Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Tống Chiết Ý nói vậy, Chu Văn Nguyên mới cẩn thận suy nghĩ một chút.

"Thật ra anh Giác không thiếu thứ gì, nếu thật chị muốn tặng món quà khiến anh Giác vui thì em nghĩ không bằng chị mua một con thỏ tặng anh ấy đi."

"Anh Giác thích thỏ nhất."

Tống Chiết Ý ngẩn ra một chút, lập tức hiểu rằng con thỏ này không phải là con thỏ kia.

Cô nhớ lại vài tháng trước, ở trong khu rừng bên ngoài nhà ông cụ Lục ở Lâm Thành, cô đã tìm thấy một ngôi nhà gỗ nhỏ.

Lục Giác từng nói, đó là "nhà của Tiểu Chân."

Tiểu Chân chính là con thỏ mà Lục Giác nuôi được năm năm.

Nhắc đến chuyện cũ, Chu Văn Nguyên bật chế độ máy hát.

Không cần Tống Chiết Ý hỏi thêm, những điều nên nói và không nên nói đều nói hết ra.

"Chị dâu, chị không biết đó thôi, trước đây anh Giác có một thời gian, tính tình vô cùng..." Chu Văn Nguyên dừng lại một chút, như đang cân nhắc cách dùng từ: "vô cùng cô độc!"

Để cho Tống Chiết Ý có ấn tượng tốt, cậu ấy đã thay từ "hung dữ" thành "cô độc".

Đồng thời cũng đang âm thầm lẩm bẩm trong lòng —

Cô độc cái gì chứ, lúc đó rất thân thiết với đám lưu manh của Cố Hành Dã, ngay cả anh em ruột thịt từ nhỏ đã mặc quần đùi chung với nhau cũng suýt quên mất.

"Đúng! Cô độc"

Để thuyết phục bản thân, cậu ấy lại gật đầu một cái thật mạnh.

"Mấy năm đó, ừm, ngay cả khi em nhìn thấy anh ấy, cũng đều phải lui về ba bước, sợ nói sai một câu, anh ấy sẽ đấm một phát vào mặt em."

"Tuy nhiên, lúc đó anh ấy đối xử với ai cũng lạnh lùng, chỉ duy nhất đối với chú thỏ nhỏ mà anh ấy nuôi là siêu dịu dàng."

"Nụ cười ít ỏi của anh ấy mà em thấy được, đều là khi cho con thỏ đó ăn."

"Nói đến đây mà muốn rớt nước mắt, tình bạn hơn mười năm, lại thua một con vật nhỏ."

Chu Văn Nguyên giả vờ khóc một lúc, không nhận được hồi âm của Tống Chiết Ý, lại nghiêm túc nói: "Tuy nhiên em vẫn siêu cảm ơn con thỏ đó, ít nhất có thể khiến anh Giác cười, nếu không em sợ anh ấy sớm muộn gì cũng bị nghẹn thành bệnh."

"Chẳng hạn như biến thành một sát thủ mặt lạnh chẳng hạn."

Chu Văn Nguyên đang nói đùa.

Nhưng Tống Chiết Ý không cười chút nào.

Cô nghe thấy thì lại đau lòng không thôi.

Mỗi lần nghe chuyện liên quan đến đoạn quá khứ thời niên thiếu của Lục Giác, cô sẽ rất rất buồn.

Nếu có thể, cô thực sự muốn trở lại thời điểm đó, ôm lấy cậu thiếu niên u ám và cô độc kia.

Sau đó nói với anh, anh sự rất tốt, sau này cũng sẽ trở thành một đại nam nhân, cho nên đừng buồn nữa nhé.

"Con thỏ đó anh Giác nuôi được năm năm, sau đó thì chết, lúc đó em cực kỳ sợ anh ấy sẽ lại trở lại như cũ, còn muốn tặng anh ấy một con, nhưng anh ấy không chịu."

"Tuy nhiên may mắn là sau khi con thỏ chết, anh Giác trông có vẻ khá bình tĩnh, còn đặc biệt làm một ngôi nhà nhỏ cho nó."

"Sau đó, không lâu sau, anh ấy đã ra nước ngoài."

Chu Văn Nguyên nói xong một hơi, lại thật lòng nói với Tống Ý: "Chị dâu, em cảm thấy nếu thật sự muốn tặng quà gì cho anh Giác thì ngoại trừ chính chị ra, thì có thể tặng một con thỏ con."

"Anh Giác thích mấy con lông xù, em cảm thấy có thể chữa lành cho anh ấy."

"Cảm ơn cậu."

Tống Chiết Ý thật lòng cảm ơn Chu Văn Nguyên.

"Trời ơi, đều là người một nhà mà nói gì vậy, nên làm mà." Kiểu công tử đào hoa vô nhân tính như Chu Văn Nguyên hiếm khi trở nên cảm tính: "Tính ra thì em thấy chị dâu thật sự cứ như thiên thần vậy đó, loại ngườι lãnh cảm và không biết yêu như anh Giác mà chị cũng có thể chữa trị được."

Chu Văn Nguyên kích động, nói chuyện không biết giữ mồm giữ miệng.

Tống Chiết Ý lại bị cách dùng từ của cậu ấy kích thích.

Lãnh cảm?

Mọi người có hiểu lầm gì với Lục Giác sao?

Trong đầu không khỏi hiện lên một số hình ảnh phóng túng.

Tống Chiết Ý vội vàng lắc lắc đầu, muốn hất những thứ lung tung này ra ngoài.

Chu Văn Nguyên hoàn toàn không biết cậu ấy đã mang đến cho Tống Chiết Ý kích thích như thế nào, còn đang lắm lời về quá khứ.

"Chị dâu, nói thật cho chị biết, trước kia em thấy anh Giác đã trưởng thành, bên cạnh còn có rất nhiều cô nương theo đuổi, mà anh ấy cứ hờ hững như không, khiến em còn từng nghĩ anh ấy thích đàn ông."

"Có một lần cùng anh ấy ra ngoài uống rượu, liền âm thầm tìm mấy cô gái, loại hình gì cũng có, muốn anh thử nhưng cuối cùng lại bị anh ấy đánh suýt chết."

Chu Văn Nguyên khóc nức nở nói: "Chị dâu, chị không biết đâu, lúc anh Giác tức giận, hoàn toàn không nhận ra người thân. Em có thể sống đến ngày hôm nay, đều là do tổ tiên nhà họ Chu bảo vệ em."

Tống Chiết Ý: "..."

Tìm gái cho anh em của mình, vốn không phải là việc mà người bình thường có thể làm.

Cô cũng cảm thấy Chu Văn Nguyên có thể sống đến ngày hôm nay, là do tổ tiên tích đức.

Đồng thời, cô cũng đột nhiên hiểu được, tại sao trước đây Lục Giác lại nói với cô, bảo cô tránh xa người không đáng tin cậy như Chu Văn Nguyên.

Lúc đó cô không hiểu, bây giờ thì thực sự hiểu rõ rồi.

Người này, quả nhiên là rất không đáng tin.

Nhưng tính cách trẻ trâu của cậu ta, chắc đã chữa lành cho Lục Giác rất nhiều trong thời niên thiếu tối tăm của anh.

Thấy Chu Văn Nguyên còn có ý định tiếp tục nói dài nói dai, Tống Chiết Ý vội vàng lên tiếng ngăn lại.

Cô dịu dàng nói: "Ừ, cảm ơn cậu đã kể cho tôi nghe những chuyện này, nhưng cậu cũng đã nói cậu muốn tặng thỏ, nhưng Lục Giác lại không muốn nhận."

Chu Văn Nguyên nói một câu thành thật: "Chị dâu, chị và chúng em có thể giống nhau sao !! Chị tặng cho anh Giác vài món đồ chơi vứt đi, anh ấy cũng có thể coi là bảo bối."

Lời này... đúng là không sai.

Cái hộp sắt từng bị Lục Giác ghét bỏ, giờ anh lại cưng nựng như bảo bối.

Mỗi lần nhìn thấy, đều không nhịn được cười, cười đến mức đôi khi Tống Chiết Ý cũng không khỏi thấy sợ hãi.

Chu Văn Nguyên: "Hơn nữa, em nghĩ anh Giác thực ra không phải có ghét thỏ, em nghĩ chỉ là anh ấy sợ mất đi, cho nên mới không lấy."

"Anh ấy thực sự đã mất quá nhiều thứ nên mới trở nên như vậy."

Nói xong, Chu Văn Nguyên cũng bị sự ủy mị của mình làm cho bật cười: "Cứ vậy nhé, nếu chị dâu còn cần gì thì cứ tìm em."

Cậu ấy vừa định cúp máy thì Tống Chiết Ý đột nhiên gọi cậu lại lần nữa: "Xin chờ một chút."

"Hả?" Chu Văn Nguyên: "Còn có chuyện gì sao?"

"Tôi định mua một con thỏ tặng Lục Giác, nhưng không biết con thỏ trước đây trông như thế nào, cậu có thể kể cho tôi nghe không?"

Chu Văn Nguyên không biết miêu tả thế nào, bèn trực tiếp nói: "Chị dâu, em có ảnh, em kết bạn Wechat với chị, lát nữa em gửi cho chị nhé."

Sau khi hai người thêm Wechat của nhau.

Tống Chiết Ý yêu cầu: "Cậu giữ bí mật nhé, đừng nói cho Lục Giác biết chuyện này."

Chu Văn Nguyên: "Hi hi hiểu hiểu, bất ngờ mà, em hiểu."

Lục Giác ngủ một giấc ngon lành, khi tỉnh dậy đã gần mười giờ.

Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, anh đã thấy cô gái ngồi bên cửa sổ đọc sách, ánh nắng mặt trời sáng rực chiếu xuống người cô, nhẹ nhàng lại rực rỡ.

Lập tức, trái tim Lục Giác được bao phủ bởi cảm giác hạnh phúc.

Anh đi tới.

Hai người tự nhiên trao nhau một nụ hôn "chào buổi sáng" không tính là chào buổi sáng.

"Ngủ ngon không anh?"

Tống Chiết Ý vuốt ve khuôn mặt Lục Giác, lâu lắm rồi cô không thấy anh có vẻ mặt tinh thần như vậy, trong lòng cô cũng mềm nhũn như tan chảy trong ánh nắng.

"Ừ."

Lục Giác cong khóe môi, mỉm cười, đưa tay xoa đầu Tống Chiết Ý: "Cô thỏ, hôm nay chúng ta đi mua đồ nội thất nhé."

Tống Chiết Ý: "..."

Cô sững ngườι, nhớ lại chuyện tối qua, tai lại hơi nóng lên, nhưng vẫn gật đầu.

Lục Giác bèn nhấc cổ tay trắng nõn của cô lên, nhìn đồng hồ cổ điển trên cổ tay cô: "Không kịp nấu cơm rồi, vậy chúng ta ra ngoài ăn cơm, ăn xong rồi đi mua đồ nội thất."

Hai người thu dọn đồ đạc, lái xe đến một nhà hàng Trung Hoa mà Tống Chiết Ý thích, ăn xong hai người thong thả đi đến cửa hàng đồ nội thất đặt giường.

Tống Chiết Ý còn chọn mua một số đồ vật nhỏ khác, sau đó hai vợ chồng vui vẻ về nhà.

Khi lái xe về nhà, gần đến đại học Bắc Thành, Tống Chiết Ý đột nhiên nói với Lục Giác: "Em đến trường một chuyến, anh về nhà trước đi ạ."

Lục Giác cầm vô lăng, mỉm cười với cô, tự nhiên nói: "Anh đợi em."

Tống Chiết Ý: "..."

Cô im lặng vài giây, lại cứng rắn nói: "Không cần, em có hẹn rồi, lát nữa cùng đi dạo trong hiệu sách. Anh đi theo, em sợ anh không thoải mái."

Lục Giác nhìn Tống Chiết Ý.

Thấy hai tay cô đặt trước đầu gối, vô thức xoa xoa.

Anh hơi cong môi.

Thỏ con không biết khi cô nói dối sẽ không ngừng gãi tay, ánh mắt cũng trở nên lơ đãng.

Lục Giác nhìn một cái là có thể nhận lúc này cô chắc đang che giấu điều gì đó.

Nhưng anh không vạch trần.

"Được rồi, các em đi dạo xong mà cần tài xế thì cứ gọi anh."

Nghe vậy, Tống Chiết Ý thở phào nhẹ nhõm: "Được."

Đến đại học Bắc Thành, Tống Chiết Ý vội vội vàng vàng xuống xe.

Vừa mở cửa ghế phụ, cánh tay bỗng bị Lục Giác nắm lấy, cô giật mình, nhẹ nhàng cắn môi, mang theo chút ý cười rạng rỡ, quay đầu nhìn anh.

"Sao vậy anh?"

Nói câu này, tim cô đập rộn ràng, sợ Lục Giác lại thay ý định, quyết tâm đi theo cô.

Lục Giác nhìn cô với ánh mắt hoa đào.

Môi mỏng cong lên mấy phần, lộ vẻ tản mạn và trêu chọc đến trình độ cao nhất, đẹp đến mức khác cũng phải phẫn nộ.

Anh chậm rãi hỏi: "Thỏ con, em có quên chuyện quan trọng gì không?"

Tống Chiết Ý sững sờ, vô thức hơi nghiêng đầu: "Chuyện gì?"

Lục Giác nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, nhẹ nhàng thở dài, từ từ giơ ngón tay cái bên phải lên, ngón tay dài chỉ vào môi mình: "Sắp xa nhau lâu như vậy, thỏ con không thưởng cho anh một nụ hôn tạm biệt sao."

Trước kia mỗi lần đưa Lục Giác đi London, ở sân bay anh đều ôm lấy Tống Chiết Ý muốn hôn tạm biệt.

Ra khỏi cửa, hai ngườι cũng sẽ hôn qua lại.

Điều này nghiễm nhiên đã thành thói quen.

Tống Chiết Ý bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, quỳ một gối xuống ghế phụ, bản thân thò vào xe, giống như chuồn chuồn lướt nước, nhanh chóng mổ xuống môi Lục Giác.

Vừa định đẩy ra, Lục Giác liền giơ tay bắt lấy gáy cô, cạy răng môi cô ra, cho cô một nụ hôn triền miên.

Lục Giác hôn thật lâu, cuối cùng lại ở trên cánh môi mại kia, không nặng không nhẹ cắn một cái, mới buông người ra.

Môi Tống Chiết Ý đã bị chà đạp thành màu mứt hoa quả, thoạt nhìn càng mê người.

Lục Giác kiềm chế cơn rục rịch, rốt cục thả người đi.

Xe dừng ở dưới bóng cây trước cửa trường đại học Bắc Thành, khắp nơi toàn là người đến người đi, cũng không biết có người nhìn thấy hay không. Tống Chiết Ý che môi, bước chân dồn dập hướng đến cửa trường đại học Bắc Thành.

Lục Giác nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ bé như cành hoa lay động của cô, cho đến khi nhìn thấy cô đi vào cửa chính, biến mất không thấy bóng dáng, ngón cái tay phải nhẹ nhàng lau môi rồi khẽ cười, sau đó lái xe dung nhập vào dòng xe cộ mãnh liệt trên đường.

Tống Chiết Ý vào cổng trường đại học Bắc Thành đợi một lát, lại đi ra ngoài.

Cô vốn dĩ không có hẹn Quách Doanh Doanh.

Mà là chuẩn chọn quà cho Lục Giác ở chợ gần đó.

Cô gọi một chiếc taxi, ở trên xe mở wechat lần nữa.

Mở khung chat với Chu Văn Nguyên.

Lúc đang đi mua đồ nội thất, Chu Văn Nguyên đã gửi ảnh qua.

Khi đó ở cùng Lục Giác, cô không dám xem kỹ.

Bây giờ trên xe, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm xem bức ảnh đó.

Bức có lẽ chụp vào mùa hè.

Nắng gắt đến lóa mắt, cỏ xanh mượt.

Lục Giác trong ảnh trông như mười bốn, mười lăm tuổi.

Anh mặc áo phông và quần thể thao màu đen, ngồi xổm trên mặt đất, cầm một củ cà rốt cho một con thỏ tròn trịa đang ngồi trên cỏ ăn.

Để ăn cà rốt, nó đứng dậy bằng hai chân sau, hai chân trước cầm cà rốt gặm.

Không phải là giống thỏ gì đặc biệt, chỉ là một con thỏ bình thường, tai dài, mắt tròn đỏ, lông trắng tinh khiết, chỉ có một nhúm lông đen ở giữa hai tai.

Có chút tròn trịa.

Chính điểm này khiến con thỏ con béo ú trở nên khác biệt.

Lúc đó, tóc Lục Giác đã dài ra, tóc mái rủ xuống che mắt, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt nhìn con thỏ lại dịu dàng đến lạ thường.

Trước đây, khi đến nhà ông cụ Lục, cô đã từng xem ảnh lúc nhỏ của Lục Giác, nhưng đều là ảnh trước khi mười tuổi của anh.

Nói là thiếu niên, không bằng nói là một cậu bé ngây thơ.

Nhìn giống như một búp bê sứ, đôi mắt cũng đầy ý cười bay bổng.

Trước mười tuổi, Lục Giác trông giống như một tiểu thiếu gia cao quý, vô tư không lo nghĩ.

Lúc đó, ông cụ Lục nói Lục Giác bước vào tuổi dậy thì không muốn chụp ảnh, vẻ mặt đầy tiếc nuối, Tống Chiết Ý vẫn còn nhớ rõ.

Lúc này, dường như cô cũng cảm nhận được sự tiếc nuối đó.

Bởi vì Lục Giác trong bức ảnh này cùng với những bức ảnh tiểu thiếu gia đầy ắp trong cuốn album trước đây, giống như hai người hoàn toàn khác nhau.

Đồng thời tiếc nuối, cô cũng trân trọng Lục Giác của lúc này.

Đây là lần đầu tiên Tống Chiết Ý nhìn thấy Lục Giác thời niên thiếu.

Khí chất tiểu thiếu gia kiêu ngạo mềm mại trên người anh đã biến mất, anh hoàn toàn thay đổi một loại khí chất, trông có vẻ lạnh lùng, khó gần - giống như lời nói của Chu Văn Nguyên, có thể sẽ nổi giận và đánh người bất cứ lúc nào.

Lúc này cánh tay Lục Giác thon dài, bắp chân dưới quần ngắn rắn chắc có lực, phủ một lớp cơ bắp mỏng. Mặc dù so với bây giờ, thân hình có vẻ hơi gầy, nhưng đã hình thành nên bóng dáng của một người đàn ông.

Dưới bức ảnh, Chu Văn Nguyên còn gửi một dòng chữ, mô tả bối cảnh của bức ảnh này.

Chu Văn Nguyên: [Chị dâu, đây là bức ảnh chụp vào sinh nhật mười lăm tuổi của anh Giác, chị không biết em đã tốn bao nhiêu công sức để chụp được bức ảnh này đâu]

[Anh ấy thậm chí không biết em có bức ảnh này]

Mười lăm tuổi.

Đây là Lục Giác năm mười lăm tuổi.

Tống Chiết Ý không nhịn được nghĩ: Có lẽ là sau khi lang thang bên ngoài sáu tháng, cũng đã trở về nhà.

Mặc dù ông cụ Lục đã đón anh về nhà, nhưng cuối cùng Lục Giác vẫn thay đổi.

Tống Chiết Ý chăm chú nhìn bức ảnh của thiếu niên một lúc, rồi ánh mắt mới chuyển xuống chú thỏ.

Cô nhíu chặt hàng lông mày thanh tú, lại có chút lo lắng.

Nếu chỉ là thỏ trắng bình thường thì còn dễ tìm giống, nhưng nếu tìm một chú thỏ trắng có một chỏm lông đen trên đầu thì chắc không dễ dàng gì.

Tháng 8, giữa mùa hè.

Bắc Kinh đã có cảnh báo nắng nóng, lúc 5 giờ chiều ngay cả khi trời đã gần tối, mặt trời vẫn tiếp tục tỏa ra bản chất độc ác của nó, chỉ cần đi lại trên đường một lúc, người ta sẽ cảm thấy như sắp bị tiêu chảy.

Tống Chiết Ý đi vội vàng, chẳng mang theo gì để chống nắng, đã bị nắng làm cho héo úa.

Cô còn hơi chóng mặt.

Chân cũng mềm nhũn.

Cô đã ở chợ được gần hai tiếng đồng hồ, đi xem mấy cửa hàng thú cưng, nhưng đều không tìm được con thỏ nào thích hợp.

Trong các cửa hàng thú cưng, số lượng thỏ bán rất ít, chủ yếu là các loại mèo, chó phổ biến hơn, chỉ có vài cửa hàng có bán thỏ, hầu hết đều là giống thỏ tai cụp.

Dù đáng yêu nhưng so với "Tiểu Chân" thì khác biệt quá lớn.

Chứ đừng nói đến những chú thỏ nhỏ trắng có một đốm đen trên đầu.

Khi Tống Chiết Ý còn muốn đi xem chỗ khác thì điện thoại đã rung lên sau một thời gian dài im lặng.

Tống Chiết Ý hơi "Có tật giật mình", bị tiếng chuông đột ngột làm hết hồn.

Khi nhìn rõ là Lục Giác gọi đến, cảm giác có tật giật mình lại tăng thêm vài phần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro