Chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đó, Tống Chiết Ý bị chóng mặt đến mức hoa mắt, bèn mua một chai nước lạnh, đặt lên trán, đứng dưới mái hiên của một cửa hàng bán cây xanh để tránh nắng.

Cô uống một ngụm nước, làm mát cổ họng, để giọng mình không quá mệt mỏi, rồi mới bắt máy.

Lục Giác hỏi cô tối nay có định đi cùng với Quách Doanh Doanh không, có về nhà ăn cơm không.

Lúc này, có người muốn vào cửa hàng, cô nhường sang một bên, mới nhỏ giọng nói: "Sẽ về."

Lục Giác lại hỏi: "Về lúc mấy giờ, để anh nấu cơm."

Tống Chiết Ý nhìn trời, e rằng mặt trời sẽ không lặn ngay, lại đánh giá thể trạng tồi tệ của mình, vẫn quyết định tạm dừng chuyến đi chợ ngày hôm nay.

Dù sao sinh nhật của Lục Giác còn một tuần nữa mới đến.

Ngày mai hoặc ngày kia, đến thành Bắc xem thử.

Ở đó có một khu chợ lớn nhất phía bắc, ông Vương ở hẻm Lê Hoa thường xuyên đến dạo.

Có sẽ tìm được con thỏ phù hợp.

Nghĩ vậy, Tống Chiết trả lời Lục Giác: "Em sắp về rồi."

Lục Giác lại nói: "Vậy anh qua đón em? Em ở đâu?"

Tống Chiết Ý nào dám để Lục Giác đến đón, nếu không bại lộ mất, bèn lập tức từ chối.

Lục Giác cười khẽ rồi đồng ý. Tống Chiết Ý nghe thấy tai lại nóng lên, nhẹ nhàng xoa xoa vành tai rồi mới lên tiếng, giọng nói dính dính như đang nũng nịu.

"Lục Giác, có thể nấu cho em một bát chè đậu xanh không?"

Cô sự rất nóng.

Chè đậu xanh do Lục Giác nấu là món chè ngọt mà Tống Chiết Ý thích nhất, ngọt mát giải nhiệt, đặc biệt thích hợp cho mùa hè.

Bây giờ toàn thân cô như đang bốc khói, về nhà chỉ muốn uống một bát chè đậu xanh mát lạnh để đỡ mệt.

Ngừng lại một chút, cô lại nói:"Bây giờ có kịp không?"

Mỗi lần nấu chè đậu xanh, Lục Giác đều sẽ ngâm đậu xanh trước vài tiếng, chè nấu ra mới mềm.

Lục Giác cực kỳ dịu dàng nói:"Yên tâm, yêu cầu của cô thỏ, đương nhiên anh sẽ thỏa mãn."

Sau khi cúp điện thoại, Lục Giác nhìn chằm chằm vào nồi chè đậu xanh đã được nấu chín trên bếp, khẽ mỉm cười.

Anh biết thể Tống Chiết Ý khá yếu, không chịu được lạnh cũng không chịu được nóng cho dù nay cô đi ra ngoài làm gì, về nhà chắc chắn sẽ không khỏe.

Vì vậy vừa về nhà, anh đã ngâm đậu

Cơm cũng đã chuẩn bị xong.

Lục Giác không có gì làm, ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, lấy điện thoại ra, một tay chống trán rồi tùy ý lướt qua vòng bạn bè.

Rồi khi nhìn thấy một dòng thái nào đó, Lục Giác nhịn không được mà cười khẽ lắc đầu.

Quách Doanh Doanh vừa mới đăng một dòng trạng thái trên vòng bạn bè cách đây vài phút.

Cô ấy đăng ảnh chú mèo béo ú ở nhà mình.

Cap ở dưới ảnh là: Trong ngày hè nóng bức, ở nhà vuốt ve mèo và xem phim, tuyệt vời biết bao.

Quả nhiên.

Thỏ con lừa anh.

Tuy nhiên, từ lúc ở trong xe, Lục Giác đã biết Tống Chiết Ý nói hẹn gặp Quách Doanh Doanh là lừa anh rồi.

Mặc dù đã nói trước là phải thành thật, nhưng miễn là những chuyện nhỏ không ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người, anh cũng cho phép Tống Chiết Ý có những bí mật nhỏ của mình.

Lục Giác nhấn một thích, tiếp tục lướt xuống.

Lướt qua dòng trạng thái của một số người bạn, sau đó tầm nhìn của anh bỗng dừng lại.

Lại là Quách Doanh Doanh.

Lần này đã là nửa tiếng trước rồi.

Quách Doanh Doanh là người đăng bài điên cuồng, mỗi ngày phải đăng vài lần.

Bình thường Lục Giác thấy thì thường lướt qua.

Tuy nhiên, dòng trạng thái này lại thu hút sự chú ý của anh.

Cô ấy chia sẻ một đường dẫn, nhìn tiêu đề giật gân thì biết là về tin đồn trong giới giải trí.

Cap của Quách Doanh Doanh khi chia sẻ là: Hahaha, chị dâu này tuyệt quá!!! GJBBX, WXL!!!

Với sự nhạy bén của một nhà đầu tư, Lục Giác lập tức phong tỏa hai chữ cái "BX" trong chuỗi chữ cái như chữ số thiên học này.

Lần trước, Quách Doanh Doanh cũng đã đăng câu "LJBX" tương tự.

Khi đó, Tống Chiết Ý giải thích với anh là "Lục Giác bệ hạ", làm anh bị mắc kẹt, mặc dù không còn hỏi nữa, nhưng vẫn có chút hoài nghi.

Anh khẽ cong môi, liên kết kia ra.

Là bài đăng chia sẻ về một tin đồn.

Đại là một nam diễn viên tên GJB, lừa dối hai cô gái, sau khi hai cô gái này biết về nhau thì cùng nhau lên tiếng.

Trong đó, một cô gái nói một đoạn gây xôn xao.

[Tôi vốn dĩ chỉ vì thấy anh ta đẹp trai nên mới đồng ý hẹn hò, không ngờ anh ta ở khía cạnh đó không được, lại còn tự tin]

Sau đó, khu bình luận đều đang tung miếng.

Spam toàn là [GJBBX]

Lục Giác lặng lẽ xem xong, đóng liên kết rồi thoát ra ngoài.

Độ cong của khóe miệng càng ngày càng lớn, đôi mắt hoa đào lại hơi híp lại.

Bây giờ nghĩ lại vẻ mặt hoảng sợ của Tống Chiết Ý lúc đó, khiến anh xác định được ý nghĩa thực sự của "LJBX".

Vì vậy ——

LJBX là ý nói Lục Giác không được thì phải?

Chậc.

Không được.

*

Tống Chiết Ý vừa đi ra khỏi chợ, chuẩn bị gọi xe về thì đột nhiên đi qua một sạp hàng hơi tạp nham.

Sạp hàng này chuyên bán "thịt thỏ tươi".

Ngoài sạp hàng bày một chiếc lồng lớn, bên trong nuôi nhốt rất nhiều con thỏ trắng to khỏe, cho thực khách lựa chọn.

Tống Chiết Ý liếc mắt nhìn qua một lượt, rồi dừng bước lại.

Cô nhìn thấy một con thỏ béo ú đang cuộn tròn ở góc ăn cỏ, trên đầu có một mảng đen nổi bật.

Còn một tuần nữa là đến sinh nhật Lục Giác.

Mua được con thỏ vừa ý, Tống Chiết Ý không vội về nhà, cần phải tìm một chỗ để gửi thỏ, kẻo bị phát hiện.

Nghĩ đi nghĩ lại, hình như nhà Quách Doanh Doanh là tốt nhất.

Nhà cô ấy nuôi một con mèo tam thể, hơn nữa cũng không xa chỗ này lắm.

Tống Chiết Ý gọi điện cho Quách Doanh Doanh, xác nhận cô ấy ở nhà, cũng đồng ý giúp cô ấy nuôi thỏ một tuần nên cô mới gọi xe đến.

Nhà của Quách Doanh Doanh ở trong một khu dân cư cũ hơn cả căn nhà cũ của Tống Chiết Ý.

Nằm ở khu nội thành.

Môi trường ở đây cũng không khác mấy so với lần Tống Chiết Ý đến nhà Cố Hành Dã.

Muốn vào nhà Quách Doanh Doanh thì phải đi qua một con hẻm dài.

Khi Tống Chiết Ý đến nơi, Quách Doanh Doanh đã đứng đợi ở đầu hẻm, nhìn thấy chiếc lồng nhỏ Tống Chiết Ý đang cầm, cô ấy nhẹ nhàng thốt lên một tiếng "ồ", rồi liền tiến lên trêu chọc.

Nhưng con thỏ co rúm lại, không nhúc nhích.

Chẳng thèm để ý đến cô ấy.

"Ngốc quá đi." Quách Doanh Doanh thu tay lại, bĩu môi cảm thán.

Vừa rồi khi mua nó từ tay ông chủ nhà hàng, Tống Chiết Ý đã cảm nhận được rồi.

Khi nhấc nó ra khỏi lồng, nó giống như bị đóng băng, không nhúc nhích, hai mắt đỏ ngầu, chỉ có cái miệng đang ngậm cọng cỏ vẫn đang ngọ nguậy không ngừng.

Không chỉ ngốc, còn là một tên háu ăn.

Khi trên xe, nó cũng chỉ cắm đầu vào ăn.

Cứ như thể không hề lo lắng về số phận của mình sau này.

Có thể nói là to gan đến mức không thể tưởng tượng được.

Tống Chiết Ý khẽ cười một tiếng, đưa lồng và thức ăn cho thỏ mà cô đã mua cho Quách Doanh Doanh: "Ngốc thì ngốc, nhưng vẫn rất đáng yêu."

Quách Doanh Doanh gật đầu, đồng ý: "Thật ra, không phải là thỏ nuôi thì rất khó mà để gặp được một con thỏ lớn mà vẫn còn đáng yêu như vậy, khuôn mặt tròn vo. Ôi, nhìn cái chỏm lông đen trên đầu nó này, hình như còn giống hình trái tim nữa."

Con thỏ này rất giống với con thỏ mà Lục Giác nuôi.

Thậm chí lông đen trên đầu cũng rất giống, chỉ khác một cái là chấm tròn, một cái là chấm tròn có chút lõm, trông giống như một trái tim nhỏ.

Tống Chiết Ý vươn tay gãi gãi cái cằm có lông mềm của nó: "Doanh Doanh, cậu giúp tớ chăm sóc nó vài ngày, tuần sau tớ sẽ đến lấy."

Quách Doanh Doanh ôm lấy lồng, nhìn con thỏ ngốc nghếch bên trong, nói không đứng đắn: "Có phải muốn nuôi béo ở đây rồi tuần sau làm thịt không, kho hay hấp mới ngon đây? Xem ra xào cũng không tệ!"

Con thỏ nhỏ vốn dĩ đang tập trung ăn cỏ ngon lành.

Giọng nói của Quách Doanh Doanh vừa dứt, cái miệng của con thỏ đang nhúc nhích không ngừng liền không động đậy nữa.

Quách Doanh Doanh lập tức bật cười: "Cái thứ nhỏ này có phải đã thành tinh rồi không."

"Cậu đừng dọa nó."

Tống Chiết Ý bất lực nhìn Quách Doanh Doanh, lại nhẹ nhàng vuốt ve lông trên đầu nó, thấy con thỏ lại bắt đầu nhai, mới nói với Quách Doanh Doanh: "Tuần sau là sinh nhật Lục Giác, tớ định tặng nó làm quà."

"..."

Nghe vậy, Quách Doanh Doanh lập tức lộ ra vẻ mặt khó nói.

"Tặng một con thỏ làm quà?"

"Ừ."

Quách Doanh Doanh tròn mắt.

Cô ấy nhìn Tống Chiết Ý, cảm thấy Lục Giác không giống kiểu người sẽ thích loại động vật lông xù như thỏ.

Vốn dĩ thời gian này, cô ấy đã có một tia hy vọng mới, đối với Lục Giác không còn hứng thú nhiều nữa.

Nhưng lúc này, cô ấy lại tìm thấy điểm trên người Lục Giác để đẩy thuyền.

Lạnh lùng nhưng lại có chút dịu dàng, cô ấy cảm thấy mình lại có thể rồi!!

Quách Doanh Doanh nháy mắt: "Ý Ý, nói thật, dù có tặng gì cũng không bằng tặng cậu đâu."

Quách Doanh Doanh nói vậy, cũng không nghĩ Tống Chiết Ý sẽ trả lời, nhưng không ngờ cô suy nghĩ một lúc, lại nhẹ nhàng gật đầu: "Tớ sẽ cân nhắc."

Quách Doanh Doanh suýt nữa rớt hàm.

Rồi cô ấy ôm ngực, giả vờ buồn bã: "Quả nhiên bắp cải nhà tớ trồng đã chín muồi, đúng là hời cho tên họ Lục quá."

Tống Chiết Ý bị chọc cười.

Mới cách đây không lâu còn gọi một tiếng "nam thần", bây giờ đã thành "tên họ Lục".

Trong con hẻm có gió thoảng qua, thổi tung mái tóc của Tống Chiết Ý.

Nhiệt độ trước đây còn nóng nực khó chịu mà giờ đã giảm đi rất nhiều, ánh sáng trong con hẻm cũng dần dần lui về phía sau.

Tống Chiết Ý nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ rồi, không thể chần chừ được nữa.

Quách Doanh Doanh rất thích chia sẻ, cực kỳ thích khoe con mèo béo ở nhà.

Cô sợ cô ấy không thể kiềm chế được, sẽ sớm đăng ảnh "món quà" của cô lên vòng bạn bè.

Trước khi đi, cô dặn dò Quách Doanh Doanh kĩ càng, nhất định phải giữ bí mật chuyện này, cũng không được đăng ảnh con thỏ lên vòng bạn bè, càng không được nói cho Lục Giác biết.

Quách Doanh Doanh vỗ ngực thề thốt, nếu lỡ tiết lộ trước thì tất cả CP mà cô ấy đang "đẩy thuyền" đều sẽ BE, sau đó lại vui vẻ nói với Tống Chiết Ý: "Ý Ý, nói đến chuyện này, hôm nay tớ chia sẻ ảnh con mèo già nhà tớ, chồng của cậu còn nhấn like cho tớ đấy."

Tống Chiết Ý vừa định rời đi, nghe vậy bước chân đột nhiên dừng lại.

"Nhấn like cái gì?"

Giọng nói mềm mại của cô mang theo chút run rẩy khó nhận ra.

Quách Doanh Doanh không chú ý, tiếp tục nói: "Chiều nay tớ chia sẻ ảnh con mèo già đang nằm sấp ngủ của nhà tớ, chồng cậu liền nhấn like cho tớ."

Lúc ấy, Tống Chiết Ý chỉ muốn đập đầu.

Trong lòng cô phát ra một tiếng nghẹn ngào kéo dài, sắc bén.

Một ý nghĩ bi thương chợt hiện lên trong đầu cô: Trời ơi, cô bị bại lộ rồi.

Tống Chiết Ý trở về nhà với tâm trạng nặng nề.

Phòng bếp thơm lừng mùi chè đậu xanh.

Lục Giác ngồi ở góc cửa sổ, nghe thấy tiếng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tống Chiết Ý, đôi mắt hoa đào hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.

"Về rồi à."

Tống Chiết Ý quan sát biểu cảm của Lục Giác, dường như không tức giận.

Nhưng rõ ràng là cô đã lừa Lục Giác.

Cần phải xin lỗi.

Cho nên, cô nhanh chóng bước tới.

Đứng trước mặt Lục Giác, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào anh trong vài giây, mím môi không nói gì.

Lục Giác nhướng mày, nâng tay nắm lấy tay phải của cô, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve ngón áp út của cô, hỏi khẽ: "Sao lại về muộn thế?"

Bị anh chạm vào như vậy, trên người Tống Chiết Ý như bị điện giật.

Trên đường về, cô đã xem bài đăng trên vòng bạn bè của Quách Doanh Doanh, cũng đã suy nghĩ kỹ.

Bất kể thế nào, cho Lục Giác có tức giận hay không thì cô cũng sai, cô đã lừa Lục Giác, nên cần phải xin lỗi.

Cần xin lỗi một cách chân thànᏂ.

Còn về chuyện "thành ý".

Cô đã suy nghĩ rất lâu.

Cuối cùng đã nghĩ ra cách.

Thế là cô đỏ mặt, hít một hơi thật sâu, rồi trong ánh mắt ngạc nhiên của Lục Giác, cô ngồi xổm xuống đùi anh, bàn tay trắng nõn nà như đang muốn lấy lòng, nắm lấy cổ áo anh.

Ánh chiều tà nhạt nhòa rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, Lục Giác nhìn mà trái tim hẫng lại.

Anh đưa tay vuốt ve mặt cô, nguy hiểm nheo mắt: "Em đang làm gì vậy? Cô thỏ?"

Tống Chiết Ý nhìn vào đôi mắt hoa đào sâu thẳm của Lục Giác, trong đó cô có thể nhìn thấy bóng dáng của mình một cách rõ ràng.

Cô nuốt nước bọt, hôn nhẹ lên khóe môi Lục Giác, sau đó ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi."

"Xin lỗi cái gì?"

Giọng nói của Lục Giác không chút gợn sóng, càng khiến Tống Chiết Ý cảm thấy có một loại bình tĩnh trước cơn bão.

"Em... thực ra chiều nay em không đi dạo với Doanh Doanh."

Nghe vậy, Lục Giác nhếch miệng cười.

Chuyện này à.

Thật ra anh không có bận tâm.

Ai cũng có một chút bí mật.

Điều anh quan tâm không phải chuyện này.

Nhưng nhìn thấy thỏ con phí hết tâm tư để lấy lòng mình, anh vẫn cảm thấy rất thoải mái, bởi vì muốn thỏ con chủ động làm chuyện này thì quả thật là ngàn năm có một.

"Ồ, vậy em đi đâu?" Lục Giác hỏi.

Trên đường trở về Tống Chiết Ý đã nghĩ kỹ, phải trả lời như thế nào.

Ngón tay cô vòng quanh cổ áo Lục Giác, vải vóc màu đen cuốn lấy đầu ngón tay trắng nõn, sau đó lại buông ra. Lục Giác cũng nhìn chằm chằm động tác nhỏ trên tay cô, yết hầu nhấp nhô cử động theo.

Cứ như vậy qua lại nhiều lần, Tống Chiết Ý mới nhỏ giọng nói: "Không phải sinh nhật anh sắp đến sao, em muốn chọn quà cho anh.

Nói xong, cô lại lập tức đẩy cao thanh âm, nhìn Lục Giác bởi vì lời của cô mà đôi mắt hoa đào lộ ý cười: "Nhưng anh không được hỏi em là quà gì, nói ra sẽ không còn bất ngờ."

"Em cũng sẽ không nói!"

"Không hỏi." Lục Giác hơi thu cằm lại, giơ tay giúp cô vén tóc, cười như có như không mà nói:" Nhưng em đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của anh, hiện tại muốn trấn an anh như thế nào đây?"

Tống Chiết Ý nhìn chằm chằm Lục Giác vài giây, cắn răng một cái, hai tay bám lấy vai Lục Giác rồi hôn xuống.

Lần này không phải nụ hôn nhẹ nhàng thuần khiết.

Sau khi kề môi mấy giây, cô thử liếm liếm khe môi của Lục Giác, đồng thời mắt hạnh vén lên, quan sát sắc mặt của anh.

Lục Giác cười khẽ, răng môi gắn quấn quýt thốt ra hai từ khàn khàn mang theo dục vọng: "Tiếp tục."

Rõ ràng lần này là cô chiếm thế thượng phong.

Tống Chiết Ý lại có cảm giác mình bị Lục Giác khống chế.

Trong lòng bỗng nhiên sinh ra chút bất mãn nho nhỏ.

Giống như anh luôn luôn điêu luyện, còn cô thì ném mũ vứt giáp.

Không được.

Không thể tiếp tục như thế này nữa.

Tống Chiết Ý nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đưa lưỡi vào khoang miệng Lục Giác. Liếm liếm chỗ này, quấn quấn chỗ kia, giống như đứa trẻ đang ăn kem vậy.

Cô cảm thấy mình đã rất cố gắng để quyến rũ người đàn ông rồi, không ngờ Lục Giác lại cười.

Tiếng cười phát ra từ lồng ngực vô cùng trầm thấp và dễ nghe.

Tống Chiết Ý cảm thấy mình bị người ta cười nhạo, lập tức rút ra, không hài lòng nhìn anh, định bỏ đi.

Lục Giác nhanh hơn cô một bước ôm lấy eo cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước đọng trên đôi môi căng mọng đỏ tươi của Tống Chiết Ý, nói từng chữ từng chữ: "Cô thỏ, anh sẽ dạy em cách quyến rũ người khác, em học hỏi nhé."

Vừa dứt lời.

Lục Giác liền mạnh mẽ hôn xuống, không cho cô gái trong lòng một chút thời gian phản ứng, phá vỡ thành trì của cô.

Nụ hôn chỉ dạy này.

Kéo dài rất lâu.

Mọi thứ đều như được quay chậm, vừa mập mờ lại vừa gợi tình.

Tống Chiết Ý cảm thấy hồn mình sắp tan ra.

Sau khi hôn xong, hoàng hôn đã lặn xuống chân trời.

Trong phòng trở nên xám xịt.

Tống Chiết Ý dựa vào vai Lục Giác, cố gắng bình ổn hơi thở, sau đó môi của người đàn ông rơi xuống bên tai cô, hơi thở nóng rực và giọng nói khàn khàn vang vào tai cô.

"Cục cưng, còn gì khác muốn nói với anh không."

Tống Chiết Ý bị kỹ thuật hôn của anh đánh cho choáng váng.

Cô tưởng Lục Giác vẫn chưa nguôi giận, đầu óc linh hoạt liền chống vai Lục Giác để ngồi dậy, nghiêm túc nhìn khuôn mặt của người đàn ông bị sương đêm làm mờ đi, nhưng chỉ nhìn thấy đại khái đường nét vẫn khiến người ta say mê.

Cô lấy hết can đảm, giọng nói mềm mại nũng nịu: "Chồng ơi, em thật sự sai rồi, anh tha thứ cho em được không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro