Chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi máy bay của Lục Giác cất cánh, Tống Chiết Ý nhìn chằm chằm tin nhắn kia thật lâu.

Nụ cười trên khóe môi không kiềm chế được.

Từ khi về nhà này, cho cô cảm thỏa mãn cực lớn, cả trái tim giống như ngâm trong hũ mật.

Ở trên giường đến chín giờ, Tống Chiết Ý rời giường, rửa mặt xong, ăn thức ăn mà hôm qua Lục Giác làm xong bỏ vào lò vi sóng hâm nóng. Dưới ánh mặt trời vào buổi s̴áng, vừa ăn s̴áng vừa gọi điện thoại cho Cung Uẩn.

Thời gian gần đây cửa hàng mới của Cung Uẩn ở thành phố H đã khai trương, làm ăn vô cùng tốt. Đồng thời mối quan hệ với người chú theo đuổi bà cũng có tiến triển.

Cung Uẩn gửi ảnh chụp cho Tống Chiết Ý xem.

Có thể thấy đó là người đàn ông nho nhã đáng tin cậy.

Nhà cũ đã trang hoàng xong, Cung Uẩn nói chờ hít thở không khí xong, sẽ chuyển về Bắc Thành.

Tống Chiết Ý vẫn mỉm cười lắng nghe, Tống Dữ Trạch qua đời nhiều năm, Cung Uẩn rốt cục cũng bắt đầu cuộc sống mới của mình.

Từ tận đáy lòng cô thấy mừng cho Cung Uẩn.

Kết thúc cuộc điện thoại này, Tống Chiết Ý bắt đầu thu dọn hành lý.

Buổi tối ngày mai máy bay phải bay đến Cam Thành, đài truyền hình nói nhiều nhất sẽ ở bên đó ba ngày. Tống Chiết Ý không dùng va li hành lý, chỉ xách một cái cặp da nhỏ màu nâu nhạt, chứa đồ chống nắng cùng với quần áo thay giặt.

Thu dọn xong, cô thay quần áo, ngồi xe buýt chậm rãi đến hẻm Lê Hoa của thành bắc để thăm ông Cung.

Khoảng thời gian này ông cụ Cung bề bộn nhiều việc, luôn ở trong phòng làm việc làm đồ sứ.

Khi Tống Chiết Ý đến, trong tứ hợp viện còn có hai khách hàng. Ông cụ Cung vốn đang cau mày lắng nghe nhu cầu của đối phương, nhưng khi thấy Tống Chiết Ý đến, khuôn mặt ông lập tức nở nụ cười, nếp nhăn cũng giãn ra.

Không nói hai lời, ông liền rất tùy hứng mà định vẫy tay đuổi người đi.

May mà Tống Chiết Ý ngăn lại, ông mới nghe hết nhu cầu của khách hàng.

Hai khách trước khi đi, đều nhìn Tống Chiết Ý với ánh mắt cảm kích.

Tống Chiết Ý cũng mỉm cười gật đầu với họ.

Sau khi khách đi, ông cụ Cung lập tức đóng cửa: "Ý Ý, sao cháu đến mà không báo cho ông một tiếng."

"Không phải không muốn làm phiền ông sao, nếu ông biết đến, ông lại phải bận rộn trước rất lâu."

Tống Chiết Ý nắm lấy cánh tay ông cụ cười nói.

Ánh s̴áng mặt trời vào buổi s̴áng tháng bảy vẫn chưa có gắt, mang một hương vị ấm áp.

Hai ông cháu ngồi trong sân vừa uống trà vừa nói chuyện.

"Thằng nhóc đó sao không đến."

Nói đến Lục Giác, ông cụ Cung lại thay đổi sắc mặt: "Hừ, chẳng hiểu chuyện chút nào."

Tống Chiết Ý bất lực.

Hai tháng nay, cô và Lục Giác đã đến đây hai ba lần, nhưng mỗi lần ông cụ Cung nhìn người toàn là kiểu mũi không phải mũi, mắt không phải mắt. Lục Giác ngồi được không lâu là ông bắt đầu đuổi ngườι.

"Ông không thích anh ấy thì người ta đến làm gì ạ, để ông đuổi sao?"

Tống Chiết Ý trêu ghẹo ông cụ, giọng nói cũng mềm mại.

Ông cụ Cung hừ nhẹ một tiếng, kiêu ngạo nói: "Ông đuổi nó là một chuyện, nhưng nó có đến hay không lại là một chuyện khác."

"Với lại nó không đến ai đưa đón cháu. Đã ở bên nhau, không làm được gì thì cũng phải làm tài xế chứ."

Tống Chiết Ý nhìn ông cụ Cung, cười nhẹ thở dài, dường như muốn để ông cụ hoàn toàn tiếp nhận Lục Giác còn cần chút thời gian.

Cô giải thích cho Lục Giác: "Ông à, lần này không phải anh ấy không đến, mà anh ấy đi London xử lý công việc của công ty rồi."

Nghe Tống Chiết Ý nói vậy, sắc mặt ông cụ hơi dịu đi, nhưng miệng vẫn chọc ngoáy: "Lần trước cái thằng nhóc đó không phải nói với ông, muốn chuyển công ty về trong nước sao, sao còn chưa xong."

Tống Chiết Ý thật sự bó tay với ông cụ Cung.

Họ có thù oán gì với nhau ở kiếp trước không vậy.

Tống Chiết Ý: "Cũng không phải chuyển nhà, đâu có nhanh như vậy được."

Cùng ông cụ trò chuyện cả buổi chiều, Tống Chiết Ý lại ôn lại một chút kỹ năng làm đồ gốm.

Nhìn đất sét trong tay dần dần thành hình, cảm thấy cả ngườι đều thư thái, vừa làm vừa kể cho ông cụ nghe chuyện hợp tác với đài truyền hình.

Ông cụ Cung rất quan tâm, cảm thấy chương trình này rất có ý nghĩa, bảo Tống Chiết Ý khi phát sóng thì báo cho ông.

Lúc hoàng hôn, Tống Chiết Ý rời khỏi hẻm Lê Hoa, ông cụ Cung bỗng gọi cô lại.

"Sao vậy ông ngoại."

Ông cụ Cung chắp tay sau lưng, hỏi cô: "Ý Ý, thằng nhóc đó đối xử với cháu có tốt không?"

Tống Chiết Ý gật đầu chắc nịch, trong mắt to tròn hiện lên nụ cười rạng rỡ: "Tốt ạ."

"Được, vậy là tốt rồi, ông cũng yên tâm."

Ông cụ nhận thấy Tống Chiết Ý đang nói thật lòng, có chút phiền lại có chút vui mừng. Gật đầu một cái, sau đó vẫy tay về phía Tống Chiết Ý, quay lưng lại: "Đi đi, về đi."

Tống Chiết Ý nhìn theo bóng lưng hơi còng xuống của ông cụ Cung, bỗng nhiên có chút chua xót.

"Ông ngoại."

Ông cụ Cung dừng bước, nhưng không quay lại.

Tống Chiết Ý nói: "Đợi Lục Giác trở về, chúng cháu cùng nhau đến thăm ông."

"Hừ, ai cần thằng nhóc đó chứ, cháu đến thăm ông là được rồi."

Ông cụ Cung vẫn cứng đầu nói.

Nắng chiều phía chân trời đang buông xuống, ánh nắng cam rực rỡ bao phủ cả thế gian, Tống Chiết Ý nhìn theo bóng lưng của ông cụ càng lúc càng xa, khẽ mỉm cười.

Trên đường về, Tống Chiết Ý nhận được tin nhắn của lão Vương, nói ngày mai giáo viên sẽ tổ chức tiệc, hỏi các nghiên cứu sinh mà ông dẫn dắt có thời gian hay không.

Lại là một thông báo bất ngờ, đúng với phong cách "thần tốc" của lão Vương.

Trong nhóm ngoài Tống Chiết Ý ra, ba nghiên cứu sinh còn lại đều là người Bắc Kinh, giả vờ than thở một lúc rồi cũng vui vẻ đồng ý.

Vốn dĩ lão Vương định tổ chức vào tối mai, nghe Tống Chiết Ý nói tối mai sẽ bay đến Cam Thành, lại chu đáo đổi thành buổi trưa.

Trong nhóm lại là một trận cười đùa.

Tiểu Vi Vi: [Thầy Vương thiên vị]

Tiểu Doanh Doanh: [Đúng vậy, thiên vị quá đi, nằm xuống đất khóc lóc ăn vạ đây]

Còn có Tiểu Phong Phong bị ép đổi tên cho thống nhất: [Đã lâu như vậy rồi, mọi người vẫn chưa chấp nhậ̵n hiện thực này sao]

Lão Vương cũng trả lời rất nghiêm chỉnh: [Nếu mọi người cũng có thể khiến thầy yên tâm như Tống Chiết Ý, bài luận làm tốt, báo cáo đề tài cũng làm rất xuất sắc, thầy sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của các em]

Lão Vương: [Gần đây, Tống Chiết Ý không chỉ giúp đài truyền hình quay phim, mà còn dựa trên bài tập thầy giao, còn viết thêm một bài luận để chuẩn bị phát biểu. Thầy đã xem rồi, viết rất tốt, mọi người nói xem ai có thể làm được]

Tiểu Vi Vi: [Cáo từ]

Tiểu Doanh Doanh: [Cáo từ]

Tiểu Phong Phong: [Cáo từ]

Tống Chiết Ý vừa nhìn thấy lịch sử trò chuyện thì điện thoại lại rung lên.

Là Quách Doanh Doanh nhắn tin riêng cho cô.

Tiểu Doanh Doanh: [Ý Ý !!]

Tiểu Doanh Doanh: [Không phải cậu đang yêu đương à, sao vẫn giỏi thế được !! Chẳng lẽ trai đẹp không bằng vui vẻ học tập !!]

Quách Doanh Doanh nói chuyện vẫn như trước, hết sức cuồng dã, bây giờ Tống Chiết Ý cũng có phần miễn nhiễm rồi, nên cô chậm rãi trả lời.

Z.Y: [Yêu đương cũng không cản trở việc học tập và làm việc mà]

Tiểu Doanh Doanh: [Chắp tay. jpg]

Tiểu Doanh Doanh: [Nếu như tớ là cậu, chắc chắn nằm trong lòng mỹ nam không muốn đứng dậy, đây chính là lý do chuẩn xác khiến từ đó về sau quân vương không lo việc triều chính]

Z.Y: [Cho nên, có phải điều này chứng tỏ cậu không thích hợp yêu đương không?]

Quách Doanh Doanh bĩu môi.

Tiểu Doanh Doanh: [Yêu đương nhàm chán]

Tống Chiết Ý mỉm cười trả lời cô ấy: [Vậy cậu thấy cái gì thú vị?]

Tiểu Doanh Doanh: [Xem người khác yêu đương, hoặc là... Hóng hớt]

Tiểu Doanh Doanh: [Nhắc đến chuyện hóng hớt! Ý Ý, gần đây đúng lúc tớ vừa hóng hớt được một chuyện, siêu đã siêu bùng nổ. ]

Z. Y: [Cái gì vậy]

Tống Chiết Ý không có hứng thú với mấy chuyện về ngôi sao giải trí của Quách Doanh Doanh.

Nhưng cũng chưa bao giờ làm Quách Doanh Doanh mất hứng.

Trời tối, bóng đèn ngoài cửa sổ xe nối thành một đường, không ngừng dời về phía sau, giống như là nước biển đang rút xuống.

Chờ đợi tin nhắn của Quách Doanh Doanh, Tống Chiết Ý mở cửa sổ xe, để gió đêm hè thổi vào, hơi híp mắt, nhìn những ngọn đèn kéo dài giống như bị gió đêm thổi đến lắc lư.

Tháng bảy rồi.

Đang nghỉ hè, trên đường náo nhiệt hơn thường ngày rất nhiều, học sinh kết bè kết đội mặc đồng phục học sinh, các cặp đôi thân mật ôm lấy nhau, còn có gia đình ba người đi tản bộ vào ban đêm.

Nhìn một hồi, Tống Chiết Ý lại bắt đầu nhớ Lục Giác.

Tám giờ tối, xa nhau mười hai tiếng, lúc này Lục Giác hẳn là còn ở trên máy bay.

Nghĩ vậy, Tống Chiết Ý ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy một màu xanh ngút ngàn của những tòa nhà cao tầng, không còn một chút bóng dáng của bầu trời.

Tống Chiết Ý bỗng thấy mình có chút buồn cười.

Khi cúi đầu xuống, tin nhắn của Quách Doanh Doanh đã được gửi đến.

Tiểu Doanh Doanh: ["Cô bạn gái bị Trần Phong đá, gần đây hình như đang tìm cách níu kéo Trần Phong đó!"]

Không phải là tin tức về người nổi tiếng.

Tống Chiết Ý nhìn chằm chằm vào câu nói đó, vô thức chớp mắt một cái.

Lư Lị Lị tìm Trần Phong để níu kéo?

Với tính cách của Lư Lị Lị mà lại đi tìm Trần Phong để níu kéo, nghe qua thật sự kỳ lạ, hơn nữa vừa rồi trong nhóm chat, thấy thái độ của Trần Phong cũng bình thường, không phát hiện ra điều gì bất thường.

Z.Y: [Doanh Doanh, cậu nghe ai nói vậy?]

Quách Doanh Doanh trả lời rất nhanh: [Không phải nghe nói, là tớ tận mắt nhìn thấy! Dù sao tớ cũng thích hóng hớt, nhưng tớ chưa bao giờ tung tin vịt!]

Tống Chiết Ý bị cô ấy chọc cười.

Gửi cho cô ấy một gói icon thỏ con "Cậu tuyệt nhất".

Tiểu Doanh Doanh: [Chuyện là như thế này, hôm trước tớ đi tìm Trần Phong lấy tài liệu, vừa lúc gặp phải Lư Lị Lị đến đó, lúc đó tớ đã cảnh giác rồi, không ngờ cô công chúa nhỏ ấy lại như bị người ta nhập hồn, tính cách thay đổi, đối xử với Trần Phong hết sức nhún nhường, nhưng Trần Phong hoàn toàn không quan tâm đến cô ta]

Quách Doanh Doanh: ["Tôi thỏa mãn rồi.jpg"]

Sau khi nói chuyện với Quách Doanh Doanh xong, Tống Chiết Ý có chút thở dài.

Trước đây Lư Lị Lị đối xử với bạn trai Trần Phong như thế nào thì ai cũng biết, hờ hững, coi thường, khiến tấm chân tình của người ta bị giày vò, bây giờ người ta đã bỏ đi rồi, cô ta lại bắt đầu hối hận.

Tống Chiết Ý thở dài, tại sao con người luôn như vậy nhỉ.

Lúc có lại không trân trọng, mất đi mới biết hối tiếc.

Chỉ giây phút này, Tống Chiết Ý bỗng nhiên thông suốt được rất nhiều.

Trong mối quan hệ với Lục Giác thật ra cô luôn dè dặt. Cô suy nghĩ quá nhiều, chưa bao giờ thật lòng thổ lộ tình cảm của mình.

Mặc dù Lục Giác đã nói với cô rằng khi ở bên nhau cô có thể cười khi muốn, khóc khi cô muốn, làm bất cứ điều gì cô muốn cũng được.

Nhưng cô hoàn toàn không làm được.

Bởi vì yêu thầm quá lâu, cô đã quen với sự thầm lặng, quen với sự che giấu.

Cho dù giấc mơ thàng hiện thực, những thói quen tích lũy qua ngày qua tháng, giống như khắc sâu trong xương cốt cô, cô không thể thay mn đổi được.

Vì vậy, thời gian qua ở bên Lục Giác, cho dù vui vẻ đấy, nhưng cô cũng thường lo lắng sợ hãi. Sợ giấc mơ tan vỡ, hơn nữa sợ một ngày nào đó việc Lục Giác không còn thích mình, cũng giống như tình yêu bất ngờ của anh, giống như cơn gió ập đến, rồi lại như cơn gió rời đi.

Cô không nắm bắt được.

Bởi vì trong lòng luôn có lo lắng, nên cho dù có bày tỏ cảm với Lục Giác cũng vẫn kiềm chế, giữ lại.

Không dám dốc hết một lần.

Cũng giống như trước đây cô luôn phân vân có nên nói cho Lục Giác biết bí mật cô yêu thầm anh nhiều năm rồi khôn.

Cô vẫn muốn giữ lại cho mình một chút.

Lúc này.

Tống Chiết Ý không khỏi nghĩ, có lẽ đối với Lục Giác, cô có thể táo bạo hơn một chút, thành thật hơn một chút, phóng túng hơn một chút.

Dù kết cục thế nào, cứ trân trọng những gì đang có.

Nghĩ vậy, Tống Chiết Ý khẽ mỉm cười.

Cô lập tức lấy điện thoại ra, ngại ngùng chụp một tấm ảnh tự sướng rồi gửi cho Lục Giác.

Sau đó, cô gửi cho anh cả lịch trình của mình trong ngày, chi tiết từng chút một.

Cuối cùng, cô viết: [Lục Giác, em sống ở Bắc Thành hai mươi ba năm, lẩn đầu tiên thấy thành phố này có chút buồn tẻ]

[Bởi vì anh không ở đây]

*

Bây giờ trong nước là tám giờ tối, Lục Giác vừa xuống máy bay.

Đứng trên đất nước xa lạ, nhìn thấy tin nhắn Tống Chiết Ý gửi đến.

Một đoạn thật dài, anh đọc từng chữ một, trái tim mềm mại đến không tưởng, không thể lập tức bay về lại.

Anh nhìn tấm

Cô gái trong ảnh rất ngoan ngoãn, khẽ mỉm cười, đôi mắt hạnh phản chiếu ánh đèn lấp lánh của đêm khuya.

Ashley đang đi cùng thì thấy Lục Giác đứng im, quay lại nhìn anh: "Sao vậy?"

Lục Giác khẽ cong môi, đưa tấm ảnh cho Ashley xem: "Cậu xem, đây là bạn gái của tôi đấy."

Ashley câm nín, không nhịn được lườm anh một cái: "Tôi biết rồi, đừng khoe nữa."

Không ai biết, trên chuyến bay dài 12 tiếng, Ashley đã trải qua cơn ác mộng kinh hoàng như thế nào.

Bình thường máy bay quốc tế, sau khi lên máy bay Ashley đều đeo bịt mắt để ngủ.

Nhưng lần này, cô ta không dám nhắm mắt.

Bởi vì ngườι ngồi cạnh cô ta là Lục Giác, sau khi nhận được một bức ảnh đã trở nên bất thường đến mức người ta không dám yên tâm nằm ngủ.

Tóm lại, trong 12 tiếng trên chuyến bay, biểu cảm và hành vi của Lục Giác đã trải qua bốn giai đoạn.

Giai đoạn đầu tiên: nói một lời, mặt căng cứng, trông rất buồn bã, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên điện thoại.

Giai đoạn thứ hai: nghiến răng, trông rất hung dữ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên và đấm ai đó. Ngay cả tiếp viên hàng không nhìn thấy biểu cảm của anh, đều né ra xa. Lúc này, anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó.

Giai đoạn thứ ba: vẫn đang ngắm bức ảnh đó, nhưng cả người từ trong ra ngoài đều toát lên một sức sống mới mẻ, tinh thần hăng hái, giống như cây khô gặp xuân, sau đó còn không ngừng lải nhải với cô ta về chuyện của anh và bạn gái.

Giai đoạn thứ tư: luân phiên thay đổi giữa ba giai đoạn đầu tiên.

Ashley lo lắng cho tình trạng tinh thần của Lục Giác, luôn không dám ngủ, sống dở chết dở suốt mười mấy tiếng, lúc này buồn ngủ triền miên.

Cô ta liếc nhìn Lục Giác, không khách sáo nói: "Đừng nói về chuyện của cậu và bạn gái nữa! Xe chúng ta gọi đang ở ngoài sân bay đợi rồi, cậu mau đi đi!!! Xong chuyện cậu cũng nên mau chóng quay về nước!!! Đoàn tụ với bạn gái đi!"

Vốn dĩ sau khi xuống máy bay, nên nghỉ ngơi một ngày rồi mới đến thị trấn của bậc thầy sườn xám.

Nhưng Lục Giác vì muốn kịp thời gian, lần này lịch trình được sắp xếp rất dày đặc, không cho mình một chút thời gian rảnh rỗi nào.

Mới xuống máy bay, xe thuê và tài xế đã đợi sẵn bên ngoài sân bay từ lâu.

Nghe lời Ashley nói, cuối cùng Lục Giác mới chịu rời mắt khỏi điện thoại, chờ đến khi lên xe rồi mới gọi điện cho Tống Chiết Ý.

Tống Chiết Ý cũng bắt máy rất nhanh, hai người gần như đồng thanh hỏi:

"Đã đến chưa?"

"Cô Thỏ, anh đến rồi."

Sau đó lại im lặng cùng lúc, Lục Giác mỉm cười mở lời:

"Cô Thỏ, anh nhớ em rồi."

Bên kia dừng lại trong chốc lát, ngay sau đó giọng nói mềm mại của Tống Chiết Ý vang lên: "Em cũng nhớ anh."

Lục Giác đã nói với Tống Chiết Ý bao nhiêu lần rằng anh nhớ cô, nh̵ưng đây là lần đầu tiên Tống Chiết Ý đáp lại anh.

Trong lòng Lục Giác tràn đầy cảm xúc, nhịn mấy lần, mới không nói ra chuyện anh đã phát hiện ra bí mật của cô.

Đối với anh mà nói, đây là một chuyện to lớn.

Anh nhất định phải đứng trước mặt Tống Chiết Ý, nói ra niềm vui, sự đau lòng, sự hối hận và lời xin lỗi của mình.

Anh phải ở rất gần cô, để cô nhìn thấy biểu cảm của mình, anh cũng không thể bỏ lỡ bất kỳ cảm xúc nào của thỏ con.

Lục Giác trăn trở trong lòng.

Có quá nhiều điều muốn nói, ngược lại không biết nói gì mới tốt, mới có thể biểu đạt được một phần cảm xúc của mình.

Nhưng lại muốn tiếp tục nói chuyện với cô, nên câu nói thốt ra có vẻ hơi ngốc nghếch.

"Cô Thỏ, em ăn tối chưa?"

"Ăn rồi."

"Ăn gì?"

"Em gọi cháo."

Lục Giác tiếp tục hỏi: "Mùi vị thế nào?"

Ashley nghe vậy, không nhịn được tặc lưỡi.

Người ta nói phụ nữ yêu đương thì trí tuệ sẽ giảm sút, không ngờ đàn ông cũng vậy.

Trước đây trong lòng cô ta, Lục Giác là một người siêu lý trí, không làm gì cũng có lý do. Nhất là trong đội xe, anh là nhân tố cốt lõi, giao phó bất cứ việc gì đều đi thẳng vào vấn đề, không bao giờ nói nhảm.

Không ngờ yêu đương lại trở nên sến súa như vậy.

Lục Giác không biết có nghe thấy hay không, hay là không quan tâm, vẫn tiếp tục nói những chuyện vô nghĩa và sến súa với Tống Chiết Ý.

Cho đến khi người tài xế da trắng lái xe quá điên cuồng, kèm theo một tiếng "No", chiếc xe của họ va chạm vào xe phía trước, vang lên một tiếng ầm.

Điện thoại của Lục Giác rơi xuống sàn xe.

Ashley và tài xế đều hoảng hốt.

Lục Giác nhíu mày, nhặt chiếc điện thoại bị rơi đã tắt máy lên, mở cửa xe bước xuống.

Anh không hề quan tâm đến chuyện sau đó có gặp rắc rối gì không, chỉ cảm thấy cuộc trò chuyện vừa rồi với thỏ con kết thúc như vậy, có chút không thoải mái.

Chiếc xe phía trước cũng có hai vợ chồng người da trắng đi xuống, trông có vẻ dễ mến, lúc Lục Giác và họ đang thương lượng bồi thường thì điện thoại của Tống Chiết Ý lại gọi đến, giọng nói có vẻ hơi gấp gáp: "Lục Giác, anh sao vậy !!"

Trước khi cúp máy, Tống Chiết Ý nghe thấy một tiếng va chạm ma͙nh mẽ.

Cô lập tức bật dậy khỏi giường, không biết chuyện gì xảy ra, sợ gọi lại sẽ ảnh hưởng đến Lục Giác, đợi một lúc thấy điện thoại vẫn chưa có động tĩnh, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà gọi đi.

Khi gọi đi, tay vẫn hơi run.

May mắn là điện thoại chỉ rung lên ba tiếng, Lục Giác đã bắt máy.

"Không sao, vừa rồi chiếc xe anh đi bị đụng xe."

Cô nghe Lục Giác cười nói như vậy, thần kinh căng thẳng hơn: "Đụng xe, anh không bị thương chứ."

"Không có."

Nghe Lục Giác nói vậy, Tống Chiết Ý thở phào nhẹ nhõm, cơ thể mềm nhũn dựa vào tường.

Cô quay mắt nhìn bầu trời đêm của Bắc Thành, nhẹ nhàng dặn dò: "Anh ra ngoài chú ý an toàn."

Lục Giác mỉm cười đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro