Chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cúp điện thoại, Lục Giác nhìn chằm chằm vào Tống Chiết Ý với đôi mắt sáng ngời.

"Cô thỏ, bây giờ có thể chứng minh rằng anh trong sạch rồi chứ."

Tống Chiết Ý: "..."

Cô muốn tìm một cái khe để chui xuống.

"Ai nói nhảm với em vậy." Lục Giác nhắm mắt lại, lại hỏi.

Tống Chiết Ý: "... Không quan trọng."

Lần này Lục Giác không ép buộc cô nữa, nhẹ nhàng nói với cô: "Được rồi, chúng ta nói đến những chuyện quan trọng đi."

Tống Chiết Ý nhìn vào ánh chiều tà phản chiếu trong đôi mắt đen người đàn ông, khẽ gật đầu.

"Cô thỏ, sau này nếu có chuyện gì khiến em nghi ngờ hoặc khiến em không vui, em có thể đến hỏi anh ngay, anh nhất định sẽ trả lời thật lòng."

"Chỉ là đừng âm thầm bỏ rơi anh như vậy nữa."

Không ai biết, khi nhìn thấy Tống Chiết Ý để lại chiếc đồng hồ và tờ giấy chia tay, anh có cảm giác thế giới như sụp đổ.

Nếu không phải đã nhìn thấy tờ giấy chia tay, anh có thể đã thực sự phát điên.

"Giữa chúng ta không phải là không có tình cảm, chỉ là thiếu sự trao đổi và thành thật."

Lục Giác rất nghiêm túc nói: "Anh muốn cùng em đi hết cuộc đời, hy vọng em có thể thành thật hơn với anh, cũng có thể tin tưởng anh hơn."

Tống Chiết Ý đỏ mắt, gật đầu.

Lúc này ngoài gật đầu, cô cũng không biết nên nói gì.

Lục Giác cười, đưa nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt cô: "Vậy cô thỏ à, về chuyện bốn năm trước, em có gì muốn nói với anh không."

Những chuyện xảy ra ở London bốn năm trước, có quá nhiều.

Tống Chiết Ý không biết Lục Giác muốn nghe gì.

Cô cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, nên cô rũ mắt xuống, ngón tay cái và ngón trỏ của bàn tay trái nhẹ nhàng nắn bóp viên kim cương màu hồng.

"Em vẫn chưa nghĩ ra nên nói thế nào."

Lục Giác cười khẽ, giọng nói rất dịu dàng: "Vì em chưa nghĩ ra, vậy anh sẽ tự mình thừa nhận trước nhé."

Tống Chiết Ý ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngày càng anh tuấn của Lục Giác trước ánh chiều tà.

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp và kiêu ngạo, vì nhiều ngày bôn ba mà mang theo chút khàn khàn, mang vài phần âm hưởng của đàn cổ.

"Thực ra, anh không rộng lượng như em tưởng tượng, những câu nói như không quan tâm đến quá khứ của em, cũng không quan tâm người trong lòng em đều là giả. Mỗi lần nhìn thấy em cầm hộp sắt đó xem, anh đều ghen đến phát điên."

Lục Giác tự xé toạc lớp mặt nạ của mình, đem con người thật nhất của mình ra cho cô xem.

"Anh muốn thay thế vị trí của người ấy trong lòng em, muốn em quên người ấy, trong lòng chỉ có anh."

"Anh rất dễ ghen, nhìn thấy người đàn ông khác tiếp cận em, đối tốt với em, anh liền muốn đuổi họ đi."

"Anh đã cố gắng dùng nhan sắc để dụ dỗ em, nhưng không thành công."

Tống Chiết Ý tròn xoe mắt.

Từng lời Lục Giác nói, đều là những điều mà cô từng không dám nghĩ tới.

Lục Giác cười tự giễu, tiếp tục "Vì quá ghen tị và bất an, anh đã làm rất nhiều những điều ngu ngốc."

"Thậm chí vì nghe nói em thích chàng trai tóc vàng, để em chú ý đến anh nhiều hơn, mà anh cũng đi nhuộm tóc thành tóc vàng."

"Mọi thứ anh làm, chỉ là muốn em quan tâm đến anh nhiều hơn một chút. Lúc đó, anh thậm chí đã nghĩ, liệu có nên trở thành cái bóng của anh ta hay không."

"Chỉ cần em có thể thích anh."

Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Tống Chiết Ý, Lục Giác nắm lấy bàn tay mềm mại của cô vào trong lòng bàn tay.

Nói xong một hơi, anh cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng đã rơi xuống.

Anh khẽ cong môi: "Em có thấy anh rất ngốc không."

Tống Chiết Ý lắc đầu kịch liệt.

Không ngốc.

Bởi vì cô cũng từng trải qua tâm trạng như vậy.

Lục Giác thì thầm: "Cô thỏ, em còn có điều gì muốn hỏi hoặc muốn biết không, cứ hỏi đi, anh muốn biết mọi nghi ngờ và phiền muộn của em, cũng muốn giải đáp cho em nghe."

Tống Chiết Ý liếc mắt nhìn mái tóc của Lục Giác, giọng nói mềm mại mang theo chút nghẹn ngào: "Vậy tại sao anh lại nhuộm về màu tóc cũ."

Tống Chiết Ý vẫn không hiểu.

Nếu muốn thay thế "người trong lòng" của cô, tại sao lại nhuộm lại màu tóc cũ.

Lục Giác thở dài: "Vẫn là vì ghen tị."

"Lúc đó em đã đồng ý ở bên anh, cho nên anh không muốn cho em bất kỳ hội nào, khiến em nhìn thấy anh lại nhớ đến anh ta."

"Anh vẫn muốn, người em thích là Lục Giác."

Giờ mới biết, đây chính là lý do khiến Lục Giác nói "cһán rồi".

Không phải vì anh chỉ yêu thích nhất thời.

Mà là anh cũng có rất nhiều lo lắng và sợ hãi.

Sợ cô không cần anh.

Tống Chiết Ý bỗng nhiên thấy nghẹn cổ họng: "Xin lỗi, nếu em nói sớm hơn, thì sẽ không như vậy."

Lục Giác dịu dàng nói: "Không cần xin lỗi, đây cũng không phải lỗi của em."

"Em còn nhớ anh nói với em những gì không, anh hy vọng em muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, muốn làm gì thì làm, anh sẽ ủng hộ em."

"Đây không phải là lời dỗ dành."

"Anh hy vọng cô gái anh thích, mãi mãi có thể phóng túng không sợ hãi."

Tống Chiết Ý lại thấy nước mắt từ hốc mắt lăn xuống.

Lục Giác mỉm cười nhìn cô, mắt lại lộ ra một chút đau đớn: "Nhưng chỉ cần đừng nói chia tay với anh."

"Anh thực sự không thể rời xa em."

Tống Chiết Ý chủ động ôm lấy người đàn ông trước mặt.

Đầu áp vào vai anh: "Thực ra em không có ý định chia tay với anh! Em cũng không nỡ."

Nghe Lục Giác nói nhiều như vậy, Tống Chiết Ý cũng quyết định thành thật một chút.

Cô cau mày, sửa lại lời nói: "Không phải là không có ý định."

"Sau khi hiểu lầm anh và Ashley, em thực sự cũng từng nghĩ đến việc chia tay."

"Nhưng cuối cùng em lại gạt bỏ ý nghĩ đó đi. Em vẫn muốn hỏi trực tiếp anh, để anh cho em một câu trả lời. Nhưng em lại sợ, sợ anh nói rằng anh thực sự không còn thích em nữa, hoặc anh thích người khác rồi."

"Nên mấy ngày nay em không dám nghe điện thoại của anh, vì em vẫn chưa nghĩ ra nên làm thế nào."

Không nghe thấy Lục Giác đáp lại, Tống Chiết Ý vội nói: "Thật đó! Lá thư đó là em viết, nhưng cuối cùng em đã vứt vào thùng rác, nếu em thật sự muốn nói chia tay với anh theo cách đó, sao có thể vứt vào thùng rác được."

Câu nói vừa dứt, trên đầu liền rơi xuống một nụ hôn nhẹ.

Lúc này, sự đau xót dành cho cô, gần như muốn nhấn chìm Lục Giác.

Rõ ràng lúc đó Tống Chiết Ý nghi ngờ anh ngoại tình, nhưng cô vẫn không trách anh nửa lời, không một lời nặng nề, thậm chí còn đổ lỗi cho bản thân.

Tống Chiết Ý quá dịu dàng, dịu dàng đến mức anh không biết phải đối xử với cô như thế nào.

Một người tốt như vậy, sao anh có thể buông tay được.

Hai người ôm nhau thật chặt, chứng kiến cảnh mặt trời lặn xuống đằng sau cồn cát, khoảnh khắc chuyển giao giữa ngày và đêm.

Trời dần tối.

Chỉ có những người đang cắm trại trong sa mạc ở xa, đang thắp lửa trại mới mang đến một chút ánh sáng cho sa mạc yên tĩnh này.

Trong khoang xe tối tăm, họ dựa vào nhau, thậm chí không thể nhìn thấy khuôn mặt của đối phương.

Nhưng trái tim chưa từng gần nhau đến thế.

Trong bóng tối, Lục Giác nắm lấy ngón tay thon dài của Tống Chiết Ý rồi nhẹ nhàng lay: "Cô thỏ, em nhận ra chưa?"

Gối đầu lên vai Lục Giác nhẹ cúi đầu xuống, liền nhìn thấy Tống Chiết Ý mở to đôi mắt long lanh nhìn anh.

Trong lòng Lục Giác ngứa ngáy.

Mắt tối sầm lại.

Trong ánh sáng mập mờ, Tống Chiết Ý không hề phát hiện ra, khẽ chớp mắt, giọng nói mềm mại mê ngườι: "Cái gì cơ?"

Lục Giác thu lại tâm tư, ngón tay chạm vào viên nhẫn lấp lánh trong bóng tối: "Chiếc nhẫn này, là anh định cầu hôn em, nhưng em đã đeo rồi."

"......"

Tống Chiết Ý hoàn toàn không nhận ra vấn đề này.

Lục Giác dừng lại, có chút hồi hộp hỏi: "Tống Chiết Ý, dù em đã đeo rồi nhưng anh vẫn muốn hỏi em, em có muốn ở bên anh mãi mãi không?"

Tống Chiết Ý gật đầu.

Dường như cảm thấy như vậy quá tùy tiện, cô lại nhẹ nhàng nói: "Em muốn."

Lục Giác đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nụ cười hiện lên trong đáy mắt.

Mặt Tống Chiết Ý đỏ quá, ngay cả trong ánh sáng mờ ảo như vậy, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tống Chiết Ý cũng nhận ra.

Lại theo phản xạ cúi đầu xuống, muốn che giấu cảm xúc của mình.

Lục Giác nhìn cô chằm chằm, sau đó khẽ gọi cô: "Tống Chiết Ý."

"Ừm."

"Ngẩng đầu lên."

Tống Chiết Ý không muốn.

Lục Giác nhẹ nhàng thở dài, sau đó cúi đầu áp sát vào mặt Tống Chiết Ý, từ phía dưới hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Anh hôn rất tỉ mỉ, mang theo sự thỏa mãn đã lắng đọng.

Đêm rất yên tĩnh.

Những ngôi sao từ trong màn đêm ló ra, nhìn xuống nhân gian.

Đây sẽ là một đêm tối rực rỡ, những người đang yêu tắm mình dưới ánh sao, trong góc khuất không ai biết, thể hiện tình yêu của mình.

Trông thật lấp lánh chói mắt.

Hai người trở về khách sạn thì trời đã tối hẳn.

Dưới ánh đèn sáng chói, Lục Giác trông càng mệt mỏi, Tống Chiết Ý bảo anh đi tắm trước.

Cô cũng gọi điện cho lễ tân mang tới một áo choàng tắm mới.

Nghe cô gõ cửa, Lục Giác mở cửa ra, hơi nước nóng bốc lên nghi ngút trong phòng tắm.

Tống Chiết Ý không ngờ anh lại mở cửa thẳng tay như vậy.

Ánh mắt không phòng bị của cô lướt qua cơ thể anh một cách nhanh chóng, đột nhiên mặt đỏ bừng, lập tức ném áo choàng tắm trong túi nilon vào người anh rồi nhanh chóng quay lưng bỏ đi.

Lục Giác nhìn theo bóng lưng vội vàng của cô, khẽ cười rồi đóng cửa lại.

Đến khi Lục Giác tắm xong đi ra, mặt Tống Chiết Ý vẫn còn ửng hồng, ôm quần áo đi vào phòng tắm.

Lục Giác không có việc gì làm, bèn đi vòng quanh căn phòng nhỏ.

Rồi anh nhìn thấy bộ vật dụng an toàn đặt trên đầu giường.

Anh mở ra xem.

Phải thừa nhận, khách sạn nhỏ ở thị trấn này tuy cơ sở vật chất lạc hậu, nhưng những thứ này lại được chuẩn bị khá đầy đủ.

Tống Chiết Ý tắm xong đi ra, thấy Lục Giác đang ngồi bên giường, cơ thể cao ráo dựa đầu giường, trên đùi đặt hộp sắt nhỏ, nắp hộp mở ra đặt sang bên cạnh.

Anh đang cầm trong tay tấm ảnh chụp mờ.

Tống Chiết Ý nhìn thấy dáng vẻ lười biếng tùy ý của Lục Giác, trong đầu lại không nhịn được nhớ lại những gì vừa nhìn thấy, nhiệt độ vừa hạ xuống lại lan tỏa trên mặt.

Nghe được động tĩnh, Lục Giác ngước mắt nhìn Tống Chiết Ý.

Ánh mắt trắng trợn mà càn rỡ lưu luyến ở trên người cô.

Tống Chiết Ý thay váy ngủ màu vàng nhạt, chất bông, trên vai có hai sợi dây lưng tinh tế, vắt trên đôi vai trắng như tuyết.

Tóc ướt sũng dùng khăn lông quấn quanh đuôi tóc, khoác lên vai trái.

Làn váy rất dài, mặc dù che khuất hơn phân nửa cặp đùi xinh đẹp kia, nhưng đối với Lục Giác vẫn không hề giảm đi sức hấp dẫn.

Hoặc là nói, sự tồn tại của Tống Chiết Ý đối với anh mà nói chính là một loại hấp dẫn không thể kháng cự.

Yết hầu anh di chuyển, đem hộp sắt đặt ở đầu giường, đứng lên đi kéo rèm cửa sổ lại.

Nghe được tiếng kéo rèm, cả người Tống Chiết Ý đều căng thẳng.

Lục Giác đi tới nắm lấy tay cô, cùng nhau ngồi xuống bên giường.

Anh ôm cô gái vừa tắm xong, trên người cô tản ra mùi thơm, cằm nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mượt mà của cô, thấp giọng nói: "Cô thỏ, cho em đã nhiều thời gian, chắc em cũng đã nghĩ ra mình nên thành thật như thế nào rồi."

Nhận thấy được Lục Giác cũng không có ý đồ ở phương diện kia.

Tống Chiết Ý chợt thở phào nhẹ nhõm.

So với chuyện có thể sẽ xảy ra, việc nói đến những năm tháng yêu thầm mịt mờ kia cũng xem như một cách giải thoát.

Tống Chiết Ý: "Được"

Vì vậy, Lục Giác lại cầm lấy tấm ảnh kia, cùng xem với Tống Chiết Ý: "Cô thỏ, trên này người nào là anh?"

Thật ra nhìn những bức ảnh chụp không mờ mà Erikson gửi tới, Lục Giác đại khái đã có thể xác định, ánh mắt dừng lại ở cái bóng đen bên trái bức ảnh.

Nhưng anh vẫn muốn nghe chính miệng Tống Chiết Ý nói.

Ngón tay Tống Chiết Ý chuẩn xác rơi vào dưới ánh mắt của anh.

Lục Giác giống như là khen thưởng, nhẹ nhàng hôn lên cổ cô.

Lại nói như thể cảm thán: "Giá như lúc đó anh đã biết em thì tốt rồi."

Tống Chiết Ý: "Lúc đó biết em, chưa chắc anh đã thích em đâu."

Lục Giác: "Ai nói vậy, thực ra lần đầu tiên anh gặp em, anh đã có thiện cảm với em rồi, loại thiện cảm đó trên người bất kỳ cô gái nào khác anh cũng chưa từng có."

Lục Giác nói thật.

Một là vì biệt danh của Tống Chiết Ý, thỏ con.

Hai là vì tính cách của cô, trông cũng giống như thỏ vậy.

Nhìn thấy Tống Chiết Ý, anh luôn nhớ đến con thỏ "Thật" mà anh nuôi nhiều năm. Khiến người ta muốn trêu cô, hơn nữa còn muốn chăm sóc cô thật tốt.

Lục Giác đặt xuống bức ảnh, lại lấy chiếc tai nghe Bluetooth lên.

Sau khi đối chiếu mình và "người trong lòng" của Tống Chiết Ý, anh đã có thể từ một số thứ, mơ hồ tìm ra bóng dáng của anh.

Ví dụ tai nghe bluetooth này, chính là thương hiệu mà anh thường dùng đó.

"Cái này lại là của khi nào?"

Tống Chiết Ý từ tay Lục Giác nhận lấy chiếc tai nghe, trong mắt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, cẩn thận kể lại chuyện Lục Giác giúp cô.

Lục Giác im lặng.

Thấy thật lâu mà Lục Giác không nói gì, Tống Chiết Ý đảo mắt nhìn anh, chỉ thấy mặt mày anh căng thẳng, cẩn thận hỏi: "Anh còn nhớ không."

"Nhớ."

Sao không nhớ.

Anh nhớ tất cả những gì đã xảy ra trong lần tai nạn đó, nhưng chỉ có một điều anh không nhớ rằng cô gái anh giúp là Tống Chiết Ý.

Cụ thể mà nói, anh lúc đó không có hứng thú với bất kỳ cô gái nào, đương nhiên cũng không chú ý đến khuôn mặt của cô.

Lòng trào dâng tiếc nuối.

Có lẽ đó là lần họ gần nhau nhất.

Tống Chiết Ý nghe anh nói nhớ, thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt hạnh lại tràn đầy ý cười.

"Vậy tại sao anh lại có biểu cảm này."

"Không có gì, chỉ thấy lúc đó mình chắc chắn bị mù rồi, sao lại không chú ý đến em." Lục Giác miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lại hỏi: "Em có phải vì anh giúp em nên mới có thiện cảm với anh không?"

Tống Chiết Ý định thuận theo lời anh nói mà thừa nhậ̵n, nhưng nhớ lại đây là buổi "thành thật" của họ, bèn rủ mi, thành thật nói.

"Nếu nói có thiện cảm, thì chắc là sớm hơn một chút."

Ánh mắt Lục Giác sáng lên: "Lúc nào?"

Tống Chiết Ý khó khăn nói: "Thật ra em là người cuồng giọng nói, lần đầu gặp anh là khi anh đeo mặt nạ, em hoàn toàn không nhìn thấy mặt anh, nhưng khi nghe thấy giọng nói của anh, Em đã... em đã rất thích."

Mặt nạ?

"Lúc lễ Halloween à?" Lục Giác cười nhẹ hỏi.

Tống Chiết Ý có chút ngạc nhiên, cô tưởng rằng hai người họ không có tiếp xúc gì với nhau, nên Lục Giác hoàn toàn không nhớ gì.

Lục Giác có chút buồn bã nói: "Gần đây anh đã mua chuộc Erikson, anh ấy đưa cho anh rất nhiều bức ảnh em chụp ở London, anh liền nhớ lại một số chuyện."

"Bộ trang phục tiên nữ Hằng Nga của em, khiến anh có ấn tượng rất sâu sắc."

Tống Chiết Ý: "!!!"

Bộ trang phục Hằng Nga trong lễ hội Halloween, là Erikson trang điểm cho cô.

Thật sự là lịch sử đen tối của Tống Chiết Ý.

"Đừng nói nữa."

Tống Chiết Ý quay người lại che miệng Lục Giác.

Trong đôi mắt hoa đào của Lục Giác chứa đầy ý cười, đôi môi ẩm ướt, nhẹ nhàng mổ lên lòng bàn tay cô.

Ý đồ trêu chọc người ta rất rõ ràng.

Tống Chiết Ý cảm nhận được, lập tức rút tay về.

Lục Giác biết thỏ con dễ xấu hổ, nên cũng biết điểm dừng.

Anh muốn, nhưng không phải lúc này.

Ít nhất phải làm rõ hoàn toàn quá khứ giữa anh và thỏ con đã.

Anh lại lấy hai tấm vé giải đấu bóng đá: "Đây có phải trận đấu bóng đá anh và Chu Văn Nguyên đi xem không, em cũng đi đúng không?"

Tống Chiết Ý gật đầu.

Lục Giác: "Em thích bóng đá sao?"

Tống Chiết Ý lại lắc đầu, Lục Giác liền cười, bộ dạng nghiêm túc nói: "Ừ, em là thích anh."

Tống Chiết Ý thật sự bị người ta trêu chọc đến mức không thể làm gì khác, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm.

Lục Giác lại hỏi: "Em lấy được vé này từ đâu?"

"..."

Tống Chiết Ý xấu hổ không dám nói, định chạy, chưa kịp giãy giụa thì eo đã bị kéo lại.

Lồng ngực của Lục Giác áp sát vào lưng gầy của cô, ôm chặt người kia vào lòng.

Anh thì thầm bên tai cô: "Nói nào."

Tống Chiết Ý cúi đầu, biết hôm nay Lục Giác sẽ không buông tha, nhỏ giọng nói: "Khi ra khỏi rạp, em thấy Chu Văn Nguyên vứt vé của các anh."

Lục Giác: "..."

Anh không hỏi tiếp nữa, nhìn vết bẩn trên vé, anh có thể tưởng tượng được, vé rơi xuống đất chắc chắn không sạch sẽ.

Anh âu yếm vuốt ve đầu Tống Chiết Ý: "Vậy em làm sao biết đó là vé của anh."

"Chỉ... chỉ cần xem số ghế là biết thôi mà."

Tống Chiết Ý nhanh chóng nói xong, cầu xin: "Đừng hỏi nữa được không anh?"

"Được, không hỏi nữa."

Lục Giác nhặt chiếc lá ngô đồng được ép khô: "Cái này thì sao, lại có câu chuyện gì nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro