Lục Giác, dần dần cứng đờ trên mặt, lo lắng giảm bớt, càng thêm ngẩng cao đầu.

Lục Giác: "..."

Vì cách gọi xấu hổ này mà biểu cảm của anh sững sờ trong nháy mắt.

Cái này còn quá đáng hơn nam thần.

Tống Chiết Ý quan sát các cơ căng cứng trên mặt anh, bỗng nhiên hơi muốn cười, nhưng lại tiếp tục nói một cách nghiêm túc: "Trong lòng cô ấy, anh chính là vị thần của cô ấy, ánh sáng của cô ấy, niềm tin duy nhất của cô ấy. Mỗi lần nhìn thấy anh đều sẽ khóc vì đẹp trai, cho nên mới đăng một dòng như vậy."

"Lúc nãy em không muốn nói cho anh biết, vì em thấy cách gọi này quá xấu hổ."

Tống Chiết Ý thở dài, vô tội nói: "Là do anh cứ muốn truy vấn ngọn nguộn."

Lục Giác nổi cả da gà, quan sát vẻ mặt của Tống Chiết Ý.

Cô rất chân thành, thậm chí có chút hả hê.

Lục Giác nắm tay Tống Chiết Ý càng chặt hơn.

Tống Chiết Ý vỗ vỗ mu bàn tay của anh: "Chúng ta về nhà thôi. Em đói."

Lục Giác không thể chịu nổi thỏ con nói chuyện với mình bằng giọng điệu có phần nũng nịu như vậy. Anh hôn cô rồi mới buông tay, khởi động xe.

Chiếc xe đi vào đường chính, một lúc sau, anh bất lực nói: "Quách Doanh Doanh trẻ trâu vậy sao?"

Tống Chiết Ý tựa vào lưng vào ghế phụ, nghiêng người nhìn Lục Giác.

Gò má vẫn còn hơi đỏ vì nụ hôn.

"Ừ, các cô gái đu idol đều có một số sở thích mà người khác không thể hiểu được."

"Anh đâu phải idol."

"Trong lòng cô ấy, anh chẳng kém gì một idol cả."

Nói thật, Tống Chiết Ý tin rằng khuôn mặt của Lục Giác sẽ rất nổi bật trong làng giải trí, cũng sẽ nổi tiếng vang danh.

Lục Giác: "..."

Ban đầu anh kết bạn wechat với Quách Doanh Doanh vì anh muốn biết tính tình của Tống Chiết Ý, nói chung là kiểu không thích làm phiền người khác. Nên chỉ muốn nhờ cô ấy liên lạc với mình nếu Tống Chiết Ý gặp rắc rối gì.

Anh không muốn can thiệp vào đời tư của Tống Chiết Ý.

Chỉ muốn ở bên cạnh cô khi cô gặp phải chuyện khó giải quyết, bảo vệ cô và trở thành chỗ dựa của cô.

Chỉ như vậy thôi.

Không ngờ lại thành ra thế này.

Thấy Lục Giác vẫn còn lộ vẻ mặt khó chịu, Tống Chiết Ý mỉm cười, nhân cơ hội nói: "Lục Giác bệ hạ, có thể bàn bạc một chuyện được không?"

Dường như có thể nhìn thấy gân xanh trên trán Lục Giác đang giật giật.

Lục Giác thực sự không chịu nổi: "Đừng gọi anh như vậy, khó chịu."

Không ngờ, chiều gió đã thay đổi.

Thường ngày đều là Lục Giác nắm quyền, không ngờ còn có cơ hội nhìn thấy một Lục Giác chuyện gì cũng thành thạo trở nên choáng ngợp.

Tống Chiết Ý mím môi, trong lòng vui sướng.

"Nói đi, chuyện gì thế, cô thỏ?" Thấy Tống Chiết Ý cười híp mắt, ánh mắt mang theo vài phần trêu chọc nhìn mình, Lục Giác bất lực hỏi.

Tống Chiết Ý: "Sau này đừng đưa em đến trường nữa, kẻo lần sau cô ấy lại đặt cho anh những biệt danh kỳ lạ đấy."

Lục Giác mím môi, gần như không chút suy nghĩ nói: "Vẫn đưa, đó là nghĩa vụ của bạn trai."

"Chỉ là sau này sẽ tránh cô ấy."

*

Cuộc đàm phán bên phía công ty London tiến triển rất thuận lợi, khi cùng công ty năng lượng của Anh ký hợp đồng, Lục Giác đã về London một chuyến.

Sau khi ra khỏi công ty, Lục Giác và Kavin cùng nhau đến quán cà phê "Lebisou" gần Đại học London.

Lục Giác đã lâu không đến đây.

Hôm nay người ra ngoài ít hơn dự kiến.

Chỉ có mấy người ngồi lẻ loi ở góc cạnh cửa sổ.

Tuy nhiên Lục Giác cũng không để tâm, cùng Kavin đi thẳng lên gác lửng tầng hai.

Gác lửng không tiếp khách, là nơi riêng tư của chủ quán cà phê, rất yên tĩnh ánh s̴áng cũng tốt. Ánh nắng mùa hè xuyên qua cửa sổ tràn vào, có thể nhìn thấy những hạt bụi nhỏ li ti lơ lửng trong không khí.

Với công ty năng lượng lớn của Anh, việc hợp tác đã được chốt lại. Lúc này, Lục Giác chủ yếu bàn bạc với Kavin về đối tác, về các vấn đề như thành lập chi nhánh ở trong nước sau đó dần dần chuyển hoạt động chính về trong nước.

Thị trường trong nước có triển vọng tốt, Kavin hầu như không có ý kiến khác biệt.

Chẳng mấy chốc, hai ngườιi đã đạt được sự đồng thuận.

Sau nói chuyện xong, Kavin cười hì hì tiến gần Lục Giác, hỏi anh bằng tiếng Anh: "Ethan, sao không đưa cô gái đã thay đổi kế hoạch cuộc đời của cậu đến London cho tôi xem."

Tên tiếng Anh của Lục Giác là Ethan.

Anh tự đặt cho mình ở London.

Kiên định, mạnh mẽ.

Lúc đó mâu thuẫn giữa anh và Lục Thành Diễn thực sự rất nghiêm trọng, một mình ra nước ngoài, hy vọng mình sẽ tiến lên phía trước, theo đuổi cuộc sống của mình, mãi mãi không quay đầu lại, hoàn toàn cắt đứt với quá khứ của mình cũng như nhà họ Lục.

Tuy nhiên, này đây, tâm trạng của anh đã thay đổi rất nhiều.

Tất cả là nhờ Tống Chiết Ý.

Nhắc đến Tống Chiết Ý, trán Lục Giác giãn ra, trên mặt không tự chủ được lộ ra nụ cười nhạt: "Gần đây đang bận kỳ thi cuối kỳ, cô ấy không thể đi được."

"Còn là sinh viên?"

Kavin lộ ra nụ cười thâm sâu: "Ethan, đồ cầm thú nhà cậu."

"Cô ấy đang học thạc sĩ."

Lục Giác tặc lưỡi, nhướng mắt nhìn Kavin: "Hơn nữa ánh nhìn gì đây, tôi cũng còn trẻ mà."

Nghe thấy Lục Giác trước giờ không để ý chuyện gì, mà giờ lại tính toán như vậy.

Kavin không nhịn được cười lớn: "Có thể thấy cậu thực sự rất thích cô ấy."

Lông mày của Lục Giác được ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào trông rất ôn hòa.

"Tất nhiên, gặp được cô ấy là may mắn của tôi."

Tiếng động leng keng nhẹ nhàng vang lên từ cầu thang dẫn lên gác xép, một người phụ nữ tóc nâu nhạt mang hai tách cà phê lên.

Cô ấy nghe được phần lớn câu chuyện của họ.

"Ethan, ai vậy, tôi cũng rất muốn biết ai có thể thuần hóa được anh, có ảnh không."

Người phụ nữ có ngũ quan sắc sảo tươi sáng đặt hai tách cà phê trước mặt hai người bọn họ, ôm khay gỗ ngồi xuống bên cạnh Kavin.

Hai ngườι tự nhiên hôn nhau.

Kavin tuy là người Hoa, có khuôn mặt phương Đông, nhưng vì lớn lên ở Anh từ nhỏ, tính cách đã sớm được in đậm dấu ấn phương Tây.

Người phụ nữ tên Nina, là vị hôn thê của anh ấy, là người Pháp.

Hai người đều là bạn cùng lớp cấp ba của Lục Giác.

Cũng là đối tác của anh.

Kavin và Nina đều xuất thân từ gia đình bình thường.

Nhưng cả hai đều rất đáng tin cậy.

Lúc đầu Nina mới lên đại học đã muốn khởi nghiệp, sau khi khảo sát, muốn mở một quán cà phê ở gần đại học London.

Nhưng cửa hàng ở gần đại học London đất chật người đông, tiền thuê cực kỳ đắt.

Lúc đó Kavin mới cùng Lục Giác đăng ký công ty năng lượng hiện tại, vẫn còn hai bàn tay trắng, không thể giúp được bạn gái, cả ngày mặt mũi buồn bã.

Lục Giác liền đầu tư một phần vốn lớn, mới có quán cà phê "Lebisou" này.

Nhưng anh hầu như không quan tâm đến quán cà phê, giao hết cho Nina quản lý.

Ba người là bạn rất tốt.

Bởi vì biết tính tình của Lục Giác trước đây, nên đều rất tò mò về người mà Lục Giác thích.

Lục Giác lấy điện thoại di động ra, tìm ra bức ảnh của Tống Chiết Ý rồi đẩy cho cặp đôi ấy xem.

Đó là bức ảnh do Lục Giác bí mật chụp.

Tống Chiết Ý mặc một chiếc váy dài màu trắng có viền ren, ngủ quên trên chiếc ghế tựa trên sân thượng. Cuốn sách trượt khỏi tay cô, rồi rơi xuống đầu gối.

Khi hoàng hôn buông xuống, gương mặt đang ngủ thiếp đi của cô trông rất thuần khiết. Trên hàng mi mảnh mai của cô có ánh hoàng hôn nhẹ nhàng ấm áp.

"Wow, dễ thương quá, giống như một thiên thần vậy."

Kevin kêu lên: "Ethan, kỹ thuật chụp ảnh của cậu tốt hơn rất nhiều đấy."

Kavin vẫn nhớ kỹ thuật chụp ảnh của Lục Giác tệ đến mức nào.

Anh ấy rất thích chụp ảnh.

Vài năm trước có cùng Lục Giác đến Na Uy để bàn bạc dự án, sau đó dành vài ngày đi nghỉ ở đó. Lúc đó Nina bảo anh ấy chụp ảnh cho cô ấy xem.

Anh ấy bèn nhờ Lục Giác chụp cho mình một bức thật đẹp trai.

Cuối cùng, anh ấy cao 1m8 mà trong ảnh lại chụp giống như thể 1m6.

Sau đó, anh ấy không bao giờ dám để sát thủ chụp ảnh Lục Giác chụp cho mình nữa.

Nina liếc nhìn Kavin rồi cười khúc khích: "Anh không hiểu đâu. Ở đất nước của Ethan không phải có câu nói rằng" vẻ đẹp nằm trong ánh mắt kẻ si tình" sao? Tất cả đều nhờ sức mạnh của tình yêu."

Lục Giác nhấp một ngụm cà phê, mỉm cười nói: "Không, bạn gái của tôi thực sự rất xinh đẹp."

Nina nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc rồi cau mày: "Ethan, tôi nghĩ tôi đã từng gặp cô ấy rồi."

Kavin nhìn thẳng: "Không phải chứ, trùng hợp thế cơ à?"

Nina cũng không chắc chắn lắm, nhún vai nói: "Đương nhiên có thể là tôi nhầm. Tôi hơi mù mặt, đối với tôi thì người phương Đông đều tương tự nhau."

Kavin: "Vậy em gặp anh với Ethan có bị mù mặt không?"

"Làm ơn đi, tất nhiên là không." Nina kinh hãi nhìn chằm chằm. "Anh và Ethan không cùng một kiểu nhé?"

Cặp đôi lại đùa giỡn một hồi rồi cuối cùng cũng yên lặng.

Lục Giác nhìn điện thoại, khẽ cười: "Có thể thật đó, bạn gái tôi cũng từng du học ở London bốn năm trước, có thể đã đến đây."

Cô còn thích ăn bánh táo của tiệm bên kia đường.

Có thể hai ngườι đã vô tình gặp nhau nhiều lần mà không biết.

Nghĩ vậy, Lục Giác lại có chút tiếc nuối.

Tại sao bốn năm trước anh lại không gặp được Tống Chiết Ý nhỉ?

Anh vốn là người rất lý trí, trước giờ không bao giờ nghĩ đến chữ "nếu như".

Nhưng lúc này đây, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi nghĩ, nếu bốn năm trước đã có thể gặp được thỏ con thì tốt biết mấy.

Vậy thì anh đã có thể sớm ôm lấy cô.

Cũng chẳng có chuyện "người trong lòng" của thỏ con nữa.

Ba người lại trò chuyện thêm một lúc, hoàng hôn đã tàn, trời dần tối lại.

Nina bật đèn trong gác xép lên, đột nhiên vỗ trán, nói: "À phải, Ethan, dạo gần đây tôi thấy trên mạng có một tấm ảnh, có cậu trên đó, hình như còn được giải thưởng gì đó, để tôi cho cậu xem."

Nina nói rồi tìm kiếm trên điện thoại, sau đó lấy tấm ảnh ra đưa cho Lục Giác đang ngồi đối diện, nháy mắt với anh: "Tôi đoán đây chắc là ảnh do fan hâm mộ chụp đấy."

Lục Giác đang nhắn tin cho Tống Chiết Ý.

Bài luận văn của Tống Chiết Ý đã làm xong, hôm nay cùng Hứa Chân đi xem tiến độ sản xuất của bộ sưu tập Hán phục mới.

Lúc nhắn tin, anh vẫn luôn nở nụ cười dịu dàng, nhìn thấy tấm ảnh Nina đưa qua, anh chỉ liếc mắt một cái.

Trên đó đúng là ảnh của anh.

Nhưng chỉ là một tấm ảnh quay lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro