Chương 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó Tống Chiết Ý nghe thấy giọng nói của một người nữ trong điện thoại, đang chào tạm biệt Lục Giác.

Lục Giác cũng lịch sự đáp lại đối phương.

Có vẻ như mọi chuyện đã được giải quyết, Tống Chiết Ý đang định nói gì đó, thì nghe thấy ngườι phụ nữ đó dường như đang nói tiếng Anh: "Chúc cậu đi chơi ở Los Angeles vui vẻ."

Tống Chiết Ý hơi sững sờ, còn muốn nghe kỹ thì tiếng ở bên kia điện thoại đã biến mất.

Đột nhiên, mọi thứ trở nên rất yên tĩnh, giống như bị ai đó bịt lại.

Một lúc sau, tiếng nói của Lục Giác ở đầu bên kia mới trở lại, tiếng động của động cơ xe rất rõ ràng.

Tống Chiết Ý do dự hỏi: "Anh đang ở Los Angeles sao?"

Giọng Lục Giác nghe rất bình tĩnh: "Không, ở London, em nghe nhầm rồi, vừa rồi người đó nói cô ấy đến từ Los Angeles."

"Ồ."

Tống Chiết Ý vừa rồi cũng nghe rất mơ hồ, cũng không chắc chắn.

Hai người nói chuyện thêm một lúc, Lục Giác bảo cô đi ngủ sớm, mới kết thúc cuộc trò chuyện này.

Đêm nay Tống Chiết Ý ngủ không được yên ổn.

Luôn nằm mơ, nhưng tỉnh dậy lại không nhớ mơ thấy gì.

Trên điện thoại, Lục Giác đã gửi tin nhắn hỏi cô đã dậy chưa.

Tống Chiết Ý mỉm cười, trả lời lại.

Điện thoại của Lục Giác liền gọi tới.

Sáng sớm 7 giờ ở trong nước, đúng lúc là đêm khuya ở London, Tống Chiết Ý chưa nói được hai câu, liền bảo Lục Giác đi ngủ, đừng thức khuya.

Giọng Lục Giác nghe có vẻ rất quyến luyến, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo lời cô, ngoan ngoãn cúp điện thoại.

Còn ở thị trấn bên kia đại dương.

Đang đón chào thời khắc hoàng hôn trong ngày.

Lục Giác và Ashley vừa từ nhà của bậc thầy sườn xám kia bước ra.

Trời dần tối, một đàn chim đang bay về phía khu rừng nhỏ rậm rạp xa xa, Lục Giác cũng muốn về nhà.

Từ khi máy bay hạ cánh, đã hơn mười tiếng trôi qua.

Trong mười tiếng này, Lục Giác đã trải qua rất nhiều chuyện.

Trên đường đến thị trấn, anh nhận được điện thoại của Erikson.

Erikson đã xem lại những bức ảnh trên du thuyền bị mờ, vô cùng kích động hỏi Lục Giác: "Anh biết tôi thấy ai trong những bức ảnh đó không?"

Lục Giác đoán được nhưng vẫn tiếp tục hỏi anh ấy: "Anh nhìn thấy ai?"

"Anh đấy! Chính là anh đấy! Lúc đó anh cũng ở trên con thuyền đó!" Erikson liên tục thốt lên mấy tiếng "OMG" rồi lớn tiếng nói: "Ethan, anh nói liệu Song có phải đã yêu thầm anh không!"

Lục Giác nhìn theo bóng cây đɑng lùi dần ra sau cửa sổ xe, khẽ mỉm cười: "Đúng vậy, tên khốn mà thỏ con thích nhiều năm qua chính là tôi."

Sau đó, Lục Giác lại xem những bức ảnh Erikson gửi đến.

Anh nhìn từng bức một, phát hiện thêm nhiều manh mối về cuộc gỡ giữa anh và Tống Chiết Ý ở London.

Cuộc gặp gỡ xa xôi mà trước đây mà anh không chú ý đến.

Trong số đó, có bức ảnh là ảnh tự chụp của Erikson và Tống Chiết Ý.

Được chụp vào ngày Halloween.

Một con người sói cùng với Hằng Nga đang ôm con thỏ gấu bông trông vô cùng đáng sợ.

Đối với hai "quái nhân" này, ký ức của Lục Giác càng khắc sâu.

Bốn năm trước, anh bị Chu Văn Nguyên kéo ra ngoài tham gia ngày lễ Halloween. Ngày đó, bởi vì Lục Thành Diễn lại hỏi anh chuẩn bị khi nào về nước, khó tránh khỏi tranh chấp mấy câu, bởi vậy tâm trạng của anh cực kỳ tệ.

Dọc theo đường đi gặp phải bao nhiêu yêu ma quỷ quái, anh cũng không vực dậy được tinh thần.

Mãi đến khi ở trên một con đường vắng vẻ mờ tối, đột nhiên gặp một sự kết hợp Trung Tây kỳ lạ, một người sói cường tráng mà lại nhát gan, cùng tiên nữ Hằng Nga dáng người nhỏ nhắn xinh xắn.

Anh mới nảy sinh vài phần hứng thú.

Người sói bị Bạch Vô Thường của Chu Văn Nguyên dọa đến run lẩy bẩy, nhỏ yếu đáng thương ôm lấy cánh tay tiên nữ Hằng Nga, trong miệng còn đang nhỏ giọng cầu nguyện.

Trông buồn cười làm sao.

Mà tiên nữ Hằng Nga vẫn hết sức bình tĩnh lạnh nhạt, to gan hơn mức bình thường.

Bình chân như vại đối với trang phục đáng sợ của Chu Văn Nguyên, thậm chí còn nghiêng đầu, hỏi cậu ấy: "Bạn của cậu đâu?"

Cô nói tiếng Trung Quốc.

Giọng nói vừa mềm mại lại dịu dàng.

Tóc giả rất dài, theo động tác của cô rơi xuống mặt, che nửa bên mặt, cô đưa tay vén ra sau, lộ ra đôi mắt to trong veo.

Nhưng một giây sau, tóc lại rơi xuống.

Cô thở dài, đã lười chỉnh sửa mái tóc rối bù kia.

Chu Văn Nguyên ngây ngốc hỏi cô: "Bạn gì cơ?"

Tiên nữ Hằng Nga trả lời: "Là Hắc Bạch Vô Thường đấy."

Lục Giác đứng trong bóng tối khẽ cười.

Rồi nghe Chu Văn Nguyên hét lớn: "Anh Giác, có em gái tìm anh."

...

Lục Giác mỉm cười, tay nhẹ nhàng lướt qua mặt cô gái trong bức ảnh, trái tim trở nên mềm mại và đau nhói.

Hóa ra, anh đã từng gặp thỏ con thuộc về anh rồi.

Dù đã quanh đi quẩn lại nhiều năm, đến tận bây giờ anh mới nhận ra cô.

Nhưng lần này, nếu đã nắm được, anh sẽ không bao giờ buông tay nữa.

Anh sẽ dùng cả đời còn lại để yêu Tống Chiết Ý, để bù đắp cho những năm tháng thiếu thốn của cô.

*

Bữa tiệc thân mật của giáo viên tổ chức ở một nhà hàng Trung ở gần đại học Bắc Thành.

Thầy Lương là người thích hoài niệm, mỗi lần họp mặt đều chọn ở đây.

Ngoài thời gian lên lớp khá nghiêm khắc, những lúc khác thầy Vương rất gần gũi.

Bốn nghiên cứu sinh ở trên bàn ăn dù có ồn ào thế nào thì ông ấy cũng không quan tâm, đôi khi còn trêu đùa vài câu.

Cả bữa cơm, mấy thầy trò ăn rất vui vẻ.

Khi ăn được nửa chừng, Hứa Chân gọi đến, Tống Chiết Ý ra khỏi phòng để nhận điện thoại.

Hứa Chân cũng không có gì, chỉ nói tối bảy giờ sẽ đến đón cô đi sân bay, đi gặp người của đài truyền hình.

Sau khi nhận điện thoại, Tống Chiết Ý đang định quay về thì bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang lang thang trong sảnh của nhà hàng Trung.

Tống Chiết Ý cau mày, nhìn kỹ một lúc thì xác nhận người đó chính là Lư Lị Lị.

Nhớ lại những gì Quách Doanh Doanh nói với mình hôm qua, Tống Chiết Ý thầm nghĩ, Lư Lị Lị xuất hiện ở đây, chắc là đến tìm Trần Phong thì phải.

Lâu lắm rồi mới gặp lại, Lư Lị Lị trông có vẻ hơi khác so với trước đây.

Trước đây lúc nào cũng trang điểm đậm, lúc này mặt mũi rất giản dị, thậm chí có thể nhìn thấy tàn nhang trên mặt, cũng không còn mặc những bộ đồ hàng hiệu đắt tiền mà ai nhìn cũng không dám lại gần.

Nhìn tổng thể, con ngườι đã không còn thấy dáng vẻ cao ngạo như trước nữa, mà trông có vẻ bình dị, dễ gần hơn nhiều.

Cũng không trách Tống Chiết Ý vừa rồi không nhận ra cô ta ngay.

Khi Tống Chiết Ý nhìn sang cô ta, Lư Lị Lị đang nhìn xung quanh thì cũng thấy cô.

Lúc đầu nhìn thấy Tống Chiết Ý, cô ta hơi sửng sốt, sau đó bước nhanh về phía Tống Chiết Ý.

Không đợi Tống Chiết Ý lên tiếng, cô ta đã lên tiếng trước, mặc dù không lịch sự lắm, nhưng cũng không còn sự cay nghiệt của ngày xưa.

"Trần Phong đang ở cùng các người sao?"

Tống Chiết Ý gật đầu.

Lư Lị Lị lại nói: "Ở phòng nào, dẫn tôi đi."

Tống Chiết Ý không nhúc nhích, suy nghĩ một chút, hỏi: "Cô là theo Trần Phong đến đây sao?"

Lư Lị Lị ngạc nhiên: "Không phải, tôi thấy anh ấy đăng ảnh đi ăn tối trên trang cá nhân, tôi nhớ anh ấy từng than thở là thầy hướng dẫn của họ cứ ăn ở một chỗ, thế là tôi tra lại tin nhắn cũ của chúng tôi, biết anh ấy đến đây."

Cũng may.

Lư Lị Lị vẫn chưa đến mức vô phương cứu chữa.

Tống Chiết Ý: "Lư Lị Lị, nếu cô thực sự muốn làm hòa với Trần Phong, tôi khuyên cô đừng ép anh ta quá mức. Ở đây toàn là thầy cô và bạn bè của anh ta, cho dù cô muốn làm hòa thì cũng không nên chọn lúc này."

"Cô làm vậy có thể chỉ khiến anh ta khó xử."

Tống Chiết Ý nói xong, quay người định đi.

Lư Lị Lị đột nhiên ở phía sau gọi cô lại.

Tống Chiết Ý dừng bước, quay đầu nhìn cô ta.

Mặt Lư Lị Lị đỏ bừng, đột nhiên hỏi cô: "Cô và Lục Giác có phải chia tay rồi không?"

Tống Chiết Ý nhíu mày.

Cô không biết Lư Lị Lị hỏi vậy là có ý gì, nhưng vẫn trả lời: "Chưa chia tay."

Lư Lị Lị tròn mắt kinh ngạc.

Một lúc sau, cô ta vuốt lại tóc, lí nhí nói: "Không chia tay à, biết rồi, có thể là tôi hiểu lầm."

Tống Chiết Ý nhìn Lư Lị Lị một lúc, quay người định đi, Lư Lị Lị lại đuổi theo sau, gọi cô lại.

"Tống Chiết Ý, hôm nay cô nói với tôi những điều đó, tôi rất cảm ơn. Tôi cũng rất xin lỗi về những chuyện trước đây."

"Cho nên, về chuyện Lục Giác, tôi nghĩ mình vẫn nên nói cho cô biết."

Tống Chiết Ý lặng lẽ nhìn cô ta, đôi mắt đen nhánh, tựa như chỉ cần nhìn là có thể nhìn thấu triệt để.

"Cô nói đi."

Lư Lị Lị bị ánh mắt trong veo của Tống Chiết Ý nhìn có chút hoảng hốt, do dự một lúc rồi vẫn lấy điện thoại ra, mở vòng bạn bè, lại mò mẫm một lúc rồi đưa cho Tống Chiết Ý xem.

Tống Chiết Ý liếc mắt thấy một tấm ảnh.

Trong ảnh là một chiếc nhẫn kim cương màu hồng nổi bật, được một bàn tay thon dài có lực nắm chặt.

Tống Chiết Ý nhìn bàn tay chỉ lộ ra một nửa trong chốc lát, rồi mới di chuyển tầm mắt lên dòng chữ phía trên ảnh.

ID: Ashley

Chữ chú thích: Wow, ba trăm vạn ~

Tống Chiết Ý thu hồi tầm mắt, lại nhìn Lư Lị Lị, nhàn nhạt hỏi: "Đây là chuyện liên quan đến Lục Giác mà cô muốn nói với tôi?"

Tống Chiết Ý bình tĩnh đến mức vượt xa tưởng tượng.

Lư Lị Lị sững sờ một lúc, thu điện thoại lại, nhìn Tống Chiết Ý vẻ thương hại.

"Cô thấy ảnh rồi chứ, chiếc nhẫn kim cương màu hồng trị giá ba trăm vạn trong ảnh là do Lục Giác tặng cho Ashley."

Có người qua lại, tiếng nói của người say rượu rất lớn, vang vọng trong đại sảnh trống trải, càng khiến xung quanh thêm yên tĩnh.

Khuôn mặt Tống Chiết Ý càng tĩnh lặng hơn.

Cô không lên tiếng, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Lư Lị Lị tưởng Tống Chiết Ý không tin lời cô ta, chút sốt ruột, tốc độ nói cũng nhanh hơn một chút: "Mặc dù không chụp được mặt Lục Giác, nhưng bàn tay đó là của anh ấy, Ashley đã tự mình nói trước đó rồi."

"Chúng tôi có một nhóm nhỏ, sáng nay có người hỏi cô ấy ai đã cầu hôn cô ấy, cô ấy tự nói chiếc nhẫn kim cương đó là do Lục Giác mua."

Lư Lị Lị thấy Tống Chiết Ý vẫn không có phản, liền cầm điện thoại lên bắt đầu tìm kiếm: "Cô đợi một tôi sẽ cho cô xem tin nhắn. "

Nhóm đó hoạt động sôi nổi, tin nhắn một tiếng trước đã đủ nhiều rồi.

Mà tin này là vào mấy tiếng trước lận.

Lư Lị Lị còn chưa tìm thấy, liền nghe Tống Chiết Ý nhẹ nhàng nói: "Không cần tìm."

Lư Lị Lị dừng tay.

Không biết Tống Chiết Ý có ý gì.

Cô ta cầm điện thoại trong lòng bàn tay: "Tống Chiết Ý, tôi biết cô không thể chấp nhận. Trước đây tôi ghen tị với cô, nhưng tôi biết cô là người tốt. Lần này tôi chỉ muốn nói cho cô biết một số sự thật, để cô đừng bị lừa."

"Lục Giác rất tốt, khiến người ta ghen tị, nhưng như anh ấy, ngay cả khi đột nhiên thích ai đó thì ngày mai cũng có khả năng sẽ thích một ai đó khác."

...

Bữa ăn giữa các thầy trò kết thúc.

Tống Chiết Ý không theo nhóm Quách Doanh Doanh đi hát, mà một mình trở về nhà.

Trên đường về nhà, bỗng nhiên trở trời.

Ánh nắng bị mây đen che phủ, bầu trời tối mù, ngay sau đó mưa tí tách rơi xuống.

Trên xe taxi có bật đài radio, đang phát về dự báo thời tiết. Do ảnh hưởng của gió mùa Thái Bình Dương, một số không khí lạnh đang cấp tốc hướng về phía Đông Nam. Sau ngày hôm nay Bắc Thành sẽ nghênh đón trận mưa lớn nhất trong mùa hè năm nay, mong mọi người dân chú ý giữ ấm, ra ngoài nhớ mang ô....

Tống Chiết Ý không mang theo ô.

Cũng không có ai đưa ô cho cô.

Từ khi xuống xe taxi đến khi vào thang máy chỉ một đoán ngắn, nhưng cô đã bị xối ướt sũng.

Quần áo ướt dính vào người, rất khó chịu.

Tống Chiết Ý định đi vào phòng thay đồ lấy quần áo thay, rồi đi tắm.

Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy chiếc túi xách màu nâu đặt trên sàn, bên trong chứa hành lý cho chuyến đi ba ngày tới của cô.

Cô nhìn chằm chằm một đột nhiên thay đổi ý định.

Lấy chiếc vali lớn hơn ra khỏi tủ áo, lại lấy quần áo từ chỗ treo quần áo ra gấp gọn rồi cho vào trong.

Khi từng món đồ được cho vào vali, những lời của Lư Lị Lị lại xuất hiện trong đầu cô.

"Tống Chiết Ý, Lục Giác đã ở bên cạnh cô đã lâu, mà chưa bao giờ mua nhẫn cho cô, chứng tỏ anh ấy không hề nghĩ đến tương lai của hai người."

"Tôi biết, khi ở London Lục Giác chưa bao giờ thân thiết với bất kỳ cô gái nào, nhưng Ashley là ngoại lệ, trước đây Lục Giác đối xử với cô ấy rất tốt."

"Bây giờ anh ấy lại nảy sinh tình cảm với cô ấy thì cũng không có gì lạ."

......

Tống Chiết Ý sắp xếp bộ đồ cuối cùng xong, đột nhiên cảm thấy không biết nên tiếp tục thu dọn gì nữa, đầu óc trống rỗng ngồi trên thảm của phòng thay đồ mà ngẩn người.

Luồng khí lạnh từ điều hòa tuôn ra, khiến quần áo ướt dính chặt vào người, hơi ấm trên người cũng như bị hút đi.

Mặc dù không xem chứng cứ mà Lư Lị Lị nói là "chứng minh bàn tay đó là của Lục Giác", nhưng khi nhìn thấy bàn tay trong bức ảnh, cô đã nhận ra đó là tay của Lục Giác.

Ở cạnh Lục Giác đã mấy tháng, cô không thể không nhận ra.

Rõ ràng cùng Ashley đến Los Angeles, tại sao lại lừa cô nói là đi London.

Bài đăng trên trang cá nhân của Ashley là vào sáu giờ sáng, lúc đó Los Angeles chắc là buổi chiều, rốt cuộc Lục Giác đã mang tâm trạng gì khi nói "Chào buổi sáng" với cô ấy?

Tống Chiết Ý càng nghĩ càng rối.

Câu nói của Lư Lị Lị khi tạm biệt cô lại vang vọng trong đầu cô.

"Tống Chiết Ý, có lẽ người như Lục Giác đối với thứ gì cũng chỉ nồng nhiệt được ba phút."

Lư Lị Lị có lẽ không biết, trước đây cô ta nói gì cũng không khiến Tống Chiết Ý dao động nhiều, nhưng câu nói này lại đâm thẳng vào nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất của cô.

Ở bên Lục Giác không lâu, cô đã đi cùng Lục Giác đến tiệm làm tóc.

Anh muốn nhuộm mái tóc vàng trở lại thành đen.

Thợ làm tóc hỏi anh sao mới ba ngày đã đổi lại, câu trả lời của Lục Giác, cô vẫn nhớ đến tận bây giờ.

Anh nở một nụ cười lười biếng, nói: "Chỉ là cһán rồi, muốn đổi màu tóc thôi."

Lúc đó, tâm trạng cô rất phức tạp, vì Lục Giác vừa mới nói muốn ở bên cô.

Sợ hãi, lo lắng, bất an nhưng nhiều hơn hết là niềm vui không thể kìm nén, từ từng lỗ chân lông trên cơ thể lan tỏa ra.

Vì câu nói này của Lục Giác, niềm vui bị thu nhỏ lại, cô lại quay về trạng thái ban đầu.

Cô sợ một ngày nào đó, khi Lục Giác hết hứng thú, anh cũng sẽ cһán cô.

Sau đó, Lục Giác vẫn đối xử với cô rất dịu dàng, dành rất nhiều tình yêu cho cô. Cô gần như đã tin Lục Giác thực sự rất thích mình, cô muốn từ bỏ mọi sự đấu tranh, tự nguyện rơi vào lưới của anh, giơ tay đầu hàng.

Nhưng lại là một cú đánh bất ngờ, khiến cô tỉnh táo hoàn toàn khỏi giấc mộng.

Có lẽ Lục Giác chỉ là một cơn gió khó nắm bắt, sẽ không dừng lại ở bất kỳ ai.

Tống Chiết Ý ngồi ngơ ngẩn một lúc, cho đến khi điện thoại đổ chuông. Cô cứng đờ người, cầm lấy điện thoại nhìn, là Hứa Chân gọi đến, mới đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ cô sợ phải đối mặt với Lục Giác.

Cô nuốt nước bọt, cố gắng tỏ ra vui vẻ: "Sao vậy, chị Chân Chân?"

Hứa Chân: "Thỏ con, trời mưa to quá, chắc chắn sẽ kẹt xe. Chị đã xuất phát đi đón em rồi, khoảng một tiếng sau sẽ đến, em chuẩn bị đi nhé."

Tắt điện thoại, Tống Chiết Ý mới phản ứng lại rằng mình đã ngẩn ngơ hai tiếng rồi.

Cô đứng dậy, chân hơi tê.

Một lúc lâu sau, loại triệu chứng đó mới biến mất.

Cô cầm lấy vali đi đến phòng ngủ, mọi nơi đều lưu lại bóng dáng của cô và Lục Giác.

Cô nhìn xung quanh một vòng, lại đi đến phòng ngủ lấy hộp sắt nhỏ trên đầu giường, cùng bỏ vào trong vali.

Rồi cô vào phòng tắm, tắm rửa.

Lúc ra ngoài, bên ngoài trời mưa càng to hơn.

Trời như bị một tấm vải đen che phủ, mới hơn bốn giờ chiều, thế giới bên ngoài đã tối như sắp đến đêm.

Yêu thầm lâu rồi, rất dễ trở nên hèn mọn.

Trước đây luôn không dám dốc hết sức vào mối tình này, chính là sợ đến lúc này, sẽ vì đã từng có được, mà không chấp nhận được việc mất đi.

Cuối cùng cũng đến rồi.

Điều duy nhất mà Tống Chiết Ý cảm thấy may mắn là Lục Giác không biết cô đã từng yêu anh sâu đậm, ít nhất khi rời đi, trông cô không chút vướng bận.

Tống Chiết Ý bật đèn, để ánh s̴áng dịu dàng lan tỏa khắp mọi ngóc ngách căn phòng.

Cô lại nhìn kỹ một lần nữa, như thể đang dùng ánh mắt để nói lời tạm biệt.

Trước khi rời đi, cô ngồi xuống bàn và cầm lấy giấy bút...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro